chương 58
Trí Nghiên hừ một tiếng, cười nhạt.
Phác chỉ Tuân: " ngươi đừng vội phủ nhận, trở về căn nhắc trước đi rồi cho ta câu Trả lời thuyết phục, dù sao cái này cũng liên quan đến giang sơn xả tắc, và tính mạng của ngươi, ta ở lại khách điếm Lai phúc, khoảng mười ngày sau sẽ rời khỏi kinh thành, nếu ngươi không đến gặp ta như vậy cũng chỉ có thể gặp ngươi trên chiến trường."
Trí Nghiên kiên nhẫn nói: " mau mang ta đi gặp Tĩnh nhi."
Phác chỉ Tuân: " nàng ở bên kia, ngươi đi qua đó là thấy."
Trí Nghiên lập tức nói: " Tĩnh nhi ở gần đây?"
Tiếng bước chân dồn dập, Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên chạy vội về phía mình. miệng không thể nói, chỉ có thể nhìn Trí Nghiên chạy đến mà thôi.
Trí Nghiên cũng nhìn thấy nàng, mừng đến thiếu chút nữa là rơi lệ, từ lúc Ân Tĩnh bị bắt đi chỉ mới có nửa ngày mà giống như đã qua rất lâu. Cơ hồ là bổ nhào trước mặt Ân Tĩnh, kích động nói: " Tĩnh nhi, nàng ở đây rồi! nàng thế nào, có bị khi dễ hay không?"
Ân Tĩnh lắc lắc đầu, vẻ mặt ôn nhu nhìn Trí Nghiên.
Trí Nghiên lại nói vài câu, không thấy Ân Tĩnh đáp lại mới biết nàng bị điểm huyệt. giải huyệt cho Ân Tĩnh xong, đỡ Ân Tĩnh đứng lên, Thành dương quận chúa cũng đi tới cung kính hành lễ, vui cười nói: " Chỉ Tuân tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế." Hình như Ân Tĩnh cũng không phải là nàng bắt tới.
Ân Tĩnh thản nhiên nói: " quận chúa công phu không tồi."
Phác chỉ Tuân cười nói: " so với vương gia còn kém xa lắm."
Trí Nghiên hừ một tiếng: " việc hôm nay bổn vương cho ngươi nhớ kỹ, ngươi không tổn thương gì Tĩnh nhi, bổn vương cũng sẽ tha cho ngươi lần này. Trở về báo cho phụ vương ngươi biết, nói cho hắn thức thời một chút đi, bổn vương sẽ cho hắn một cơ hội để ăn năn, nếu cứ khăng khăng một mực thì chẳng những chính mình đánh mất tính mạng mà còn liên lụy đến con cháu." Nói xong cõng Ân Tĩnh đi mất.
Phác chỉ Tuân ở sau hô lớn: " Phác Trí Nghiên đừng quên, ta ở tại khách điếm Lai phúc chờ ngươi."
" ngươi vì sao không đáp ứng quận chúa?" Ân Tĩnh nằm trên lưng Trí Nghiên, dán vào tai Trí Nghiên mà nói.
Trí Nghiên hơi hơi quay đầu, cau mày hỏi: " nàng đã nghe hết ta và Chỉ Tuân nói rồi, vì sao còn hỏi ta như thế?"
Ân Tĩnh nhẹ nhàng giận dữ: " ta chỉ là cảm thấy quận chúa rất thích ngươi, điều kiện nàng đưa ra đối với ngươi vô cùng có lợi mà không có hại, ngươi không có lý do cự tuyệt."
Trí Nghiên: " nàng chính là lý do mà ta cự tuyệt."
Ân Tĩnh nghe xong hơi chấn động, lại nói: " quận chúa cũng nói, ngươi đồng thời có thể có hai người chúng ta."
Trí Nghiên không nhìn mặt Ân Tĩnh, buông nàng xuống, cùng nàng mặt đối mặt, nói: " lòng ta chỉ có một người, vì sao phải cưới hai?" dừng một chút, không hờn giận hỏi, " chẳng lẽ nàng nguyện ý chia sẽ ta cùng người khác?"
Đương nhiên là không muốn! Ân Tĩnh cũng không nói vậy, mà là nói:
" nếu quận chúa nói đều là sự thật thì sao?"
Trí Nghiên: " đánh thì đánh, Trí Nghiên ta chưa từng sợ ai. Mười vạn tinh binh của ta chẳng lẽ còn sợ bọn họ, một đám ô hợp."
" thì đúng là như vậy nhưng mà....ngươi thật sự không nghĩ đến chuyện phế đế tự lập?" đây mới là điều mà nàng lo lắng, vô luận dù Trí Nghiên phủ nhận thì ngôi vị hoàng đế của Lẫm nhi cũng đều có nguy cơ.
Trí Nghiên ha ha cười: " Tĩnh nhi chớ không phải là nàng đã quên ta là nữ nhân, nàng muốn ta làm nữ đế sao?"
Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên, như là hiểu như là không hiểu. Trí Nghiên có đôi khi đơn giản đến mức làm cho nàng không thể tin được. người như vậy như thế nào lại có quyền thế cùng địa vị như bây giờ, chỉ dựa vào cái tâm chân thành thôi sao?
Trí Nghiên cầm tay Ân Tĩnh, lại một lần nói lên lời thề son sắt cam đoan: " yên tâm đi, con của nàng cũng là con của ta, ta sẽ làm cho hắn ngồi trên ngôi vị mà không cần lo lắng."
Ân Tĩnh chỉ có thể thở dài.
Trở lại cảnh vương phủ đã là giờ tý, Trí Nghiên không muốn Ân Tĩnh hồi cung. Cho một thân tín vào cung nói một tiếng.
Hạ nhân cảnh vương phủ cũng không biết Ân Tĩnh, có một số ở trong phủ đã lâu đây là lần đầu tiên thấy vương gia bọn họ mang nữ nhân trở về, hơn nữa còn là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, một số mới đến thì là vui mừng, tất cả đều ân cần hầu hạ. một nha đầu hỏi Trí Nghiên, có hay không giúp tiểu thư chuẩn bị phòng, Trí Nghiên nói, cứ mang tiểu thư đến phòng của bổn vương là được. Ân Tĩnh lập tức sáng mờ đầy mặt.
Bố trí trong phòng của Trí Nghiên rộng lớn và mạnh mẽ, nhưng Ân Tĩnh lại không thích ứng kiểu bày biện này hoàng toàn như nam tử. nàng có thể chấp nhận Trí Nghiên nguyên nhân rất lớn là bởi vì Trí Nghiên là nữ nhân, nữ nhân sạch sẽ.
" làm sao vậy?" Trí Nghiên thấy sắc mặt nàng không tốt.
Vì là liên quan đến an nguy nên rốt cuộc Ân Tĩnh cái gì cũng không nói, giằng co một ngày sớm đã mệt rồi, nhưng bụng lại đói kêu vang. Kêu Trí Nghiên, Trí Nghiên vội cho người chuẩn bị, nàng cũng đã đói cả ngày mà nhìn đến Ân Tĩnh là cao hứng nên đã quên.
Mới vừa dùng cơm xong, người vào cung báo tin đã trở lại, phía sau có Tố Nghiên và Thuận Khuê đi theo, Tố Nghiên thứ nhất là không yên lòng, thứ hai là mang xiêm y đến cho Ân Tĩnh, còn Thuận Khuê là tìm Trí Nghiên có việc gấp.
Thừa lúc Ân Tĩnh tắm rửa, Trí Nghiên dẫn Thuận Khuê đến thư phòng.
Vừa mới vào, Thuận Khuê hỏi: " nương nương bị ai bắt ạ?"
Trí Nghiên tóm tắt ngắn gọn lại, chuyện Bắc xuyên vương chiếm Giang lăng cũng nói luôn cho nàng biết.
Thuận Khuê: " may mắn nương nương không có việc gì." Sau đó lại thở dài, " Bắc xuyên vương động tác thật nhanh."
Trí Nghiên gật đầu: " thiên toán vạn toán dựa vào bối cảnh Giang Lăng ta còn tưởng rằng ít nhất có thể kéo dài tới lúc ta cưới Tĩnh nhi xong."
Thuận Khuê: " vương gia lúc trước phân phó, nô tỳ cũng đã làm thỏa đáng, không bằng trước cho nô tỳ xung phong..."
Trí Nghiên ngắt lời: " ngươi là thân tín của ta, ngươi động tương đương ta động, không ổn. dù sao vẫn còn chưa tới nông nỗi xé rách da mặt, nếu ta tùy tiện phát binh, ngược lại cho bọn hắn lấy cớ khởi binh, ngày mai sáng sớm trước hết ngươi cho Phùng tướng quân Hàn tướng quân Vệ tướng quân đến phủ một chuyến, ta sẽ an bài."
Thuận Khuê lĩnh mệnh.
Ân Tĩnh ngồi ở trước bàn đọc sách, mặt thì chăm chú nhưng kì thực không yên lòng, nghe được tiếng đập cửa, tay đúng là run lên, chần chờ một chút, ra hiệu cho Tố Nghiên mở cửa.
Tố Nghiên thỉnh Trí Nghiên tiến vào, rồi thức thời lui ra ngoài ở tiền sảnh, để tùy thời gọi đến.
Trí Nghiên nhìn sách trên tay Ân Tĩnh, trong lòng cười thầm, Tĩnh nhi thật không thú vị, ngày tốt như vậy lại đi xem cái quyển sách đứng đắn như thế, trong lòng vừa động, đi đến giá sách, tùy tay rút ra một quyển, để trước mặt Ân Tĩnh.
Ân Tĩnh khó hiểu, nghi ngờ nhìn Trí Nghiên.
Trí Nghiên nín cười, nghiêm trang nói: " Tĩnh nhi coi như là đọc qua nhiều sách vở, có từng đọc qua quyển này chưa?"
Ân Tĩnh thấy bìa sách viết ' tranh giành trung nguyên' bốn chữ to, nhìn đúng là lạ mắt, tò mò mở ra, tờ đầu tiên viết thiên địa sơ khai, vạn vật dựng dục thái độ làm người..., lật thêm trang nữa, cũng là tranh vẽ, đợi nàng hiểu được là vẻ cái gì, mặt lập tức giống như bị đốt, cầm tập tranh chọi vào người Trí Nghiên, vừa thẹn vừa giận, khẽ kêu: " Trí Nghiên, ngươi hạ lưu!"
Trí Nghiên cười to không ngừng, rồi giả vờ thật vô tội nói: " Tĩnh nhi thật là, làm cũng đã làm rồi còn thẹn thùng như vậy."
Ân Tĩnh thầm nghĩ muốn lấy cây kiếm trên tường xuống bổ Trí Nghiên ra.
Ân Tĩnh theo bản nâng sờ bên hông, trống rỗng, mở mắt ra, trời đã sáng choang, nhớ tới lúc tối kịch liệt cùng Trí Nghiên trên giường mà nhất thời mặt ửng hồng.
Tố Nghiên ngoài cửa nghe bên trong có động tĩnh, gõ cửa hỏi: " tiểu thu, thức dậy sao?"
Ân Tĩnh cột lại tóc, nhìn quanh mình một lần nữa, thấy cái gì cũng ổn rồi lúc này mới nói: " vào đi."
Tố Nghiên đẩy cửa vào phía sau còn có một nha đầu của vương phủ đi theo, trên tay đang cầm bộ áo choàng màu đỏ. Tố Nghiên hầu hạ Ân Tĩnh thay quần áo nói: " bên ngoài tuyết rơi, vương gia sợ tiểu thư lạnh nên sai người vào cung mang tới cho tiểu thư."
Ân Tĩnh trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: " đúng là tuyết rơi, mà vương gia đâu?"
Tố Nghiên trả lời: " sáng sớm đã cùng vài vị tướng quân rời phủ."
Ân Tĩnh đoán chất là vì chuyện của Bắc xuyên vương nên cũng không hỏi thêm. Trang điểm ăn mặc xong, dùng một chút điểm tâm rồi đi đến đình viện. tuyết đang rơi, mặc dù không lớn nhưng đã trắng xóa một mảnh, hạ nhân vương phủ đưa tới một cái ô, Tố Nghiên cầm ô cùng Ân Tĩnh đi trên đường.
Cảnh vương phủ mặc dù không thể so với hoàng cung rộng lớn, nhưng hơi tinh xảo hơn. Từ đình lớn cho đến núi giả, đến từng cọng cây ngọn cỏ đều được tinh tế, lại còn được bao bọc trong tuyết, cảnh trí đẹp không sao tả xiết.
Ân Tĩnh ngồi trong đình nhìn cảnh đẹp trong vườn nói: " nơi này cũng thanh tịnh."
Tố Nghiên: " cũng phải thôi, tòa nhà vừa lớn vừa xinh đẹp như vậy mà chỉ có mình vương gia ở chắc là buồn lắm."
Ân Tĩnh liếc nàng, Tố Nghiên ngẩng đầu nhìn nóc nhà, làm như vừa rồi không phải nàng nói.
Tiểu nha đầu một bên hầu hạ, xen miệng vào: " tiểu thư có điều không biết, kỳ thật vương gia cũng thường xuyên cảm khái như vậy, nói với chúng thuộc hạ quý phủ phải có nhiều nữ chủ nhân thì tốt rồi."
Tố Nghiên trộm cười ra tiếng, trên mặt Ân Tĩnh thần sắc mất tự nhiên, Tố Nghiên nghiền ngẫm tâm tư Ân Tĩnh, nói với tiểu nha đầu kia:
" vương gia nhà ngươi thường ngày không có ai thân cận hả?"
Tiểu nha đầu thành thật lắc đầu: " nô tỳ đến vương phủ cũng đã gần hai năm mà bên người vương gia trừ bỏ Thuận cô nương đi theo, thì chưa thấy qua cô nương nào khác."
" gâp dịp thì chơi tóm lại là có đi? Ngươi yên tâm ngươi cứ nói, chúng ta sẽ không nói cho vương gia biết đâu."
Tiểu nha đầu: " vương gia của chúng ta cũng không giống ăn chơi tráng táng, chúng ta còn bàn luận vì sao vương gia không gần nữ sắc.." tiểu nha đầu ý thức được lắm miệng, lại vội vàng biện giải nói, " tiểu thư không cần hiểu lầm, chúng ta không phải cố ý nói sau lưng chủ tử là không đúng. Chúng ta chỉ là tò mò thôi."
Ân Tĩnh hướng nàng nở nụ cười một chút, ý tứ cũng không trách tội.
Tiểu nha đầu thường ngày cũng không nói nhiều nhưng lòng lại sinh ra hảo cảm với Ân Tĩnh, gặp Ân Tĩnh cũng không trách tội, yên tâm nói tiếp: " nhìn thấy tiểu thư rồi, chúng ta rốt cục mới biết vì cái gì vương gia không thích nữ nhân."
Tố Nghiên cười hỏi: " vì cái gì?"
Trong ánh mắt tiểu nha đầu mang theo hâm mộ, sùng bái nói: " tiểu thư xinh đẹp như vậy, vương gia tự nhiên sẽ chướng mắt người khác."
Ân Tĩnh cười cười không lên tiếng, cũng hiểu được lời của tiểu nha đầu nói, so với người ngày thường nịnh hót nàng nói được những lời vừa lòng này thì chân thành hơn nhiều.
Một lúc sao thị vệ vương phủ vội vàng chạy tới. ngày tuyết rơi mà lại chạy đến đầu đầy mồ hôi, thị vệ hướng Ân Tĩnh, nói: " tiểu thư, vương gia đã trở lại, thỉnh người qua xem."
Ân Tĩnh thấy hắn vừa vội lại hoảng, trong lòng có cảm giác xấu, hỏi:
" có phải hay không vương gia xảy ra chuyện gì?"
Quả nhiên thị vệ nói: " vương gia bị thương."
Ân Tĩnh cả kinh đứng lên, không kịp hỏi, chỉ nói: " mang ta qua đó."
Ngoài phòng Trí Nghiên tầng tầng trọng binh canh gác, một đám vẻ mặt trang nghiêm, những người này là thân binh của Trí Nghiên, thường hành tẩu ở trong cung, trước đó đã được biết, cho nên nhìn thấy Ân Tĩnh vẫn không hành lễ mà chỉ nhường đường cho nàng đi vào.
Đúng lúc Ân Tĩnh tiến vào thấy Thuận Khuê đang giúp Trí Nghiên băng bó vết thương ở cánh tay, bị thương không nhẹ, lụa trắng vừa mới băng xong đã nhiễm đỏ, Thuận Khuê lại rắc chút thuốc cầm máu.
Ân Tĩnh nhìn thấy hình ảnh ghê người suýt chút nữa rơi lệ, cố nén lại hỏi: " Trí Nghiên ngươi thế nào?"
Trí Nghiên vẫn cúi đầu, mới vừa rồi còn đau đến nói nhảm mà vừa nghe thấy tiếng Ân Tĩnh, ngẩng đầu lên, trên mặt trở nên thoải mái vô cùng, còn cười nói: " Tĩnh nhi nàng đã đến rồi, tiểu thương mà thôi, cũng không lo ngại."
Trên áo choàng màu trắng rõ là thấy cả một vết máu to lớn, biết là bị thương cũng không nhẹ nhưng lại cậy mạnh, Ân Tĩnh biết Trí Nghiên không muốn làm mình lo lắng, đi qua tiếp nhận công việc trên tay Thuận Khuê: " để ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro