chương 79
Ân Tĩnh đã đoán được là người phương nào, cho cung nữ lui ra. Lại liên tục kêu thêm một vài cung nữ thái giám vào hỏi một số việc.
Hình khám nghiệm tử thi đã một lần nữa khám nghiệm tử thi xong, lại bị gọi đến khi trời đã sáng choang, lần này hắn đã điều tra rõ người chết là bị giết. Kể ra tường tận cố gắng lập công chuộc tội. Ân Tĩnh nghe xong chỉ gật đầu, vẻ ngoài cũng không tức giận, chỉ nói, người chết vi đại, không nên như thế qua loa. Hình khám nghiệm tử thi gật đầu như mổ thóc. Ân Tĩnh lại phân phó nữ quan, kêu người nhà Thụy Tuyết lại đây lĩnh nàng trở về, cho năm trăm lượng bạc cho bọn họ hảo hảo an táng.
Trên đường trở về, Trí Hiền hỏi Ân Tĩnh: "Nương nương đã đoán được ai là hung thủ giết người?"
Ân Tĩnh lắc đầu, lại nói: "Bất quá cũng không phải không tìm ra manh mối." Ân Tĩnh hướng Ngự thiện phòng bước đi.
Ngự Thiện Phòng đang chuẩn bị điểm tâm sáng cho các nương nương, tiến tiến xuất xuất vô cùng bận rộn, ngay cả Ân Tĩnh lại đây cũng không biết, có người không có mắt thấy Ân Tĩnh che ở cửa, còn ra nói làm cho Ân Tĩnh bên cạnh nhường một chút.
Trí Hiền định trách mắng, Ân Tĩnh hướng nàng khoát tay áo, Trí Hiền đành phải thôi.
Vẫn là tổng quản phụ trách Ngự Thiện Phòng mắt sắc, xa xa nhìn thấy Ân Tĩnh, vội vàng chạy nhanh tới, sẽ thi lễ, Ân Tĩnh nói: "Đào tổng quản không cần đa lễ, ai gia lại đây là có lời muốn hỏi ngươi."
Đào tổng quản vội hỏi: "Phòng bếp đầy khói, xin nương nương hãy dời giá."
Ân Tĩnh gật đầu, thuận miệng hỏi: "Phụ trách hàng hóa đều ở trong này?"
Đào tổng quản đưa mắt nhìn một vòng, "Bẩm nương nương, đều ở đây."
Ân Tĩnh thấy bên trong là bảy tám nữ nhân, trong đó ba người lớn tuổi, hai tiểu cô nương nhỏ tuổi, một người vừa vặn mở miệng giọng thô to, coi như nam tử, chỉ có hai nữ nhân có tuổi vừa phải, dung mạo cũng coi như thanh tú, nhân tiện nói: "Đào tổng quản, ngươi đem hai người kia gọi tới."
Đào tổng quản lập tức hô: "Mai Hương, Vân Tích các ngươi lại đây."
Kêu Mai Hương, Mai Hương liền bỏ công việc đang làm xuống chạy nhanh đi lại, kêu Vân Tích cung nữ chần chờ trong chốc lát mới khoan thai đến.
Đào tổng quản mắng một câu: "Nhanh lên!"
Ân Tĩnh ở trong lòng đã hiểu rõ, chỉ kêu đem cung nữ Vân Tích mang đi.
Trở lại Hàm Ninh Cung, Ân Tĩnh đi vào thay quần áo thường. Vân Tích đứng ngồi không yên, vẻ mặt hoảng sợ, gặp Trí Hiền đứng ở một bên, đi qua nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi cô cô, không biết nương nương kêu nô tỳ lại đây có chuyện gì."
Trí Hiền nói: "An tâm một chút chớ nóng nảy, nương nương có lý do, nếu không như thế nào vô duyên vô cớ tự mình đi Ngự Thiện Phòng mời ngươi?"
Vân Tích tự biết nặng nhẹ, trong lòng càng không yên, tay cầm góc áo, kinh hồn táng đảm chờ.
Ước chừng một nén nhang, Ân Tĩnh mới đi ra, dưới phượng bào lại là một thân uy nghiêm.
"Ngươi kêu Vân Tích?" Ân Tĩnh mở miệng.
Vân tích "bộp" một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, "Nô tỳ không biết phạm vào tội gì, xúc phạm nương nương, xin nương nương hãy tha mạng."
Ân Tĩnh cười: "Ai gia còn chưa hỏi, ngươi đã tự mình nhận sai, Trí Hiền, đem nàng nâng dậy ban tọa cho nàng."
Vân Tích sợ hãi nhìn Ân Tĩnh, thật sự đoán không được Thái hậu đây là có dụng ý.
Ân Tĩnh không nhanh không chậm nói: "Ngươi cùng Thụy Tuyết có quen biết phải không?"
Vân Tích nghe được tên Thụy Tuyết, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhỏ giọng đáp: "Vâng." Thật không giải thích nhiều hơn.
Ân Tĩnh đưa mắt ra hiệu Trí Hiền, Trí Hiền hiểu ý, đi đến trước mặt Vân Tích, nói: "Thụy Tuyết đêm qua treo cổ tự vận."
Vân Tích đột nhiên ngẩng đầu, ôm canh tay Trí Hiền, run giọng hỏi: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Trí Hiền lặp lại: "Thụy Tuyết đêm qua nghe đồn nàng là sợ tội tự sát."
"Ngươi nói bậy!" Vân Tích có chút không khống chế được, lớn tiếng reo lên, "Sau hai ngày nữa Thụy Tuyết sẽ xuất cung, nàng như thế nào sẽ tự sát! Không có khả năng, điều đó không có khả năng, ngươi nói Thụy Tuyết nàng... Đã chết?" Nước mắt tuôn rơi.
Ân Tĩnh nhìn bộ dáng Vân Tích không giống như là giả bộ, là thật không biết chuyện Thụy Tuyết chết. Không truy vấn, chờ nàng bình phục cảm xúc.
Trí Hiền rót chén trà cho nàng, Vân Tích hai tay run rẩy tiếp nhận, Trí Hiền nói: "Ngươi biết những gì thì nói cho nương nương, nương nương mới có thể giúp Thụy Tuyết tìm ra thủ phạm, như vậy mới có thể giúp nàng nhắm mắt xuống cửu tuyền."
Vân Tích kinh hỏi: "Thụy Tuyết không phải tự sát mà bị người hại chết ?"
Ân Tĩnh không lên tiếng.
"Ta và Thụy Tuyết là tỷ muội đồng hương, là cùng năm tiến cung, ta bị tuyển ở Ti Thiện Cục, mà nàng ở Ti Y Cục, đôi ta vốn sẽ hảo, tiến cung sau bởi vì đưa mắt không quen mà càng thân mật, nguyên tưởng rằng như vậy mãi cho đến ba mươi lăm tuổi xuất cung, không nghĩ tới Thụy Tuyết khéo tay bị Thái tần nương nương nhìn trúng, điều đến Uyển Lê Viện, lại bị Thái tần nương nương coi trọng, từ nay về sau xuất nhập không tiện, cơ hội chúng ta gặp mặt liền ít đi rất nhiều, có khi thậm chí mấy tháng đều không gặp được, cũng may tình cảm của chúng ta vẫn tốt lắm, có thể ngẫu nhiên gặp mặt chúng ta cũng cảm thấy mỹ mãn, khởi liêu vận mệnh trêu người."
Ân Tĩnh nhớ rõ nàng cùng Trí Nghiên thành thân đêm đó, nàng còn gặp được cả hai người bọn họ ở sau núi gặp mặt, xem ra biến cố là phát sinh từ lúc sau đó.
Vân Tích nói: "Ngay tại hơn hai tháng trước, có một lần nô tỳ cùng Thụy Tuyết gặp mặt, không cẩn thận bị Uyển thái tần cùng Dung Thái phi bắt gặp, suýt nữa thì bị trị tội."
 Tĩnh nói: "Hai người cung nữ gặp mặt, cho dù là trộm gặp mặt cũng không ngại, nhiều lắm bị quở trách vài câu vì rời cương vị công tác."
Vân Tích mặt một chút đỏ, nghĩ đến Thụy Tuyết đã chết, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống, cắn môi, giống như quyết định, dứt khoát nói: "Nương nương, Thụy Tuyết đã chết, nô tỳ cũng không dám giấu diếm, nô tỳ cùng Thụy Tuyết... Kỳ thật chúng ta..."
Không cần nói rõ, Vân Tích phun ra nuốt vào xấu hổ bộ dáng đã thuyết minh hết thảy. Huống chi Ân Tĩnh sớm đã biết, bất quá là nghĩ muốn thử nàng một chút. Xem nàng hay không có điều giấu diếm. Nếu ngay cả loại sự tình này đều nói ra, xem ra lời nói ra không hề giả.
"Ai gia đã biết được, ngươi chỉ cần nói chuyện sau này như thế nào." Ân Tĩnh giúp nàng giải vây, nguyên lai Dung Doanh Nguyệt cùng Lý Uyển từng cùng nhau bắt gặp được, quả nhiên vẫn cùng các nàng có liên quan.
Vân Tích 'hu hu' một hơi, nói tiếp: "Lúc ấy Thụy Tuyết quỳ gối trước mặt Thái tần nương nương, khóc cầu tình cho nô tỳ, Thụy Tuyết nói vô luận Thái tần nương nương phạt nàng như thế nào nàng đều cam nguyện chịu phạt, chỉ hy vọng có thể bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ cùng Thụy Tuyết là tỷ muội, làm sao có thể để nàng một mình đam trách, cũng cầu Thái tần nương nương buông tha chúng ta, Thái tần nương nương mềm lòng, lại luôn luôn yêu thương Thụy Tuyết, liền chuẩn bị chuyện cũ sẽ bỏ qua, không nghĩ Thái phi nương nương cũng không khẳng, nói loại dơ bẩn hậu cung này nhất định phải giết một người răn trăm người, Thái tần nương nương cùng Thái phi nương nương vì thế tranh chấp, còn nhắc tới chuyện năm xưa, Thái phi nương nương nói Thái tần nương nương hại chết tiểu công chúa của nàng, Thái tần nương nương nói Thái phi nương nương ngậm máu phun người, còn nói năm đó thiếu chút nữa mệnh tang trong tay Thái phi nương nương, hai người làm cho thiếu chút nữa vung tay, may mắn Dung nhị tiểu thư đúng lúc đuổi tới, mới bình ổn chuyện này, nô tỳ cùng Thụy Tuyết cũng được Dung nhị tiểu thư nói mấy câu mà bảo vệ được mạng nhỏ."
Ân Tĩnh càng cảm thấy được vị Dung nhị tiểu thư này không đơn giản, đúng là mọi chuyện đều không thể thiếu nàng.
"Nô tỳ cùng Thụy Tuyết nơm nớp lo sợ qua vài ngày, không thấy có động tĩnh nghĩ đến việc này đã qua, không nghĩ tới Dung Thái phi đột nhiên hạ mình hẹn Thụy Tuyết uống trà, Thụy Tuyết đoán được có thể có liên quan đến chuyện bị bắt gặp, sợ Dung Thái phi kêu nàng làm chuyện phản bội chủ tử, sợ tới mức tìm nô tỳ thương lượng, nô tỳ cảm thấy trốn tránh không khỏi, nên kêu nàng tùy cơ ứng biến, mặc kệ Dung Thái phi yêu cầu cái gì, nàng chỉ để ý trước đồng ý rồi quay lại chúng ta cùng nhau thương lượng sau."
"Dung Thái phi tìm Thụy Tuyết có chuyện gì?" Ân Tĩnh hỏi.
Vân tích nói: "Thụy Tuyết nghe lời nô tỳ đến chỗ hẹn, lại không phải Dung Thái phi mà là Dung nhị tiểu thư, bất quá Thụy Tuyết nghĩ các nàng là tỷ muội, ai tới cũng giống nhau liền hỏi tìm nàng có chuyện gì, Dung nhị tiểu thư trước tặng Thụy Tuyết một con kim thủ trạc, sau đó cho nàng một khối khăn tay tú đông cung đồ, làm cho nàng đặt ở trong phòng Thái tần nương nương, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy Thụy Tuyết sao dám làm, liên tục chối từ, Dung nhị tiểu thư mượn chuyện lần trước hù dọa Thụy Tuyết, nói nếu Thụy Tuyết không nghe theo, sẽ đem việc này bẩm báo Thái hậu nương nương ngài, đến lúc đó chẳng những Thụy Tuyết, ngay cả mạng của nô tỳ cũng sẽ liên lụy, Thụy Tuyết kinh không được dọa, đáp ứng, nghĩ một khối khăn tay cũng không có gì trở ngại."
Ân Tĩnh xuất ra khối khăn kia, hỏi: "Chính là cái này?"
Vân Tích thấy lập tức nói: "A, như thế nào ở chỗ nương nương người? Đúng là cái này."
Ân Tĩnh hỏi: "Ngươi có biết Dung Doanh Tâm kêu Thụy Tuyết đem khối khăn tay này đặt ở trong phòng Uyển thái tần là đặt ở đâu, chỗ nào không?"
Vân Tích nói: "Lúc ấy Thụy Tuyết cũng hỏi, bất quá Dung nhị tiểu thư chưa nói mà kêu nàng không cần hỏi nhiều, cũng không được nói cho bất luận kẻ nào, Thụy Tuyết nhát gan, hơn nữa đôi ta quan hệ không giống bình thường, cho nên mới đem chuyện nói cho nô tỳ." Sau đó nói, "Nương nương xin yên tâm, Thụy Tuyết đem chuyện này nói cho nô tỳ biết, Dung nhị tiểu thư cùng Thái tần nương nương đều không biết, chỉ có nô tỳ cùng Thụy Tuyết biết, hiện tại Thụy Tuyết đã chết, chỉ còn nô tỳ..." Nói xong lại rơi lệ.
Người thân mật nhất đột nhiên đã chết, đổi lại ai cũng không thể chấp nhận, Ân Tĩnh lại ban thưởng cái khăn cho nàng lau lệ.
"Chuyện trộm châu, ngươi cũng biết?" Ân Tĩnh hỏi nàng.
Vân Tích nói: "Nô tỳ có nghe nói, nhưng là không biết trong đó có nguyên do gì, từ lúc Thuỵ Tuyết nhận khăn tay của Dung nhị tiểu thư, nô tỳ từng hỏi qua nàng, có phải hay không nàng trộm, Thụy Tuyết nói không phải nhưng là nàng biết ai lấy, chính là không thể nói cho nô tỳ biết, nói biết nhiều đối nô tỳ không tốt, khi Thụy Tuyết bị phạt đến Hoán Y Cục, nô tỳ đi gặp qua nàng một lần, Thụy Tuyết cái gì cũng không chịu nói với nô tỳ, chỉ nói mấy ngày nữa cái gì cũng tốt, đến lúc đó chúng ta lại có thể giống như trước đây, không nghĩ tới chờ tới cuối cũng lại là thiên nhân cách xa nhau." Vân Tích quỳ xuống đất nói, "Nương nương, Thụy Tuyết tuy rằng nhát gan sợ phiền phức, nhưng là nàng thiện lương, tuyệt không làm ra nhưng việc thương thiên hại lí, người nhất định phải giúp Thụy Tuyết tra ra được hung thủ."
Ân Tĩnh thấy hỏi không ra cái gì nữa, cho nàng đi về trước, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, phân phó Trí Hiền: "Ngươi đi an bài một chút, làm cho Vân Tích tạm thời ở Hàm Ninh Cung." Nàng không tin có người dám không coi nàng vào đâu giết người diệt khẩu.
Vân Tích cũng biết chính mình nói nhiều lắm, được Thái hậu bảo hộ, vội vàng tạ ơn.
Trí Nghiên khi trở về, chỉ thấy Ân Tĩnh đang nằm trên mỹ nhân tháp vẻ mặt đang suy nghĩ sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro