Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 75

Mà Ân Tĩnh lại càng không thể vãn hồi, nguyên lai nàng không phải đối với thân thể Trí Nghiên không có cảm giác, mà là áp lực. Hiện tại lỗ hổng đã nứt ra là dừng lại không được nữa. Nàng kháng cự thân thể Trí Nghiên cho tới nay, là cũng vô hình kháng cự phần cảm tình này. Nàng là người truyền thống, nên lúc nào cũng khó có thể chấp nhận được chuyện kinh hãi thế tục, nhưng Trí Nghiên nhiều lần đánh vỡ giam cầm của nàng. Cho nàng tự do, cho nàng quyền thế, cho nàng yêu. Nàng, rất rất rất may mắn nên mới có người toàn tâm toàn ý đối nàng như vậy. Cho dù tâm cứng rắn như bàn thạch thì cũng muốn hóa thành nhiễu chỉ nhu. Mà nàng thì không thể không ích kỷ. Trong sinh mệnh Trí Nghiên có thể chỉ có nàng, nhưng nàng thì không có thể chỉ có Trí Nghiên. Nàng còn có Lẫm nhi, Lẫm nhi mới là đầu thịt của lòng nàng. Loại tình cảm mẫu tử này vĩnh viễn không thể thay thế, dù là Trí Nghiên cũng không thay thế được Lẫm nhi. Cố tình Trí Nghiên và Lẫm Nhi chỉ có chọn một trong hai, cho nên nàng vẫn luôn mâu thuẫn. Nàng yêu Trí Nghiên, mà cũng không dám yêu. Nàng muốn thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Trí Nghiên, nhưng nàng không thể không vì Lẫm nhi mà không suy nghĩ. Nàng rất sợ, sợ một ngày nào đó Trí Nghiên và Lẫm Nhi chân chính rạn nứt, mà nàng lựa chọn Lẫm nhi.. Vậy Trí Nghiên không biết có bao nhiêu đáng thương đây.

Ân Tĩnh bình tĩnh nhìn Trí Nghiên, trong ánh mắt mang theo thương hại cùng tình yêu, nhẹ giọng nói: " Trí Nghiên, ngươi thật khờ." Nói xong, dán tiếp lên môi của nàng.

Ân Tĩnh hôn ngốc cực kỳ, chỉ dán tại trên môi Trí Nghiên không nhúc nhích. Mặc dù nàng hạ quyết tâm nhưng là đầu chủ động như vậy, nhiều ít có chút khẩn trương. Đành phải hồi tưởng Trí Nghiên trong ngày thường như thế nào đối nàng.

Trí Nghiên tự nhiên không hài lòng Ân Tĩnh như thế, bất quá đã hiểu được Ân Tĩnh ý tứ nên trong lòng giống như hủ mật. Các nàng còn ở trong nước, tán tỉnh thì có thể chứ làm việc thì hơi không tiện. Trí Nghiên thấy trong Liên Trì cũng có chút ấm áp, lập tức ôm Ân Tĩnh lên bờ, lau khô cả hai người rồi đem Ân Tĩnh ôm đến chỗ ấm nhất, đặt lên trên tháp. Cả người Trí Nghiên nằm đè lên Ân Tĩnh , ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ như cánh hoa hồng của Ân Tĩnh, nhuyễn thanh mềm giọng nói: " Tĩnh nhi thật là, ngay cả hoan ái cũng không biết, hay để ta đến dạy nàng đi."

Ân Tĩnh lúng túng. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, huống chi nàng cũng từng nếm qua thịt heo nên cũng gặp qua heo chạy. Nàng chỉ là nhất thời không biết làm sao thôi mà Trí Nghiên như thế ngược lại giúp nàng giải vây, vừa lúc có thể mượn cơ hội tốt để học một lần... Không phản bác nàng, vờ giận "Hừ" một tiếng.

Trí Nghiên thấy vẻ mặt nàng quẫn bách, tâm tựa như bị mèo cào ngứa, thầm nghĩ đem nàng mau ăn sạch. Ngón tay chạm vào khuôn mặt của nàng, đột nhiên nói: "Tĩnh nhi, nàng có biết ta thích nàng nhất ở đâu không?"

Ân Tĩnh thuận miệng hỏi: "Ở đâu?"

Trí Nghiên nói: "Chính là khuôn mặt này, nhìn hoài không chán."

Ân Tĩnh lại không hài lòng đáp án của nàng: "Nông cạn như vậy, càng ngày ta càng già và xấu đi thì ngươi không thích ta nữa hả?"

Trí Nghiên trả lời thật sự khẳng định: "Không, cho dù là lão biến dạng, ta cũng sẽ vẫn thích."

Ân Tĩnh tuy rằng vẫn không tin, bất quá nghe Trí Nghiên nói được như thế thì trong lòng vẫn là cao hứng. Nhưng vẫn nói: "Chỉ sợ ngươi là khẩu thị tâm phi."

Trí Nghiên hôn mặt nàng một cái: "Ta thừa nhận lúc trước thích nàng là bởi vì nàng xinh đẹp, nhưng về sau thì lại không phải. Bởi vì khuôn mặt này chỉ duy nhất thuộc về nàng, vô luận nàng cao hứng hay tức giận thì ta đều rất thích. Một cái nhíu mày, một cái chớp mắt của nàng đều làm cho ta nhớ mãi không quên. Cho dù hiện tại ta có thể ôm nàng, thân nàng, giữ lấy nàng mỗi ngày nhưng vẫn là cảm thấy không đủ, đời này đều cảm thấy không đủ."

Ân Tĩnh trong lòng đã nhuyễn thành một mảnh, không người nào có thể chống cự lời ngon tiếng ngọt, huống chi lại xuất phát từ miệng của người yêu. Bất quá Ân Tĩnh mới đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi, oán trách nói: "Miệng như mật, nói chuyện ngọt như vậy, hay là làm sai chuyện gì nên bây giờ dỗ ta?"

Trí Nghiên vội vàng biện giải nói: "Ta nói thật đó!" Sau đó vẻ mặt phiền muộn nói, "Đáng tiếc trong lòng nàng, ta vĩnh viễn không được xếp thứ nhất."

"Ngươi để ý sao?" Ân Tĩnh hỏi nàng.

"Đương nhiên để ý, bất quá quên đi, ta không phải giành tình nhân với một đứa bé."

"Ngươi biết là tốt rồi." Ân Tĩnh nhẹ nhàng điểm chóp mũi của nàng một cái, sau đó dùng thanh âm nhỏ đến mức hình như không thể nghe thấy nói, "Thân phận hai ngươi không giống nhau, căn bản là không thể so sánh."

" Tĩnh nhi!" Trí Nghiên kinh hỉ nói, "Ý của nàng là trong lòng nàng vẫn có ta?"

Ân Tĩnh tà nàng liếc mắt một cái. Vấn đề rõ ràng như thế căn bản không cần trả lời. Nếu trong lòng không có nàng thì làm sao có thể tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, không để ý ánh mắt thế tục lấy thân phận Thái hậu gả cho nàng.

Trí Nghiên bị nàng phong tình vạn chủng liếc mắt một cái làm xương cốt đều mềm ra, hơi thở sau đó bắt đầu dồn dập, thâm tình chân thành nhìn nàng, dục vọng mang đầy trong ánh mắt.

Ân Tĩnh mặc dù hai má đã ửng đỏ, nhưng không có lảng tránh ánh mắt Trí Nghiên, giống như có vài phần cổ vũ, thực là Trí Nghiên đã dùng tay lặng lẽ tìm đến chỗ mẫn cảm Ân Tĩnh, làm cho nàng không thể không đầu hàng.

Đương nhiên Trí Nghiên tổng có biện pháp làm cho Ân Tĩnh xấu hổ vô cùng, liếm vành tai của Ân Tĩnh, sau đó chờ đúng thời cơ nói với Ân Tĩnh: " Tĩnh nhi, ngươi ướt."

Ân Tĩnh thật muốn bóp chết Trí Nghiên nhưng cơ thể lại không nghe lệnh của nàng, cố tình hùa theo Trí Nghiên và còn muốn nhiều hơn. Sau khi cùng Trí Nghiên một chỗ, Ân Tĩnh không còn là nữ nhân thanh tâm quả dục - con tim luôn trong sáng - không ham không muốn - vô cần vô cầu và tịch liêu nữa.

Trí Nghiên đối với cơ thể Ân Tĩnh so với đối chính mình còn quen thuộc hơn. Trí Nghiên biết rõ chỗ nào là nàng mẫn cảm nhất, biết làm sao mà Ân Tĩnh cầu xin tha thứ và càng biết như thế nào làm cho Ân Tĩnh càng thoải mái.

Mà Ân Tĩnh theo trên thân thể sớm tiếp nhận Trí Nghiên rồi, chỉ một sự kiện thấy không được tự nhiên, chính là Trí Nghiên vì lấy lòng nàng mà luôn ủy khuất chính mình. Như hiện tại, đang lúc Trí Nghiên chôn đầu ở giữa hai chân nàng... Hình ảnh như vậy làm cho nàng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể dùng hai tay che mắt lại. Nhưng như thế cảm quan càng thêm mãnh liệt, làm nàng cảm giác được đầu lưỡi Trí Nghiên mềm mại tham tiến vào người nàng. Lập tức hít một hơi thật mạnh, mặc dù đã cố gắng ức chế, nhưng vẫn là nhịn không được rên ra tiếng, còn không tự chủ được cuộn mình co gối đón ý hùa theo nàng...

" Ưm...AA..ưm...Trí..Nghiên..ưm..AAA..ưm.."

Trí Nghiên cảm giác được nhiệt lưu trào ra, lưu luyến không muốn rời khỏi chỗ đó, ôm lấy thân thể Ân Tĩnh run rẩy không thôi, kéo tay nàng đang che mắt, khóe mắt mỉm cười hỏi nàng: "Đã tới chưa?"

Ân Tĩnh còn đang trong rung động từ từ khôi phục lại, hô hấp hỗn loạn, bị Trí Nghiên biết rõ cố cười nhạo, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận, không muốn để ý nàng.

Trí Nghiên lại quệt mồm nói: "Mà người ta còn không có đủ."

Ân Tĩnh không nghe ra nàng nói cái gì, đang muốn hỏi, đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có dị vật, khỏi nói cũng biết rồi, bất quá nàng không phải như Trí Nghiên luyện võ nên sẽ không chịu nổi. Dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "Ngươi nhẹ một chút."

Trí Nghiên dù là người thương hoa tiếc ngọc nhưng mà ở chuyện này thì hạ thủ không lưu tình, nàng biết Ân Tĩnh chỉ biết sung sướng, mà sẽ không thật sự tử.....

Ân Tĩnh đã không còn nhớ thứ gì nữa, ngay cả khí lực mở miệng cầu xin tha thứ cũng không có, chỉ có thể mặc cho Trí Nghiên không biết mệt mà tung hoành...

Lại một lần nữa đem Ân Tĩnh đưa lên đỉnh xong, Trí Nghiên mới cảm thấy mỹ mãn thu tay lại, ôm Ân Tĩnh thật chặc xụi lơ ở trong lòng ngực nàng, hôn lên trán của nàng, giả mù sa mưa hỏi: "Nàng có sao không?"

Tay chân nhũn ra, không thể nhúc nhích, làm sao có thể không sao. Ân Tĩnh lại một lần nữa cảm thấy không nên phóng túng Trí Nghiên như thế, nếu thêm mấy lần vậy nữa nàng chỉ sợ cũng phải hồng nhan bạc mệnh. Có đôi khi thực hoài nghi Trí Nghiên có phải hay không dùng phương thức này trả thù nàng để lấy lại những gì mà Trí Nghiên bỏ ra nhiều năm như vậy.

Trí Nghiên, "Ai kêu nàng mê người như vậy, làm cho ta muốn ngừng mà không được." Này tuyệt đối là lời nói thật.

Ân Tĩnh cuối cùng cũng có một chút khí lực, tức giận nói: "Đổi lại ngươi thử xem?" Nói xong trong lòng vừa động, dâng lên một kiểu dục vọng khác. Nàng đột nhiên thật muốn biết Trí Nghiên nằm dưới thì sẽ như thế nào. Cơ mà nàng hiện tại nửa phần khí lực đều không có. Trước làm Trí Nghiên lơ là mới được, bằng không Trí Nghiên còn sẽ ép nàng một hồi mới có thể bỏ qua, nhân tiện nói: "Ta muốn uống nước."

Trí Nghiên lăn mình đứng dậy, nói: "Ta đi."

Ở đây có trà nên Trí Nghiên không cần mặc quần áo mà trực tiếp đi ra. Ân Tĩnh vẫn nhìn hướng cửa. Đến khi Trí Nghiên bưng trà quay lại là nhìn được Trí Nghiên từ trên xuống dưới, kể cả nơi thần bí của Trí Nghiên. Ân Tĩnh chỉ nhìn lướt qua liền đỏ mặt cúi đầu, tim đập gia tốc.

Trí Nghiên vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, nâng Ân Tĩnh dậy uống nước. Ân Tĩnh vừa lúc tựa vào ngực nàng, mắt khẽ nâng, liền có thể nhìn thấy một mảnh tú lệ phong cảnh kia. Tuyết phong ngạo nghễ đứng thẳng tựa hồ gọi nàng, Ân Tĩnh nhẹ nhàng nuốt nước bọt, đưa tay, chạm vào ngực Trí Nghiên bóp xoa nhè nhẹ.

Ân Tĩnh đột nhiên hành động, suýt nữa làm cho Trí Nghiên đánh nghiêng chén trà. Trên mặt có vẻ ửng đỏ, nàng thật sự một chút đều không ngại Ân Tĩnh muốn nàng, hoặc phải là khẩn cấp mới đúng. Nàng rất muốn trở thành nữ nhân của Ân Tĩnh ngay lập tức.

Trí Nghiên thay đổi như thành người khác. Vẻ mặt xấu hổ, bộ dáng tùy quân chà đạp.

Trải qua một phen vừa rồi, Ân Tĩnh đã hồi phục, nên tùy ý đi theo tiếng gọi con tim. Hôn cổ Trí Nghiên, rồi từ từ lên phía trước, hôn lên môi của nàng. Ân Tĩnh lần đầu tiên phát hiện môi Trí Nghiên thực mềm mại, sau một phen mút vào, đẩy ra răng của Trí Nghiên ra cho chiếc lưỡi của mình tiến vào trong cùng lưỡi Trí Nghiên quấn lấy nhau, cảm thụ hoàn toàn bất đồng, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.

Chỉ mới là hôn môi mà Trí Nghiên cũng đã không kềm chế được, nàng không biết nếu tiếp tục đi xuống, nàng còn có thể hay không chịu nổi.

.............

Trí Hiền vẫn canh giữ ở ngoài Liên Trì và mấy cung nữ hầu hạ thay quần áo. Cảnh vương đi vào đã hơi lâu, đến giờ mà hai người vẫn chưa ra, không cần nghĩ cũng biết các nàng làm cái gì ở bên trong. Hai ba cung nữ tuổi còn nhỏ không chịu nổi nên bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Trí Hiền khụ một tiếng, im lặng. Trí Hiền vừa muốn răn dạy vài câu, thì thấy một tiểu cung nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Đến gần, đúng là tiểu cung nữ cổ quái ban ngày đụng ở ngự hoa viên, tên là Thụy Tuyết.

"Ngươi tới làm gì?" Trí Hiền lạnh lùng nói. Liên Trì là nơi Thái hậu tắm rửa, không phải ai cũng có thể tùy ý đi vào.

Thụy Tuyết quỳ bùm xuống trước mặt Trí Hiền, than thở khóc lóc nói:

" Trí Hiền cô cô, nô tỳ đến tự thú."

Trí Hiền nói: "Tự thú? Ngươi phạm lỗi gì mà phải tự thú? Mà ngươi là cung nữ, phạm lỗi thì hẳn là đi tìm nữ quan chứ không phải đến tìm nương nương, cũng không suy nghĩ một chút thân phận của mình."

Thụy Tuyết nói: "Nếu nô tỳ đi thì đó là con đường chết, nô tỳ biết nương nương thiện lương cho nên mới van cầu nương nương, vả lại ban ngày nương nương đã gặp qua nô tỳ, có thể chứng minh nô tỳ chưa từng xuất cung, càng không thể ám hại Tần Thái Uyển. Nô tỳ là oan uổng, cầu nương nương làm chủ trì công đạo cho nô tỳ." Vài câu cuối cùng cơ hồ là hô lên, là muốn cho Ân Tĩnh bên trong nghe được.

Trí Hiền vội vàng quát nàng, "Nô tài lớn mật, đây là nơi nào mà ngươi có thể lớn tiếng quấy rầy nương nương, trước cho ngươi ba mươi đại bản." Nghe Thụy Tuyết nói nhắc tới Tần Thái Uyển, đề cập đến chuyện chủ tử, Trí Hiền không thể tự chủ trương đuổi Thụy Tuyết, chỉ nói, "Chờ đi."

Thụy Tuyết vội vàng cảm tạ Trí Hiền sau đó quỳ ở một bên, chờ Ân Tĩnh ra.

"Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?" Ân Tĩnh hỏi.

Trí Nghiên đã hoàn toàn mê muội ôn của nhu Ân Tĩnh nào còn có thể quan tâm đến mặt khác. Dựa vào nhĩ lực của nàng thì tuyệt đối có thể nghe được tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, nhưng mà còn tưởng rằng Ân Tĩnh lại đang tìm cớ trốn tránh, nói: "Không có, nào có thanh âm nào."

Ân Tĩnh lại ngưng thần nghe một chút, quả nhiên không thấy có động tĩnh gì nữa, có lẽ thật sự là nàng nghe lầm. Lực chú ý quay lại trên người Trí Nghiên. Chỉ thấy chỗ nào mà bị nàng hôn qua là chỗ đó nổi lên màu đỏ và tôn lên làn da trắng nõn của nàng. Rõ ràng chính là nữ nhân, lại có thể lừa gạt được thế nhân. Vén tóc, tò mò hỏi: "Ngươi thích làm nữ nhân hay làm nam nhân?"

Trí Nghiên không biết nàng vì sao đột nhiên hỏi như vậy, thành thật hồi đáp: "Nữ nhân là sự thật, bất quá có rất nhiều chuyện cần nữ phẫn nam trang mới có thể làm được."

Ân Tĩnh thừa nhận gật đầu. Nếu Trí Nghiên không phải nữ phẫn nam trang từ nhỏ thì không biết hiện tại nàng sẽ là dạng gì. Còn có thể có địa vị như ngày hôm nay hay không, các nàng có thể có ràng buộc gì hay không.

"Nàng thì sao, thích ta bộ dáng gì?" Trí Nghiên cõi lòng tràn đầy chờ mong hỏi. Nàng hy vọng Ân Tĩnh nói thích tất cả.

Ân Tĩnh tay chống má, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Ngươi hiện tại."

"A?" Trí Nghiên nhất thời không thể hiểu được lời của nàng.

Ân Tĩnh tới gần nàng, cười đến có chút âm trầm nói: "Ngươi hiện tại có ... hay không một cảm giác như cá nằm trên thớt?" Bị Trí Nghiên "khi dễ" lâu như vậy, cuối cùng có thể báo thù .

Trí Nghiên trên mặt phiếm hồng, nóng lòng muốn thử nói: "Người ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi."

Ân Tĩnh: "..." Khí lực đã hoàn toàn khôi phục không hề cùng nàng vô nghĩa, như ác thú chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn. Đương nhiên Ân Tĩnh cũng hiểu được, nàng nếu vượt qua một bước này thì từ nay về sau nàng cùng Trí Nghiên sẽ không còn xa cách nữa. Nàng phải hoàn toàn tiếp nhận người này, thậm chí còn có thêm một phần trách nhiệm. Trí Nghiên nói, nàng đến nay vẫn là tấm thân xử nữ.

"Trí Nghiên."

"Hủh?"

"Ngươi có thể hay không cảm thấy không công bằng."

"Cái gì không công bằng?"

"Ta... Ngươi... Quên đi." Ân Tĩnh cúi người hôn môi Trí Nghiên, tuy rằng ôn nhu như trước nhưng đã ít ngượng ngùng và có thêm vài phần dục vọng.

Trí Nghiên bị hôn đến hô hấp hỗn loạn, lặng lẽ mở mắt ra để xác nhận lần nữa giờ phút này phát sinh hết thảy là chân thật. Ân Tĩnh thật sự hôn nàng. Tim đập như vỡ ra. Nữ nhân nàng tâm tâm niệm niệm rốt cục cũng nguyện ý vì nàng làm đồng dạng sự. Tim vẫn còn hỗn loạn, Ân Tĩnh cái gì cũng chưa làm nhưng Trí Nghiên cảm giác được đã đến. Cánh tay đặt lên phía sau lưng Ân Tĩnh, sợ hạnh phúc tới nhanh, đi cũng nhanh, nàng phải nắm chặt.

Ân Tĩnh vừa hôn vừa di dời đến bên tai, ngặm vành tai nàng cắn cắn, lập tức cảm giác được Trí Nghiên run rẩy, chính mình cũng run theo một cái.

Trí Nghiên chỉ cảm thấy bên tai có hơi thở cực nóng quanh quẩn, cảm giác tê dại từng trận đánh úp lại mãnh liệt và kích thích, nhất thời không tiếp thụ được muốn kêu dừng lại, mà Ân Tĩnh lại giống như đoán được, một cái nhuyễn nị thanh âm tiến vào tai nàng.

" Trí Nghiên, ngươi chuẩn bị tốt chứ?"

Trái tim Trí Nghiên cơ hồ đình trệ, vội vàng ừ một tiếng, không biết dùng từ gì nữa.

Ân Tĩnh ngoắc ngoắc khóe môi, bắt đầu khai quật từng tấc da tấc thịt trên người Trí Nghiên. Nguyên lai cơ thể nữ nhân mê người như thế, khó trách Trí Nghiên luôn vui vẻ. Nếu hiện tại Trí Nghiên hỏi lại nàng thích bộ dáng nàng nam nhân hay là bộ dáng nàng nữ nhân, nàng nhất định sẽ nói nữ nhân. Đương nhiên mặc kệ nam nhân nữ nhân, miễn Trí Nghiên là được.

"Thích không?" Ân Tĩnh vừa trêu chọc thân thể Trí Nghiên vừa hỏi Trí Nghiên.

Trí Nghiên đã bị nàng trêu chọc như lửa đốt, khó khăn vặn vẹo lấy hành động hồi đáp. Thật là nhìn không ra Ân Tĩnh vốn là nữ nhân rụt rè, một khi phóng túng nhưng lại hoàn toàn khống chế được nàng. Dĩ nhiên cũng do lỗi bản thân nàng ở trước mặt Ân Tĩnh là hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Ân Tĩnh đương nhiên rất thích biểu hiện Trí Nghiên giờ phút này. Chớ nói Cảnh vương khí thế, liền ngày thường ở trên giường muốn làm gì thì làm cũng biến mất không còn một mảnh. Trí Nghiên hiện tại giống như trái cây chín mọng, chỉ còn chờ nàng hái xuống mà nhấm nháp. Ân Tĩnh không có chút gì do dự, mút ngực nàng, tay dọc theo bụng nóng bỏng từ từ luồng xuống hướng hai chân.

" ưm....a...ưm..ưm..aaa..ưm..."

Kích thích thình lình xảy ra làm cho Trí Nghiên không khỏi rên rỉ ngâm ra tiếng, nàng không có nửa điểm thấy thẹn, chỉ cảm thấy là vô thượng vinh quang. Ân Tĩnh - Hoàng thái hậu Đại Sở - nữ nhân tôn quý nhất trên đời này - nữ tử nàng quý mến tha thiết ước mơ gần mười năm, chẳng những tiếp nhận nàng mà còn lấy lòng nàng, nàng cảm giác trên đời không còn chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này nữa. Dù là giờ khắc này lập tức chết đi thì cuộc đời này cũng đã đủ.

Chạm đến nơi ẩm thấp kia, tay Ân Tĩnh tạm dừng một chút, mặt đỏ ửng lên. Đó là nơi nữ nhân cảm thấy thẹn nhất, là nơi lần đầu tiên Ân Tĩnh tiếp xúc. Dù hơi có vẻ mất tự nhiên nhưng nàng đã là người từng trải nên tự nhiên biết làm như thế nào sẽ làm Trí Nghiên sung sướng. Nếu là trước kia, ngẫu nhiên còn có ảo giác cho rằng Trí Nghiên là nam tử, nhất là lúc nàng thượng triều. Giờ khắc này, nàng không còn hoài nghi gì nữa, Trí Nghiên cũng giống nàng, cũng là một nữ tử cần được thương yêu. Trong lòng ẩn ẩn vui mừng, thân thể Trí Nghiên chưa bao giờ bị người nhúng chàm, nàng là người thứ nhất, hy vọng cũng là cuối cùng. Nàng luôn luôn ích kỷ.

" Trí Nghiên." Ân Tĩnh nhẹ giọng gọi nàng.

Trí Nghiên gian nan mở mắt, chống lại là ánh mắt Ân Tĩnh như nước, nàng vô lực đáp ứng. Ở dưới thân Ân Tĩnh nàng sớm đã hóa thành nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro