Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

   Bảy năm trước.

Ngày 13 tháng 4.

Thời tiết âm u có mưa, những hạt mưa nhỏ nhẹ nhàng rơi trên mặt, mang đến cảm giác buồn bã khó chịu.

Nam Trăn đến trấn Hồ Khê để đón người.

Từ thành phố S đến trấn Hồ Khê chỉ có thể đi xe buýt, không có nhiều chuyến, xe trở về lại càng ít, chỉ có một chuyến lúc 3 giờ chiều. Nếu lỡ sẽ phải đợi đến ngày mai.

Cô còn có việc khác, thời gian dự tính rất gấp rút.

Trên xe không có nhiều người, Nam Trăn một mình ngồi cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng, cảnh sắc bên ngoài từ những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau đến những dãy núi trùng điệp mây mù bao phủ, nhìn suốt quãng đường, cô có cảm giác như đang xuyên không, không chân thật chút nào.

Tìm đến đầu phố số 4 theo địa chỉ, thiếu niên đã đứng đợi cô ở đó.

Chàng trai 17-18 tuổi, dáng người cao gầy. Bóng dáng đơn độc không bung dù, mưa bụi bay lất phất sau lưng anh, hiện lên vẻ thê lương. Chiếc áo khoác thể dục màu xanh nhạt rộng thùng thình khoác trên người anh, màu sắc không được tươi sáng, nhưng trong thời tiết u ám này lại có vẻ đặc biệt tinh khôi.

Tay trái anh xách một chiếc túi hành lý màu nâu nhạt cũ kỹ, kiểu dáng lỗi thời, không giống đồ vật mà người bằng tuổi anh sẽ dùng. Dây đeo cặp sách trên vai phải rất dài, anh nắm chặt một tay. Các khớp xương ngón tay và mạch máu trên mu bàn tay đều hiện rõ.

Con phố cổ kính, mưa phùn lất phất.

Anh cúi đầu đứng đó.

Khung cảnh trống trải này, giống như một giấc mơ.

Người thiếu niên trước mắt này... Cô đến để đón anh.

Hình như là vậy.

Cô không dám chắc chắn.

Cô  chỉ gặp anh một lần, đó là ba năm trước.

Lúc đó anh hình như vẫn còn học cấp hai, chưa phát triển hoàn toàn, vóc dáng, ngoại hình đều khác xa với... mỹ thiếu niên như dòng suối mát lạnh này.

Trong lòng Nam Trăn có chút e ngại. Sợ lỡ mở miệng ra, nhỡ nhận nhầm người thì sẽ rất xấu hổ.

Dừng lại một chút,  nhẹ nhàng bước tới, tay cầm dù.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, thiếu niên nghiêng mặt sang.

Anh bình tĩnh nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo ẩn sau hàng mi đen dài.

Trong thời tiết xám xịt, dường như chỉ còn lại sắc trắng trên mặt và màu đen trong mắt anh.

"Nam Trăn?"

Bị gọi thẳng tên, Nam Trăn hơi sững sờ, "Trần... Trần Yếm?"

Thiếu niên đưa tay phải kéo chiếc túi nilon màu đen trên vai lên, khuôn mặt tuấn tú gần như không có cảm xúc, "Là tôi."

Thật sự là anh...

Con trai năm 18 tuổi thay đổi thật lớn a.

Ba năm không gặp, anh đã cao lên, cũng thay đổi nhiều.

Trời u ám, trên mặt anh không có chút huyết sắc nào, trắng bệch đến mức trông như bệnh. Đôi môi thì lại đỏ, nhưng khóe môi lại nứt nẻ.

Như là bị ai cắn, đã đóng vảy.

Nam Trăn giật mình trước suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, thấy anh không biết đã đợi bao lâu, vai trái đã ướt một mảng lớn, vội vàng nghiêng ô về phía anh: "Sao cậu không che dù, đợi lâu rồi à? Lại đây, để tôi cầm giúp cho."

Cô nhận lấy chiếc túi lớn bên cạnh anh, khựng lại, "Sao nhẹ vậy?" Nghiêng đầu nhìn, chỗ vai anh bị ướt gần ngay trước mắt, mang theo mùi hương sen thoang thoảng.

Anh hoàn hồn, vừa lúc nhìn xuống.

Hàng mi dày rậm in bóng mờ trên mắt anh, như u buồn, lại mang theo chút lạnh lùng bí ẩn, giọng nói thản nhiên, "Tôi chỉ có vài bộ quần áo."

Mặt dù không lớn, hai người chen chúc nhau càng thêm chật chội.

Có thể là do anh quá cao.

Cảm giác áp bức khiến Nam Trăn không được tự nhiên mà dời mắt đi, "Vậy... chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Mẹ của Trần Yếm là thư ký cũ của Nam Chấn Quốc.

Nam Trăn gọi bà là dì Du.

Hai ngày trước, Du Tĩnh Vân đột nhiên gọi điện thoại, nói có việc phải đi xa một thời gian, nhờ cô chăm sóc Trần Yếm.

Nói là chăm sóc, kỳ thực chỉ là tìm chỗ ở cho anh.

Nơi Nam Trăn ở vừa lúc còn phòng trống.

Du Tĩnh Vân chuyển cho cô một khoản tiền, tiện thể làm luôn thủ tục chuyển trường cho Trần Yếm.

Xem ra thời gian bà ấy phải rời đi không ngắn.

Nam Trăn hỏi bà ấy muốn đi đâu, Du Tĩnh Vân ấp úng không nói rõ, cô lại hỏi bà ấy đại khái khi nào sẽ về, Du Tĩnh Vân nói là trước khi Trần Yếm thi đại học.

Bây giờ cách kỳ thi đại học còn một năm, nói cách khác Du Tĩnh Vân rất có thể phải rời đi một hai năm.

Nam Trăn lập tức ý thức được bà ấy có thể là muốn đi tìm cha của Trần Yếm.

Mối quan hệ yêu hận kéo dài nhiều năm giữa Du Tĩnh Vân và cha của Trần Yếm, Nam Trăn từ nhỏ đến lớn cũng nghe được đại khái: thương nhân trăng hoa, mỹ nhân ngây thơ, người vợ độc đoán. Ba người này đủ để các biên kịch hiện nay viết nên một bộ phim truyền hình dài 500 tập với những tình tiết cẩu huyết, nhưng khi đặt vào cuộc sống thực, lại bị thời gian kéo thành một đường thẳng tắp.

Trần Yếm từ khi sinh ra đến khi lớn lên, giống như lật một trang sách, trôi qua thật nhanh.

Trong trò hề hoặc bi kịch không biết ai thắng ai thua này, anh là người duy nhất vô tội tồn tại.

Du Tĩnh Vân rất yêu anh.

Nam Trăn biết, nếu không phải không còn ai để nhờ cậy, bà ấy nhất định sẽ không đến tìm mình.

Cô chỉ lớn hơn Trần Yếm 6 tuổi, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện giờ tuy rằng có một công việc ở công ty điện ảnh, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.

Du Tĩnh Vân nói, dì không yên tâm người khác, chỉ có thể đem A Ghét giao cho con, Nam Trăn, con giúp dì chăm sóc A Ghét nhé.

Giúp đỡ người khác có lẽ là bản tính của con người, mà Nam Trăn lại so với những người khác nhiều hơn một phần mềm lòng.

Cô đồng ý.

Chỉ là cùng nhau ở một đoạn thời gian mà thôi, không có gì quá khó.

Lúc ấy, cô ngây thơ nghĩ như vậy.

Từ trấn Hồ Khê về thành phố có rất nhiều người, theo đám đông xếp hàng lên xe, đã không còn mấy chỗ trống.

Nam Trăn chọn một chỗ hai người ngồi, đem túi xách để lên trên giá hành lý. Đường đi chật hẹp, người lên xe sau chen chúc cô một chút, cô hai tay đều giơ lên trên đỉnh đầu, không thể giữ thăng bằng, thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

Người bên cạnh đỡ lấy cánh tay cô.

"Cẩn thận."

Giọng nói trầm thấp, còn không tính là thuần hậu.

Không có độ ấm cùng cảm xúc, giống như người máy đang nói chuyện.

"Để tôi."

Trần Yếm buông ra cô, tay giơ lên trên đỉnh đầu, "Để tôi làm."

Nam Trăn trên tay không còn gì, đầu cũng không một cái chớp mắt, lấy lại tinh thần khi, cô đã thuận theo mà cúi đầu, từ dưới cánh tay anh chui vào bên trong chỗ ngồi.

Ngay sau đó, thiếu niên ở bên người cô ngồi xuống.

Bất đồng với khi đến trong xe an tĩnh, chung quanh tràn ngập ồn ào.

Nam Trăn trước sau nhìn nhìn, thế nhưng đều ngồi đầy.

Tầm mắt thu hồi tới trên đường, cô không thể tránh né mà nhìn về phía Trần Yếm.

Du Tĩnh Vân là người phụ nữ đẹp nhất mà Nam Trăn từng gặp qua, Trần Yếm cũng vậy.

Có lẽ vì sinh trưởng ở một thị trấn nhỏ yên tĩnh này, chưa từng bị ô nhiễm bởi thế giới bên ngoài, trên người anh có một loại cảm giác đặc biệt thanh khiết, linh hoạt và kỳ ảo.

Giống như dòng suối trong veo, trong suốt, lạnh thấu xương, không dính bụi trần.

Ồ, là một hạt giống tốt.

Xe buýt lắc lư khởi động.

Nam Trăn nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hành trình về mất gần bốn tiếng, khi đến thành phố S thì trời đã tối.

Đường cao tốc đang kẹt xe. Xe dừng lại.

Suốt đường đi yên tĩnh, Nam Trăn có chút buồn chán.

Trần Yếm tinh thần không phấn chấn, dường như cũng đình trệ.

Nàng nhìn sườn mặt đang ngủ gà gật của hắn, đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không?"

Anh lơ mơ mở mắt, không nhìn lại, "Ừ."

Tiếng "ừ" này nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Nam Trăn không biết nói gì, đành tìm chuyện để nói, "Không nhớ cũng không sao. Tôi thay đổi nhiều lắm đúng không? Cậu cũng vậy. Không ngờ bây giờ cậu lại đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều nữ sinh thích cậu đúng không? Ha, đừng ngại, tôi chọc cậu thôi. Nhưng nói thật, nếu hai ta đi trên đường mà đối diện gặp nhau, chắc chắn tôi sẽ không nhận ra ."

Tốc độ xe chậm chạp, bên ngoài mưa dường như đã tạnh.

Nam Trăn nhìn nhìn sắc trời, kéo cửa sổ xuống một khe hở, gió thổi vào, mang theo bụi mưa lất phất tạt vào mặt. Cô lau mặt, phàn nàn nói: "Trời mưa mãi không dứt..."

"Tôi nhớ rõ."

Nam Trăn nghiêng mắt, "... Cái gì?"

Xe buýt tối tăm, thiếu niên không biết từ lúc nào đã nghiêng mặt qua, khuôn mặt tái nhợt bị phủ một lớp màu xám mờ, lờ mờ, nhìn không rõ vẻ mặt.

Anh nhìn chằm chằm Nam Trăn, lặp lại một lần nữa: "Tôi nhớ rõ cô."

Khi anh nói lời này, đáy mắt rất sâu.

Dường như vô tận.

Nam Trăn hơi giật mình, sau đó cười cười, "Ngủ đi."

Phòng ở của Nam Trăn ở thành phố S là căn hộ nhỏ mà Nam Chấn Quốc để lại cho cô.

Kết cấu hai tầng, trên lầu dưới hai phòng.

Phòng ở tầng một hiện tại được dọn ra cho Trần Yếm làm phòng ngủ.

Ngày hôm sau khi đưa Trần Yếm về nhà, Nam Trăn phải đi công tác, mãi đến một tuần sau mới trở về.

Hôm đó vừa đúng là thứ bảy, Trần Yếm chỉ có nửa ngày học.

Nam Trăn bước vào cửa mới nhớ ra trong phòng còn có người.

Trần Yếm nghe thấy động tĩnh thì từ trong phòng đi ra, đuôi lông mày mang theo chút ý cười ấm áp, "Cô đã trở lại."

Bộ dạng anh mặc quần áo ở nhà trông giống như người mẫu trên sàn diễn thời trang, mang theo chút lười biếng thoải mái, rất giống như một cái giá treo quần áo.

Vừa nhìn thấy anh, nét mặt Nam Trăn liền dịu xuống. Cô cúi đầu đổi giày, "Ừ, về rồi."

Có lẽ chưa quen với việc có người khác trong nhà, giọng cô hơi lạnh nhạt.

Nụ cười trên môi Trần Yếm vụt tắt.

Tan biến trong chớp mắt.

"Để tôi giúp cô xách đồ." Anh tiến lên.

"Không cần đâu." Nam Trăn theo bản năng lùi lại, tránh khỏi tay anh, ngẩng mặt lên cười, "Không nặng mà."

Một tuần không gặp, hai người vốn đã không thân thiết lại càng thêm xa lạ.

Không khí nơi huyền quan có chút kỳ lạ.

Mấy ngày nay Nam Trăn ngủ không ngon giấc, sắc mặt khá tiều tụy. Cô cong khóe môi với Trần Yếm, "Tôi lên lầu trước nhé."

Rồi lướt qua hắn.

Trần Yếm nhìn đôi giày leo núi dính đầy bụi đất bên cạnh cửa.

Đôi mắt đen khẽ dao động.

Chuyến công tác này của Nam Trăn không quá mệt mỏi. Sau khi thu dọn hành lý, cô tắm nước ấm và thay bộ đồ ở nhà thoải mái. Cô có rất nhiều bộ đồ kiểu này. Ra khỏi phòng tắm, cô đến phòng khách mở tủ lạnh lấy nước, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Trần Yếm đang ở phòng đọc sách. Lúc Nam Trăn gọi, anh vừa đọc xong một quyển sách.

"Trần Yếm, ra đây một lát."

Giọng nói của cô thanh nhu hơn những cô gái khác, nhẹ nhàng và ấm áp. Nếu chỉ nghe giọng mà không nhìn người, người ta sẽ nghĩ nàng là một người dịu dàng, dễ gần.

Nhưng thật ra không phải vậy.

Trần Yếm khẽ khép quyển sách lại, đôi mắt đen nhìn vào bìa sách màu đen, ánh mắt có chút trì trệ.

"Trần Yếm?"

Không nhận được hồi âm, Nam Trăn thử lớn tiếng hơn, giọng nói từ phòng khách vọng vào phòng cho khách.

Trần Yếm đứng dậy khỏi bàn đọc sách, đặt quyển sách lên kệ sách ở tầng cao nhất.

Cửa sổ bên cạnh mở ra, hai lớp màn sa trắng nhẹ nhàng lay động theo làn gió.

Khuôn mặt có chút mơ hồ của anh dưới ánh hoàng hôn chập chờn lúc sáng lúc tối.

Bỗng chốc, màn sa rung lên.

Giống như một đứa trẻ chơi trốn tìm suýt bị bắt, một cơn gió tinh nghịch từ cửa sổ chạy thoát ra ngoài.

Giọng nói của Nam Trăn vang lên trong phòng.

"Trần Yếm, cậu đang làm gì..."

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Trong không gian chưa đến mười mét vuông trước mắt, ánh hoàng hôn màu vàng kim sắp tắt phủ lên mỗi góc yên tĩnh. Chàng thiếu niên trước giá sách nhẹ nhàng quay đầu lại, hàng mi đen nhánh rung động, trong không khí như có kim tuyến lấp lánh rơi xuống.

Trần Yếm giơ tay tháo tai nghe xuống, kẹp cùng với điện thoại vào trong sách. Ánh mắt hắn hơi ngạc nhiên, gãi đầu một cách vô tội, "Cô tìm tôi?"

"..."

Nam Trăn nhất thời không nói nên lời.

Tư thế ôm sách của Trần Yếm lúc này cực kỳ giống nam chính trong một bộ phim thanh xuân đang rất hot gần đây.

Nam Trăn từng gặp diễn viên ngoài đời thật kia - một người đàn ông 36 tuổi đóng vai học sinh trung học 18 tuổi, dung mạo không bằng Trần Yếm một phần mười - thật sự là làm khó người xem.

Nàng lặng lẽ cảm thán về hình tượng hoàn mỹ hiện tại của Trần Yếm, rồi nhận ra quyển sách anh đang cầm là sách giáo khoa tiếng Anh.

Có vẻ như... cô đã làm phiền anh học tập.

Nam Trăn lập tức cảm thấy mình có chút lỗ mãng, ánh mắt không tự giác lảng tránh, "À... cậu thu dọn một chút rồi cùng tôi ra ngoài ăn cơm nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro