Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 70

Trí Nghiên cũng cảm nhận được Ân Tĩnh vui thích, cũng cảm động theo. Mặc dù trút bỏ quần áo Ân Tĩnh nhưng không có háo sắc ăn nàng, mà là ôm eo Ân Tĩnh, vùi đầu ở cổ nàng, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên thở dài, tò mò mở to mắt. lọt vào tầm mắt đầu tiên là hình ảnh hương diễm nàng và Trí Nghiên xích lõa ôm nhau cùng một chỗ. Mặt lập tức đỏ kinh người, hít vào một hơi, ánh mắt không có tránh đi mà là dừng ở trên mặt Trí Nghiên. Tóc Trí Nghiên đã xõa ra, khôi phục lại bộ dáng con gái của nàng. Mỗi khi đến thời điểm này Ân Tĩnh có một loại ảo giác, giờ phút này Trí Nghiên cùng cảnh vương ban ngày căn bản là hai người, nếu hỏi nàng thích người nào, nàng cũng không thể lựa chọn, vô luận người nào cũng không phải đầy đủ Trí Nghiên.

" đang suy nghĩ gì?" Trí Nghiên cũng mở mắt, thấy Ân Tĩnh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, tò mò hỏi.

Ân Tĩnh nghiêng người, nhìn Trí Nghiên nói: " ta đang suy nghĩ xem ngươi bộ dạng như thế nào thì hấp dẫn hơn, là nữ phẫn nam trang hay hiện tại." Ân Tĩnh ý là Trí Nghiên khôi phục bộ dáng cô nương, nhưng Trí Nghiên lấy thân phận hiện giờ lại công khai cưới nàng, chỉ sợ nữ phẫn nam trang chuyện này phải giấu diếm.

Trí Nghiên tự nhiên nghe hiểu, bất quá cúi đầu nhìn mình một cái. Trên người không một vật, vừa lúc có thể thừa cơ câu dẫn Ân Tĩnh một chút. Cố ý xuyên tạc ý của Ân Tĩnh, nói: " tự nhiên là bộ dáng hiện tại, bất quá trên đời này duy nhất chỉ có  Tĩnh nhi là có phúc nhìn thấy cho nên cũng chỉ có thể hấp dẫn một mình nàng được thôi."

Ân Tĩnh đang nghĩ ngợi tới sự tình, nhất thời không có nghe Trí Nghiên nói, theo suy nghĩ chính mình nói: " vẫn là nữ phẫn nam trang quả thật đáng tiếc, bất quá vì đại cục mà suy nghĩ bây giờ chỉ có thể như thế, ngày sau nếu như có cơ hội thích hợp, lại hướng đến mọi người chiếu cáo cũng không muộn."

Rõ ràng là đêm động phòng hoa chúc, Ân Tĩnh lại tốn tâm tư lo xa như vậy. Trí Nghiên bĩu môi, nàng cũng không muốn lãng phí giờ lành. Xoay người đem Ân Tĩnh đặt ở dưới thân, đầu ngón tay ở trước ngực Ân Tĩnh vẽ vòng tròn.

Không cần ngôn ngữ gì Ân Tĩnh cũng hiểu, nhưng mà tư thế Trí Nghiên lúc này làm cho nàng có chút khó chấp nhận. Trí Nghiên thế nhưng hào phóng ngồi ở trên bụng nàng. Vừa mới cùng nàng ước pháp tam chương, không được học cái xấu lúc này đã quên, Ân Tĩnh có chút xấu hổ nói:

" ngươi xuống dưới."

Trí Nghiên thích nhất Ân Tĩnh là bộ dáng không được tự nhiên, tâm dương khó nhịn thầm nghĩ tốt nhất chà đạp một phen, tự nhiên không chịu xuống. nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt, mà là dùng biểu tình thực khoa trương nhìn Ân Tĩnh nói: " chớ không phải là Tĩnh nhi hôm nay muốn ở trên?"

Nếu là Ân Tĩnh muốn, Trí Nghiên có thể cố mà tạm thời đáp ứng.

Ân Tĩnh sáng mắt, trên người Trí Nghiên xích lõa làm cho nàng quả thật không thể nhìn thẳng, đột nhiên nghĩ đến, vô luận lúc thượng triều hay trên giường, nàng đều là bại tướng dưới tay Trí Nghiên.

Trí Nghiên thấy vẻ mặt Ân Tĩnh thì càng đùa dai hơn. Trước, như có như không trêu chọc nàng, ở trên người nàng nơi nơi đốt lửa, sau đó giả bộ bất mãn, bi thảm nói với Ân Tĩnh: " Tĩnh nhi trước kia nàng rụt rè, ta không trách nàng, nhưng hiện tại chúng ta đều đã thành thân rồi, nàng sao nhẫn tâm còn làm cho ta thống khổ như thế?"

Mặt Ân Tĩnh càng đỏ hơn, cơ thể rất không chịu thua kém có cảm giác vì Trí Nghiên khiêu khích. Nàng có thể hiểu được sự ham muốn đến thống khổ bất mãn kia. Trí Nghiên cũng là nữ nhân, hơn nữa tinh lực tràn đầy như vậy, chỉ sợ càng có cảm giác hơn. Lúc trước thật sự là làm khó nàng nhưng bây giờ để nàng làm hành động lớn mật như thế với Trí Nghiên...nghĩ nghĩ thôi cũng đã khiếp sợ rồi. liếc nhìn Trí Nghiên một cái, dáng người xinh đẹp, da thịt trắng nõn mềm mượt, nhìn quả thật đúng là mê người, Ân Tĩnh nghĩ muốn cắn.

Trí Nghiên tiếp tục phát huy bổn sự không biết xấu hổ, u oán nói: " Tĩnh nhi, nàng chẳng lẽ muốn người ta làm xư nữ cả đời sao?"

Tâm Ân Tĩnh nhảy dựng lên, cơ thể càng khô nóng hơn, làm hay không đây, cảm thấy rất khó xử.

Còn tại thời điểm Ân Tĩnh do dự Trí Nghiên không kịp đợi, loại sự tình này vốn không thể đợi, hơn nữa theo tính tình Ân Tĩnh lại khó càng thêm khó. Đợi cho đến ngày Ân Tĩnh yêu thương nàng, không cần nàng khẩn cầu thì Ân Tĩnh cũng sẽ cam tâm tình nguyện. hiện tại cần phải làm là đem Ân Tĩnh ăn sạch sẽ và còn cho nàng cầu xin tha thứ một hồi mới thôi....

Quả nhiên Ân Tĩnh bị giày vò thở hổn hển, cố tình Trí Nghiên giở trò làm cho nàng muốn ngừng mà ngừng không được, vốn Ân Tĩnh rụt rè cũng nhịn không được gọi Trí Nghiên hy vọng nhanh chấm dứt tra tấn này.

" ưm..aaa..ưm..Tr..Trí..ưmm..Nghiên..a.nhanh..một...chút.a.a..ưmm"

" Tĩnh nhi..thả..lỏng aa..ư..một chút....ưm."

Trí Nghiên tự sẽ không để cho Ân Tĩnh thất vọng, đem thân thể mình dung vào thân thể Ân Tĩnh, cùng nàng liều chết triền miên....

" ưm...aa..dừng...a dừng lại Trí Nghiên...ưm..AAAA"

" Tĩnh nhi ưm..ưm.huhm..aa..ta yêu nàng..ưm..sướng quá..chúng..ta cùng nhau lên ư AAAA..ta yêu nàng..ư."

............

" Trí Nghiên."

Ân Tĩnh nhẹ nhàng hô một tiếng. Trí Nghiên hô hấp đều đều đã ngủ. Ân Tĩnh kéo cánh tay đang ôm nàng ra. Trí Nghiên mặc dù đã ngủ say, lại vẫn như cũ ôm thật nhanh. Mất chút sức, Ân Tĩnh mới thoát được từ trong lòng nàng, đi ra, mặc quần áo, nhìn Trí Nghiên một cái rồi đi ra ngoài.

Gác đêm chính là Tố Nghiên, đang ngồi trong hành lang ngủ gật. hai ngày nay cũng đã phá hủy nàng, ngay cả Ân Tĩnh đi đến trước mặt cũng không biết. Ân Tĩnh ho nhẹ một tiếng, Tố Nghiên nhảy dựng lên, nhìn Ân Tĩnh vội vàng nói: " chủ tử là ngài, trễ như thế ngài như thế nào lại đi ra?" đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, nàng còn đặc biệt cách xa một chút.

Ân Tĩnh: " ngươi theo ai gia đi ngọc hi cung."

Tố Nghiên lập tức ngậm miệng, thắp đèn lồng, ở phía trước dẫn đường.

Ngọc hi cung cung nhân gặp thái hậu đêm khuya tiến đến, vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Ân Tĩnh hỏi bọn họ, hoàng thượng ngủ có ngon không hai thái giám không dám giấu diếm mà bẩm báo, nói hoàng thượng làm ầm ĩ đến nửa đêm mới vừa đi ngủ.

Ân Tĩnh cho Tố Nghiên ở bên ngoài coi chừng, một mình đi vào. Thấy trên bàn có vài tờ giấy Tuyên Thành, là chữ của Phác du Lẫm chép hiếu kinh. Ân Tĩnh cơ hồ có thể tưởng tượng được vẻ mặt và bộ dáng  Phác du Lẫm khi viết hiếu kinh là như thế nào. nhất định là cực kỳ hận mẫu thân như nàng, bằng không như thế nào viết đến cuối cùng thì ngoáy như thế. Ân Tĩnh lại từ từ thở dài, chưa bao giờ có loại cảm giác vô lực thế này. Nhất là sau khi cùng Trí Nghiên thành thân xong, tâm tình chênh lệch như nước của lòng sông so với mặt biển càng mãnh liệt. ngay cả chính nàng cũng không biết quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai, là tốt cho Lẫm nhi hay là hại hắn. bất kể như thế nào hiềm khích mẫu tử bọn họ trong lúc này, đã bắt đầu phát sinh, nàng nên như thế nào sửa chữa đây?

" Lẫm nhi mẫu hậu làm như vậy rốt cuộc là vì ngươi, hay là vì thỏa mãn cho bản thân mẫu hậu đây?" Ân Tĩnh hoang mang nhìn Phác du Lẫm ngủ say lẩm bầm lầu bầu.

Từ ngọc hi cung đi ra, Ân Tĩnh không muốn lập tức trở về, mang theo Tố Nghiên đi ngự hoa viên...bách hoa trong hoa viên vào ban đêm là một cảnh đẹp vô cùng khác so với ban ngày. Nhưng Ân Tĩnh không có lòng dạ nào thưởng thức, ngồi trên ghế đá. Thấy Tố Nghiên khoanh tay đứng ở một bên. Vỗ vỗ chỗ bên cạnh cho Tố Nghiên ngồi xuống.

Tố Nghiên: " nô tỳ không dám."

" nơi này không có người ngoài, làm sao không dám, ngồi đi."

Tố Nghiên lúc này mới ngồi xuống, nhưng mong chỉ dính một chút ghế đá, không bằng đứng còn thoải mái hơn. Tố Nghiên mặc dù có khi không giữ miệng, nhưng Hàm phủ gia giáo cực nghiêm, chủ tử lại là đứng đầu hậu cung cho nên cũng không dám phá hỏng quy củ chủ tớ.

Ân Tĩnh trầm ngâm một lát mới nói: " Tố Nghiên, ai gia phái ngươi từ ngày mai đi đến ngọc hi cung chiếu cố hoàng thượng thay cho ai gia."

Tố Nghiên vội vàng lĩnh mệnh, đáp ứng xong rồi mới nhớ tới, hỏi:

" nương nương là cho nô tỳ về sau hậu hạ tại Ngọc hi cung?"

Ân Tĩnh gật đầu nói: " không sai, ai gia không tin những người bên cạnh Hoàng thượng. ai gia lúc trước sở dĩ không làm như thế là không muốn làm cho hoàng thượng hiểu lầm ai gia, nghĩ ai gia không tín nhiệm hắn nên cho người giám thị hắn, hiện giờ không làm thì không được, ai gia cần một người tin cậy đem những chuyện hoàng thượng hết thảy nói cho ai gia biết."

" nhưng nô tỳ là người của nương nương, hoàng thượng sẽ cùng nô tỳ thân cận sao?" Tố Nghiên đưa ra băn khoăn.

Ân Tĩnh nói: " ai gia cũng lo lắng chuyện này, ngươi chỉ cần đi để ý thôi, ít nhất hiện tại hắn sẽ không nghi ngờ ngươi, nghi ngờ ngươi đó là nghi ngờ ai gia, ngày sau ngươi được hoàng thượng trăm phần tín nhiệm thì nhất định phải đối với hắn như là trung tâm, ai gia biết sẽ làm ngươi thật khó xử, nhưng ngươi chỉ cần biết vĩnh viễn ai gia đều hy vọng hoàng thượng được tốt. ai gia sở dĩ chọn ngươi mà không chọn Trí Hiền, đó là bởi vì Trí Hiền mặc dù ổn trọng nhưng có khi cũng không linh hoạt, mà ngươi phương diện đó so với Trí Hiền thì tốt hơn, hoàng thượng cũng sẽ thích ngươi nhiều hơn." Nói xong kéo tay Tố Nghiên vỗ vỗ nói, " ai gia đem hoàng thượng giao cho ngươi."

Tố Nghiên lập tức thụ sủng nhược kinh nói: " nô tỳ tuyệt đối sẽ không phụ lòng nương nương nhờ vã."

Ân Tĩnh gật gật đầu, lại trịnh trọng nói: " ngươi ở bên hoàng thượng cần đề phòng mấy người, một là Dung thái phi, Dung thái phi hiện giờ mặc dù mất thế nhưng dưới gối nàng ta dù sao cũng có một nhị hoàng tử, ai gia nếu là đoán không sai, ngày khác nhất định sẽ có người dùng nhị hoàng tử để dựa vào, phải biết rằng khi tiên đế băng hà, mặc kệ Dung thái phi đã dùng thủ đoạn gì, di chiếu chính là lập nhị hoàng tử."

Tố Nghiên không hiểu chính trị, bất quá việc hậu cung cũng biết không ít, hơn nữa năm đó Dung thái phi ỷ vào tiên đế sủng ái, mọi cách làm khó dễ chủ tử nhà nàng, cho nên đối với Dung thái phi không có hảo cảm, liền xen miệng nói: " một khi đã như vậy, nương nương vì sao không quét dọn chướng ngại này?"

Ân Tĩnh nói: " ngươi không hiểu, việc trong triều cũng không đơn giản như ngươi nghĩ vậy, Dung thái phi cùng nhị hoàng tử, giết không được mà thả cũng không xong, nếu giết nhị hoàng tử, sẽ chỉ làm cho người trong thiên hạ cảm thấy hoàng thượng tuổi còn nhỏ mà bất nhân bất nghĩa, tiếp đó sẽ mất đi lòng người. nếu cho họ một chút đất phong hầu cũng không thể, chỉ sợ là sẽ thả hổ về rừng. chỉ có giống như hiện tại ở trong cung ưu đãi hắn mọi cách, làm cho hắn an nhàn ở bên trong cung. Ai gia xem Đan nhi cũng còn nhỏ, chính là mẫu hậu hắn không cho người khác bớt lo thôi."

" nô tỳ hiểu được."

Ân Tĩnh lại nói: " thứ hai chính là Cao Hàm hai nhà."

Tố Nghiên lắp bắp kinh hãi, " lão gia cùng hai vị thiếu gia cũng cần phòng bị?"

Ân Tĩnh nói: " ban ngày lão gia đâm cột tự sát là ngươi tận mắt nhìn thấy, cha ta đối với triều đình thậm chí đã đến nông nổi ngu trung, ai gia cùng hoàng thượng là chỉ có thể chọn một, cha ta nhất định sẽ chọn đứng bên hoàng thượng, cha ta tự sẽ không xúi giục hoàng thượng, nhưng nhịn không được ai gia chính là hai ca ca, tiểu thông minh có thừa đại thông minh không đủ, chỉ biết thêm phiền phức, ai gia phải đề phòng. Về phần Cao gia, cảnh vương hẳn là sẽ không dễ dàng buông tha, bất quá ai gia cũng sẽ hết sức chu toàn bảo trụ bọn họ, hoàng thượng cần một quân đội, Cao gia vừa vặn thích hợp và cùng cảnh vương đối nghịch, như vậy sẽ kiềm chế lẫn nhau, như thế giang sơn hoàng thượng mới có thể bền vững."

Tố Nghiên sao có thể cảm nhận được sự cân bằng đó, liền đem người phải để phòng nhất nhất ghi tạc trong đầu.

Nói hơn nữa ngày, Ân Tĩnh cũng mệt mỏi, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, nghĩ đến Trí Nghiên đang ngủ ở trong phòng nàng. Về sau cả ngày lẫn đêm đều như thế, trong lòng lại là một trận khác thường.

Hai người vòng qua mấy tòa núi giả, Tố Nghiên đột nhiên ngăn trước mặt Ân Tĩnh nói: " nương nương chậm đã, hình như có người."

Ân Tĩnh cả kinh. Bởi vì Trí Nghiên ở Hàm ninh cung, nên mới kêu Tố Nghiên tới đây mà quên mất ở trong cung này nơi nơi đều có người. vừa rồi hy vọng không ai nghe thấy đi.

Tố Nghiên: " nương nương người ở trong này chờ đi, nô tỳ coi trộm một chút."

Ân Tĩnh gật đầu ý bảo đi đi.

Tố Nghiên dùng kinh công. Không phát tiếng động liền bay lên núi giả, đưa mắt nhìn một vòng, vãnh tai lắng nghe, nghe xong bay xuống, hướng Ân Tĩnh nói: " nương nương yên tâm, thanh âm là tiền phương truyền đến, kế bên này cũng không bóng người."

Ân Tĩnh yên tâm, muốn hồi cung, đột nhiên nghĩ đã trễ như vậy không biết ai đang nói chuyện, nhân tiện nói: " chúng ta qua đó nhìn một cái."

Tố Nghiên hiểu ý, mang theo Ân Tĩnh hướng đến chỗ có tiếng người nói chuyện. thanh âm càng lúc càng lớn, mắt nhìn tiếng nói chuyện là từ bên trong một núi giả truyền đến. hai người ngừng bước, chợt nghe trong đó một người nén giận nói: " ngươi đúng là oan gia, tại sao lâu như thế mới đến? ngươi không biết người ta ở trong này đã đợi rất lâu rồi sao." Là thanh âm nữ nhân.

Ân Tĩnh nghe xa lạ, ít nhất người nói chuyện không phải phi tần hậu cung. Chất là một tiểu cung nữ ban đêm hẹn hò cùng tình lang. không biết tình lang này là ai, thái giám là không có khả năng. Có thể hành tẩu ở trong cung chỉ có thị vệ, bất quá thị vệ ban đêm yên tĩnh xông vào hậu cung cũng là tử tội.

Không nghĩ ra rằng một thanh âm khác thế nhưng lại là nữ nhân nói:

" ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy sao, vì thái hậu gả cho, Ti thiện cục chúng ta làm sao rảnh rỗi, mấy hôm nay tới phiên ta trực đêm, cho nên không thể chạy tới gặp ngươi được."

" vậy ngươi tốt xấu gì cũng nên báo cho ta hay, ngươi không biết là người ta thật sự lo lắng cho ngươi." Trong thanh âm mang theo ý hờn dỗi.

Người sau vội vàng nhận lỗi, " đúng lúc tuyết rơi, ta cũng thật nhớ ngươi, ta đáp ứng ngươi về sau sẽ không như vậy nữa, dù không tới, cũng sẽ nói cho ngươi biết, không cho ngươi chờ hoài nữa."

Hai người một phen lời ngon tiếng ngọt, chợt một lúc sau nghe được một trận tiếng động, không lâu sau còn có tiếng rên rất nhỏ truyền ra.

Ân Tĩnh nghe hai người nói chuyện đại khái cũng đã hiểu giờ phút này hai người bọn họ là làm chuyện gì. Mặt đỏ tai hồng đồng thời cũng muốn biết hai người tằng tịu với nhau là ai, lá gan các nàng cũng quá lớn.

Tố Nghiên thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao hai nữ nhân lại không biết xấu hổ lại nói như vậy. nhỏ giọng hỏi Ân Tĩnh: " nương nương, đêm hôm khuya khoắc ở trong này nói chuyện chắc chắn là có bí mật không thể cho người khác biết, muốn hay không nô tỳ vào đem các nàng ra."

Ân Tĩnh: " quên đi, chúng ta đi thôi."

Tố Nghiên nghĩ Ân Tĩnh không muốn để cho người khác biết đêm hôm khuya khoắc đến tận đây, mới quyết định không lộ diện..nhưng thật ra là do Ân Tĩnh nổi lên đồng cảm, cung nữ cũng là người, các nàng bất quá bởi vì cô đơn nên mới đến với nhau. Vừa rồi cũng không có chuyện gì quan trọng, đẩy các nàng vào chỗ chết làm chi.

Ân Tĩnh mới vừa bước vào Hàm ninh cung, một thân ảnh như gió xoáy đến trước mặt nàng. Đem nàng ôm một cái đầy cõi lòng, thanh âm Trí Nghiên dồn dập vang lên bên tai nàng: " Tĩnh nhi, nàng đi đâu? Ta tỉnh lại không thấy nàng, nàng biết trong lòng ta có bao nhiêu lo lắng không?"

Tố Nghiên và vài tiểu cung nữ vẫn còn kế bên, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhỏ giọng nói: " ngươi buông ta ra trước, chúng ta trở về phòng nói sau."

Trí Nghiên không biết Ân Tĩnh không được tự nhiên, lại nói: " không, nàng hiện giờ đã là thê tử của ta, bị người ngoài thấy thì có sao?"

Ân Tĩnh càng xấu hổ, chỉ có thể phân phó người khác: " các ngươi lui xuống trước đi."

Tố Nghiên vội vàng mang theo cung nữ lui xuống.

Ân Tĩnh lúc này mới nói: " ta đi xem Lẫm nhi."

Trí Nghiên cũng đoán được cho nên mới không cho người đi tìm, bất mãn nói: " ngày mai gặp cũng không được sao? Không nên đêm hôm khuya khoắc như thế này, đây là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng bỏ ta đi gặp người khác."

Ân Tĩnh cũng biết như vậy là không tốt, cho nên mới thừa lúc Trí Nghiên ngủ say mà đi, không nghĩ tới vẫn bị Trí Nghiên biết. đương nhiên cũng biết Trí Nghiên quan tâm nàng. Nếu là nàng nửa đêm tỉnh lại không thấy người đâu, nhất định cũng sẽ như vậy. hạ giọng giải thích vài câu.

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh trở về, tức giận cũng đã không còn, nhưng lại nghe được thanh âm mềm giọng giải thích. Tâm đương nhiên khó nhịn, đem Ân Tĩnh đang ngồi ôm lấy, trở về phòng trừng phạt nàng....

Trên giường hai thân ảnh xích lõa đang triền miên cùng nhau, từng đợt đưa đẩy của Trí Nghiên có lúc lại nhẹ nhàng có lúc lại vô cùng nhanh khiến  Ân Tĩnh từng đợt khoái cảm này đến đợt khoái cảm khác cứ leng lỗi khắp thân thể...Trí Nghiên một tay nhào nặn bóp nắn một bên ngực Ân Tĩnh, một bên lại dùng đôi môi gợi cảm của mình không ngừng bú mút..phía dưới cũng không ngừng đưa đẩy 2 ngón tay càng lúc càng nhanh.

" ưm....ưm...aa...ưmmm...Trí.Nghiên ta sắp..ưm..a..ưm..AAAA."

Sau khi màn mây mưa cả hai cùng ôm nhau tận hưởng dư âm của cuộc hoan ai mang lại...Ân Tĩnh đem chuyện trên đường trở về nói cho Trí Nghiên.

Trí Nghiên hiếu kỳ nói: " thật sự chuyện lạ, ta thật cũng muốn nhìn."

Ân Tĩnh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức trịnh trọng đối với Trí Nghiên nói: " ngươi hiện giờ ở hậu cung, nữ nhân ở hậu cung đa số đều xinh đẹp không kể xiết, ngươi cần phải tránh đi, không được để bị câu dẫn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro