chương 98
"Trừ ngươi ra còn ai biết nữa?"
Bí mật trọng yếu như thế bị người khác biết mà không có thất kinh, cũng không có thẹn quá thành giận.Trí Nghiên thật sự bình tĩnh, chịu đựng vết thương đau đớn, chậm rãi mặc quần áo vào.
Phác Chỉ Tuân không ngăn cản nàng, Trí Nghiên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa thì chuyện gì cũng không còn quan trọng. Thật sự là làm người ta khó có thể tin, nói cách khác từ trước cho tới nay, nàng thế nhưng thích một nữ nhân!
Phác Chỉ Tuân thu hồi tình ý tràn đầy, đứng cách xa, khoanh tay, nhìn chằm chằm vào Trí Nghiên, "Ngươi có phải hay không nên giải thích một chút?"
Trí Nghiên đánh giá thấp thương thế chính mình, thật vất vả mặc vào nhất kiện quần áo xong, liền đau đến không thể cử động, hoãn một hồi lâu mới nói: "Ngươi thấy đó là sự thật, không có gì giải thích."
"Đây là nguyên nhân ngươi cho tới nay không chịu chấp nhận ta?" Phác Chỉ Tuân hỏi.
Nữ nhân thân bị lộ, Trí Nghiên phải băn khoăn gì đó nhiều lắm, nào có rãnh để ý tới tư tình nhi nữ, chỉ có lệ nói: "Đúng vậy."
"Vậy Ân Tĩnh thì sao?" Phác Chỉ Tuân không buông tha, "Nàng không có khả năng không biết ngươi là nữ nhân."
Vì giết địch là lúc không để cho mình phân tâm, Trí Nghiên bắt buộc chính mình không được nghĩ đên nữ nhân này nữa, nhưng lúc bị tiễn bắn trúng kia, người thứ nhất nghĩ đến đó chính là nàng, còn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại Ân Tĩnh. Cũng may nàng mạng lớn, như vậy đều không chết được, xem ra nàng cùng Ân Tĩnh duyên phận chưa hết.
Phác Chỉ Tuân thấy nàng không lên tiếng, nhất sương tình nguyện đoán nói: "Ngươi mặc kệ thiên hạ to lớn cố ý thú Ân Tĩnh, chỉ vì che dấu thân phận của ngươi?" Biết Trí Nghiên là nữ nhân, lấy bình thường ăn khớp, căn bản không thể tưởng được nữ nhân cũng sẽ thích nữ nhân.
"Không phải, bởi vì ta yêu nàng." Dưới loại tình huống này hoàn toàn dù phải nói dối Phác Chỉ Tuân để tránh nhiều nghi ngờ nhưng Trí Nghiên cũng không nguyện phủ nhận cảm tình đối Ân Tĩnh. Ở Sinh Tử Gian bồi hồi qua sau, biết có vài thứ so với mạng còn trọng yếu hơn. Thời điểm hôn mê, nàng mơ thấy mình trở lại bên người Ân Tĩnh, các nàng không có gì phiền não, các nàng rất khoái hoạt.
Phác Chỉ Tuân hiển nhiên không đoán được Trí Nghiên trả lời thẳng thắn như thế, sửng sốt một chút, nói: "Ngươi chính là... Nữ nhân."
"Vậy thì thế nào?" Hạ Sí Mạch cười nhạt, nghĩ đến Hạ Chỉ Tuân dám yêu dám hận sẽ không giống với người khác nhưng không ngờ lại giống người ta để ý đến thế tục. Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không để nàng có ý tưởng gì nữa.
"Nàng thì sao? Nàng thích ngươi sao?"
Trí Nghiên bị đụng đến chỗ đau, cho tới nay nàng cũng không xác định được tâm ý Ân Tĩnh, hơn nữa nàng xuất chinh lâu như vậy, Ân Tĩnh ngay cả đôi câu vài lời quan tâm cũng không có. Nàng chỉ có thể tự an ủi chính mình, nói Ân Tĩnh chỉ là nội liễm thôi. Nếu không thích nàng thì sao lại chịu gả cho nàng. Nếu không thích nàng thì sao lại đứng về phe nàng. Nếu không thích nàng thì sao lúc ly biệt, luôn dặn dò nàng phải bình an trở về. Nhưng trong lòng nàng cũng biết, Ân Tĩnh có thể có một vạn lý do không thích nàng. Ở trong lòng Ân Tĩnh, nàng không bằng Phác Du Lẫm, thậm chí không bằng triều chính. Nói khó nghe một chút, nàng chỉ sợ chính là một quân cờ của Ân Tĩnh, chờ ngày nào đó lợi dụng xong rồi liền bỏ đi.
Nhân bị thương, tâm cũng có điều,so sánh yếu ớt, Trí Nghiên nhớ...quá tự mình chạy đến Ân Tĩnh trước mặt hỏi nàng, ngươi yêu ta sao?
Phác Chỉ Tuân thấy nàng hãm ở chính mình suy nghĩ, hiển nhiên là nghĩ về Ân Tĩnh, trong lòng để ý, không ngủ chiếu cố nàng, người kéo nàng từ quỷ môn quan trở về chính là nàng, Phác Chỉ Tuân. Trí Nghiên không những không nói nửa câu cảm kích mà còn làm trò trước mặt nàng nghĩ về nữ nhân khác, như thế nào có thể không tức giận. Sau đó lắp bắp kinh hãi, nàng đã biết Trí Nghiên là nữ, như thế nào còn có thể để ý như vậy? Chẳng lẽ nàng còn thích Trí Nghiên? Trí Nghiên chính là nữ nhân! Trong lòng nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Nhất thời hai người đều không nói chuyện, vẫn là Trí Nghiên trước hết trở lại trong hiện thực đến, hỏi Phác Chỉ Tuân: "Là ngươi đã cứu ta?"
Phác Chỉ Tuân cũng lấy lại tinh thần, vẫn chưa tranh công, nói: "Ta nào có bổn sự này, là Lý quân y."
Trí Nghiên lại theo bản năng sờ soạng ngực một chút, cố không hơn này nam nữ thụ thụ bất thân việc nhỏ không đáng kể, lại hỏi: "Còn có ai biết?"
Phác Chỉ Tuân nói: "Hàm đại nhân."
"Hắn!" Trí Nghiên thầm kêu không tốt, tuy rằng Hàm Sùng Võ không cho nàng thêm phiền, nhưng là bọn hắn rốt cuộc từng có lễ, Hàm Sùng Võ nếu đem việc này tuyên dương ra ngoài, hậu quả thiết tưởng không nổi, vội hỏi, "Ngươi kêu hắn tới gặp ta ngay." Trong lòng quýnh lên, động đến vết thương, lập tức đau đến cung đứng dậy tử.
Phác Chỉ Tuân bước lên phía trước, trước lấy tay dò xét một chút trán của nàng, phát hiện đã không còn nóng nữa, sau đó đem Trí Nghiên giúp đỡ nằm xuống, nói: "Yên tâm đi, hắn muốn nói cũng đã sớm nói, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi, chờ khỏe hơn rồi gọi hắn hỏi không muộn."
Trí Nghiên nghĩ cũng đúng, mới vừa nói nhiều quả thật hơi mệt chút , nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Cám ơn."
Phác Chỉ Tuân động tác dịch chăn tạm dừng một chút, trong lòng một tia dòng nước ấm chảy qua.
Trí Nghiên sau khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, Phác Chỉ Tuân tự mình xuống bếp nấu cháo cho Trí Nghiên, đút Trí Nghiên cỡ nửa bát sau, mới nói đến chuyện Trí Nghiên bị ám sát, Trí Nghiên hỏi nàng, có bắt được người ám sát hay không.
Phác Chỉ Tuân nói: "Người nọ bắn ngươi một mủi tên lúc xong liền cắn lưỡi tự vận, tra không ra thân phận."
Thời điểm Thuận Khuê cùng Hiếu Mẫn mất tích, Trí Nghiên đã đoán được có gian tế bên người, không nghĩ tới nhưng lại chờ nàng toàn thắng mà động thủ, không biết sau lưng người này là ai, bất quá có thể khẳng định, nhất định là người của triều đình. Bởi vì chỉ có người của triều đình mới có thể muốn nàng đánh thắng trận, lại muốn mạng của nàng, sau đó ngư ông đắc lợi. Nàng trong triều đối thủ tuy nhiều, nhưng có hiềm nghi lớn nhất lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà hiềm nghi lớn nhất đó là Cao Hành. Người này ghi hận nàng đã lâu, đã sớm muốn diệt trừ nàng, bất quá hắn bổn sự cũng đủ đại, thế nhưng có thể thần không biết quỷ không hay đem người xếp vào bên người nàng, hắn là như thế nào làm được ? Phải biết rằng thân binh của nàng đều là một tay nàng chọn lựa, không có khả năng bị vàng thau lẫn lộn.
"Ngươi có phải hay không đã nghĩ đến là ai phía sau màn độc thủ?" Phác Chỉ Tuân thấy nàng cau mày.
Trí Nghiên nói: "Không dám khẳng định, ta chỉ cảm thấy hắn không đủ bản lĩnh lớn như vậy."
"Nga?" Phác Chỉ Tuân nói, "Ta cũng nghĩ đến một người, không biết có giống như ngươi nghĩ... hay không."
Trí Nghiên ý bảo nàng nói xem.
Phác Chỉ Tuân lại giữ kín như bưng đứng lên, cười cười nói: "Chỉ sợ ta nói ra, ngươi sẽ trở mặt."
Trí Nghiên nói: "Cứ nói đừng ngại."
Phác Chỉ Tuân tham quá thân mình, phủ ở nàng bên tai nói.
Trí Nghiên lập tức thay đổi sắc mặt, quát to: "Ngươi nói bậy!"
Phác Chỉ Tuân nhún vai, "Biết thế nào ngươi cũng phản ứng như vậy, ta cũng chỉ là đoán thôi, ngươi có thể không tin nhưng chính là ngươi cũng nói, người này bổn sự thật lớn, ta không thể tưởng được còn có thể là ai."
Trí Nghiên tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, khẽ động vết thương chỉ cảm thấy trùy tâm đau, giận chó đánh mèo nói: "Đi ra ngoài!"
Phác Chỉ Tuân vẻ mặt không sao cả, Trí Nghiên nếu là một chút không hoài nghi, căn bản sẽ không phản ứng như thế, lưu lại một câu, "Chuyện ngươi tỉnh lại, ta chỉ nói cho Lý đại phu biết." Liền nhanh nhẹn đi ra.
Trí Nghiên lại thật lâu không thể bình tĩnh, không có khả năng, nhất định không có khả năng. Mặc cho ai cũng có thể muốn mạng của nàng, nhưng người này tuyệt không phải là Ân Tĩnh! Nhưng trong lòng có một thanh âm khác nói cho nàng, nếu không phải Ân Tĩnh thì ai có thể có bổn sự này?
Nàng nhớ rõ ngày xuất chinh, Ân Tĩnh không có tới tiễn đưa nàng, nàng chỉ nghĩ Ân Tĩnh không muốn nhìn sự ly biệt.
Nàng mỗi lần xuất chinh, nhân thân phận không tiện, Thuận Khuê đều đi theo bên người nàng, cố tình Hiếu Mẫn trà trộn vào quân doanh, vì không để Thuận Khuê chịu liên lụy, chỉ có thể để Thuận Khuê mang theo Hiếu Mẫn rời quân doanh, bởi vậy bên người liền thiếu người, mà Hiếu Mẫn là chất nữ Ân Tĩnh.
Hàm Sùng Võ tam phẩm, đường đường quốc cữu gia, lại bởi vì vòng địa việc nhỏ bị biếm ngàn dặm, mà đã lâu không đi nơi khác, thiên đến đưa đến nàng trước mặt, chẳng lẽ chính là cho nàng làm giúp đỡ?
Hơn quan trọng là ..., từ khi Hàm Sùng Võ đến đây, Thuận Khuê liền mất tích, mà nàng ở đại thắng hết sức lại lọt vào ám sát, nếu không phải nàng mạng lớn, đã mệnh về Hoàng Tuyền, chẳng lẽ này đó cũng chỉ là trùng hợp?
Trí Nghiên càng nghĩ tâm càng lạnh, thân mình nhịn không được run lên, nhưng là nàng vẫn không tin Ân Tĩnh sẽ như thế đối nàng.
Nguyên bản bị thương liền nặng, lại bị đả kích, Trí Nghiên mơ màng tỉnh tỉnh lại đã là ba bốn ngày sau, tình huống mới có sở chuyển biến tốt đẹp, đều là Phác Chỉ Tuân cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố nàng, mỗi lần Hàm Sùng Võ hỏi Phác Chỉ Tuân, Trí Nghiên tình huống như thế nào, Phác Chỉ Tuân đều là vẻ mặt ưu mầu nói không lạc quan. Lý đại phu đã bị Phác Chỉ Tuân dặn dò, cũng nói năng thận trọng. Bên ngoài tướng sĩ đối Trí Nghiên tình huống liền càng không biết, nhất thời lời đồn bay đầy trời, đều ở truyền Cảnh vương không được.
Trí Nghiên tỉnh lại sau, nghe nói tình huống bên ngoài liền trầm mặc không nói, như thế qua suốt hai ngày, rốt cục đối Phác Chỉ Tuân nói: "Tuyên bố ra ngoài, ta đã không qua khỏi." Nếu muốn tra ra chân tướng, chỉ có một biện pháp, đó là tương kế tựu kế.
Phác Chỉ Tuân biết nàng nhất định có kế sách, cũng không hỏi nhiều, tránh không được làm cho lý đại phu phối hợp một phen.
Lý đại phu xứng liều thuốc có thể cho nhân tạm thời cơn sốc dược, làm cho Trí Nghiên ngất.
Cảnh vương chết trận sa trường, không phải là nhỏ, chính là xa ở biên thuỳ, thi thể căn bản đưa không trở về ngàn dậm ở ngoài kinh thành, chỉ có thể ngay tại chỗ hạ táng, đãi chiến vạt áo trở lại kinh thành sau, đi thêm quốc táng chi lễ.
Trí Nghiên hạ táng trước mặt tam quân tướng sĩ, tự nhiên không người có nghi ngờ, hơn nữa Hàm Sùng Võ, liên tiếp chuyện trực tiếp đem hắn sợ cháng váng, hắn lại là cái không chủ ý nhân, chỉ có thể ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành, đem tin Trí Nghiên chết nói cho Ân Tĩnh.
Ban đêm, Phác Chỉ Tuân trộm đem Trí Nghiên, hai người suốt đêm rời đi Bình Dương Quan.
Trí Nghiên che dấu thân phận nhưng thật ra không phí nhiều khó khãn.
Phác Chỉ Tuân nhìn thấy bộ dáng Trí Nghiên đã trở về nữ nhân, chỉ cảm thấy phán nếu hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro