chương 57
Ân Tĩnh xuất cung cực kỳ bí ẩn, trừ phi có người hiểu rõ, nếu không căn bản sẽ không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Trí Nghiên quan sát qua song cửa một phen, an bài Trí Hiền Tố Nghiên phân công đuổi theo, hẹn đến tối, cho dù có tìm gặp hay không thì cũng phải quay về cảnh vương phủ họp mặt.
Biểu đệ của Cao Hành còn đang nằm trên đường kêu rên, Trí Nghiên nhìn thấy càng nổi giận, nếu không phải tại hắn sinh sự, Ân Tĩnh sẽ không bị người ta bắt đi, chính là giờ phút này không rảnh trị tội hắn, cứ để hắn ở đó, xử Cao Hành trước sau đó tìm hắn tính sổ.
Thái hậu mất tích cũng không phải là việc nhỏ nhưng không dám giống trống khua chiêng, chỉ phái thị vệ của cảnh vương phủ âm thầm điều tra. Trăng cũng đã đến tới ngọn cây, vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Ân Tĩnh, Trí Nghiên gắp đến độ hận không thể đào ba thước đất, nếu để nàng biết là ai bắt Ân Tĩnh, nhất định làm cho người đó chết không toàn thây.
Trí Hiền cùng Tố Nghiên đi theo Ân Tĩnh cũng đã nhiều năm, còn chưa bao giờ rời xa chủ tử quá lâu nên hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ mà theo Trí Nghiên, cùng lúc lo lắng an nguy của chủ tử, còn lo lắng về phương diện khác nữa, nếu bị phát hiện thái hậu không có ở trong cung, thì phải làm sao đây.
Trí Nghiên mặc dù cũng lo lắng, nhưng cũng không đến mức rối loạn tay chân. Mắt thấy thời điểm không còn sớm nữa, trong cung cũng không thể không có người quản, liền lệnh cho Trí Hiền Tố Nghiên hồi cung trước, còn mình sẽ tiếp tục ra ngoài tìm kiếm.
Tố Nghiên cùng Trí Hiền chỉ có thể đáp ứng, Tố Nghiên trước kia đối đãi Trí Nghiên nhiều lúc có chút không tốt, lần này quỳ gối trước mặt Trí Nghiên thành ý cầu xin Trí Nghiên nhất định phải đem nương nương nàng về.
Trí Nghiên đang ở trên đường, đột nhiên phía trước phóng tới một mũi tên, mũi tên cắm vào hé ra một tờ giấy, mặt trên viết mấy chữ: Lâm phong ngoại thành, một mình đến.
Trí Nghiên không do dự cho thuộc hạ lui hết. một mình ra khỏi thành.
Ân Tĩnh bị điểm huyệt đạo, không thể động cũng không thể nói chuyện, người mặc y phục đen giấu nàng vào trong bụi cây, bỏ nàng mặc kệ. giờ phút này trời đã tối hẳn, vẫn không thấy bóng dáng ai đến, nàng biết Trí Nghiên nhất định đang hết sức tìm nàng, nhưng nơi này hoàn toán vắng vẻ, chỉ sợ Trí Nghiên sẽ tìm không thấy. trong lòng không khỏi sợ hãi, đột nhiên vang lên vài tiếng mèo hoang kêu, càng cảm thấy lành lạnh.. cưối cùng nghe được tiếng bước chân và một chút ánh sáng, đợi khi hắn đến gần, chỉ thấy hắn một tay cầm cây đuốc, một tay mang theo con thỏ máu chảy đầm đìa, hắn nhìn Ân Tĩnh liếc mắt một cái, tự đốt lửa nướng thỏ.
Người đó từ đầu đến cuối không chịu nói câu nào, Ân Tĩnh tự nhiên sẽ đoán không được là ai, nếu nói về kẻ thù của nàng thì trong cung ngoài cung đều có, một vị tân hoàng đế đăng cơ, nhất định sẽ có một số người vô tội liên lụy, bây giờ muốn giết nàng quả thật như trở bàn tay, nhưng hắn lại cố tình không động thủ, hiển nhiên vậy mục đích cũng không phải vì báo thù, vậy thì vì cái gì đây?
Đang miên man suy nghĩ, một khối đen tuyền xuất hiện trước mắt, chợt nghe hắn nói: " ăn đi."
Tuy rằng cố ý ép giọng nhưng thanh âm nghe thanh thúy, Ân Tĩnh có thể nghe ra là thanh âm của nữ nhân, không ngờ lại là một nữ nhân, trong lòng nhất thời càng kinh ngạc cùng sợ hãi.
Người đó thấy Ân Tĩnh bất động mới nhớ đến nàng bị điểm huyệt, liền giúp Ân Tĩnh giải huyệt, do dự một chút rồi giải luôn khẩu huyệt, vứt lại một cái đùi nhỏ nướng chín bên cạnh Ân Tĩnh, quay chở lại ngồi bên đóng lửa.
Ân Tĩnh che miệng dùng sức ho khan vài tiếng, muốn đứng lên mà lại phát hiện nữa thân người dưới vẫn như cũ không thể nhúc nhích, đành phải thôi, nhìn người đó hỏi: " ngươi rốt cuộc là ai?"
Người đó vẫn không lên tiếng.
Ân Tĩnh lại hỏi: " ngươi lại biết ta là ai?"
Người đó quay lại nhìn Ân Tĩnh một cái, vẫn là không lên tiếng, xé thịt, giở mặt nạ lên bỏ vào trong miệng, giơ tay nhắc chân rất là nhã nhặn và xinh đẹp.
Ân Tĩnh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: " ngươi bắt ta đến đây có mục đích gì?"
Người đó không ngẩng đầu, thanh âm bình thản: " ngươi không ăn, ta sẽ điểm huyệt ngươi tiếp."
Ân Tĩnh theo bản năng lui về phía sau, bất hạnh không thể nhúc nhích, trong lòng sợ hãi không dám nói nữa. ban ngày chỉ ăn có một ít điểm tâm nên trong bụng đã sớm đói, nhưng lại nhìn đến cục thịt đen thui bên cạnh, làm nàng không muốn ăn chút nào.
" nuông chiều từ bé thành quen" người đó lại lạnh lùng phán một câu.
Không biết qua bao lâu, Ân Tĩnh cơ hồ đang ngủ, thanh âm hoảng hốt và dễ nghe " Tĩnh nhi" truyền đến, nàng còn tưởng gần là đang ở trong mộng, sau khi bị gió lạnh thổi tỉnh lại, lại rõ ràng nghe được tiếng nói kia, mới biết Trí Nghiên đã thật sự tìm đến đây. Nhìn thấy người đó đã không thấy đâu, lửa cũng đã bị dập tắc, nhất định đã đi tìm Trí Nghiên. Đột nhiên một ý niệm trong đầu hiện lên, không phải người đó mục tiêu chính Trí Nghiên chứ? Muốn lên tiếng ngăn Trí Nghiên lại, nhưng nàng phát hiện huyệt đạo không biết khi nào lại bị điểm.
" Tĩnh nhi nàng ở đâu?" thanh âm Trí Nghiên cách đó không xa truyền đến.
Người đó cười ha ha vài tiếng, nhưng cũng không nghe ý cười, sau đó chỉ nghe nàng nói: " tới nhanh như vậy, xem ra người đàn bà kia đối với ngươi quả nhiên rất quan trọng."
Trí Nghiên: " ngươi nếu dám làm Tĩnh nhi bị thương, ta cam đoan ngươi sẽ không thấy được mặt trời mọc ngày mai."
" tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy, ai mà nhẫn tâm tổn thương nàng, không chỉ như thế...ta còn sợ nàng cô đơn, đặc biệt tìm mấy nam nhân khỏe mạnh đến cùng nàng."
Trong khoảnh khắc tiếng đánh nhau truyền đến, Trí Nghiên bị chọc giận, Ân Tĩnh miệng không thể nói, chỉ có thể ở trong lòng sốt ruột.
" ngươi nếu không giao Tĩnh nhi ra đây, ta sẽ giết ngươi." Trí Nghiên tựa hồ chiếm thế thượng phong.
Chỉ nghe người đó nói: " giết ta, ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ gặp lại nàng."
" ngươi rốt cuộc là ai?" Trí Nghiên quát.
Người đó cười nhạo: " ngươi tự lột khăn che mặt của ta xuống, không phải là biết được sao?"
Ngắn ngủi trầm mặc, Trí Nghiên kinh ngạc: " là ngươi!"
Quả nhiên là người quen, lại nghe người đó nói: " ta vốn nghĩ không muốn giấu ngươi." Khôi phục giọng nói nũng nịu.
Ân Tĩnh thầm nghĩ, nguyên lai là nàng!
" ngươi vì sao phải làm như thế?" Trí Nghiên khôi phục lại bình tĩnh lạnh lùng hỏi.
" muốn xem trong lòng ngươi nàng có phân lượng như thế nào."
Trí Nghiên có chút khó hiểu: " ta thích Tĩnh nhi cùng ngươi có quan hệ gì?"
Người nọ lại nói: " lòng ta sinh ghen tị, ngươi tin sao?"
Trí Nghiên: " hiện tại cũng không phải là thời điểm nói giỡn."
" không lẽ ta ngàn dặm xa xôi mà đến chỉ vì trêu cợt ngươi?"
Trí Nghiên trầm mặc, nói: " vì sao ngươi chưa bao giờ nói qua? Đi một chuyến lại đây, cũng chỉ để làm chuyện này."
" lần trước ta có chuyện quan trọng, không thể đề cập tư tình nữ nhi, vả lại đúng lúc các ngươi tình nồng mật ý, ta có thể nào lại quấy rầy?"
Trí Nghiên: " nói như vậy ngươi quả nhiên là có ý đồ khác."
" lúc trước Phác trí Nghiên oai phong ở biên quan giờ chỉ biết có chuyện nữ nhi thường tình, nếu không, nếu không như thế nào ngay cả thuộc hạ thân tín nhất có biểu hiện khác cũng không biết?"
Trí Nghiên: " sở Ảnh sỡ dĩ phản bội ta mà đầu quân cho các ngươi, bất quá là muốn nhanh phục quốc thôi, ta cũng không trách hắn."
" ta thì sao? Ta ngưỡng mộ ngươi thích ngươi, ngươi tính xử ta như thế nào?"
" Phác chỉ Tuân!" Trí Nghiên quát, " ngươi nói cho ta biết, ngươi đem Tĩnh nhi giấu ở đâu? Nếu Tĩnh nhi không hao tổn gì, ta xem như ngươi từng chiếu cố ta mà bỏ qua chuyện cũ."
Thành dương quận chúa lại khiêu chiến sự nhẫn nại của Trí Nghiên,
" hahaha, đã nói với ngươi rồi, thái hậu nương nương của ngươi đang theo các nam nhân khác phong lưu khoái hoạt...."
Không đợi cho Chỉ Tuân nói xong, liền truyền đến tiếng tát tay thật lớn.
Trí Nghiên: " ngươi nếu dám vũ nhục Tĩnh nhi ta thêm một câu nữa, ta sẽ dùng đao rạch mặt ngươi, ngươi vũ nhục mười câu, ta rạch ngươi mười đao, ta nói được sẽ làm được, không tin ngươi có thể thử xem."
Ân Tĩnh cũng không biết Trí Nghiên lại có bộ mặt hung ác như vậy, trong lòng không biết là cảm thụ gì.
" ngươi muốn gặp nàng cũng có thể, bất quá phải đáp ứng ta một điều kiện."
Trí Nghiên: " ngươi không có tư cách đặt điều kiện."
Thành dương quận chúa cười lạnh: " một khi đã như vậy, muốn giết tùy ngươi, muốn làm gì cũng được, dù sao binh mã của phụ vương ta chiếm lĩnh thành Giang lăng, ít ngày nữa sẽ đánh đến đây, ngày khác công hãm kinh thành báo thù cho ta."
" cái gì!" Trí Nghiên chấn động, hiển nhiên sẽ không đoán ra được biến cố này.
Ân Tĩnh cũng là khiếp sợ không thôi, Giang Lăng đã bị Bắc xuyên vương chiếm lấy, kinh thành thế nhưng nữa điểm tin tức đều không có.
Chỉ nghe thành dương quận chúa nói: " có phải hay không thật giật mình, vì sao thám tử của ngươi lại không đem tin tức dùng bồ câu đưa tin cho ngươi? Chỉ tiếc ngươi rất tín nhiệm sở Ảnh, có bao nhiêu người của ngươi đang ở chiến trường, chúng ta biết rất rõ, ngày đó ở Bắc xuyên, đã đem những người này toàn bộ đi diệt trừ, hơn nữa thành chủ Giang lăng, nguyên chính là bộ hạ của cha ta, tính mạng của hắn đều do phụ vương ta ban cho, tặng một tòa thành trì thì có gì không được?"
Trí Nghiên vẫn là có chút không tin, nói: " một khi đã như vậy, ngươi vì sao phải đem bí mật quân sự cơ mật tiết lộ cho ta, không sợ ta lãnh binh ngăn phụ vương ngươi?"
Thành dương cười nói: " ta dám đến tìm ngươi, tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, phụ vương ta sớm đã nghĩ ngơi dưỡng sức chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ chờ ngươi thôi."
Trí Nghiên: " nói đi, ngươi có điều kiện gì."
Đầu tiên Phác chỉ Tuân phủi bụi trên y phục xong mới nói: " vương gia như thế mới thật sảng khoái, ta lần này đến là muốn cùng ngươi đưa ra điều kiện, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, chẳng những có thể thả thái hậu nương nương, còn có thể khiến phụ vương ta lui binh."
" ngươi nói xem."
Thành dương quận chúa: " ngươi chỉ cần lật đổ hoàng đế hiện tại, cưới ta làm hoàng hậu, phụ vương ta sẽ tương trợ cùng ngươi."
Trí Nghiên nghe xong liền cười, cười to không ngừng, một hồi lâu mới nói: " phụ vương ngươi là lão hồ đồ, ý nghĩ của ngươi cũng thật kỳ lạ? bổn vương nếu muốn đăng cơ thì cần gì phụ vương ngươi tương trợ? Mà cho dù ta thật đáp ứng ngươi, cưới ngươi, khó bảo toàn ngày sau sẽ không qua cầu rút ván, lợi dụng xong rồi bỏ?"
Không ngờ thành dương lại nói: " bỏ ta là việc của ngày sau, ngươi chỉ cần lo lắng ngày cưới sắp tới. về phần ngươi nói tự lập dễ như trở bàn tay, ngươi không biết lúc trước khác bây giờ khác hay sao, ngày đó tiên đế vừa mới băng hà, ngươi có lẽ còn có cơ hội, hiện giờ thì làm sao có thể. Ngươi nếu dựng binh tự lập như vậy là tạo phản, người trong thiên hạ phỉ báng, hơn nữa các phiên vương chỉ cần có một nguyên do, sẽ lập tức phản ngươi. Dù sao thì đều là danh bất chính ngôn bất thuận. mà phụ vương ta đức cao vọng trọng sẽ phù trợ ngươi."
" nếu là ta không đáp ứng thì....?"
" như vậy thì ngày thái hậu gả đi, đó cũng là ngày nguy cấp nhất của người."
Ân Tĩnh nghe được các nàng nói chuyện, trước mặc kệ thành dương quận chúa nói thật hay giả thì ít nhất có một việc là xác định. Thành dương ái mộ Trí Nghiên hơn nữa còn là sâu đậm, thế cho nên mới dùng cả giang sơn để đổi, này cũng giống như là Trí Nghiên đối với nàng. Điều làm nàng vui mừng là thái độ Trí Nghiên kiên quyết, sự kiên quyết đó làm nàng cảm động. một người như thế lại vì nàng, nàng cũng không biết phải nói sao cho đúng nữa.
Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên, là thanh âm của thành dương quận chúa sau đó nghe Trí Nghiên nói: " ngươi không cần phí nhiều lời ở trước mặt ta, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc giấu Tĩnh nhi ở đâu?"
Thành dương quận chúa chỉ hừ không chịu đáp lại.
" được ngươi đã không chịu thì đừng trách ta không hiểu thương hương tiếc ngọc, giết ngươi rất tiện nghi cho ngươi, ta muốn ở trên mặt xinh đẹp của ngươi khắc chữ, cho ngươi về sau không còn mặt mũi gặp người khác."
Phác chỉ Tuân: " Phác Trí Nghiên ngươi dám!"
" bổn vương vì sao không dám? Trên đời này chỉ có một người có thể nói không với bổn vương, mà ngay cả mẫu hậu của bổn vương cũng không thể được như vậy thì ngươi là cái gì mà còn dám dõng dạc áp chế bổn vương?"
" A!" Phác chỉ Tuân hét kinh hãi, tựa hồ như Trí Nghiên lấy đao vẽ mặt nàng, chợt nghe nàng yếu ớt nói, " dừng tay, ta cho ngươi biết là được."
Trí Nghiên nói: " bây giờ mới nói sao, nói sớm hơn không phải là tốt rồi."
Phác chỉ Tuân: " ngươi người này quả thật lãnh huyết vô tình, thái hậu kia chỉ là quả phụ.." dừng lại sau đó nói tiếp " những gì ta nói với ngươi tất cả đều là tình hình thực tế, tin hay không tùy ngươi. Cho dù ngươi tìm thấy thái hậu, thậm chí cưới nàng thì cũng sẽ yên ổn không được vài ngày, không bằng tốt nhất là nên cân nhắc một chút đề nghị của ta, cùng lắm thì ta rộng lượng một chút, ta làm chính, nàng làm thiếp, ta cho phép ngươi cưới nàng làm thiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro