Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 8

Trước khi tới đây, Trí Nghiên cũng đã chuẩn bị. ba vị phụ tá ở cảnh vương phủ bị nàng chịu tới mật thất bàn mưu rằng hai canh giờ, nàng bắt bọn họ tìm kế sách cho nàng: làm thế nào để nắm bắt được trái tim mỹ nhân?

Trí Nghiên mê Ân Tĩnh mấy năm nay, đừng nói là người thay thế Ân Tĩnh, ngay cả cái ý nghĩ đó cũng chưa từng nghĩ tới..có thể nói về phương diện tình cảm Trí Nghiên hoàn toàn là một tờ giấy trắng, cho nên mới xuất sư không thuận- bước đầu tiên đã đạp phải đinh, dưới sự xúc động không kìm chế bản thân đã đi khinh bạc Ân Tĩnh, khiết Ân Tĩnh xem nàng như rắn rết. hôm qua vừa ra khỏi hàm ninh cung, Trí Nghiên liền hối hận, nàng đã hiểu ra rằng: không được ăn tàu hủ khi còn nóng, mà phải nhẹ nhàng múc từng muỗng.....

Một phụ tá tên là Thái văn Thành, thê thiếp thành đàn, am hiểu nhất là việc phòng hoa tuyết nguyệt. Thái văn Thành cũng không hỏi Trí Nghiên nhìn trúng cô nương nhà ai mà chỉ dốc túi truyền thụ, làm Trí Nghiên học hỏi thêm được không ít. Trí Nghiên buộc phải thốt lên rằng: quả nhiên là một nghệ thuật tấn công !

Một vị phụ tá khác tên Diệp trường Thanh, lại khinh thường những người như Thái văn Thành. Diệp trường Thanh chỉ có một vợ, hai vợ chồng họ nương tựa lẫn nhau, ân ân ái ái.

Trí Nghiên hỏi Diệp trường Thanh: có kế sách thần kỳ gì?

Diệp trường Thanh chỉ nói: dùng tâm!

Trí Nghiên thấy cũng có lý. Bởi vì nàng toàn tâm với Ân Tĩnh nên rất hi vọng có một ngày Ân Tĩnh sẽ trao tâm cho nàng.

Một chuyên hình thức, một chuyên tâm hồn, hai phụ tá hai quan điểm khác nhau bắt đầu tranh cãi.

Vẫn luôn không lên tiếng- phác sở Ảnh chợt hỏi: " không biết, cô nương nhà ai may mắn được vương gia ưu ái.?"

Trí Nghiên không chút dấu diếm: " àaa! Là thái hậu."

Thái Văn Thành, Diệp trường Thanh đang tranh cãi đều nhất thời choáng váng, hận không thể đem những kinh nghiệm vừa rồi hốt lại ngay lập tức.....uổng cho bọn họ tự nhận là cận thần của Trí Nghiên cũng không ngờ là thái hậu.!

Trước đó, Trí Nghiên che dấu quá tốt mà, không hề lộ một sơ hở nào cho nên không có ai biết. sau khi tiên đế băng hà, Trí Nghiên không kiêng nể mà công khai trêu chọc hoàng thái hậu làm cả kinh thành điều biết. cộng thêm việc Trí Nghiên thoải mái tặng ngôi vị cho thánh thượng hiện tại đã xác thực một chuyện: Trí Nghiên không thích giang sơn mà là thích mỹ nhân! Có điều thiên hạ biết bao nhiêu người mà cảnh vương không chọn, lại đi chọn một người không nên đụng đến nhất?

Nếu cho bọn họ chọn lựa, bọn họ thà chấp nhận Trí Nghiên đoạn tụ còn hơn! Vì lời đồn cảnh vương đoạn tụ không phải là vô căn cứ. đây phác sở Ảnh, người thân cận cảnh vương nhất.

phác sở Ảnh vốn là họ vũ, không phải người trung nguyên, từng là người bại tướng dưới tay Trí Nghiên....vũ sở Ảnh là tam hoàng tử của tộc họ vũ,cũng là tướng quân bại trận dưới tay Trí Nghiên, bị bắt làm con tin đưa đến đại sở. một năm sau đó, tộc họ vũ phát sinh chính biến, thái tử bị nhị hoàng tử giết chết. nhị hoàng tử cũng có tài, sau khi đăng cơ, đầu tiên là đánh lui binh lính đại sở, thu hồi chủ quyền đồng thời, vì củng cố quyền lực nên đã loại bỏ rất nhiều thế lực chống đối bằng việc tiêu diệt rất nhiều người trong hoàng tộc, trong đó có mẫu phi của Vũ sở Ảnh. Vũ sở Ảnh cũng đã mất đi giá trị của một con tin, vốn sẽ bị trục xuất về nước thế nhưng Vũ sở Ảnh lại trở thành kẻ thù không đội trời chung với tộc họ vũ, hắn chủ động quy hàng Trí Nghiên, hi vọng ngày sau có thể mượn binh đại sở để báo thù.

Trí Nghiên cũng trọng người tài nên đã giữ Vũ sở Ảnh bên cạnh. Mà Vũ sở Ảnh là người phiên bang, không thể làm quan, nên Trí Nghiên quyết định cho Vũ sở Ảnh làm phụ tá, sửa lại họ là họ Phác-quốc họ của đại sở như vậy sẽ không bôi nhọ hắn...Phác sở Ảnh là một mỹ nam,từng có một người vợ nhưng sau khi hắn bị bắt thì vợ của hắn đã bị anh trai hắn chiếm đoạt, từ khi theo Trí Nghiên, hai người như hình với bóng Phác sở Ảnh thường xuyên bày mưu giúp Trí Nghiên.....ở đại sở, quý tộc nuôi dưỡng nam sủng là chuyện bình thường, Trí Nghiên lại không gần nữ sắc, cả ngày qua lại với đám đàn ông khiến người ta không hiểu lầm cũng khó. Dĩ nhiên cũng chỉ có người quen Trí Nghiên mới biết hai người bọn họ thật ra chẳng liên quan.

Phác sở Ảnh nghe Trí Nghiên nói muốn theo đuổi thái hậu, chẳng những không có phản ứng kịch liệt như Thái văn Thành hay Diệp trường Thanh mà còn dâng lên kế sách ' kỹ thuật theo gái như keo dính'.

Trí Nghiên nghe xong, vỗ tay bốp bốp, đấm Phác sở Ảnh một quyền: " đây là châm ngôn của trung nguyên, không ngờ ngoại bang như ngươi cũng biết ha ha."

Phác sở Ảnh cười nhạt: " tại hạ đã đem mình trở thành người trung nguyên rồi."

Thái văn Thành, Diệp trường Thanh thì ở bên cạnh liên tục đấm ngực. nếu Phác sở Ảnh biết rõ văn hóa trung nguyên như vậy thì phải hiểu luôn cả lễ nghi trung nguyên chứ? Sao còn có thể cổ động cảnh vương theo đuổi thái hậu?? bọn họ là chú và chị dâu mà.!!như thế là loạn luân là thường phong bại túc đấyyy?!! Nghiêm trọng hơn nữa còn có thể khiến cả đại sở bị nhạo báng!! Vì thế cả hai người bọn họ liền nhận định Phác sở Ảnh là bỏ đá xuống giếng làm bọn họ phải thấp thỏm, hảo tâm nhắc nhở còn ám chỉ cho Trí Nghiên, song Trí Nghiên lại không nghe.. chỉ một mực hỏi Phác sở Ảnh cụ thể nên làm như thế nào để cua được Ân Tĩnh.....

....................

Chỉ còn hai người. Ân Tĩnh không được tự nhiên là điều hiển nhiên. Nếu là trước kia, nàng còn có thể nói Trí Nghiên vô sỉ. nhưng bây giờ, có một nữa là tự nàng tạo thành. Nàng chẳng thể trách ai được, nàng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Ân Tĩnh vẫn cuối thấp đầu, Trí Nghiên chỉ có thể nhìn mặt nghiêng của Ân Tĩnh. Dù vậy Trí Nghiên cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Xung quanh đều là hương thơm của Ân Tĩnh làm tâm hồn của Trí Nghiên nhộn nhạo- chỉ cần vương tay là nàng có thể ôm được Ân Tĩnh rồi, song nàng chỉ có thể khắc chế. Bởi như thế tuy có vẻ sẽ chiếm được tiện nghi nhưng sẽ làm cho Ân Tĩnh coi nàng như sắc lang, tư vị này cũng không hay ho gì.

Trí Nghiên suy nghĩ một lúc, vẫn là nhẫn nhịn mà đứng lên, ngồi xuống ghế, hỏi điều đã biết rõ: 

" nàng ghét ta lắm phải không."

Ân Tĩnh đã chuẩn bị chịu nhục nhưng không ngờ Trí Nghiên buông tha, lại còn ngồi cách xa, nhất thời trong lòng cũng thấy thoải mái.

Còn câu hỏi, đáp án rất rõ ràng nhưng chỉ có thể trái lương tâm mà nói: " vương gia quá lo lắng ."

Trí Nghiên biết Ân Tĩnh chỉ trả lời cho có lệ, hôm nay nàng có rất nhiều thứ để hỏi nên nàng cũng không thèm để ý.

" hiện tại chỉ có ta và nàng, đừng gọi ta là vương gia, quá xa lạ."

" lễ nghĩa không thể thiếu."

Cũng chỉ là xưng hô, Trí Nghiên không truy cứu nữa, rồi lại chợt có sáng kiến mới: một ngày nào đó, ta ngủ cùng Ân Tĩnh, khi đó nghe Ân Tĩnh gọi ta là vương gia thì nhất định có tư vị khác. Nghĩ vậy, Trí Nghiên muốn cười thật hả hê.

Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên cười đểu thì đoán được hắn lại suy nghĩ thất loạn bát táo gì đó, nàng cũng chỉ cau mày, không hỏi gì khác.

Trí Nghiên thu hồi ý tưởng dung tục kia lại, bắt đầu dùng chiêu của Phác sở Ảnh: " hai ngày nữa là tế tông miếu, Tĩnh nhi bình thường ở mãi thâm cung này hẳn là rất ít xuất cung? Chi bằng nhân lúc này ta mang nàng ra du ngoạn được không? Ta biết có một nơi non xanh nước biếc, cảnh sắc di nhân, ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích."

Thật sự thì đã lâu Ân Tĩnh không xuất cung, lần gần nhất là hồi về nhà thăm viếng, nhưng cũng chỉ ở trong phủ học sĩ được nửa ngày rồi hồi cung. Nàng vẫn luôn muốn du ngoạn sơn thủy. lời đề nghị này đương nhiên làm nàng động tâm, nhưng nghĩ đến mục đích của Trí Nghiên thì tâm trạng lập tức trở lại bình thường.

Ân Tĩnh: " tế tông miếu là đại sự, không được qua loa. Hoàng thượng còn nhỏ nên mọi việc phải dựa vào vương gia, e là vương gia không có thời gian nhàn hạ để du sơn ngoạn thủy đâu."

Trí Nghiên bĩu môi, Ân Tĩnh lấy cớ luôn hạ bút thành văn, nàng cũng không nghĩ là Ân Tĩnh sẽ đồng ý. Nàng đã hạ quyết tâm: dù có phải đánh ngất Ân Tĩnh, nàng cũng sẽ làm để mang Ân Tĩnh đi. Bởi vì ở nơi đó rất đẹp. mỗi khi gặp chuyện phiền lòng nàng đều đến đó, nhìn non xanh nước biếc ở đó tâm trạng nàng tốt lên rất nhiều. nàng còn tưởng tượng được nhiều lần, được ôm Ân Tĩnh ngồi bên cạnh thác nước- thậm chí còn suy nghĩ là không thể để cho Ân Tĩnh ngồi dưới đất còn xây luôn cả một căn nhà gỗ nhỏ, chỉ chờ ngày Ân Tĩnh đến.

Ân Tĩnh không biết những suy nghĩ trong lòng Trí Nghiên, nàng chỉ thầm nghĩ cách đuổi hắn đi được mới tốt: " giờ cũng không còn sớm......" chưa nói hết đã bị Trí Nghiên cắt ngang.

Trí Nghiên u oán: " Ta còn chưa nói được hai câu mà Tĩnh nhi nỡ lòng đuổi ta đi rồi."

Ân Tĩnh chỉ phải câm nín. Trí Nghiên hôm nay không có lỗ mãng bá đạo như hôm trước, còn từng câu từng chữ có vẽ lấy lòng nàng làm nàng không cách nào cự tuyệt.

" vậy mời vương gia nói, ai gia xin lắng nghe." Ân Tĩnh chỉ phải nói như vậy.

Trí Nghiên phát hiện Ân Tĩnh thật sự ăn mềm không ăn cứng thì thầm khen Phác sở Ảnh, nhân tiện được một tấc muốn tiến thêm một thước- ngồi xuống bên cạnh Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh cau mày. Người này quả nhiên không để người khác thôi không phản cảm! nàng cảm thấy gai mắt nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Trí Nghiên lại tới gần hơn- dường như là muốn dán lên người nàng.

Trí Nghiên nhìn kiều nhan trong gang tấc mà quên mất trên đầu chữ sắc có cây đao, nàng tiến đến bên tai Ân Tĩnh, khen: " Tĩnh nhi, thật đẹp."

Ân Tĩnh chấn động, cảm giác không nói nên lời, không biết là ghét hay sợ, theo bản năng tránh xa Trí Nghiên song lại bị Trí Nghiên dùng tay ôm cổ.

Trí Nghiên đè Ân Tĩnh tựa vào ghế, tay vuốt ve môi nàng, thâm tình nói: " mười năm ta chờ nàng mười năm. Ta cũng không biết vì sao ta lại chấp mê đối với nàng như vậy. ta chỉ biết, nếu không có nàng, đời ta vô nghĩa. Thế tục? ta mặc kệ. trong mắt ta, nàng là người ta yêu nhất! Tĩnh nhi ta không mong nàng chấp nhận ta ngay bây giờ, ta chỉ xin nàng, xin nàng cho ta một cơ hội, có được không.?"

Không đợi Ân Tĩnh trả lời, Trí Nghiên hôn luôn Ân Tĩnh. Vì nàng sợ nghe thấy lời cự tuyệt. trong mắt người khác, Trí Nghiên chính là người không gì làm không được, duy chỉ có trước mặt Ân Tĩnh, nàng mới là một người nhát gan.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro