Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6

" có chuyện này ư!" Dung phi bắt đầu khẩn trương, " nàng ta dám lộ liễu như vậy.?"

Tuệ Tâm không dám nói tiếp, chỉ gật đầu.

Quả nhiên không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng rồi ai nấy đều kinh ngạc.!

Vì để con trai giành được giang sơn, nàng ta không để ý tới liêm sỉ mà ngang nhiên hạ mình với cảnh vương? Ân Tĩnh làm như vậy thật sự không sợ thiên hạ nhạo bán.

Dung phi không thể không thừa nhận nàng quả thật khinh thường Ân Tĩnh. luận thủ đoạn, luận tâm kế, luận gan dạ sáng suốt, nàng đều kém.

Trời sáng mau quá, là phúc hay họa chỉ có thể chờ Trí Nghiên lựa chọn.

Nói đi nói lại, vì saoTrí Nghiên không phế quân tự lập nhỉ? Nếu không thích quyền lực Trí Nghiên cũng sẽ không có quyền lực như ngày hôm nay? Còn nếu thích quyền lực thì ngôi vị căn bản là vật trong tay hắn rồi mà, sao hắn lại còn không muốn? để nàng và Ân Tĩnh lại tranh đoạt đến người chết ta sống...Dung phi suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu....

Tân hoàng đăng cơ kì thực là một thời điểm lúng túng. Vốn là chuyện vui, trống nhạc rung trời, nhưng tiên đế mới băng hà vậy nên ai ai cũng phải giả bộ đau thương- nhưng không được vui mừng quá hay buồn quá-tốt nhất là bảo trì trầm mặt, vậy mới có thể tránh phạm phải sai lầm. thế nên trong hoàng thành, người đến người đi đều lặng lẽ như tờ.

Trong điện thái hòa, bá quan đã vào chỗ, chia ra ba thế lực ngầm:

Một là phe cảnh vương- phe thế lực nhất, quan viên từ tam phẩm trở lên, có tám phần là đứng bên cảnh vương. Có điều, một số người bình thường vênh váo tự đắc tự dưng hôm nay thái độ hơi khác thường, mặt người nào cũng xám xịt....

Phe thứ hai, đứng đầu dĩ nhiên là Hàm đại học sĩ- ngoại thích của hoàng hậu. mấy năm nay, tuy hoàng hậu không được sủng ái, nhưng Hàm đại học sĩ dù sao cũng là người đứng đầu quan viên trong triều, là nguyên lão hai triều, có cống hiến lớn cho xã tắc, dù là cảnh vương cũng phải nhượng bộ ba phần, gặp mặt phải cung kính xưng hô một tiếng Đại học sĩ. Hàm đại học sĩ rất bình tĩnh đứng bên trái. Với những kinh nghiệm đi lại trong triều, ông đã đạt được trình độ hờ- hững, không ai có thể nhìn ra được manh mối.

Hộ bộ và lại bộ là hai chức vị quan trọng khác nhau, do hai anh trai của Ân Tĩnh là Hàm sùng Văn và Hàm sùng Võ đảm nhiệm. vị trí đứng của họ bình thường là hơi khác nhưng bây giờ cả hai đều đã đứng bên cạnh Hàm đại học sĩ. Động thái này không thể không làm cho người ta suy đoán.

Phe cuối cùng là những người do Dung phi lôi kéo được. những người mà gà chó lên trời, bình thường thì ủ rủ, nhưng bậy giờ khi biết nhị hoàng tử sẽ đăng cơ thì vui mừng, đồng thời cũng lo lắng vì sợ có biến cố, biểu tình của họ rất đa dạng.

Mà người cần có mặt thì lại không thấy bóng dáng- đó là vị trí song song với Hàm đại học sĩ- Trí Nghiên, không có mặt.

Đêm qua hoàng hậu đưa ngọc như ý cho cảnh vương, cả triều ai cũng biết. cho nên hôm nay hươu chết về tay ai còn không biết.

Giờ lành đã đến, trong tay Từ Thăng cầm diễn văn khai mạc đại lễ được làm bằng gấm. dẫn theo hai thái giám đi vào trong chính điện. nội dung là trưởng tử kế vị như đã định, ngoài ra còn có ca tụng công đức của tiên đế- trước đó, thái hậu sau khi đọc xong thì có giản lượt bớt, rồi mới ấn ngọc tỷ vào- bởi vì mấy lời ca tụng công đức ấy khuyếch đại đến nỗi làm thái hậu phát hoảng thay cho tiên đế.. hơn nữa nén nhang sau, Từ Thăng mới đọc xong hết.

Dàn nhạc cung đình đã sẵn sàng, Từ Thăng ra hiệu, nhạc nổi lên, không khí trở nên long trọng trang nghiêm ngay lập tức làm tất cả mọi người ngừng thở cùng nhìn về một chỗ.

Đi đầu là một hàng thị vệ, quân phục hoàng toàn là màu đen, đao đeo bên hông, khi đi vào chính điện lại chỉ dừng ở ngoài cửa canh gác, tiếp đó là một hàng thái giám, mỗi người đều bưng mâm vàng theo thứ tự: niệm châu, triêu cương và chiếu chỉ. Tiếp theo nữa là cung nữ cầm quạt lông khổng tước. Đi sau đó là một bóng dáng nho nhỏ, toàn thân mặc kim bào lấp lánh, đi giày khảm bảo thạch, mi mục thanh tú, tuy còn nhỏ nhưng cũng ra hình ra dạng.

Tuy rằng mẫu hậu đã căn dặn không được khóc, không được cười, càng không được tùy tiện nói chuyện- hết thảy điều phải nghe theo hoàng thúc- nhưng nhiều người theo dõi cậu như vậy, Phác du Lẫm vẫn sợ. Trước kia cậu cũng từng gặp trường họp nhiều người như thế này, nhưng lúc đó có mẫu hậu bên cạnh nên không sợ, còn bây giờ dù không khóc, nhưng trên mặt đã có vẻ sợ hãi, đến mức cậu phải lùi ra phía sau, đụng Trí Nghiên đang đi theo.

Trí Nghiên ngồi xuống, ôn hòa hỏi: " Lẫm nhi, sao không đi vào."

Phác du Lẫm như tìm được cứu tinh, mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn Trí Nghiên: " Lẫm nhi nhớ mẫu hậu.."

Trí Nghiên sờ đầu Phác Du Lẫm, chỉ tay vào long ỷ trong đại điện: " Lẫm nhi chỉ cần ngồi trên kia, hoàng thúc sẽ dẫn con đi tìm mẫu hậu."

Phác du Lẫm nữa tin nữa ngờ: " thật ạ?" rõ ràng mẫu hậu nói rất nhiều với cậu, mặc dù không nhớ kỹ nhưng khẳng định sẽ không đơn giản như hoàng thúc nói.

Trí Nghiên: " hoàng thúc chưa bao giờ gạt ngươi."

Phác du Lẫm nghĩ lại lời mẫu hậu nói phải nghe lời hoàng thúc, cho nên cậu quyết định tin tưởng hoàng thúc của mình. Nhưng mà phải đi qua nhiều người như vậy sao? Cậu tiếp tục chần chờ.

Trí Nghiên đã đứng dậy khoanh tay nhìn. Nàng sẽ không giúp Phác du Lẫm, nàng phải để Phác du Lẫm từng bước một đi lên long ỷ. Con của Ân Tĩnh mà ngay cả điễm gan dạ ấy mà còn không có ư.?

Phác Du Lẫm nhìn long ỷ, lại nhìn Trí Nghiên- cậu thật sự không hiểu vì sao lại phải ngồi lên cái ghế kia? Nhưng phải ngồi lên đó thì mới được đi về tìm mẫu hậu ! nghĩ vậy phác Du Lẫm lấy can đảm mà bước đi.

Đi được vài bước, Phác du Lẫm đụng bậc cửa, Trí Nghiên lại không lên tiếng, không ai giám lên tiếng. Phác du Lẫm đành phải giơ gối bước qua bậc cửa còn cao hơn cả đầu gối của cậu. Tất cả mọi người đứng nhìn cửu ngũ chí tôn bước đến. Phác du Lẫm dừng lại, quay đầu nhìn Trí Nghiên thấy được ánh mắt cỗ vũ của Trí Nghiên, cậu tiếp tục bước đi.

Phác du Lẫm còn nhỏ nên bước chân cũng ngắn hơn nữa ngày mới tới nơi. Cậu dừng lại trước mặt Hàm sùng Võ gọi một tiếng " cậu ba". Gọi Hàm sung Văn một tiếng " cậu hai", rồi đi tiếp đến trước mặt Hàm đại học sĩ thì quỳ xuống.

Hàm hoành Thang vội vàng nâng cậu dậy: " thái tử à ! không được đâu."

Phác du Lẫm dùng giọng ngây thơ của trẻ con nói: " mẫu hậu nói, ông ngoại là trưởng bối, Lẫm nhi quỳ lạy là đúng lễ phép. Hơn nữa đây là lần cuối cùng, về sau là không thể nữa.Mậu hậu còn nói, cho dù ông ngoại không cho Lẫm nhi vẫn phải quỳ xuống." Nói xong, hai đầu gối Phác du Lẫm đã chấm đất, cung kính gọi " ông ngoại."

Chính xác thì sau khi Phác du Lẫm lên làm hoàng đế chỉ có thể quỳ lạy trời đất, quỳ lại cha mẹ.. ngoài ra cho dù thân là ông ngoại cũng không thể quy. Vậy mà bây giờ, trước mặt các bá quan, Phác Du Lẫm lại quỳ Hàm Hoành Thang- kinh sợ có thể nghĩ, rõ ràng có thể nhận thấy Ân Tĩnh cố ý bảo Phác du Lẫm làm thế. chẳng những các bá quan đã thay đổi sắc mặt, ngay cả Trí Nghiên cũng không ngờ điều này, làm nàng không khỏi nâng mắt lên nhìn.

Bặc cửa vừa rồi đã làm Phác du Lẫm khó xử, giờ đến bậc thang cao vời vợi này, phác Du Lẫm kiểu gì cũng không thể đi lên được. Thấy thế Hàm đại học sĩ trực tiếp ôm Phác du Lẫm đưa lên long ỷ. Hàm đại học sĩ dẫn đầu quỳ xuống. Người đứng đầu đã quỳ, những người khác tự nhiên cũng sẽ quỳ theo. Chỉ có Trí Nghiên ngoài đại điện vẫn khoanh tay, không biết đang nghĩ gì.

.........

Trường nguyệt cung một đóng hổn độn. Trong điện có cái gì đập được đều bể nát, mãnh vỡ đầy trên đất, thư họa cũng nhàu nát khắp nơi, đám cung nữ trường nguyệt cung cũng nơm nớp lo sợ quỳ gối, sợ bị chút giận- tính mạng sẽ khó giữ, nhũ mẫu ôm Phác du Đan sợ mà khóc càng to không nín, Dung phi tóc tai hỗn độn, hai mắt đỏ bừng, không còn bộ dạng phong tao xinh đẹp như thường ngày, nghe tiếng Phác du Đan khóc càng thêm bực muốn tát cậu một cái cho nín khóc nhưng khi nhìn thấy con mình khóc hai mắt đến sưng đỏ, Dung phi không đánh mà chỉ chút giận lên đám cung nữ cho hả giận.

" một đám vô dụng." Dung phi đá bàn đá ghế, phát tiết một hồi, căm hận nói: " Ân Tĩnh! Ngươi đừng đắc ý sớm! Người đắc tội Dung doanh Nguyệt ta cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt! Một ngày nào đó ta nhất định hoàn trả lại cho ngươi gấp bội."

........

Người bị nguyền rủa- Ân Tĩnh cũng không hơn gì Dung phi, tuy rằng ngoài mặt yên tĩnh nhưng trong lòng đã như lửa đốt. Có gì sai sót đều đưa đến họa sát thân cả. Hơn nữa còn là được ăn cả ngã về không. Nàng đã đánh cược, nếu thắng chẳng những giúp cha nàng lập uy mà còn có thể làm Trí Nghiên e ngại, hắn sẽ hiểu ý nàng thôi Ân Tĩnh nàng không phải cái gì cũng phải dựa vào Trí Nghiên....nếu thua thì là nàng đã chọc tức Trí Nghiên. Hậu quả không cần nói cũng hiểu.

Cũng may Ân Tĩnh không chờ lâu, chợt nghe tiếng Tố Nghiên bên ngoài vui mừng truyền đến: " đã trở lại, nương nương, bọn họ đã trở lại."

Ân Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Trí Nghiên, Phác du Lẫm ngồi cùng một kiệu, Trí Nghiên ôm Phác Du Lẫm ngồi trên đầu gối.

Ân Tĩnh nhìn thấy cảnh này mà thầm than: đại sở vẫn là do Trí Nghiên định đoạt. Trí Nghiên rõ ràng là đang thị uy với nàng, giễu cợt nàng lúc thượng triều đã dùng tâm kín đáo.

Phác du Lẫm vẫn chỉ là con nít, hoàn toàn đã quên chuyện bị sợ hãi trong đại điện, dọc đường điều hỏi Trí Nghiên lung tung đủ thứ chuyện. bởi vì mẫu hậu của cậu đến giờ vẫn chưa nói cho cậu biết cậu sẽ làm hoàng đế. Cậu hỏi Trí Nghiên hoàng đế là gì? Trí Nghiên nói, hoàng đế chính là người làm những chuyện như phụ hoàng của cậu hay làm trước kia. Phác du Lẫm liền nhăn mặt lại, suy nghĩ nữa ngày chợt lớn tiếng nói, ta không muốn làm hoàng đế! Phụ hoàng không tốt với mẫu hậu, ta không muốn giống phụ hoàng.!

Trí Nghiên: " hoàng thượng, bắt đầu từ ngày hôm nay, người không thể xưng ta, mà phải tự xưng trẫm, quả nhân."

Phác du Lẫm mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tò mò, hiển nhiên không hiểu Trí Nghiên đang nói cái gì. Trí Nghiên cũng không giải thích thêm mà nhìn Phác du Lẫm suy nghĩ: xem ra Ân Tĩnh giao giấy trắng cho nàng rồi. Ân Tĩnh chưa bao giờ suy nghĩ con trai của mình sẽ làm hoàng đế ư? Hay đây là chỗ thông minh của nàng ấy? cái gọi là trẻ con không biết nói dối, con nít rất dễ nói lời thật lòng, vì tránh cho nói nhiều sai nhiều, không bằng cái gì cũng không nói.

Lúc trước nàng vô tình thấy nhị hoàng tử con trai của Dung phi chơi ở ngự hoa viên, Phác du Đan quấn quýt lấy tiểu thái giám hầu hạ đồi ăn cái gì đó, tiểu thái giám nói ăn nhiều không tốt nên không đưa. Phác du Lẫm hừ nói, chờ ta làm hoàng đế ta sẽ đánh ngươi! Tiểu thái giám hoảng hốt, ngay cả quy cũ đều quên mà bụm miệng Phác du Đan lại.

Khi nàng mười tuổi tứ thư đã thuộc làu đấy, nghĩ đến đây, Trí Nghiên muốn kiểm tra Phác du Lẫm, kết quả là Trí Nghiên ra đề gì Phác du Lẫm cũng đáp được chỉ là ý tứ trong đó còn không hiểu rõ lắm.

Trí Nghiên không khỏi vui mừng, đứa nhỏ này thật thông minh, tuyệt đối là nhân tài, vui mừng xong thì lại nghĩ: thông mình thì tốt nếu biết nghe lời thì còn tốt hơn.

" Lẫm nhi không thích phụ hoàng à? Vậy Lẫm nhi thích ai nhất.?" Trí Nghiên hỏi.

Phác du Lẫm nói: " Lẫm nhi thích mẫu hậu nhất."

" vậy Lẫm nhi có thích hoàng thúc không?"

Trí Nghiên lại chợt căng thẳng khi hỏi vấn đề này trong lòng còn phát ra một tiếng ding! Nàng đã quên mất cái tầng quan hệ trọng yếu như thế.!

Phác du Lẫm là con của Ân Tĩnh nếu Lẫm nhi không thích nàng, hoặc một ngày nào đó Lẫm nhi trở thành trở ngại của nàng và Ân Tĩnh thì nàng phải làm sao?.trước đó vậy mà nàng lại không có nghĩ ra, rồi sẽ có một ngày, Phác du Lẫm sẽ tự minh bạch được rất nhiều đạo lí rồi nó sẽ vứt bỏ hoàng thúc là nàng để làm một hoàng đế đích thực, đến lúc Phác du Lẫm còn có thể chấp nhận nàng và Ân Tĩnh không? Một người là mẫu hậu nó một người là thúc nó- không phải mà là cô mới đúng, tình cảm của các nàng hậu thế như nó có chấp nhận được không, nàng cho Phác du Lẫm làm hoàng đế vì là con của Ân Tĩnh, về sau cũng là con trai của Nàng cả thôi. Thứ hai cũng bởi vì lấy lòng Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh, nàng xem, thiên hạ này ta đều tặng cho con nàng, nàng con không muốn theo ta sao?

Phác du Lẫm còn nhỏ nên không biết được Trí Nghiên đang nghĩ gì, câu chỉ đang suy nghĩ nên trả lời Trí Nghiên như thế nào mà thôi. Thật sự Phác du Lẫm cũng không có ấn tượng với vị hoàng thúc này. ở trong mắt cậu, ông chú này không bằng mấy dì ở bên cạnh mẫu hậu của cậu. có thề nói là không ghét mà cũng không thích. Nhưng trải qua việc hôm nay lại cho Phác du Lẫm ỷ lại vào Trí Nghiên, một đứa trẻ mười một tuổi cái gì cũng không hiểu, lại đột nhiên đối mặt nhiều người như vậy tất nhiên ai giúp nó thì nó thân cận thôi.. huống chi mẫu hậu còn bảo phải nghe lời hoàng thúc mà?

Vì thế Phác du Lẫm gật đầu thật mạnh một cái: " ưm! Ta, trẫm.....cũng thích hoàng thúc."

Trí Nghiên nhếch môi cười hỏi: " nếu hoàng thúc tốt với mẫu hậu...vậy có phải Lẫm nhi sẽ càng thêm thích hoàng thúc hay không.?"

" đương nhiên ạ." Vừa rồi còn suy nghĩ một chút hiện tại là thốt ra ngay.

Trí Nghiên cười vui vẻ, muốn lấy lòng tiểu tử này hình như không khó, trước mắt cứ là như vậy đi.

Ân Tĩnh nhìn thấy hai chú cháu cười nói bước xuống kiệu, nàng thậm chí còn có ảo giác: nữa ngày không gặp thấy Lẫm nhi hình như lớn hơn hẳn.....? mà chất là tại long bào kia thể hiện thân phận của nó.

Phác du Lẫm nhìn thấy Ân Tĩnh thì lập tức khôi phục bộ dạng hài đồng, cậu chạy đến ôm nàng, hô một tiếng mẫu hậu.

Trí Nghiên lại bất đầu ước ao: khi nào thì ta mới có thể được ôm Ân Tĩnh như vậy đây.??

Ân Tĩnh dỗ dành Phác du Lẫm một lúc, song song đó nàng vẫn không có quên Trí Nghiên nàng dửng dưng chống lại ánh mắt mê đắm ấy, lại nghĩ: cảnh vương này quả thật làm mình không ưa nổi.

Nghi thức nên làm thì vẫn phải làm Từ Thăng đọc chỉ dụ tôn Ân Tĩnh lên làm hoàng thái hậu.....quản lí hậu cung, đồng thời cung kính xin thái hậu tạm quản phượng ấn và buông rèm chấp chính.

Đoạn đầu của chỉ dụ còn nghe được Ân Tĩnh có thể đoán trước..thái hậu không màng thế sự đã lâu hiện tại tôn lên làm thái hoàng thái hậu thì càng vui vẻ an hưởng tuổi già...mà nàng lên làm thái hậu, là mẹ của hoàng đế, hậu cung đương nhiên phải do nàng đảm đương..song hậu cung không cang thiệp triều chính đây chính là tổ chế..dù không có quy cũ thì Trí Nghiên sao lại yên tâm cho nàng nhiếp chính? Không phải hắn muốn hoàng đế bù nhìn sao?.

Ân Tĩnh còn đang kinh ngạc, Trí Nghiên đã tiến lên, quỳ một gối xuống đất. cất giọng: " thần Trí Nghiên tham kiến hoàng thái hậu, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.!" Dĩ nhiên trên mặt không có nữa điểm cung kính, thậm chí là còn nghiền ngẫm mà cười.

Các thái giám và cung nữ cũng điều quỳ xuống hành lễ, hiện giờ hoàng hậu của bọn họ đã là Hoàng thái hậu rồi....đại điện nhất thời đều là những người quỳ xuống đất.

Phác du Lẫm nhìn thấy mà hứng thú, cậu lén nói với Ân Tĩnh vừa nảy cũng có nhiều người quỳ với cậu như vậy.

Trí Nghiên nói hoàng thượng còn nhỏ nên không cần phải xa mẹ cho nên Ân Tĩnh vẫn tiếp tục ở lại Hàm ninh cung. Không bàn cải gì thêm.

Đương nhiên Ân Tĩnh sẽ không dị nghị gì về điều này, nàng nghĩ có lẽ Trí Nghiên sẽ gặp riêng nàng nói chuyện, dầu gì từ lúc Ân Tĩnh tặng ngọc như ý hai người cũng chưa giáp mặt nói chuyện...thế nhưng Trí Nghiên không có ở lại lâu mà đã đi thẳng đến cung thái hoàng thái hậu.

Trí Nghiên vừa đi thì người chúc mừng tới hết nhóm này đến nhóm khác mãi đến khi sập tối mới yên tĩnh......ai nên tới cũng đã tới, ai không nên tới cũng tới, duy chỉ có Dung phi là không thấy bóng dáng. Trước kia người Ân Tĩnh không muốn gặp chính là Dung phi không phải bởi vì Dung phi được sủng ái, mà cũng không phải vì Dung phi không xem ai ra gì mà là cái khí yêu mị trên người Dung phi khiến Ân Tĩnh không chịu được, chính là cái khí làm cho người đàn bà biến thành một người làm cho người ta chỉ nghĩ đến, ngoại trừ dụ dỗ đàn ông ra- miễn là đàn ông thì không còn tác dụng gì khác mà phải si mê.

Chợt Ân Tĩnh nghĩ đến Trí Nghiên nếu Dung phi dụ dỗ Trí Nghiên không biết hắn có phục tùng Dung phi không nhỉ.?

Đang suy nghĩ thì Dung phi lắc mông tới rồi..

Dung doanh Nguyệt bước vào đại sảnh cười nói: " ôi thật đúng dịp, quấy rầy muội muội dùng bữa rồi."

Trước đây Ân Tĩnh là hoàng hậu, nhưng Dung doanh Nguyệt ỷ vào sủng ái, lại lớn hơn Ân Tĩnh 2 tuổi nên vẫn cho mình là tỷ tỷ Ân Tĩnh không so đo. Bây giờ đã là thái hậu mà Dung doanh Nguyệt vẫn kêu muội muội là tội bất kính.

Dung doanh Nguyệt tựa hồ gọi xong rồi mới ý thức lại vội vàng làm bộ vỗ mặt mình nói: " coi trí nhớ ta đây, sao còn có thể gọi là muội muội, phải là thái hậu tỷ tỷ mới đúng."

Ân Tĩnh buông đũa tiếp nhận khăn do Trí Hiền đưa tới, lau một chút mới nói: " không sao. Cũng đã quen rồi, trước kia ra sao bây giờ cũng như thế đi."

Dung doanh Nguyệt cười nói: : " vậy ta đây cũng không khách khí. Muội muội còn trẻ, đẹp như vậy mà gọi là tỷ tỷ là chê muội muội già rồi."

Ân Tĩnh gật đầu xem như đồng ý, khách sáo hỏi: " tỷ tỷ dùng bữa chưa."

" ôi không kịp dùng nữa! ta vất vả lắm mới dỗ Đan nhi ngủ, xong là ba chân bốn cẩn chạy đến đây ! thôi thì vẫn nên chúc mừng muội muội."

Sao mà Ân Tĩnh không hiểu được? nhất định Dung doanh Nguyệt không muốn đến, nhưng không đến thì không được vì sợ tai tiếng cho nên kiềm chế nổi uất ức mà đến đây chúc mừng. lễ nghĩa gì cũng có rồi Ân Tĩnh cũng không làm khó, khách sáo hai ba câu xong thì đuổi Dung doanh Nguyệt đi về. nàng cũng mệt mõi cả ngày.

Xong mới nằm xuống chưa kịp ngủ thì Trí Hiền đã báo: " cảnh vương đến đây!". Vẻ mặt Trí Hiền như đang rơi vào tay giặc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro