chương 68
" vậy người cũng không nên tổn thương chính mình." Ân Tĩnh nhìn trán đầy máu lại rơi lệ.
Trí Hiền dẫn thái y lại. nghe thái y nói không nguy hiểm đến tính mạng, Ân Tĩnh mới hoàn toàn yên tâm, phân phó cho Hàm hoành Thang vào phòng khách nghỉ ngơi, nhưng Hàm hoành Thang ngăn cản hướng thái ý nói:
" phiền toái Hình ngự y giúp lão phu cầm máu là được rồi, lão phu còn muốn đi ra ngoài, cũng không thể để bọn họ đánh nhau, tổn thương hòa khí."
Hình ngự y nhìn Ân Tĩnh nói: " nương nương Hàm đại nhân bị thương không nhẹ, chỉ sợ..."
Ân Tĩnh lại khuyên một hồi lại khuyên không được, đành phải nói:
" cẩn thận băng bó vết thương, ngươi theo đại nhân cùng đi ra ngoài đi."
Đợi hai người đi rồi, Trí Hiền chạy nhanh lại lau vết máu trên cột, vừa nói: " may mắn lão gia không có việc gì, thật sự là hù chết nô tỳ."
Trí Hiền thu thập xong, đi đến bên cạnh Ân Tĩnh nói: " nương nương, giờ lành nhanh đến, nô tỳ trang điểm cho người."
Ân Tĩnh giật mình, trải qua chuyện mới vừa rồi, tâm kiên định lại có chút do dự.
......
Hàm hoành Thang vừa bước ra, có vài quan viên lập tức đến vây quanh, cơ hồ trăm miệng một lời nói: " đại nhân, đầu ngài làm sao vậy?"
Hàm hoành Thang trên trán quấn vải trắng, còn có chút máu. Máu tươi nhuộm dần mảnh vải, vừa thấy đã biết là bị thương. Mà ông vừa chỗ thái hậu trở về, mọi người lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra. Không nghĩ đến Hàm đại nhân lại lấy cái chết để uy hiếp. mọi người đều bị thuyết phục.
Hàm hoành Thang nhìn thấy hai người cách đó không xa đều tự cưỡi ở trên lưng ngựa hỏi: " tình thế trước mặt như thế nào?"
Một vị đại nhân nói: " cảnh vương vừa đến không lâu, cùng Cao tướng quân nói nói mấy câu, ngôn ngữ bất hòa liền đánh nhau."
Một vị khác nói: " may mắn là cảnh vương chỉ một mình đấu với Cao tướng quân, thủ hạ của bọn họ vẫn chưa động thủ nếu không càng không thể khống chế, chúng ta luôn ở đây chờ đại nhân trở về, ngài bây giờ trở về rồi, tranh thủ khuyên nhủ bọn họ thôi."
Hàm hoành Thang: " nhị vị xin hãy nghe lão phu một lời."
Cao Hành nhảy xuống, tới trước mặt Hàm hoành Thàng ân cần hỏi han:
" Hàm đại nhân, ngài bị thương?"
Hàm hoành Thang nói liên tục vài tiếng " không sao".
Trí Nghiên như trước ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt lạnh như băng, trên cao nhìn xuống bọn họ. hôm nay ai cũng cản không được nàng muốn cưới Ân Tĩnh.
Hàm hoành Thang thấy phía sau Trí Nghiên cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đã dừng lại. không nhìn thấy được là ai ngồi bên trong nhưng cũng có thể xác nhận đó là hoàng đế Phác du Lẫm. biết hôm nay dù như thế nào cũng không cản được Trí Nghiên, nhưng vẫn cố hỏi:
" xin hỏi vương gia bệ hạ ở đâu, chỗ nào?"
Trí Nghiên biết Hàm hoành Thang và Cao Hành là một thuyền, hơn nữa mấy ngày nay Hàm hoành Thang liên tục cùng các đại nhân khác dâng tấu, ý đồ muốn làm khó dễ. thái độ cực ngạo mạn nói: " ngay tại bên trong xe ngựa của bổn vương."
Hàm hoành Thang hướng xe ngựa, lớn tiếng nói: " bệ hạ xuất cung đã mấy ngày, chúng thần rất nhớ người, bệ hạ có thể hay không bước ra?"
Phác du Lẫm nghe được thanh âm của ngoại công liền phải đáp ứng, bất quá nghĩ đến lời hoàng thúc nói lúc xuất môn, lại vội vàng ngậm miệng. hoàng thúc nói, trên đường vô luận ai hỏi hắn cũng không được lên tiếng, nếu không sẽ không cho hắn gặp mẫu hậu.
Cao Hành nhỏ giọng nói với Hàm hoành Thang: " đại nhân, đề phòng coi chừng chúng kế."
Hàm hoành Thang: " vô luận hoàng thượng có trong đó hay không, thì xem ra hôm nay chỉ có thể nhượng bộ."
" đại nhân ngài như thế nào lại thành toàn." Cao Hành vội la lên, " nếu là ngồi xem sự hoang đường như thế phát sinh, chẳng phải làm cho người ta chê cười? ngài mới vừa rồi gặp nương nương, nương nương nói như thế nào? chỉ cần nương nương nói một câu, mạt tướng cho dù liều mạng, nhất định cũng ngăn cản."
Hàm hoành Thang chỉ vào vết thương trên trán nói: " nhìn lão phu đi, biết được nương nương ý tứ như thế nào rồi."
Những người khác đều lắc đầu thở dài một tiếng. Cao Hành định lên tiếng, chợt nghe Trí Nghiên quát: " các ngưoi thương nghị xong chưa, bổn vương cũng không có kiên nhẫn nhiều như vậy, nếu trễ giờ lành, các ngươi ai cũng không được tha thứ!"
Trong lòng Cao Hành mặc dù không tình nguyện nhượng bộ, vả lại mới vừa cùng Trí Nghiên giao thủ cũng chưa phân được cao thấp. hít thở một chút, hạ lệnh một tiếng mấy ngàn kỵ binh lập tức nhường đường.
Trí Nghiên kẹp bụng ngựa khi đi qua Cao Hành nói: " cao tướng quân nhìn mặt thấy ghê quá, bổn vương không thích nên không mời ngươi vào uống rượu mừng được, những người khác mời cứ tự tiện." nói xong cười lạnh hai tiếng, nghênh ngang mà đi.
.......
Hàm ninh cung trong tầm mắt, Trí Nghiên khẩn trương lên, trán và lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, sợ lại phát sinh biến cố.
Thuận Khuê chờ Trí Nghiên đã lâu. Nhìn thấy đội ngủ đón dâu, vội vàng chào đón.
Trí Nghiên nhìn thấy Thuận Khuên cũng vội xuống ngựa, " Tĩnh nhi ở trong điện?"
Thuận Khuê cười: " coi chủ tử lo lắng kìa."
Trí Nghiên: " người bên ngoài làm khó xử ta ta cũng không sợ, ta chỉ sợ Tĩnh nhi thay đổi."
" nương nương ở bên trong không sai, bất quá nương nương đến bây giờ còn chưa trang điểm."
Trí Nghiên nhíu mi, lo lắng của nàng quả nhiên là không dư thừa. Ân Tĩnh lại do dự! cho những người còn lại chờ, nàng cùng Thuận Khuê đi vào Hàm ninh cung.
Ân Tĩnh ở trong chánh điện, phụ thân đi rồi còn lại Hiếu Mẫn ngồi cùng nàng. Vẫn chưa khuyên bảo gì, nàng tôn trọng hết thảy quyết định của dì.
" Tĩnh nhi."
Ân Tĩnh nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới lập tức ngay ngẩng cả người. Trí Nghiên một thân hồng bào, hoàn toàn là một con người mới. hai má Ân Tĩnh đỏ lên, trong lòng có cảm giác khác thường.
Trí Nghiên đến gần trách cứ: " nàng làm sao lại còn ngồi chỗ này?"
Ân Tĩnh: " ngươi vào được đây, vậy Cao Hành hắn thế nào?"
Trí Nghiên lập tức mất hứng, nhưng không tốt phát tác, chỉ nói: " ta đã đem người xen vào việc của người khác kia đuổi đi rồi."
Ân Tĩnh lo lắng, lại hỏi một câu: " ngươi không làm tổn hại tính mạng của hắn?"
Trí Nghiên tức giận nói: " ta không thương tổn hắn, nhưng đã trúng một chưởng của hắn rồi." không phải dỗi mà nói như vậy, quả thật là bị Cao Hành đánh một chưởng, đến hiện tại ngực vẫn còn một chút đau, mà Cao Hành cũng đã bị thương nặng. mặt Cao Hành bị kiếm của nàng khắc vài đường, cho nên nàng mấy nói Cao Hành mặt mày thấy ghê. Không biết có lưu lại sẹo không, nếu có thì thật tốt, miễn cho hắn cứ nghĩ đến đi câu dẫn Ân Tĩnh.
Quả nhiên Ân Tĩnh vừa nghe liền khẩn trương lên hỏi: " ngươi không sao chứ?"
Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh quan tâm mình có chút thỏa mãn nói:
" ta không sao, thời điểm đã không còn sớm, đừng chậm trễ giờ lành, Trí Hiền, ngươi giúp nương nương thay quần áo."
" chậm đã! các ngươi đi ra ngoài trước."
Đợi đến lúc không có ai, Trí Nghiên lập tức bất tay Ân Tĩnh, nói:
" Tĩnh nhi, nàng đã đáp ứng ta tuyệt đối không được hối hận."
Ân Tĩnh giương cao khóe môi, nhướn mi hỏi: " ta chưa từng nói sẽ đổi ý không phải sao?"
Trí Nghiên kích động ôm cổ Ân Tĩnh, hét lên: " Tĩnh nhi, nàng làm ta sợ muốn chết!, nhưng vậy sao nàng không trang điểm?"
Ân Tĩnh nghĩ đến sau này sẽ cùng người này ràng buộc cả đời, một loại cảm giác nói không nên lời tự nhiên nổi lên. Bình tĩnh nhìn Trí Nghiên hỏi: " Trí Nghiên, ngươi làm cho ta không thể quay đầu lại được nữa, ta chỉ hỏi ngươi, ta đã gả cho người ta một lần, lại còn có một hài tử, ngươi hôm nay cưới ta, sau này sẽ không hối hận chứ?"
Trí Nghiên không chút suy nghĩ nói: " đương nhiên sẽ không!" thấy mặt Ân Tĩnh còn có chần chờ, nên nói, " ta thề, nếu như nuốt lời thì thiên lôi đánh ta chết không được tử tế."
Ân Tĩnh vội che miệng Trí Nghiên, " vì sao nguyền rủa chính mình như thế?" dừng một chút nói, " một khi đã như vậy, ta và ngươi hôm nay sẽ có vài ước định."
" ước định??"
Ân Tĩnh: " với thân phận ta và người, còn đường về sau nhất định là không dễ đi, ta muốn ngươi đáp ứng ta ba điều kiện, nếu như làm được, ta lập tức cùng ngươi bái đường thành thân."
Trí Nghiên lập tức sảng khoái nói: " được, nàng nói đi." Đừng nói ba sự kiện, cho dù ba nghìn sự kiện, hay ba vạn nàng cũng sẽ đồng ý.
" chuyện thứ nhất, bảo trụ ngôi vị Lẫm nhi." Lẫm nhi là vướng bận duy nhất của nàng.
Trí Nghiên: " hài tử của nàng cũng là hài tử của ta, ta sẽ bảo hộ hắn."
" chuyện thứ hai, đợi Lẫm nhi có thể độc chưởng đại cục, ta muốn rời khỏi hoàng cung." Nàng chán ghét thâm cung lạnh lẽo này rồi.
Trí Nghiên cũng đã sớm chán ghét nữ phẫn nam trang, trong triều lục đục với nhau cũng không phải là niềm vui của nàng. Để nàng từ bỏ quyền lực có chút hơi luyến tiếc, nhưng cùng Ân Tĩnh tiêu dao quãng đời còn lại cũng không tệ, lại gật đầu nói: " ta đáp ứng."
" chuyện thứ ba, nếu như ngươi yêu thương người khác, thỉnh ngươi trả tự do cho ta." Nàng đã có tình cảm với Trí Nghiên thì không chấp nhận được sự phản bội.
Trí Nghiên nói: " ta đời này chỉ thích một mình nàng."
" ngươi chỉ cần nói đáp ứng ta."
Không phải ý tứ đều giống nhau sau, Trí Nghiên vẫn là nghe lời gật đầu, " được, ta đáp ứng nàng."
Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên đáp ứng trong lòng cũng đã quẳng đi được cục nợ, đồng thời có chút cảm động, nói: " như thế liền một lời đã định, vì để công bằng....ta cũng có thể đáp ứng ngươi ba đều kiện."
Trí Nghiên nghĩ nghĩ nói: " ta chỉ có một yêu cầu."
" nói nghe một chút."
Trí Nghiên kề trán mình vào trán Ân Tĩnh, hai đôi môi cũng gần nhau trong gang tất cảm nhận được cả từng hơi thở của nhau, nhẹ giọng nói:
" từ nay về sau hãy thả lòng yêu ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro