chương 56
" Tĩnh nhi nói nhanh lên, ngươi cầu cái gì?" Trí Nghiên lại thúc giục, trong lòng có cái ý tưởng chỉ cần Ân Tĩnh xác minh.
Trước đây Ân Tĩnh xin sâm phần lớn vì Lẫm nhi cầu phúc, hôm nay phiền não quấn quanh nên vì mình cầu nguyện, cầu được tự nhiên lại là nhân duyên, nàng muốn hỏi Bồ Tát một câu, nàng và Trí Nghiên có hay không nên duyên, không nghĩ tới là được sâm tốt nhất, trong lòng không biết là cao hứng hay là phiền muộn, đương nhiên chuyện này cũng sẽ không nói cho Trí Nghiên biết, chỉ thoái thác nói không có gì.
Trí Nghiên: " không nói thì không nói, ta cũng sẽ cầu một cái, ta cầu nhân duyên ta với nàng như thế nào." nói xong hai tay tạo thành chữ thập đúng lễ nghi, sau đó thành ý nói: " nguyện Bồ Tát phù hộ, cho con nhất định cưới được Tĩnh nhi."
Ân Tĩnh nghe mà dỡ khóc dở cười, bất quá vẫn là muốn xem Trí Nghiên xin sâm.
Trí Nghiên lắc lắc dữ dội, sâm vừa rớt ra Trí Nghiên lượm lên liền, sợ ai cũng giống như nàng đi lấy sâm của người ta. Khi xem lại rất khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ sâm hạ, nhưng chỉ thấy trên sâm viết: âm dương nói hợp tổng từ ngày, nữ đó nam hôn khởi ngẫu nhiên, nhưng xem long xà kham vận động, hùng bãi cái mộng hỉ đoàn viên.
Trí Nghiên xem xong kích động nói : " sâm tốt! Tĩnh nhi ngay cả Bồ Tát cũng đồng ý cho ta cưới nàng, nàng cũng không nên cự tuyệt."
Ân Tĩnh: " sâm nói cũng không hẳn là thật, còn phải nhờ sư thầy giải sâm mới tính."
Lão hòa thượng giải sâm được ngân lượng, lại thấy hai người trai tài gái sắc cầu nhân duyên, tất nhiên là một phen ba hoa chích chòe nịnh hót lời hay luôn làm cho người ta thích nghe. Trí Nghiên thì khỏi nói ngay cả Ân Tĩnh nghe xong cũng giật mình, trộm nhìn qua Trí Nghiên nghĩ thầm, thật sự là phải cùng người này ràng buộc cả đời?
Dâng hương xong, Ân Tĩnh phải về cung, Trí Nghiên sao mà bằng lòng. Ân Tĩnh vất vả lắm mới xuất cung được một chuyến, ít nhất cũng phải giữ nàng lại chốc lát. Bước ra khỏi chùa Trí Nghiên mới có thể đánh giá Ân Tĩnh ăn mặc như cô nương thanh nhã thoát trần, cùng thái hậu kia thật là rất khác biệt. hai người đi cùng một chỗ như thế này mới thật xứng đôi. Trong lòng vui sướng nghĩ như thế, cũng không hỏi mà đã trực tiếp nắm tay Ân Tĩnh, lửng thững đi ở ngã tư đường, làm cho người qua đường liên tiếp ghé mắt nhìn.
So với Trí Nghiên đắc ý thì Ân Tĩnh không được tự nhiên, ý niệm mãnh liệt trong đầu chính là không muốn, nàng và Trí Nghiên danh không có chính ngôn cũng không thuận, nếu để người ta nhận ra nàng là thái hậu, hậu quả sẽ không thể chịu nổi. băng qua hai con đường, Ân Tĩnh thật sự chịu không nổi dày vò, liền yêu cầu tìm một chỗ ngồi một chút nghĩ ngơi.
Trí Nghiên tưởng Ân Tĩnh mệt thật nên đồng ý ngay, huống chi dọc đường đi, thu được biết bao ánh mắt ghen tị hâm mộ như vậy, đã làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn. Người xinh đẹp động lòng người như vậy là thuộc về Trí Nghiên nàng.
Mặc dù đã là buổi chiều nhưng tửu lầu vẫn đông khách. Trí Nghiên dẫn Ân Tĩnh đi vào, tiểu nhị thấy hai người áo mũ chỉnh tề đoán là người có nhiều bạc vội vàng tươi cười chạy lại mời vào trong. Dù cảnh vương phủ ở ngoài cung nhưng Trí Nghiên rất ít đi ra ngoài cung nên người nhận biết ra nàng cũng không nhiều. hai người chọn một gian riêng, dùng màn trúc ngăn cách để không cho người khác quấy rầy, rất có phong cách.
Ân Tĩnh lúc này mới thoải mái một ít, đem ly trà lên thưởng thức, mặc dù không so được với trong cung nhưng cũng là trà ngon.
Trí Nghiên gai mắt Tố Nghiên Trí Hiền đứng một bên, phất tay cho hai nàng lui ra. Ân Tĩnh một mình ở ngoài cung cả hai người không dám sơ suất, đợi cho Ân Tĩnh gật đầu mới đi ra ngoài, không dám đi xa mà canh giữ ở hành lang, cảnh giác nhìn khách qua đường lui tới trong quán.
" Tĩnh nhi nhớ ta cho nên mới đến phủ tìm ta phải không?" Trí Nghiên ngửi một hơi cổ nàng, lười biếng nói.
Ân Tĩnh thật sự cũng có nhớ nên mới vòng qua cảnh vương phủ, không gặp được người thì chốn tránh, hiện tại nghe Trí Nghiên nói vậy thì sao mà thừa nhận được. còn oán trách Trí Nghiên tự mình đa tình.
Trí Nghiên đặt tay lên ngực, bộ dáng bi thương nói: " Tĩnh nhi thực vô tình, cho dù nói dối gạt ta cũng không được a."
Ân Tĩnh bị bộ dáng của Trí Nghiên chọc cười ra tiếng, ở ngoài cung quả nhiên thoải mái hơn nhiều, ngay cả tâm trạng luôn luôn giam cầm cũng có thể phóng thích, không hề phủ nhận, cúi đầu, nhẹ giọng nói: " thật ra muốn nhìn phủ ngươi một chút, rốt cuộc vẫn là thấy còn nhiều thứ không tiện nên ly khai."
Trí Nghiên nhất thời kích động, khó có được Ân Tĩnh không hề khẩu thị tâm phi, nâng mặt Ân Tĩnh lên nhìn thẳng vào chính mình, khẽ cười nói: " này có phải hay không một ngày không gặp như cách ba thu?"
Ân Tĩnh nhìn đôi mắt long lanh, lại từ từ thở dài: " Trí Nghiên, ngươi khiến ta nên làm như thế cho phải đây?" nàng không thể thất tín với Lẫm nhi, nhưng cũng sớm đã bị lạc vào nhu tình mật ý của Trí Nghiên.
Trí Nghiên đau lòng nắm tay Ân Tĩnh hôn lên, nhẹ giọng nói: " ta biết nàng khó xử, cũng vì như thế nên ta mới muốn cho nàng một cái danh phận đường đường chính chính, không để người khác nói này nói nọ làm ta và nàng ngăn cách, chỉ là cái hư danh thái hậu thôi, dân chúng chỉ quan tâm cơm áo ấm no, về phần Lẫm nhi, nếu hắn yêu nàng thì hắn sẽ không để mẫu thân hắn một mình cô độc sống ở thâm cung cả đời. cho nên hắn sau này khi lớn lên thì sẽ thông cảm, bỏ qua mọi thứ, nàng còn băn khoăn gì nữa?"
Ân Tĩnh nghe nói vậy tựa hồ có chút đạo lý, nhất thời không phản bác.
Trí Nghiên cũng không lên tiếng gì nữa, ôm lấy Ân Tĩnh, hưởng thụ chút yên tĩnh khó có được này.
Thình lình nghe tiếng ồn ào, hai người đồng thời ngẩng đầu, là tiếng Tố Nghiên cùng Trí Hiền đang cự cãi cùng người khác. Thanh âm nam tử xa lạ truyền đến: " tiểu thư nhà nào ở bên trong e lệ như vậy mà không cho bổn đại gia xem, các ngươi không cho, bổn đại gia hôm nay càng muốn xem."
Tố Nghiên: " đồ vô sỉ, nếu không đi đừng trách bổn cô nương không khách khí!"
" ew ew ew, bổn đại gia sợ a, sợ ngươi khoa chân muốn tay tổn thương a. trong kinh thành này, trừ hoàng đế ra bổn đại gia còn chưa sợ qua ai, bắt hai đứa này lại để bổn đại gia đi vào nhìn tiểu thư một cái."
Một loạt đồng thanh " dạ" sau đó một tiếng đánh nhau nổi lên bốn phía.
Ân Tĩnh nhìn thấy Trí Nghiên cau mày, nàng biết Tố Nghiên và Trí Hiền bản lĩnh không tệ cho nên không lo lắng mà chỉ sợ đem sự tình này làm lớn chuyện ra sẽ bại lộ thân phận.
Trí Nghiên sáng sớm đuổi theo Ân Tĩnh nên không có mang theo tùy tùng, chỉ có thể tự mình ra mặt, trong lòng dị thường tức giận, không biết người nào dám cả gan quấy rầy nàng cùng Ân Tĩnh hẹn hò. Buông Ân Tĩnh ra đứng thẳng lên, ôn nhu nói: " nàng ngồi ở đây đi, ta đi ra xem."
Ân Tĩnh gật đầu, dặn dò: " cẩn thận chút."
Trí Nghiên ấm áp, tức giận cũng vì câu nói của Ân Tĩnh mà giảm đi không ít. Vén rèm đi ra ngoài thấy cách đó không xa có một đám người đánh nhau thành một đoàn.
" dừng tay!"
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng ở đây mọi người ai cũng đều nghe được, động tác trên tay đều dừng lại, Tố Nghiên Trí Hiền thu chiêu lại lui ra phía sau, thối lui bên người Trí Nghiên, Trí Hiền nói: " mấy người đó có lệnh bài cao phủ bên hông."
Trí Nghiên đi qua xem, bên hông quả nhiên là có lệnh bài khắc chữ Cao. Xem ra người này với phủ tướng quân không thoát khỏi liên quan, thật thú vị. tiến lên từng bước, biết rõ vẫn cố nói: " là ai sinh sự?"
Nam tử kia nghe nói bên trong có vị tiểu thư xinh đẹp, không nghĩ tới đi ra lại là một công tử phong lưu. Bộ dạng thật là tuấn tú, không khỏi động tâm, vị huynh đệ này so với mấy người trong phủ là tuấn tú hơn...đi lên phía trước, mê đắm nhìn chằm chằm Trí Nghiên nói chuyện không đứng đắn: " nguyên lai là vị tiểu huynh đệ, một người uống rượu nhiều không có ý nghĩa, không bằng để ca ca cùng người như thế nào?"
Khóe miệng Trí Nghiên công lên, hỏi: " uống rượu có thể, bất qua bản công tử không thích cùng người xa lạ ngồi cùng bàn."
Nam tử vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, lập tức tự giới thiệu: " tại hạ phó thành Tuấn, cao lão tướng quân là cữu cữu của ta, hạnh ngộ, hạnh ngộ, không biết huynh đệ cao tính đại danh."
Trí Nghiên hừ lạnh, bà con của Cao Hành thì ra đều là loại này, bất quá cũng không nên làm lớn chuyện. hôm nay tạm tha cho hắn, thản nhiên nói: " tiểu thư bên trong thích yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy, các ngươi lui xuống hết trước đi." Trí Nghiên mặc dù mặc thường phục nhưng vẫn toát ra khí thế vương gia.
Phó thành Tuấn nghe khẩu khí hắn như thế đầu tiên là sửng sốt, theo bản năng sẽ lui ra, mà nghĩ lại thấy không đúng, người kia là ai mà khẩu khí lớn như vậy hoàn toàn không đem hắn vào trong mắt, lập tức không đứng đắn nói: " nguyên lai bên trong còn có vị tiểu thư, như thế thì rất tốt, ta cùng huynh đệ và tiểu mỹ nhân, mọi người cùng nhau khoái hoạt khoái hoạt." khi đi đến trước mặt Trí Nghiên tay còn sờ soạng, cảm khái sao mà đẹp quá vậy.
Trí Nghiên lập tức ghét bỏ " bộp" chợt nghe Phó thành Tuấn " Á" một tiếng, bụm hạ thể ngồi chồm hổm xuống. Trí Nghiên một cước đá giữa háng.
" đánh..đánh cho ta."
Nguyên đám cấp tốc cùng nhau vây quanh Trí Nghiên lại.
Trí Hiền Tố Nghiên ung dung đứng một bên khoanh tay đứng nhìn, còn có hương vị vui sướng ai kêu Trí Nghiên là chủ từ thường ngài không ai dám đắc tội.
Ân Tĩnh nghe động tĩnh bên ngoài, nghe Trí Nghiên động thủ không khỏi lo lắng nhưng lại không thể ra ngoài khuyên bảo, chỉ có thể lo lắng suông. Khi lòng đang nóng như lửa đốt, đột nhiên theo bản năng ngẩng đầu, trong phòng cũng không biết khi nào đã xuất hiện thêm một người, hoảng sợ, nhìn thấy cửa sổ mở, xác nhận là từ bên ngoài nhảy vào, người nọ một thân y phục đen, trên mặt che vải đen chỉ lộ ra hai con mắt.
Ân Tĩnh muốn gọi Trí Nghiên, lại chỉ nghe tiếng bên ngoài đánh nhau, chỉ sợ kêu cũng nghe không được. cố gắng bình tĩnh nói: " ngươi là ai?"
Người đó khoanh tay nhìn Ân Tĩnh không đáp.
Ân Tĩnh cũng nhìn theo hắn bỗng nhiên ánh mắt kia cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không biết đã gặp ở đâu.
Thấy Ân Tĩnh có vẻ ngập ngừng, vội vàng phi thân lại cạnh Ân Tĩnh, giữ chặt cánh tay của nàng đi về phía cửa sổ, tốc độ cực nhanh, thả người nhảy xuống hết sức, Ân Tĩnh hô to một tiếng: " Trí Nghiên!"
Trí Nghiên mặc dù đánh nhau, nhưng tai nghe tám hướng. Ân Tĩnh thét lên tự nhiên là nàng nghe được, chấn động, không còn lòng dạ nào ham chiến. một cái quét ngang, đem mấy người kia đánh đuổi xong vội vàng chạy vào, đáng tiếc chỉ thấy một bóng đen biến mất ở cửa sổ.
" đáng giận!" Trí Nghiên một chưởng bổ đôi bàn trà, ấm trà chén trà đều bể nát trên mặt đất, giận dữ hỏi Trí Hiền và Tố Nghiên: " là ai?"
Trí Hiền Tố Nghiên luốn cuống, lắc đầu liên tục: " nô tỳ không biết, nô tỳ tiến vào là nương nương đã không thấy."
Trí Nghiên biết hỏi các nàng cũng vô dụng, hít một hơi sâu, làm cho mình tỉnh táo lại: " có ai biết các người hôm nay xuất cung?"
Trí Hiền Tố Nghiên cùng nhau lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro