Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 74

Hai người cũng không nói gì nữa. Đã đến cửa An Thọ Cung cũng không tốt để tranh luận thêm. Thái hoàng thái hậu tụng kinh xong là trở về, nghe nói các nàng đi gặp Diêu Sương Nhã, đang ở đại sảnh chờ các nàng. Vừa thấy hai người, Thái hoàng thái hậu liền nhắm ngay Trí Nghiên mắng xối xả: " Ngươi mồm miệng thật sao không kín gì hết vậy, không có giữ được bí mật gì, ngươi có phải hay không còn muốn đem tất cả chuyện xưa của ai gia năm đó đều khai ra hết?" Thật ra thì là giận Trí Nghiên chuyện gì cũng nói cho Ân Tĩnh. Tuy rằng các nàng đã bái đường thành thân, đã là vợ chồng. Nhưng là phòng nhân chi tâm không thể không có. Nhất là tại hậu cung thâm sâu khó dò như biển, cho dù là huyết nhục chi thân thì cũng phải lưu cái tâm mắt. Nếu không thì nhược điểm ở trong tay người khác, không chừng ngày nào đó bị trả đũa, đến lúc đó hối hận cũng không kịp .

Trí Nghiên vẻ mặt không cần, " Tĩnh nhi cũng không phải ngoại nhân, làm như vậy cũng là vì Thuận Khuê, vả lại cho dù bây giờ đem chuyện Nhã di nói ra thì ai dám truy cứu?" Hoàng huynh đã sớm hóa thành tro bụi rồi.

Thái hoàng thái hậu nghe nói sự tình liên quan Thuận Khuê, liền hỏi: " Thuận Khuê làm sao vậy? Nàng không phải vẫn cùng cái Hàm nha đầu kia ở một cùng chỗ sao? Hừ, thượng bất chính hạ tắc loạn, là ngươi bày đầu đó thấy chưa." Lại răn dạy Trí Nghiên một câu.

Trí Nghiên lập tức khoa trương nói: " Thuận Khuê nghe nói Hàm cô nương phải lập gia đình mà cả ngày tìm cái chết. Nhi thần thấy vậy mới nhiều chuyện mà giúp nàng."

Thái hoàng thái hậu đối với lời của Trí Nghiên nói từ trước đến nay chỉ tin có một nửa. Còn chưa tới mức Thuận Khuê tìm đến cái chết, bất quá khẳng định cũng đau thương dữ lắm. bà cũng từng bắt gặp Thuận Khuê cùng tuyên Hiếu Mẫn thân thiết, cũng nhìn ra hai người quả thật có chút tình ý, chẳng qua là đoạn nghiệt duyên thôi. Nếu trong đó có một cái có thể lập gia đình thì cũng là chuyện tốt. Một mình Nghiên nhi thôi, bà cũng đã đau đầu lắm rồi, nếu Thuận Khuê cũng như thế, bà thật là khóc không ra nước mắt. Vì thế còn cảm thấy vui mừng hơn, nói: " Hàm nha đầu lập gia đình là chuyện tốt, đỡ phải nha đầu Thuận Khuê kia mỗi ngày nhớ thương. Hai người các ngươi ai cũng không được ngăn trở, ai gia còn muốn tặng nàng chút hậu lễ."

Ân Tĩnh cùng Trí Nghiên liếc nhau, Trí Nghiên tiến lên từng bước nói: "Mẫu hậu, không phải nhi thần hù dọa ngài. Nếu Hàm cô nương lập gia đình thật thì cho dù không ảnh hưởng gì đến sinh mạnh Thuận Khuê, nhưng chỉ sợ nàng ấy sẽ đâm ra không lưu luyến hồng trần nữa."

Thái hoàng thái hậu hừ một tiếng, theo như bà hiểu biết Thuận Khuê, còn không tới yếu ớt như thế. Thực không cho là đúng, lưu lại Trí Nghiên nói chuyện, làm cho Ân Tĩnh về trước.

Quả nhiên không ngoài Ân Tĩnh sở liệu, Thuận Khuê đang ở Hàm ninh cung chờ nàng. Ân Tĩnh cho mọi người lui xuống, chỉ để lại Trí Hiền ở một bên hầu hạ, lúc này mới nói: "Có việc?"

Thuận Khuê quỳ gối trước mặt Ân Tĩnh, " Thuận Khuê thỉnh cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Ân Tĩnh ý bảo Trí Hiền đỡ nàng đứng lên, dù bận vẫn ung dung nói: "Ai gia không nhớ rõ đã hạ ý chỉ nào."

Mặc dù không phải ý chỉ nhưng hiệu quả cũng không sai biệt lắm. Hiếu Mẫn sùng bái nhất chính là nương nương - Thái hậu nếu phản đối, Hiếu Mẫn khẳng định sẽ dao động theo. Mới vừa rồi khi Hiếu Mẫn xuất cung, chẳng những không cùng nàng nói một câu, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng.

Thuận Khuê tự nhiên không dám chỉ trích Thái hậu. Mà cũng không nói được lý do gì. Nói quanh co hơn nữa ngày cũng chưa nói được câu nào đầy đủ ý tứ.

Ân Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, rồi sau đó nói: "Đại sự cả đời của Hiếu Mẫn, ai gia sẽ không giúp nàng lựa chọn, bất quá ai gia sẽ tôn trọng quyết định của nàng. Về phần nàng chọn ai, ngươi hẳn là hỏi nàng chứ không phải chạy tới hỏi ai gia." Nói xong, phân phó Trí Hiền, "Chuẩn bị một chút, ai gia phải tắm rửa." Bỏ lại Thuận Khuê, đi Liên Trì.

Trí Nghiên nghe nói Ân Tĩnh đi Liên Trì, vứt hết mọi chuyện đi, một đường chạy đến đó. Các cung nữ thấy nàng tiến vào định thi lễ, Trí Nghiên làm động tác chớ có lên tiếng, phất tay làm cho các nàng đi ra ngoài. Dù vẫn chưa làm gì, Trí Nghiên chỉ đứng nhìn một màn hương diễm này mà đã thèm nhỏ dãi ba thước. Ân Tĩnh đang ngâm mình ở trong nước, chỉ lộ vai. Trên mặt nước có cánh hoa, hơi nước mờ mịt và hương thơm tứ phía. Tình cảnh này đẹp không sao tả xiết. Khó trách, cổ có hôn quân tố có cổ quái, rình coi mỹ nhân tắm rửa thực là có một phen tư vị khác.

Ân Tĩnh đưa lưng về phía nàng, nhắm mắt dưỡng thần, vẫn chưa phát hiện nàng đã đến. Lâu không thấy người hầu hạ, mắt không mở, gọi một tiếng " Trí Hiền."

Trí Nghiên che miệng cười, nhẹ nhàng đi qua, ngồi chồm hổm, múc nước, nhẹ nhàng rót lên tấm lưng nõn nà của Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh vẫn không biết gì, hỏi: "Thuận Khuê đi chưa?"

Trí Nghiên nào dám nói gì, chỉ hàm hồ "Uhm" một tiếng, xoa vai Ân Tĩnh. Chỉ cảm thấy đầu ngón tay vừa chạm làn da bóng loáng nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng, Trí Nghiên phát ra không tiếng động tán thưởng. Bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

Bôn tẩu một ngày, Ân Tĩnh đã thấy mỏi mệt, Trí Nghiên nặng nhẹ đắn đo vừa thích hợp nên cũng không nói gì mà hưởng thụ.

Vừa mới bắt đầu Trí Nghiên còn thực quy củ, chỉ giúp Ân Tĩnh thả lỏng gân cốt. Tiếc rằng mỹ nhân quá mức mê người nên khó nhịn được. Tay dọc theo xương quai xanh, chậm rãi trượt xuống chỗ cao nhất bóp một cái...

Ân Tĩnh rõ ràng mở to mắt, đánh thật mạnh cái tay làm càn kia, phẫn nộ quát: "Nô tài lớn mật!" Đánh xong mới thấy Trí Nghiên, không khỏi cau mày, "Tại sao lại là ngươi?"

Trí Nghiên bưng tay bị đánh xoa xoa, vẻ mặt vô tội nói: "Chứ ai nữa? Ai mà có lá gan này chứ?" Ai dám đối Ân Tĩnh vô lễ, nàng giết sạch.

Ân Tĩnh có chút không biết nói sao, "Ngươi tới thì tới, vì sao lén lút?" Bị đánh cũng đáng.

Trí Nghiên cười hì hì nói: "Ai lén lút, ta là quang minh chính đại tới, các cung nữ sẽ làm chứng cho ta."

Ân Tĩnh hừ nhẹ, nàng còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa, cũng không sợ người chê cười. Tuy rằng cùng Trí Nghiên khỏa thân đã là chuyện thường, nhưng đó là ở khuê phòng. Còn bây giờ là Liên Trì, mặc dù không có ngoại nhân nhưng vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên. Hai tay che ngực, định đi lên.

Trí Nghiên thấy thế vội vàng ấn nàng lại xuống nước. Đây chính là cơ hội khó có được cùng nàng tắm uyên ương, Trí Nghiên như thế nào dễ dàng buông tha cho. Nhanh nhanh lột áo, lột giày, khẩn cấp nhảy xuống nước.

Ân Tĩnh lại vừa bực mình vừa buồn cười, vẫn như cũ ôm hai tay nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Này biết rồi còn cố hỏi nữa! Trí Nghiên thiếp đi lên, một tay khơi mào người của nàng, một tay vòng quanh hông nàng, đem nàng đặt lên bên cạnh ao. Dùng hành động tỏ vẻ.

Ân Tĩnh giật mình, "Ngươi không phải là muốn ở trong này..."

"Có gì không ổn?" Trí Nghiên nhướn mày. Địa phương hữu tình như vậy, thích hợp để mỗ ta hành sự nhất.

"Chậm đã!" Ân Tĩnh theo thói quen tính ngăn cản nàng.

Trí Nghiên cũng tập mãi thành thói quen, rất có kiên nhẫn hỏi: "Làm sao vậy?" Tay ở trong nước vẫn tại thân thể mềm mại nàng dao động hạnh kiểm xấu.

Ân Tĩnh bị nàng đè không chỗ trốn, chỉ nói: "Ngươi không sợ có người tiến vào?"

Trí Nghiên tự nhiên biết nàng đang tìm lấy cớ. Liếm vành tai của nàng, không chút để ý nói: "Yên tâm đi, ta đã phân phó rồi, không ai dám đến đâu."

Cảm giác tê dại làm cho Ân Tĩnh nhịn không được mà run rẩy, chưa từ bỏ ý định nói: "Ở trong nước không tiện..."

Rõ ràng đã có cảm giác mà còn mạnh miệng. Một chân Trí Nghiên chen vào giữa hai chân Ân Tĩnh khi nàng cố chống cự, tay thì xoa bóp ngực Ân Tĩnh và thưởng thức, nói: "Vậy sao? Ta thật cảm thấy còn rất tiện ah."

Ân Tĩnh đỏ mặt. Cùng Trí Nghiên căn bản là không nói đạo lý được, nhất là ở chuyện này. Bộ dáng Trí Nghiên lúc nào cũng thấy nghiêm chỉnh nhưng mà lúc này thì khác. Trí Nghiên quần áo ướt đẫm bó sát người, như ẩn như hiện dáng vẻ uyển chuyển và xinh xắn. Chỗ duy nhất thấy thiếu thiếu chính là bộ ngực bị bó buộc nên có chút bằng phẳng, Trí Nghiên giờ phút này thực không tương xứng với nữ nhân cực xinh đẹp kia. Đột nhiên có loại xúc động muốn giúp nàng cởi bỏ. Ân Tĩnh nghĩ sao là làm vậy, cơ hồ không cần suy sét, thân thủ đi lột quần áo Trí Nghiên xuống.

Trí Nghiên đang làm mấy chuyện xấu ở trên người Ân Tĩnh cứng lại một chút. Ân Tĩnh vẫn là đầu tiên chủ động cởi quần áo nàng như vậy! Trên mặt một chút có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nhìn Ân Tĩnh nhất cử nhất động. Chỉ thấy Ân Tĩnh mười ngón tay thon dài rất là đẹp. Lập tức suy nghĩ sâu xa lên, nếu những ngón tay đó vuốt ve ở trên người nàng thì cảm giác như thế nào nhỉ? Nếu là càng tiến thêm một bước thì...

Ân Tĩnh vô tâm, chuyên tâm lột quần áo Trí Nghiên đến không còn một mảnh. Cuối cùng thấy không còn cái gì che mắt nữa mới vừa lòng gật đầu. Trí Nghiên trái lại đang ngẩn người, không biết suy nghĩ gì, bất quá nhìn thấy nụ cười gian tà như vậy khẳng định cũng không cái gì đứng đắn. Nhịn không được cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Ngươi còn muốn nghĩ bao lâu?"

Trí Nghiên lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thẹn thùng nói: " Tĩnh nhi, nàng rốt cục cũng nghĩ thông suốt ."

Ân Tĩnh vi lăng, một hồi mới hiểu được lời nàng nói, vội hỏi: "Ta không có." Vội vả phủ nhận như thế, ngược lại có giấu đầu hở đuôi.

Trí Nghiên mới mặc kệ, giống như không xương không cốt, dịu dàng tựa vào trên người Ân Tĩnh, bỉu môi nói: "Rõ ràng nhìn người ta không sót cái gì mà còn nói không có."

Ân Tĩnh cảm giác nhất thời hết đường chối cãi. Nàng lột đồ Trí Nghiên không sai, nhưng thật không phải như Trí Nghiên nghĩ như vậy.

"Tĩnh nhi, ngươi thật sự đối thân thể của ta một chút cảm giác cũng không có?" Trí Nghiên như thế nào nhìn không ra câu nệ của nàng. Nhưng mà các nàng đã ở chung cũng lâu rồi, Ân Tĩnh nếu là có điểm thích nàng thì cũng không đến mức đối thân thể của nàng hoàn toàn thờ ơ như thế.

Người chứ đâu phải cỏ cây mà vô tình, cho dù Ân Tĩnh ngay từ đầu không thích nữ nhân, nhưng là cùng Trí Nghiên sớm chiều ở chung thì sớm đã không nhận thức được sự thay đổi, như thế nào sẽ đối thân thể nữ nhân không cảm giác? Do nàng trời sinh tính tình đạm bạc, hơn nữa Trí Nghiên nhất quán cường thế, nàng cũng đã quen với vị trí đó mà giờ làm cho nàng đổi chỗ, từ bị động sang chủ động thật là khó khăn không nhỏ. Hay là nàng thích Trí Nghiên còn chưa tới mức giống Trí Nghiên thích nàng, đối Trí Nghiên luôn luôn có sự chiếm hữu. Đương nhiên không thể phủ nhận chính là, Trí Nghiên đối với nàng quả thật có lực hấp dẫn. Như hồi nãy, Trí Nghiên nửa người không có ở trong nước, nửa che nửa hở như thế càng làm cho người có dục vọng mà muốn thăm dò, dù sao nàng cùng Trí Nghiên đã có danh phận nên đối Trí Nghiên chút một chuyện cũng không tính là quá phận. Huống chi Trí Nghiên luôn mong muốn nàng như vậy.. giờ mà nàng lại cự tuyệt, hình như là có chút...

Vừa có quyết định, Ân Tĩnh liền dứt bỏ một mặt luôn yếu đuối khi hoan hảo. Cánh tay không hề báo trước trườn lên bả vai Trí Nghiên, thuận thế ôm lấy cổ của nàng, ánh mắt nguy hiểm lại mê ly, gợi lên khóe miệng, "Nguyên bản muốn đợi cho thời cơ chín muồi, ngươi đã khẩn cấp như thế, vậy ai gia sẽ thành toàn ngươi."

Lúc này đến phiên Trí Nghiên trợn tròn mắt, không biết nàng nói thật hay giả. Ân Tĩnh lại không giống như bình thường, vừa quyến rũ lại vừa có chút giống yêu tinh câu hồn đoạt phách, chỉ ngây ngốc hỏi: "Thật sao?"

Ân Tĩnh cười càng sâu, Trí Nghiên không như thường ngày giương nanh múa vuốt, ngốc đến đáng yêu luôn. Ánh mắt dừng ở trước ngực nàng, mặc dù không đồ sộ nhưng là đẫy đà khéo léo, mê người cực kỳ. Nhất thời tim đập nhanh, ngay cả hơi thở cũng có chút không xong. Ừ, đây cũng là thời điểm nàng chân chính hiểu biết Trí Nghiên. Không trả lời Trí Nghiên, trực tiếp hôn lên vai nàng, còn nhẹ nhàng cắn một cái.

Trí Nghiên hít một ngụm khí, không phải đau, mà là ngoài ý muốn. Là kinh hỉ, là rung động. Ân Tĩnh rốt cục nguyện ý chạm vào nàng! Nhất thời vui sướng quá ..., khí lực giống như bị rút bớt mà đứng thẳng không được. Nếu không phải Ân Tĩnh còn ôm cổ nàng thì chỉ sợ là phải ngã ngồi vào trong nước, uống mấy ngụm nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro