Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 82

"A, Đào Nguyên Trấn chúng ta khi nào thì có thêm hai vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế?"

Nói chuyện chính là một vị tay cầm quạt mặc y phục màu lam Đoạn công tử.

"Chớ không phải là cô nương Nghi Xuân Viện mới tới?" Nói tiếp là một thương nhân bộ dáng trung niên.

Thân tử bào công tử lại nói tiếp: "Cổ lão bản lời ấy sai rồi, xem hai vị cô nương có khí chất, không phải Nghi Xuân Viện tàn hoa bại liễu có thể nào so sánh bằng hai vị cô nương này, ta xem là trấn trên na hộ viên ngoại lang trân quý."

Lam đoạn công tử vỗ tay hoan nghênh khen: "Tĩnh An huynh nói có lý." Đi theo cảm thán, "Không biết là hoa có chủ hay chưa."

Tử bào công tử cười nói: "Thật sự là ngạc nhiên, tại đây đào nguyên Trấn, thế nhưng còn có thể làm cho Cừu công tử chùn bước nữ nhân."

Kia Cừu công tử vội ho một tiếng, nói: "Tĩnh An huynh chớ giễu cợt tại hạ, miễn cho đường đột giai nhân."

Bị gọi chỉ Cổ lão bản thương nhân là một thô nhân, chịu không nổi hai người vẻ nho nhã, trực tiếp không kiên nhẫn nói: "Qua hỏi liền biết, làm gì lãng phí thời gian ngồi ở chỗ này đoán." Nói xong liền đứng lên.

"Chậm đã." Lam đoạn công tử dùng quạt ngăn lại hắn, "Cổ lão bản thỉnh bình tỉnh một chút, chỉ có hai vị giai nhân, mà chúng ta đã có ba người, hay không hẳn là..." Không nói tiếp, bất quá ba người đều đã hiểu ý, đồng thời cười gượng vài tiếng.

Cổ lão bản lập tức nói: "Đường xa là khách, hay không ta trước?"

Lam đoạn cùng Tử bào vội vàng khách khí nói: "Cổ lão bản thỉnh."

Cổ lão bản: "Vị kia nhìn theo cách ăn mặc là thiếu phụ, khuôn mặt lại thể hiện khắc phu, bất quá lại hợp với ta."

Lam đoạn cùng tử bào lại là một phen nịnh hót, "Cổ lão bản thật sự là hảo nhãn lực." Đi theo hai người lại một phen giả ý chối từ.

"Tĩnh An huynh thỉnh."

"Cừu huynh trước hết mời."

"Cô gái này ôn nhu kiều mỵ, vừa thấy đó là tĩnh An huynh sở hỉ."

"Quân tử không đoạt nhân sở hảo, như thế dáng vẻ muôn phương nữ tử đương nhiên càng xứng Cừu huynh."

"Tĩnh An huynh khách khí."

"Cừu huynh khiêm tốn."

"Không bằng... Cùng nhau?"

Hai cái đồ háo sắc ăn nhịp với nhau, ăn ý mười phần.

Trí Nghiên rót rượu cho Ân Tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Ba người kia không phải là thảo luận về chúng ta đi?"

Ân Tĩnh nói: "Nơi này trừ bỏ chúng ta còn có nữ nhân khác sao?"

Trí Nghiên nhìn chung quanh một vòng, bên trong mặc dù ngồi không ít người nhưng quả thật không thấy nữ nhân. Trấn nhỏ không thể so kinh thành, vào đêm trừ bỏ nữ tử trăng hoa thì hầu như không có cô nương nào hành tẩu nữa.

"Nói như vậy bọn hắn nói cái kia vẻ mặt khắc phu cùng thiếu phụ là nàng?"

Ân Tĩnh vẻ mặt không sao cả cười cười, trong lòng còn có chút bội phục người nọ nhãn lực, lại nói tiếp nàng xác thực khắc phu.

"Cái kia ôn nhu kiều mỵ, dáng vẻ muôn phương nữ nhân nói chính là ta?"

Ân Tĩnh không khỏi nhìn Trí Nghiên thêm một cái. Trí Nghiên quả thật có vài phần nhàn hoa chiếu thủy, bất quá nghĩ đến hành vi thường ngày của nàng, nhịn không được dương thần.

Trí Nghiên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, thấp giọng mắng: "Không biết tốt xấu!"

Mắt thấy sẽ bùng nổ, Ân Tĩnh vội vàng đè lại nàng, hướng nàng lắc đầu. Các nàng một mình ở xa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chỉ bị người nhàn thoại vài câu làm như không nghe thấy là tốt rồi.

Trí Nghiên cũng không muốn bị người vô vị phá hủy hứng trí, liền nhẫn hạ không phát. Đột nhiên cằm bị cây quạt nâng lên, sau đó là thấy một khuôn mặt lỗ mãng.

"Mỹ nhân, uống rượu nhiều như thế không chán sao, không bằng để bản công tử cùng ngươi như thế nào?"

Tử bào lớn mặt hơn nữa ngồi ở bên cạnh Trí Nghiên, cầm lấy chén rượu Trí Nghiên uống qua, đặt lên mũi ngửi, thở dài: "Mỹ nhân uống qua rượu đều cùng người khác không giống nhau, có mùi khác hơn hẳn."

Trí Nghiên lớn như vậy, còn chưa bao giờ bị nam nhân đùa giỡn, nhất thời lờ mờ. Ân Tĩnh cũng chưa gặp qua trường hợp như thế. Từ trước đến nay chỉ có Trí Nghiên đùa giỡn người khác, nhưng lại cũng có một ngày bị người khác đùa giỡn lại, không biết nên cười hay là nên giận.

Họ Cổ thương nhân không cam lòng yếu thế, cũng tiến đến trước mặt Ân Tĩnh, người này không có nửa điểm nhã nhặn, trực tiếp bắt giữ tay Ân Tĩnh, miệng chảy nước miếng, mê đắm nhìn chằm chằm Ân Tĩnh nói: "Mỹ nhân, không cần hâm mộ bọn họ, ta đến với nàng."

Ân Tĩnh thực sự hoảng sợ, không khỏi kinh hô ra tiếng, nghĩ muốn rút tay về, lại như thế nào so với khí lực nam nhân, giãy không ra, mặt kinh hãi đến trắng bệch.

Không biết rõ tình huống Trí Ngiên nghe được Ân Tĩnh kinh hô, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt trở nên tối tăm, thanh kiếm đặt lên bàn tựa hồ cảm nhận được chủ nhân tức giận, phát ra boong boong.

Mấy tên háo sắc không chút nào ý thức được nguy hiểm, vẫn như cũ không biết sống chết hướng hai vị mỹ nhân đại xum xoe.

"Buông tay bẩn thỉu của ngươi ra!"

Cổ lão bản sớm giác ngộ một trận gió lạnh, lại nhìn trên cổ đã hơn một phen chói lọi trường kiếm, sợ tới mức chân đều mềm nhũn, vội vàng buông tay, nơm nớp lo sợ nói: "Nữ hiệp tha mạng."

Lam đoạn cùng tử bào chính một trái một phải quấn quít lấy Trí Nghiên, nổi bật biến cố, cũng là sợ tới mức không nhẹ, bất quá vì mặt mũi, cường chống đỡ nói: "Mỹ nhân bớt giận, chuyện gì cũng từ từ."

Trí Nghiên lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không biết sống chết gì đó, không giết bọn họ, làm sao giải mối hận trong lòng, trên mặt đầy sát ý.

Ân Tĩnh hiểu rõ nhất Trí Nghiên, biết được tâm ý, vội nói: "Quên đi."

"Không được, cho dù không giết bọn hắn, ít nhất cũng phải móc mắt chúng ra, chặt hai tay có mắt không tròng, động tay đông chân!" Trí Nghiên nói xong sẽ động kiếm.

Ân Tĩnh hét lớn: " Phác... Nghiên nhi, dừng tay!"

Trí Nghiên hung hăng sửng sốt, có điểm không thể tin được nhìn Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh cũng là tình thế cấp bách, cũng không thể ở trước công chúng lại kêu tên Trí Nghiên, hai má ửng đỏ, sau đó đối ba người kia nói:

"Còn không mau đi?"

Ba cái đăng đồ tử sợ hãi, ngay cả câu cám ơn cũng không kịp nói, nhanh như chớp lăn đi.

Những người khác trong khách điếm thấy một màn như vậy, cũng sợ tới mức đều chạy ra bên ngoài.

Điếm tiểu nhị đuổi theo đòi bạc, vẻ mặt cầu xin quay đầu lại.

Trí Nghiên quăng một khối vàng ở trên bàn, nói tổn thất rượu và thức ăn nàng sẽ trả, còn lại thưởng cho tiểu nhị.

Tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở, còn hỏi Trí Nghiên, muốn hay không thêm nữa chút rượu và thức ăn.

Trí Nghiên tâm tình ác liệt bởi vì một câu nói của Ân Tĩnh mà trở thành như không có chuyện gì, chỉ mỉm cười nhìn Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh nào còn có tâm trạng, bỏ lại một câu: "Ta về phòng trước ." Không đợi Trí Nghiên, một mình lên lầu.

Trí Nghiên đi theo Ân Tĩnh trở về phòng, đóng cửa cho kỹ xong, một phen bế nàng lên giường, cười hỏi: "Nàng vừa mới gọi ta cái gì?"

Ân Tĩnh không đáp, cùng Trí Nghiên nằm xuống, còn cố ý nhắm hai mắt lại không để ý tới Trí Nghiên.

Trí Nghiên lại không dễ dàng như vậy buông tha nàng, cả người nằm đè lên trên người Ân Tĩnh, mạnh mẽ làm cho Ân Tĩnh mở mắt ra xem nàng, cười hì hì nói: " Tĩnh nhi, nàng có thể hay không gọi lại lần nữa?"

"Gọi cái gì?" Ân Tĩnh vẫn như cũ giả ngu.

Trí Nghiên mân mê miệng, bất mãn nói: "Nàng luôn gọi cả tên lẫn họ của ta, không biết có bao nhiêu xa lạ."

"Thì sao?" Ân Tĩnh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, ngay từ đầu tựa như đã quen kêu như vậy .

"Có sao chứ! Ta thích nàng gọi ta Nghiên nhi, giống như ta gọi nàng là Tĩnh nhi, như vậy mới công bằng."

Ân Tĩnh ngẫm lại, Trí Nghiên nói cũng không phải không có lý, chính là đột nhiên sửa miệng thật là có chút không có thói quen, nhất thời không mở miệng được.

Trí Nghiên lại nghĩ đến Ân Tĩnh không muốn, càng u oán , "Người ta sắp phải xuất chinh, chẳng lẽ nho nhỏ yêu cầu cũng không thể đáp ứng?"

Ân Tĩnh trong lòng cứng lại, tâm cũng có một chút mềm nhũn. Bất quá nàng chưa bao giờ dễ dàng đã đáp ứng thỉnh cầu của Trí Nghiên, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhìn Trí Nghiên, nhớ tới bộ dáng lờ mờ của nàng mới vừa rồi bị người đùa giỡn bất giác buồn cười, đồng thời tâm sinh khác thường từ ngày ấy ở Liên Trì nàng luôn luôn muốn cơ thể của Trí Nghiên. Như bị trúng độc càng phát ra mê luyến. Chính là rụt rè không dễ dàng chủ động, giờ phút này rời xa hoàng cung không còn trói buộc và Trí Nghiên sắp đi xa. Đối Trí Nghiên khát vọng càng phát ra mãnh liệt, miệng có chút khô nói: "Muốn ta đáp ứng cũng được, bất quá ngươi trước đáp ứng ta một điều kiện."

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh luôn luôn suy nghĩ sâu xa, không biết là đã có cái gì chủ ý, đề phòng nói: "Nàng nói trước xem thử."

Loại sự tình này như thế nào mở miệng, Ân Tĩnh đỏ mặt, hai tay vòng qua cổ Trí Nghiên, ấn một nụ hôn thật sâu, thừa lúc Trí Nghiên chưa chuẩn bị, một cái xoay người đã cho Trí Nghiên nằm dưới thân mình.

Trí Nghiên cũng thức thời câm miệng, khó được Ân Tĩnh có nhã hứng, nàng đương nhiên vui vẻ đáp ứng.

Tuy rằng Ân Tĩnh hôn như trước không thành thạo, lại mang theo chưa bao giờ có nhiệt tình, nhưng Trí Nghiên cảm giác mau bị nàng thôn tính, cảm nhận được Ân Tĩnh nhu tình đồng thời cũng cảm nhận được toàn thân vì những cái va chạm của Ân Tĩnh mà càng trở nên mạnh liệt kích thích, thậm chí Ân Tĩnh ở thời khắc đó tiến vào thân thể của nàng, còn thấy Ân Tĩnh rơi nước mắt.

" Trí Nghiên, đừng quên hứa hẹn, nhất định phải bình an trở về."

"Ân...ưm..." Trí Nghiên trịnh trọng đáp ứng nàng.

"Nghiên nhi..."

Không biết đến khi nào, một tiếng mềm nhẹ thấp vang lên, một dòng xuân thủy ồ ạt chảy ra....

Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cả hai còn có thể triền miên cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro