Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 80

"Đang suy nghĩ chuyện cung nữ bị người mưu hại à?" Trí Nghiên đi qua nhẹ nhàng ôm Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh lúc này mới nhìn đến Trí Nghiên, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã trở lại."

lúc trên đường trở về, Trí Nghiên luôn luôn suy nghĩ như thế nào cùng Ân Tĩnh nói lên việc xuất chinh. Bây giờ gặp mặt Ân Tĩnh lại lập tức thấy lưu luyến, Trí Nghiên biết xuất chinh ý vị như thế nào, có lẽ chuyến đi ... này có thể vài năm sẽ không thấy Ân Tĩnh, có lẽ chuyến đi ... này sẽ không còn được gặp lại Ân Tĩnh, si ngốc nhìn Ân Tĩnh, ánh mắt vô cùng lưu luyến.

"Làm sao vậy?" Ân Tĩnh nhìn ra không thích hợp, mềm giọng hỏi.

Trí Nghiên vẫn là chưa nghĩ ra như thế nào mở miệng, càng sợ Ân Tĩnh nói ra những lời làm cho nàng thất vọng, tạm thời không nên đề cập tới, chỉ hỏi Ân Tĩnh: "Chuyện Thụy Tuyết tra đến đâu rồi?"

Ân Tĩnh giận dữ nói: "Còn không thể tra được thủ phạm, bất quá hồ ly đã lộ đuôi."

"Vậy là tốt rồi." Trí Nghiên không có hứng thú đến những chuyện đó, nàng thầm nghĩ cùng Ân Tĩnh như thế nào thời thời khắc khắc cùng nhau một chỗ mới là quan trọng nhất, đẩy áo Ân Tĩnh ra, hôn lên gáy ngọc của Ân Tĩnh, hôn dị thường ôn nhu.

Ân Tĩnh không quên Trí Nghiên mới từ Bộ Binh trở về, theo lý đã an bài mọi chuyện hết thảy, mà Trí Nghiên trở về chẳng những không đề cập tới, còn có cử chỉ dị thường, tâm bỗng dưng nhảy dựng, thử hỏi: "Lần này là Phùng Tướng quân xuất chiến hay là Trịnh Tướng quân lãnh binh?"

Trí Nghiên lắc đầu.

Ân Tĩnh lại hỏi: "Hay là Dương Thái Tướng quân? Ân, người này mặc dù tuổi trẻ, bất quá dũng mãnh thiện chiến, kinh nghiệm phong phú, cũng coi như không tồi."

Trí Nghiên vẫn như cũ lắc đầu.

Ân Tĩnh còn nói ra thêm vài cái tên, Trí Nghiên đều là lắc đầu, Ân Tĩnh còn muốn đoán, Trí Nghiên lấy tay để ở môi của nàng, sau đó dùng môi mình hôn thật sâu lên đôi môi Ân Tĩnh, mới nói: "Là ta."

Ân Tĩnh thân mình chấn động, quả nhiên chuyện nàng lo lắng đã xảy ra, thản nhiên nói: "Không đi không thể sao?"

"Không đi không thể."

Chỉ có một người có thể cho Trí Nghiên ra chiến trường, thì phải là chính cô ta, Ân Tĩnh nhìn nàng hỏi: "Ngươi..." Có nghĩ tới ta hay không? Nhưng lại Nói ra là, "Hãy cẩn thận."

Trí Nghiên tuy có chút thất vọng, bất quá Ân Tĩnh rốt cuộc vẫn là quan tâm nàng, đáp ứng nói: "Ta sẽ bình an trở về."

Ân Tĩnh đem Trí Nghiên đẩy ra, nói cái gì cũng chưa nói, một mình đi vào phòng trong.

Trí Nghiên đang muốn đi theo vào, tiếng đập cửa vang lên, cung nữ ở ngoài cửa nói: "Vương gia, Thái hoàng thái hậu gọi ngài qua An Thọ Cung."

Trí Nghiên biết không thể gạt được mẫu hậu, chỉ không nghĩ tới nhanh như vậy mà biết, xác nhận do chính Thuận Khuê nói cho bà biết, nhìn thân ảnh Ân Tĩnh cách bình phong, chỉ có thể nhìn mẫu hậu xong rồi trở về cùng nàng nói lời tạm biệt.

Ân Tĩnh nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới ngã ngồi ở trên giường, nước mắt chậm rãi tuôn rơi.

Thuận Khuê đã sớm ở An Thọ Cung, gặp Trí Nghiên lại đây, hướng Trí Nghiên vô tội cười, nguyên không nghĩ nhanh như vậy làm kinh động đến Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu vừa thấy Trí Nghiên lập tức trách mắng nói:

" Nghiên nhi, chuyện lớn như vậy như thế nào cũng không cùng ai gia thương lượng một chút mà tự chủ trương?

Trí Nghiên giơ lên một cái khuôn mặt tươi cười, "Mẫu hậu, nhi thần xuất chinh như cơm thường, việc nhỏ như thế thực vô tất yếu kinh động mẫu hậu."

Thái hoàng thái hậu chụp bàn nói: "Việc nhỏ? Này tại sao có thể là việc nhỏ! Trước kia mẫu hậu mặc kệ, đó là chiến sự cũng không nguy hiểm nhiều, nhưng là ai gia nghe nói lần này phản quân thế tới rào rạt, còn cùng man di cấu kết, hơn nữa chính biến mục tiêu chính là ngươi, tình huống như thế hung hiểm ai gia có thể nào cho ngươi đi vào chỗ nguy hiểm, ai gia tuyệt không đồng ý."

Trí Nghiên nói: "Chính là bởi vì nhi thần, cho nên nhi thần mới không thể không chiến, miễn cho bị người trong thiên hạ chê cười."

Thái hoàng thái hậu kiên quyết nói: "Ai gia mặc kệ lý do gì đều không đồng ý ngươi ra chiến trường, hiện giờ hoàng huynh ngươi đã mất, ai gia cũng chỉ còn một mình ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm cho ai gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh lần nữa sao?"

Trí Nghiên bất đắc dĩ nói: "Mẫu hậu người như thế nào nghĩ như vậy, giống như con ra chiến trường chịu chết vậy, người cũng quá coi thường nhi thần , nhi thần lần này cũng là vì bất đắc dĩ, nhi thần cũng muốn lưu ở trong cung cùng người, nhưng là Bắc Xuyên Vương một ngày chưa trừ diệt, chớ nói nhi thần, chỉ sợ ngay cả ngôi vị hoàng đế của Lẫm nhi đều phải khó giữ được, này chẳng lẽ là kết cục mẫu hậu muốn ?"

Thái hoàng thái hậu vẫn nói: "Ai gia không tin Đại Sở ta ngay cả một tướng quân có thể tác chiến cũng không có!"

Trí Nghiên thấy bà kiên định, đành phải hạ giọng nói, "Nhi thần tâm ý đã quyết, mẫu hậu nhiều lời vô ích, cứ như vậy." Phất tay áo mà đi, kì thực nàng cũng biết mẫu hậu lo lắng nàng, nói nhiều hơn nữa khuyên giải an ủi trong lời nói, sẽ chỉ làm mẫu hậu càng thêm luyến tiếc.

Thuận Khuê cũng cùng đi ra để giải thích một phen với Trí Nghiên.

Trí Nghiên không có trách nàng, dù sao việc này sớm muộn gì đều sẽ biết.

"Nương nương nàng nói như thế nào?" Thuận Khuê hỏi, nàng mới đem chuyện xuất chinh báo cho Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn lập tức khóc thảm thiết, trong lòng lại là cảm động và vui mừng, ít nhất nàng không nhìn lầm người.

Trí Nghiên nghĩ đến bộ dáng Ân Tĩnh lãnh đạm, lập tức buồn bực không vui, bất quá Ân Tĩnh luôn luôn trong trẻo lạnh lùng, có lẽ trong lòng nàng cũng không nghĩ như vậy, Trí Nghiên an ủi mình như thế.

Khi quay về Hàm Ninh Cung, cũng không gặp Ân Tĩnh ở trong phòng, tìm được Trí Hiền, hỏi nàng Ân Tĩnh đi đâu vậy.

Trí Hiền mờ mịt lắc đầu, chỉ nói: "Nương nương nói ra ngoài một chút, nhưng không cho người đi theo."

Thẳng đến khi mặt trời vừa lặng, mới đợi được Ân Tĩnh trở về, Trí Nghiên khẩn cấp tiến lên hỏi: "Nàng đi đâu ?"

Ân Tĩnh vẻ mặt nhạt nhẽo, nói: "Tùy ý đi dạo một chút." Không muốn nhiều lời.

Khi dùng bữa tối, Ân Tĩnh cũng không nói gì, Trí Nghiên vẫn nhẫn đến trở về phòng, chỉ còn lại hai người trong phòng, mới hỏi: " Tĩnh nhi, nàng không có gì nói với ta sao?"

Trong phòng không biết khi nào có hơn hai cái cây kim thêu, Ân Tĩnh ngồi ở dưới đèn làm túi hương, nghe được Trí Nghiên hỏi, ngẩng đầu, "Nói cái gì?"

Trí Nghiên há miệng thở dốc, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, giận dỗi trên giường. Ngay cả đại thần trong triều đều cùng nàng nói vài câu trân trọng, Ân Tĩnh nghe nói nàng phải xuất chinh nhưng lại nửa điểm phản ứng đều không có, Ân Tĩnh có phải hay không ước gì nàng sớm đi một chút, thoát khỏi dây dưa? Càng nghĩ càng ủy khuất, cái mũi đau xót, lại có xúc động muốn khóc.

Không biết qua bao lâu, mới nghe được thanh âm Ân Tĩnh đi lại, Trí Nghiên vội nghiêng thân mình đi, không muốn nhìn đến Ân Tĩnh, miễn cho ngột ngạt.

Ân Tĩnh biết Trí Nghiên không ngủ, nàng lên giường nằm xuống bên cạnh Trí Nghiên, sau đó hỏi: "Khi nào đi?"

Trí Nghiên trong lòng vui vẻ, Ân Tĩnh quả nhiên là hỏi nàng, bất quá trong lòng nàng khí còn không có toàn bộ tiêu, vẫn như cũ nghiêng thân, nói: "Ba ngày sau tế đàn xuất chinh."

"Nhanh như vậy." Ân Tĩnh thanh âm rất nhỏ, Trí Nghiên nghe không ra được cảm xúc của Ân Tĩnh.

Lại nghe Ân Tĩnh nói: "Tặng cho ngươi."

Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh tặng đồ cho nàng, liền nhanh quay người lại đối mặt cùng Ân Tĩnh, chỉ thấy Ân Tĩnh trong tay cầm một cái túi hương, đúng là nàng mới vừa rồi đã làm, có chút thụ sủng nhược kinh: "Nàng làm cho ta ?"

Ân Tĩnh đem túi hương đặt trong tay Trí Nghiên, nói: "Bên trong có bùa bình an, ngươi mang theo nó, hy vọng có thể phù hộ ngươi bình an."

Cho nên một buổi chiều không gặp bóng dán Ân Tĩnh, là đi chùa miểu giúp nàng cầu bình an phù? Trí Nghiên kích động rất nhiều, cũng không biết nói cái gì cho phải, một hồi lâu sau mới nói: " Tĩnh nhi, nàng đối với ta thật tốt."

Ân Tĩnh thản nhiên nói: "Ta chỉ có thể làm được vậy." Nàng muốn Trí Nghiên không đi, nhưng là nàng càng biết không ai có thể thay đổi được quyết định của Trí Nghiên, ngay cả nàng cũng không thể, giống như lúc trước Trí Nghiên khư khư cố chấp muốn cưới nàng.

"Thời điểm không còn sớm, ngày mai còn có thiệt nhiều việc, sớm đi nghỉ tạm đi." Nói xong liền nghiêng thân qua.

Trí Nghiên nhìn nhìn túi hương, lại nhìn nhìn Ân Tĩnh, một cái xoay người đem Ân Tĩnh đặt ở dưới thân, hỏi: "Kỳ thật trong lòng nàng có luyến tiếc ta không?"

Ân Tĩnh bị nàng hỏi không khởi oán khí, lạnh nhạt nói: "Thì tính sao? Ngươi làm chuyện gì cũng đâu có nghĩ đến cảm thụ của người khác?"

Trí Nghiên cuối cùng đã thấy Ân Tĩnh phát giận, Ân Tĩnh càng sinh khí thuyết minh càng để ý nàng, trong lòng càng phát ra cao hứng, cười nói: "Ta còn tưởng rằng nàng ước gì ta sớm một chút rời đi, để khỏi mỗi ngày kề cận làm phiền nàng."

Ân Tĩnh thấy nàng nhưng lại cười đến vẻ mặt sáng lạn, càng phát ra sinh khí, cả giận nói: "Ngươi rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng phương thức này để nghiệm chứng xem ta đối với ngươi là thật sự có tình cảm?"

Trí Nghiên vội vàng xua tay, "Đương nhiên không phải, ta là nhìn nàng quan tâm ta như vậy, trong lòng cao hứng, như vậy ta đi cũng đáng."

Ôm một tia hy vọng, Ân Tĩnh hỏi: "Có thể không đi không?"

Trí Nghiên lập tức ấm lòng, có Ân Tĩnh nói ra những lời này thật sự cái gì đều đáng giá, nói: "Ta đi lần này, nói lớn là bảo vệ quốc gia, nói nhỏ chỉ là ta vì nàng cùng Lẫm nhi, ta đáp ứng nàng, nhất định phải bảo hộ mẫu tử nàng chu toàn, hơn nữa Bắc Xuyên Vương làm phản nhiều ít cũng là bởi vì ta dựng lên, ta phải tự tay giải quyết hắn, làm cho Lẫm nhi ngồi vững ngai vàng, như vậy ta và nàng mới có thể chân chính có tương lai."

" Trí Nghiên..."

"Hư, cái gì cũng đừng nói, giờ khắc này ta chỉ nghĩ muốn hảo hảo yêu nàng thật thật nhiều..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro