Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 66

" mẫu hậu y phục xuất giá của người vẫn còn?"

Trong lòng thái hoàng thái hậu xúc động, giọng run run nói, " Nghiên nhi, không phải con muốn..."

Trí Nghiên cười nói, " hôm nay nhi thần không mặc, sợ là sau này sẽ không còn cơ hội nữa, coi như là hoàn thành một tâm nguyện cho mẫu hậu."

Hai mắt thái hoàng thái hậu rưng rưng, liên tục nói vài tiếng tốt tốt, " để mẫu hậu trang điểm cho con một chút." mặc dù y phục đặt trong rương mấy chục năm, nhưng quần áo vẫn còn màu đỏ như cũ. Trí Nghiên cầm trong tay, trong lòng tầng tầng dao động. phẫn nam trang rất lâu nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật nàng vẫn là nữ nhân. Nàng cũng từng nghĩ, có ngày được mặc y phục xuất giá, mũ phượng khăn choàng, nhưng mà chỉ tiếc hai tân nương không thể cùng bái đường.

Sau khi trang điểm xong, thái hoàng thái hậu nhìn nữ nhi của mình đến ngẩng ra.

" mẫu hậu, thế nào." Trí Nghiên đứng trước mặt thái hoàng thái hậu xoay xoay mấy vòng, cười như tỏa nắng hỏi.

Thái hoàng thái hậu nói không nên lời, rơi lệ đầy mặt, vuốt hai má Trí Nghien nói, " Nghiên nhi mấy năm nay làm tủi thân con rồi, nữ nhân xinh đẹp như vậy mà phải giả nam trang."

Trí Nghiên nhìn mẫu hậu như vậy nàng cũng xúc động không thôi, lại giả bộ không thèm để ý nói, " nhi thần nữ phẫn nam trang nhưng vẫn mê người đó thôi."

Thái hoàng thái hậu nhìn nàng một hơi, sau đó liên tục đánh giá, " thật đẹp, thật đẹp." nghĩ đến ngày mai Trí Nghiên thành thân cùng một nữ nhân, trong lòng không khỏi đau thương, biết Trí Nghiên đã quyết thì không thể khuyên ngăn gì nữa, chỉ lẳng lặng cầu nguyện.

Trí Nghiên thay ra y phục xuất giá, cáo từ mẫu hậu. đến Hàm ninh cung, tuy lời của Phác chỉ Tuân dù không nghe lọt tay gì nhưng cũng là sự thật, nàng cũng muốn nghe suy nghĩ thật lòng của ÂnTĩnh.

Vẫn như mấy đêm trước, Ân Tĩnh vẫn không thể ngủ được, nghe được thanh âm của Trí Nghiên, gần như là đứng phắt dậy, nàng cứ tưởng ngày mai bái đường mới có thể gặp được Trí Nghiên, mở cửa ra nhìn thấy Trí Nghiên, nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lời  thốt ra thì lại là:

" ngươi đem Lẫm nhi đi đâu?"

Trí Nghiên đau lòng chút ít, bất cứ lúc nào trong lòng Ân Tĩnh, hài tử là quan trọng hơn nàng.

Ân Tĩnh thấy sắc mặt Trí Nghiên trở nên khó coi, cũng biết mình lỡ lời, nhưng trong lòng nàng thật sự rất lo cho Lẫm nhi, không thể giả vờ không để ý được.

" hắn không có việc gì, ăn được ngủ được nói cũng được, thật sự rất tốt." thái độ Trí Nghiên lãnh đạm, đi vào trong phòng.

Ân Tĩnh có chút không xác định được Trí Nghiên tới trễ vậy là để làm gì, nên tùy ý cho Trí Nghiên đi vào, biết rõ Trí Nghiên mất hứng nhưng vẫn phải nói, " ngươi đem Lẫm nhi trở về cung đi, thế nào thì hắn cũng là hoàng thượng, ở ngoài cung thì không hay đâu, hơn nữa ngươi cũng sẽ bị người khác chê cười."

Trí Nghiên hừ một tiếng, " có chuyện gì nàng cứ nói thẳng, không cần vòng vo."

Ân Tĩnh nhìn ra Trí Nghiên đang tức giận, chỉ sợ chọc giận nàng thêm rồi không biết là sẽ ra cái chuyện gì khác nữa. không dám chọc nàng, ngồi xuống bên cạnh Trí Nghiên, dịu dàng nói, " ta biết tâm ý của ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, không phải là tự lưu tiếng xấu sao?"

Trí Nghiên:" ta không bức nàng như vậy, nàng có chịu đáp ứng ta không?"

" như vậy ngươi cũng không nên mang Lẫm nhi đi, ngươi cũng biết....."

" Lẫm nhi Lẫm nhi, nàng chỉ biết có Lẫm nhi, nàng có thể nghĩ tới ta một chút được không?" Trí Nghiên tức giận cắt ngang lời Ân Tĩnh. Vốn muốn thật bình tĩnh nói chuyện với Ân Tĩnh, nhưng Ân Tĩnh mở miệng ra là Lẫm nhi Lẫm nhi, làm cho nàng muốn phát điên lên, ngay cả Phác chỉ Tuân cũng để ý nàng, vì sao Ân Tĩnh không thể dùng phân nửa trái tim dành cho nàng?

Ân Tĩnh bị rống có chút sửng sốt. ngày mai các nàng thành thân rồi, Trí Nghiên lại giận dữ với nàng như vậy, nửa điểm ôn nhu cũng không có, làm cho trong lòng nàng có chút không thoải mái. Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt tới đây là muốn cùng nàng cãi nhau sao? " chuyện ngươi đã quyết định rồi còn cần gì ta chọn nữa?"

Trí Nghiên bắt lấy cánh tay Ân Tĩnh nói, " nàng không cần biết lòng ta thế nào phải không? Hoàn cảnh của ta, ta là nữ nhân, ta có một đống chuyện rắc rối cần giải quyết, nàng không thể quan tâm ta một chút được sao? Lẫm nhi hắn rất an toàn, hắn là hoàng đế, hắn muốn cái gì mà không có, ai dám làm khó hắn? ta sao? Nàng biết ta không có khả năng làm tổn thương đến hắn, nếu thật sự ta làm hắn tổn thương chỉ sợ cả đời này nàng cũng không tha thứ cho ta, vậy nàng phải lo cái gì chứ? Ân Tĩnh, ngày mai chúng ta thành thân rồi, ta không muốn nàng đối xử với ta vẫn như cũ, vẫn thờ ơ như trước, trong lòng của nàng ta vĩnh viễn đứng sau Lẫm nhi!" kỳ thật Trí Nghiên không kiên cường như vậy, nàng cũng cần một bờ vai để dựa vào, cho dù một chút thôi cũng được. nếu Ân Tĩnh nói, mọi chuyện đều là do nàng tự chuốc lấy, không biết nàng có chịu nổi hay không.

Ân Tĩnh cũng nhìn Trí Nghiên, thấy ánh mắt bất an của Trí Nghiên, nguyên lai cái tên cuồng đại cao ngạo cũng có nhược điểm, còn tưởng gần Trí Nghiên không sợ trời không sợ đất, bằng không sao lại sợ hãi đến như vậy. ánh mắt Ân Tĩnh ôn nhu như nước nhìn Trí Nghiên, vừa giống như trách vừa như giận dữ, " nếu biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải làm như vậy."

Trí Nghiên nghe xong có loại xúc cảm muốn khóc.

Ân Tĩnh: " ngày mai ta và ngươi đã thành thân, chúng ta về sau là vợ chồng, mặc kệ ngươi là nam nhân hay nữ nhân, ta cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của ngươi, vô luận tương lai sống hay chết ta đều cùng với ngươi, ta cùng ngươi đối mặt tất cả, ta sao còn lại tốn tâm tư đi lo lắng?"

" Tĩnh nhi!" Trí Nghiên không thể tin được Ân Tĩnh có thể nói ra được những lời này, thì ra là Ân Tĩnh nghĩ như vậy.

Ân Tĩnh nói tiếp: " Lẫm nhi không giống với ngươi, tuy là hoàng thượng nhưng hắn vẫn còn nhỏ, nếu không có ngươi giúp đỡ, thì ngôi vị hoàng đế sao có thể đạt được, mà hắn là vua một nước, phải làm gương cho dân chúng, nhưng mẫu hậu hắn lại làm cho hắn hổ thẹn, làm cho hắn trở thành trò cười của người khác, ta không muốn tình mẫu tử của mẹ con ta trở nên có xích mích, ta cùng hắn thân cận một chút, có thể hoàn thành trách nhiệm của mẫu thân."

Trí Nghiên lúc này mới hiểu được, thì ra nàng và Lẫm nhi, Ân Tĩnh chọn nàng.

...

Nửa đêm yên tĩnh, Ân Tĩnh vẫn còn đang ngủ, Trí Nghiên đứng dậy mặc quần áo vào, ngày thành thân thì không nên ở lại Hàm ninh cung, lúc gần đi Trí Nghiên cuối xuống hôn nhẹ lên môi Ân Tĩnh, không ngờ Ân Tĩnh tỉnh lại, vẻ mặt lười biếng hỏi Trí Nghiên: " ngươi phải đi?"

Trí Nghiên gật đầu, mặc dù còn không tới nửa ngày nửa các nàng sẽ thành thân, nhưng giờ phút này trong lòng cũng không nỡ rời xa.

" ta tiễn ngươi." Ân Tĩnh giở chăn gấm đi ra.

" bên ngoài trời lạnh...." Trí Nghiên thấy nàng mặc đồ mỏng manh, liền đem áo khoác cởi xuống thay nàng phủ thêm.

Cung nhân trực đêm muốn đi theo Ân Tĩnh để hầu hạ nhưng nàng không cho.

Con đường thật dài, gió lạnh xuyên qua, đèn lồng trên tường bị gió thổi làm lắc lắc, hai người cũng không cảm giác rét lạnh lắm, nắm chặt tay của đối phương đi chậm rãi.

" nàng còn nhớ nơi này không?" Trí Nghiên đột nhiên hỏi.

Ân Tĩnh khó hiểu, nàng ở trong cung đã mười một năm, đi qua nơi này không biết bao nhiêu lần rồi, tất nhiên là nhớ.

Trí Nghiên: " có một lần ta đã làm sai chuyện, bị hoàng huynh phạt ở đây, vừa vặn nàng đi ngang qua, sau đó hạ kiệu hỏi một phen, biết ta lỡ tay làm chết một con mèo cưng của Quý phi, lại bị phạt quỳ cả ngày, liền cho ta đi về trước, sau đó tìm hoàng huynh giải thích dùm ta."

Ân Tĩnh nhớ rõ chuyện này, không phải bởi vì Trí Nghiên. Mà là khi đi tìm hoàng thượng, thì nàng đường đường là hoàng hậu lại bị Qúy phi hung hăng chế ngạo một phen, nói nàng chuyện không liên quan gì cũng xen vào.

Trí Nghiên nói: " nàng cũng biết, ngày đó ta canh trong này nửa tháng, muốn gặp lại nàng lần nữa, đáng tiếc không có cơ hội."

Ân Tĩnh quay đầu nhìn Trí Nghiên một cái, lại nhìn về phía trước, giống như nhìn thấy một hoàng hậu bị thất sủng cùng một hoàng tử đang bị phạt tại đây vô tình gặp nhau, trong lòng nhất thời nổi lên thương hại mà ra tay tương trợ, lại bị Trí Nghiên cho gần ân huệ mà nhớ kỹ nhiều năm như vậy, Ân Tĩnh nhẹ giọng nói: " đúng là đồ ngốc. nếu muốn gặp ta, ngươi đi Hàm ninh cung là được."

Trí Nghiên: " sao lại không, mà nàng toàn đóng cửa không chịu gặp người ngoài thì có."

Ân Tĩnh nhớ lại lúc vô tình trước kia, hơn nữa khi đó cũng có nhiều điểm không tiện. nào giống như sau khi tiên hoàng băng hà, Trí Nghiên ỷ vào quyền cao chức trọng ở hậu cung hoành hành.

Hai người lại yên lặng đi qua một đoạn đường, nhanh chóng đã đến cuối đường, Trí Nghiên nắm lấy tay Ân Tĩnh rốt cuộc vẫn nói ra lời trong lòng: " Tĩnh nhi, rõ ràng ngày mai chúng ta sẽ thành thân, vì sao trong lòng ta vẫn cảm thấy không an tâm?"

Ngược lại Ân Tĩnh lại thản nhiên, khuyên nhủ: " đừng nghĩ nhiều nữa."

" Tĩnh nhi, ngàn vạn lần nàng không thể đổi ý!" Trí Nghiên đi ra ngoài một đoạn xa, lại quay đầu lại nói.

Ân Tĩnh cho nàng một nụ cười trấn an.

......

Cảnh vương ỷ vào quyền cao chức trọng, ép hoàng đế phải gả thái hậu cho hắn, làm rối loạn luân thường, lại rối loạn triều cương, trong mắt đa số mọi người, chuyện vui hôm nay lại trở thành dèm pha, mọi người sợ hãi quyền thế của cảnh vương nên chỉ dám cười ở trong lòng, không dám biểu hiện ra mặt, nhưng mà một số trung thần nghĩa sĩ không sợ chết, liều mạng ngăn cản chuyện này.

Hàm thủ phụ dẫn đến mười đại thần, liên tiếp ba ngày cũng không rời khỏi cửa Triêu huy điện. tấu chương lại một đạo lại một đạo đưa vào, đáng tiếc đều như đá chìm vào đáy biển.... đúng chính ngọ đội đón dâu của cảnh vương sẽ tiến vào cung, nếu không nghĩ ra biện pháp, thì không vãn hồi được nữa.

" Hàm đại nhân, nếu ngăn cản không được, hạ quan sẽ từ quan hồi hương, từ nay về sau bất nhập con đường làm quan."

Thái phó Tự Khanh Hồ cũng đứng ra nói: " hạ quan cũng không thể dễ dàng khoan nhượng, không bằng nhắm mắt làm ngơ."

Đi theo lại có mấy đại thần phụ họa.

Hàm hoành Thang lòng nóng như lửa đốt, làm sao nghe người bên ngoài nhắc nhở. Đã nhiều ngày nay ông trái lo phải nghĩ, nhưng dù sao cũng chính là nữ nhi của mình. hiện tại đã vô cùng cấp bách, Hàm hoành Thang vẫn là quyết tâm, ông muốn gặp nữ nhi một lần, ít nhất cũng muốn biết tâm ý của con gái ông như thế nào, nhưng mà tinh binh đã vây kín hoàng cung, một cánh cổng cũng giữ chặt, thì làm sao hắn vào gặp Ân Tĩnh được.

Đang suy nghĩ kế sách, một thanh âm thật to từ xa truyền đến: " Hàm đại nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro