chương 65
Trí Nghiên lại lấy Lẫm nhi bức Ân Tĩnh gả cho, Ân Tĩnh trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Thái hoàng thái hậu cũng không dám tin tưởng, nhìn thấy thánh chỉ, chữ là thật, ngọc tỷ cũng là thật, tức giận nói: " ai gia tự mình đi hỏi."
Từ Thăng không ngăn cản, nhưng không dám để sơ suất nên nói: " khi lão nô lại đây, cửa cung đã bị ngự lâm quân vây quanh, vương gia nói, không được vương gia cho phép không ai được xuất cung, kể cả thái hậu và thái hoàng thái hậu cũng vậy."
Thái hoàng thái hậu, " ngay cả ai gia cũng không thể!"
Từ Thăng cố gấng ngẩng đầu lên nói: " vương gia còn sai lão nô thông báo thái hậu một lời."
Không đợi Ân Tĩnh hỏi, thái hoàng thái hậu quát: " nói!"
Từ Thăng: " vương gia nói, hy vọng nương nương có thể hiểu được đạo lý, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể dìm thuyền!"
Ân Tĩnh cùng Thái hoàng thái hậu nhìn nhau, hai người đều biết Trí Nghiên nói được là làm được.
Thái hoàng thái hậu phất tay: " các ngươi lui xuống hết đi."
Ân Tĩnh ngược lại bình tĩnh, nhìn thái hoàng thái hậu, " mẫu hậu, nô tỳ nên làm như thế nào?"
............
Trên bàn đặt y phục xuất giá mà Ti y Cục phải thức suốt đêm để làm. Tơ lụa thượng hạng được chế tạo công phu, y phục đẹp đẽ so với Ân Tĩnh năm đó gả vào cung thì đẹp và tinh xảo hơn rất nhiều. thảm trải giường và màn che đều đã được đổi thành màu đỏ thẫm làm cho Hàm ninh cung suốt mười mấy năm chỉ có màu trắng tinh khiết nay đã được đổi mới, sáng sủa và hân hoan hơn.
Tuy là thái hậu gả cho cảnh vương, nhưng thái hậu không cần dọn ra khỏi Hàm ninh cung, mà là cảnh vương phải dọn vào. Thứ nhất thái hậu là người đứng đầu lục cung, không phải chỉ vì gả cho cảnh vương mà không làm thái hậu. thứ hai hoàng đế còn nhỏ vẫn chịu sự giáo dục của thái hậu, và ở lại trong cung thì ít nhiều gì cũng giảm bớt lời ra tiếng vào, ít có tin đồn nhảm.
Việc thái hậu gả cho cảnh vương tuy đã được che giấu, nhưng vẫn làm cho dư luận xôn xao. Trong kinh thành từ đầu đường tới cuối ngõ đều bàn tán chuyện này, dân chúng ai cũng hiếu kỳ.
Phi tần lần lượt tới Hàm ninh cung chúc mừng, mặc kệ trong lòng nghĩ gì thì trên mặt đều phải vui cười, lễ vật đều là đồ quý giá. Dung thái phi thậm chí dâng lên Bạch ngọc kỳ lân do hồi xưa tiên đế đã ban tặng cho người có công, ngụ ý là mong thái hậu sớm sinh Lân nhi.
Sính lễ của cảnh vương mang tới thì nhiều vố số, chiếm đầy cả đình viện suýt nữa không có chỗ để. Lớn thì có ruộng đất trăm mẫu, nhà ở trăm căn, nhỏ thì có son phấn, giấy bút nghiêng mực...những thứ đặc biệt và kỳ lạ nhất đều được mang tới. Trí Nghiên chuẩn bị sính lễ chỉ còn có không đem hổ phù mười vạn tinh binh giao ra mà thôi, còn mọi thứ thì đều muốn mang cho Ân Tĩnh hết.
Ân Tĩnh không bận tâm sính lễ đặt trong đình viện, trước mặt bày ra hai chồng tấu chương cao cỡ nửa người. một là khen ngợi chúc tụng, một là buộc tội. đại thần trong triều chia làm hai phe, người ủng hộ là những trọng thần nguyên lão, còn phe đối lập chính là thủ phụ Hàm đại học sĩ. Ân Tĩnh không ngẩng đầu, chỉ nói đặt ở đó đi.
Điểm tâm sáng đã không ăn chút gì, giờ đã là buổi trưa, không ăn thì làm sao có sức khỏe được. Trí Hiền múc một chén canh mang tới trước mặt Ân Tĩnh, tiếp tục khuyên nhủ " nương nương, hiện giờ trong cung ngoài cung cũng đều đã loạn thành như vậy, nếu người để bản thân ngã quỵ thì lấy ai chủ trì?"
Ân Tĩnh rốt cuộc cũng chịu cầm muỗng khuấy khuấy, uống một hơi hỏi: " có tin gì của hoàng thượng không?"
Trí Hiền: " Tố Nghiên vừa trở về, cửa cung bị đóng nàng không ra ngoài được một tên thị vệ, hắn nói hiện giờ hoàng thượng vẫn còn trong cảnh vương phủ, hôm qua thì có làm ầm ĩ một chút nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì, sáng sớm còn cùng vương gia dùng bữa."
Ân Tĩnh nhẹ nhõm, nói: " phụ thân ta đâu, vẫn không vào cung được?"
Trí Hiền: " lão gia cùng các đại nhân sáng sớm đã chờ ở cửa triêu huy điện mà vương gia nói, phải chờ tới khi hành lễ mới có thể mời lão gia tiến cung."
Ân Tĩnh thở dài, buông chén canh xuống, cầm tấu chương của phụ thân, nhưng hàng chữ sắc bén, mỗi một câu đều giống như dao bén chém trước mặt Ân Tĩnh, cảm thấy vô cùng đau đớn. nàng trong mắt phụ thân chính là nữ nhân không biết xấu hổ. nàng không khỏi nhớ đến mẫu thân đã mất, nếu mẫu thân còn sống chắc chắn sẽ hiểu cho nàng giống như thái hoàng thái hậu hiểu cho nàng.
" dì!"
Phía sau vang lên thanh âm trong trẻo, quay đầu lại thì thấy Thuận Khuê cùng Hiếu Mẫn dắt tay nhau mà đến.
Trên tay Hiếu Mẫn cầm một hộp gấm, ngượng ngùng đi tới trước mặt Ân Tĩnh mở ra: " ngày mai là ngày vui của dì, mà Hiếu Mẫn không biết nên tặng gì cho dì nên thêu một chiếc khăn tay, mong dì không chê."
Ân Tĩnh mỉm cười đưa tay lấy chiếc khăn lụa ra trên khăn còn thêu bốn chữ Trăm năm hảo hợp. trong lòng cảm thấy tình cảm ấm áp, Hiếu Mẫn là người nhà của nàng có thể nào mà không xúc động. Ân Tĩnh cất khăn thêu đi, sau đó cầm tay Hiếu Mẫn nói: " tâm ý của con dì nhận lấy, dì rất thích."
Thuận Khuê cũng cầm một cái hộp gấm đứng kế bên, nàng đưa cho Ân Tĩnh nói: " nương nương, đây có chút tâm ý của nô tỳ, chúc người cùng chủ tử bạch đầu gia lão, vĩnh kết đồng tâm."
Ân Tĩnh mở ra, là một chiếc kết đồng tâm, tuy đơn giản nhưng so với những lễ vật khác thì nàng cảm thấy ấm lòng khi nhận nó, Ân Tĩnh tươi cười hướng Thuận Khuê cảm ơn.
Trong phòng không có người ngoài, Hiếu Mẫn ngồi xuống gối đầu lên đùi Ân Tĩnh, ngẩng đầu lên hỏi: " dì, con có thể hỏi người một vấn đề được không?"
Ân Tĩnh vuốt đầu nàng: " con cứ hỏi."
" gả cho vương gia, người có vui không?"
Ân Tĩnh sửng sốt. hai ngày nay nàng nghĩ nhiều nhất chính là chuyện đã đến nước này rồi nên làm cái gì bây giờ, chứ không có tự hỏi mình, gả cho Trí Nghiên nàng có muốn không? Có vui không? Nghĩ đến sẽ cùng Trí Nghiên bái đường thành thân, mặt nàng có chút nóng lên, nhất thời đã quên thân phận thái hậu, đã quên nàng là người đã từng xuất giá, còn có một hài tử. lúc này Ân Tĩnh như một cô gái xuất giá bình thường, thẹn thùng, vui sướng hợp cùng một chỗ, bắt đầu có chút chờ mong.
Hiếu Mẫn nhìn hai má đỏ ửng của Ân Tĩnh thì đã hiểu hết thảy, nắm tay Ân Tĩnh nói: " dì, hy vọng người có thể hạnh phúc.
Thuận Khuê nhìn Hiếu Mẫn, hình dung đến ngày nàng được danh chính ngôn thuận sống với nhau.
.......
Trí Nghiên mặc dù bận rộn nhưng vẫn ung dung khoanh tay nhìn Phác du Lẫm đang giận lẩy, nói: " hoàng thúc biết trong lòng con không phục, nhưng biết làm sao đây? Nếu hoàng thúc không làm như vậy thì sao có thể cưới mẫu hậu con được?"
Phác du Lẫm quay sang chỗ khác không thèm trả lời.
Trí Nghiên phát hiện hắn cùng Ân Tĩnh thật giống nhau từ nét mặt cũng giống lúc Ân Tĩnh giận dỗi cũng y như vậy: " được rồi, đừng trách hoàng thúc lấy lớn hiếp nhỏ, hoàng thúc cho con một cơ hội, ngoài việc hủy thành thân cùng mẫu hậu con thì cái gì hoàng thúc cũng hứa với con, đều kiện là con phải thật vui, ngày mai phải nhiệt tình nói với mẫu hậu một câu, con nguyện ý cùng mẫu hậu sống chung cùng với hoàng thúc."
Phác du Lẫm: " trẫm không cần, mẫu hậu là của trẫm ai cũng không được giành."
Trí Nghiên bật cười đi qua cầm khuôn mặt hắn, nói: " hoàng thúc không có giành mẫu hậu với ngươi, mẫu hậu gả cho hoàng thúc thì sau này vẫn vậy, vẫn thương con mà."
Đối với nam nữ thành thân Phác du Lẫm vẫn chưa hiểu rõ, chỉ biết là khi mẫu hậu cùng hoàng thúc ở chung một chỗ thì sẽ bỏ mặc hắn ít quan tâm hắn hơn, lúc trước hắn chưa làm hoàng đế, mẫu hậu vẫn luôn bên cạnh hắn, hắn muốn gì mẫu hậu cũng đều đáp ứng, " người nói láo, hiện tại mẫu hậu không cần Lẫm nhi."
Trí Nghiên kiên nhẫn: " mẫu hậu không phải không cần con, mà là không có thời gian bên cạnh con, con vẫn còn nhỏ, chuyện quốc gia đại sự điều do mẫu hậu giúp con, con không chịu thông cảm cho mẫu hậu còn trách cứ mẫu hậu, không sợ làm mẫu hậu con đau lòng hay sao?"
Phác du Lẫm suy nghĩ, bán tính bán nghĩ hỏi " thật không?"
" con là hoàng thượng,hẳn là rõ năng lực của con, tự con suy nghĩ đi."
Phác du Lẫm ngẫm nghĩ tự hỏi bản thân.
Trí Nghiên cũng không muốn quấy rầy hắn, bắt chéo chân, ngồi cắn hạt dưa uống trà, đối phó với tiểu hài tử này tốn không ít tâm tư.
" không đúng!" giống như vừa mới nghĩ ra chuyện gì, " mẫu hậu là hoàng thái hậu, cùng phụ hoàng mới là một đôi, như thế nào lại gả cho người?" Cao sư phó nói với hắn, nếu mẫu hậu mà gả cho hoàng thúc sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.
Trí Nghiên muốn phát điên, hắn còn nhỏ thì biết cái gì, còn nhỏ mà không biết an phận, nhìn Phác Du Lẫm hét lớn: " phụ hoàng con đã chết, chẳng lẽ con muốn mẫu hậu con cô đọc cả đời?"
Thấy trời đã tối, Trí Nghiên còn nhiều chuyện cần giải quyết, không ngồi nói chuyện với hắn nữa: " Lẫm nhi hoàng thúc thương con, tôn trong con nên mới thương lượng với con, thật ra ta không cần đến sự đồng ý của con, con đồng ý thì tốt không đồng ý thì cũng vậy thôi. Hoàng thúc cưới mẫu hậu con là chuyện đã định rồi. con tự suy nghĩ lại đi, cũng là nghĩ cho mẫu hậu con, đối với con cũng chỉ có ưu đãi chứ không có hại, hơn nữa hoàng thúc và con giống nhau đều thích mẫu hậu, hy vọng nàng sẽ được vui vẻ, con nghĩ lại đi."
Trí Nghiên nói xong liền đi ngay, để lại Phác du Lẫm hàng trăm suy nghĩ quay quanh.
Hiện tại cảnh vương phủ vô cùng bận rộn, Trí Nghiên vừa ngồi xuống liền có hạ nhân báo cáo, nói trong cung đưa đến hai rương đồ, Trí Nghiên phân phó ngươi đem vào.
Thị vệ đi theo chỉ vào gương đồ nói: " vương gia, là đồ vật của thái hoàng thái hậu cho người làm đem đến đây cho ngài."
Trong lòng Trí Nghiên cảm động, cho người mang vào phòng, sau đó cho mọi người lui ra. Mở thùng ra, chỉ thấy một gương chứa xiêm y của nữ nhân gương còn lại là trang sức, lập tức hiểu ra, đây là y phục thành thân mẫu hậu mang cho nàng.
.............
" ngày mai ngươi muốn thành thân với thái hậu thật sao?" Phác chỉ Tuân ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên đang ngồi trên một nhánh cây.
Trí Nghiên tự rót rượu một mình, nhìn lên ánh trắng khuyết trên trời nói: " ta chờ ngày này từ rất lâu rồi."
Phác chỉ Tuân nhảy một cái, ngồi ở cành cây đối diện với Trí Nghiên:
" ngươi không nghĩ đến hậu quả sao?"
Trí Nghiên rót đầy chén rượu đưa cho nàng, tự mình cầm lấy bình rượu, cụng vào chén của Phác chỉ Tuân, " đương nhiên có nghĩ tới."
" vậy sao còn khăng khăng cố chấp?" Trí Nghiên cưới Ân Tĩnh, chẳng sợ binh mã của phụ vương nàng, mà còn cưỡng ép hoàng đế, hành vi này chỉ có thể nói là điên thật rồi, " ngươi là cảnh vương, dưới một người trên vạn người, muốn gì được đó, muốn nữ nhân nào mà không có, sao cứ phải cố tình mạo phạm cưới thái hậu, làm như vậy đáng giá sao?"
Trí Nghiên chắc chắn nói: " nếu ngươi yêu một người tới mức không còn đường lui, ngươi cũng sẽ làm như vậy."
" tương lai của các ngươi nhất định không thuận lợi."
Trí Nghiên cười ảm đạm, " chỉ cần cùng Tĩnh nhi một chỗ, cho dù hai bàn tay trắng cũng không hề gì."
" này chỉ sợ là có mình ngươi tình nguyện." Phác chỉ Tuân biết Ân Tĩnh đồng ý nhưng không hề tình nguyện, nếu không thì Trí Nghiên cũng không cần giam lỏng hoàng đế.
Trí Nghiên nói đến chỗ đau, trên mặt không biểu hiện gì, thản nhiên nói: " trời không còn sớm ngươi về nghỉ ngơi đi."
Phác chỉ Tuân: " nếu có người yêu ngươi như vậy, ngươi có chấp nhận không?"
" ngươi đang tự nói chính mình?"
Trí Nghiên cười một tiếng, nhảy xuống khỏi thân cây.
Phác chỉ Tuân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trên mặt lúc đỏ lúc trắng, biểu tình của Trí Nghiên vừa rồi đúng là coi thường, đây là vũ nhục nàng. Phác chỉ Tuân tức giận đánh lên cây một chưởng, làm cây đại thụ rung rinh, sắc mặt lạnh dần, trong mắt mang theo hận ý. Khoảng nửa canh giờ sau nhảy khỏi nhánh cây, hướng cửa lớn đi ra.
Đêm đã khuya, Trí Nghiên quyết định vào cung một chuyến, thái hoàng thái hậu sớm đoán được Trí Nghiên sẽ tới nên vẫn chưa đi ngủ, một mạch ngồi chờ nàng.
" mẫu hậu." Trí Nghiên đi vào nửa quỳ bên cạnh thái hoàng thái hậu, " đồ mẫu hậu đưa đến cho nhi thần, nhi thần đã nhận được."
Hốc mắt thái hoàng thái hậu đỏ lên, tay sờ khuông mặt Trí Nghiên quan sát một phen, hòa nhã nói: " mẫu hậu nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy con xuất giá, không ngờ lại..."
Ánh mắt của Trí Nghiên cũng long lanh nói: " cuối cùng thì nhi thần cũng có thể bên cạnh người mình thích, mẫu hậu không thấy vui cho nhi thần sao?"
" vui vui....nhưng mà...." Thái hoàng thái hậu thở dài, " chỉ cần Nghiên nhi không hối hận là được rồi."
" nhi thần nhất định không hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro