Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 55

Ân Tĩnh tự nhiên sẽ không thể giống Trí Nghiên không hề cố kỵ thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng như vậy, bất quá cũng cảm thấy được có gì đó quen thuộc giữa nàng và Trí Nghiên, Ân Tĩnh một bên hưởng thụ một bên sợ hãi. Nàng cũng không quên lời thề son sắt sáng nay cùng Lẫm nhi, nàng phải làm một mẫu hậu tốt. nghĩ đến con, Ân Tĩnh đẩy Trí Nghiên ra, sửa sang lại quần áo, khôi phục bình tĩnh: " nghe nói ngươi té xuống hồ để cứu người nên thuận đường đến xem, ngươi không có việc gì thì ta đây đi về trước." nàng vốn là không nên tới.

Trí Nghiên đương nhiên là không tin tưởng cái cớ của nàng, nếu thật sự là như thế thì Ân Tĩnh sẽ không nổi giận đùng đùng xong tới khi nàng đang tắm, Ân Tĩnh chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế. Nếu đoán không sai nhất định là bị người khác châm ngòi nên mới đến. Trí Nghiên cũng không ép Ân Tĩnh lưu lại, hôm qua Ân Tĩnh đã nói vì Lẫm nhi, vô luận như thế nào cũng sẽ không gả cho nàng, nếu kiên quyết chỉ sợ Ân Tĩnh sẽ càng cự tuyệt thêm thôi.

Ân Tĩnh đi không bao lâu Thuận Khuê tới, cười tranh công nói: " chủ tử chủ ý của nô tỳ như thế nào?"

Trí Nghiên cũng không hứng thú gì, thờ ơ nói: " chủ ý là không tồi, hiệu quả cũng đạt được."

Thuận Khuê: " vậy sao chủ tử mất hứng?"

Trí Nghiên dùng ánh mắt biết rõ còn hỏi liếc Thuận Khuê: " quần áo cũng lột hết ra rồi mà người thì chạy mất, đổi lại là ngươi thì ngươi có vui không?"

Thuận Khuê: "..nô tỳ tận mắt thấy thái hậu vội vã đến đây mà, này thuyết minh trong lòng nương nương có người."

Trí Nghiên càng phiền muộn: " bổn vương như thế nào không biết, nhưng bổn vương trong lòng nàng thủy chung vẫn không bằng Lẫm nhi."

" vậy....người còn muốn cưới thái hậu sao?" Thuận Khuê thật cẩn thận hỏi, ngày ' đại hôn' các nàng càng ngày càng gần.

Trí Nghiên: " cưới!"

Thuận Khuê không lên tiếng, quả nhiên lại nghe Trí Nghiên nói: " mà Tĩnh nhi không đồng ý mới là chuyện khó giải quyết."

Trí Nghiên thu hồi bi thương, trầm giọng hỏi: " sở Ảnh chưa trở về ?"

Thuận Khuê lắc đầu: " nô tỳ đã cho người tìm hiểu, chẳng những không tìm được người, ngay cả manh mối cũng không có."

Trí Nghiêng: " kỳ quái nhỉ...nói như vậy, là thả hổ về rừng rồi?"

Thuận Khuê: " tính hành trình, hắn đã đến biên cảnh yến sơn, người trạm dịch chúng ta nói, thành dương quận chúa khi ra khỏi thành, ngựa có thể ngày đi ngàn dặm."

Trí Nghiên không nói gì, trong lòng bất đầu bố trí ứng phó. Xong xuôi thay y phục cùng Thuận Khuê đến bộ binh.

..............

Ân Tĩnh thức dậy thật sớm, Tố Nghiên hầu hạ nàng thay quần áo. Ân Tĩnh mặc quần áo cùng tóc dài được búi một cách đơn giản, một cây trâm xuyên qua, một lọn tóc đen được để ở trước ngực, son phấn đơn giản, từ một thái hậu đoan trang cao quý, bây giờ đã trở thành tiểu thư nhà phú quý.

Hôm nay là phật đản, ngày này hàng năm Ân Tĩnh đều xuất cung dâng hương, không muốn quấy rầy dân chúng cho nên đều là cải trang vi hành, năm nay cũng không ngoại lệ.

Trí Hiền cũng đã chuẩn bị tốt hết thảy, vén rèm kiệu, giúp Ân Tĩnh lên kiệu, cùng Tố Nghiên bên trái bên phải đi theo.

Ngày nắng, ngã tư đường các tiểu thương và người bán hàng rong đã sớm chiếm vị trí tốt bắt đầu một ngày buôn bán. Ân Tĩnh ngồi ở trong kiệu, nghe âm thanh huyên náo to nhỏ các loại, cảm nhận được cuộc sống bình thường của dân chúng.

Kiệu dựng lại trước một trà lâu, Ân Tĩnh lúc chưa tiến cung là thích điểm tâm ở đây nhất, mỗi lần xuất cung đều phải đi ngang qua. Như mọi năm, Trí Hiền đi vào mua điểm tâm, Ân Tĩnh xốc góc màn lên, đánh giá hết thảy xung quanh.

Chợt nghe Tố Nghiên nói: " nương nương, qua khúc quanh phía trước chính là cảnh vương phủ."

Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn, nhìn nóc nhà to và lớn nhất phố. Nghĩ thầm, thì ra phủ đệ của Trí Nghiên ở chỗ này mà trước kia thật không biết. thất thần trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Tố Nghiên che miệng cười trộm, biết được ý nàng, liếc một cái, buông màn che xuống. tâm tình xao động, có ý nghĩ muốn vào xem sao. Trí Nghiên hai ngày nay cũng không có ở trong cung, không biết bận cái gì mà không đến tìm nàng. Trí Hiền đã trở lại, trên tay cầm theo điểm tâm mới mua, hướng Ân Tĩnh bẩm báo một tiếng rồi phân phó khởi kiệu.

Trong kiệu đột nhiên truyền ra thanh âm Ân Tĩnh: " đi cảnh vương phủ."

Trí Hiền khó hiểu, hướng qua Tố Nghiên, thấy Tố Nghiên hướng nàng làm ra cái mặt quỷ, hiểu ra, cũng không nói nhiều cho kiệu phu chuyển hướng.

Cảnh vương phủ đại môn đỏ thắm rộng mở, hai thị vệ canh giữ ở cửa, hai gã sai vật đang dọn dẹp la rụng trên mặt đất, nhìn thấy kiệu Ân Tĩnh, một gã sai vật lớn tiếng hỏi: " người tới là người nào!"

Trí Hiền có chừng có mực, tiến lên nói: " tiểu thư nhà ta muốn gặp vương gia các ngươi, phiền toái vào bẩm báo một tiếng."

Gã sai vật thấy kiệu kia tầm thường tưởng gần là người bình thường, nào để vào trong mắt, hét lên: " trước hết hãy xưng tên ra."

Tố Nghiên không giống Trí Hiền nhẫn nhịn, nhảy ra quát: " bằng ngươi cũng dám hỏi tên của tiểu thư nhà ta, đi vào bẩm báo nhanh đi."

Gã sai vật ném cây chổi trong tay, hai tay chống nạnh nói: " ngươi tưởng ngươi là ai, vương gia làm sao có thể cho ngươi muốn gặp là gặp được, hoặc là nói tên, hoặc là đi khỏi đây, tiểu thư đến cửa tìm vương gia nhà ta đâu phải chỉ có mình tiểu thư nhà nguơi?"

Tố Nghiên cũng có cố kỵ, dù sao các nàng cũng là y phục bình thường xuất cung. Thấy Ân Tĩnh cũng không trách cứ nàng, đoán là nương nương nghe gã sai vật nói vậy nên cũng mất hứng. lớn gan trực tiếp đi đến trước mặt gã sai vặt, dữ tợn nói: " hôm nay ta càng muốn vào, ngươi làm gì được ta?"

Trí Hiền thấy Tố Nghiên xúc động mà động thủ, bước lên phía trước giữ chặt nàng, nói: " phiền toái vị đại ca đi vào thông báo một tiếng, ngươi báo cho vương gia tiểu thư ta họ Hàm, vương gia nghe xong, chắc chắn xuất môn nghênh đón."

Gã sai vặt cũng nhanh nhạy, trong kinh thành người họ Hàm cũng không nhiều, nhân vật lớn nhất chính là phủ đại nhân, chẳng lẽ đây là tiểu thư phủ học sĩ? Lại nhìn tiểu thư kia ngồi bên trong kiệu không hề nói tiếng nào. nghĩ vậy gã lập tức lấy lại tinh thần, nói: " vậy các ngươi chỗ này chờ, đợi ta vào bẩm báo để vương gia định đoạt."

Trí Hiền: " vậy làm phiền đại ca."

Ân Tĩnh thật ra đã thấy có chút hối hận không nên xúc động mà đến đây, nếu để người ta nhận ra là không xong. Lại nói nàng đột nhiên đi tìm Trí Nghiên, không biết Trí Nghiên sẽ nghĩ như thế nào, trong lòng rất mâu thuẫn.

Trí Nghiên ở trong sân đang tập thể dục, nghe gã sai vặt báo có tiểu thư họ Hàm tìm mình, tay không ngừng, hỏi: " người nào là Hàm tiểu thư?"

Gã sai vặt còn đang bực, liền thêm mắm thêm muối oán than: " cũng không biết Hàm tiểu thư nào thái độ lại rất vô lễm ngồi ở trong kiệu không ra, không bằng để tiểu nhân đuổi đi."

Trí Nghiên cũng lơ đểnh, người muốn cùng nàng kết giao nhiều lắm:

" vậy đi đi."

Gã sai vặt đắc ý, lĩnh mệnh, mới đi hai bước, đột nhiên bị Trí Nghiên kéo lại, hoảng sợ quay đầu lại hỏi: " vương gia có gì phân phó?"

Trí Nghiên trên tay cầm trường kiếm, cũng không kịp thu lại, mũi kiếm chỉ vào gã sai vặt nói: " ngươi nói tiểu thư họ Hàm?"

Gã sai vặt thấy Trí Nghiên thay đổi sắc mặt, sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ gật đầu liện tục.

Trí Nghiên : " bên người nàng có ai đi theo?"

Gả sai vặt: " chỉ có hai có nương, một hung dữ, một biết cách ăn nói."

Trí Nghiên hơi nghi ngờ, kinh hỉ nói: " là nàng!" lập tức chạy vội đi ra ngoài.

Gã sai vặt đứng tại chỗ sợ hãi lẽ nào là đại nhân vật quan trọng.

Trí Nghiên tới cửa, không thấy ai.

Gã sai vặt cầm theo điểm tâm đến trước mặt Trí Nghiên, nói: " vương gia, đây là của tiểu thư lưu lại gửi cho ngài."

Trí Nghiên hồ nghi mở ra, chỉ thấy bên trong có mấy đĩa điểm tâm vẫn còn nóng thì không còn gì khác, quay đầu hỏi gã sai vặt: " tiểu thư còn để lại lời gì không?"

Gã sai vật lắc đầu.

Trí Nghiên nóng nảy hỏi: " tiểu thư đi hướng nào?"

Gã sai vặt chỉ phía xa một chút, chưa kịp nói cái gì, Trí Nghiên đã đem điểm tâm nhét vào ngực hắn, đuổi theo phương hướng mà hắn chỉ.

Bởi vì phật đản nên có rất nhiều người dân hương, kiệu dừng lại trước cổng chùa, Ân Tĩnh xuống kiệu, che mặt bằng lụa mỏng ngừa người khác có thể nhận ra nàng. Trí Hiền Tố Nghiên đi theo hai bên.

Ân Tĩnh dù đã đến nhiều lần nhưng chủ trì cũng không biết thân phận nàng, chỉ vì nàng ra tay hào phóng mỗi lần đến là đều quyên góp vài trăm lượng làm lễ cho nên khắc sâu ấn tượng. vài năm lại đây mỗi dịp này đều tự mình chủ trì ra nghênh đón.

Vì đi qua cảnh vương phủ nên tới chậm một chút, Ân Tĩnh nhìn thấy chủ trì đặc biệt đứng chờ nàng, có chút ái náy nói vài câu xin lỗi, đồng thời sai Trí Hiền thêm một ít lễ dâng hương, chủ trì vội vàng chắp tay cảm tạ.

Ân Tĩnh quỳ gối trên bồ đoàn chính giữa, Tố Nghiên giúp nàng đốt nhang, Ân Tĩnh thành tâm cầu khấn, giao cho Tố Nghiên cắm vào lư hương. Trí Hiền đưa ống sâm, Ân Tĩnh tiếp nhận, hít một hơi, nhắm mắt lại lắc lắc một hồi mới rớt, mà chờ nửa ngày cũng không nghe tiếng sâm rớt xuống. buồn bực mở mắt ra, lại nhìn thấy trước mắt xuất hiện một người, hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất. cười đến mặt mày hớn hở không phải Trí Nghiên thì là ai? Ân Tĩnh kinh ngạc: " sao ngươi lại tới đây?"

Trí Nghiên không đáp, quỳ trên bồ đoàn ở bên cạnh Ân Tĩnh, hỏi lại:

" Tĩnh nhi vì sao nàng không vào cửa?"

Ân Tĩnh hơi đỏ mặt, nói: " ta chỉ là đi ngang qua, cũng không có chuyện gì quan trọng nên đi trước....ngươi như thế nào biết ta ở đây?"

Trí Nghiên lắc lắc tờ sâm trong tay, cười nói: " đoán."

Ân Tĩnh thấy sâm trong tay Trí Nghiên, không quay đầu, duỗi tay ra:

" cho ta."

Trí Nghiên chưa chịu đưa, còn tò mò hỏi: " Tĩnh nhi cầu cái gì?"

Ân Tĩnh mặt đỏ lên, giận dữ nói: " không cần ngươi trông nom ta cầu cái gì, mau trả lại cho ta."

Trí Nghiên vô lại, còn làm bộ muốn xem nội dung bên trong, " ngươi nếu không nói ta không cho."

" ngươi!" Ân Tĩnh đang muốn tức giận, đột nhiên nghĩ đến mình còn đang ở nơi trang nghiêm, còn có khách hành hương khác. Thấy thất lễ, vừa quay đầu lại mới phát hiện trừ bỏ nàng cùng Trí Nghiên thì không còn ai khác, không khỏi hỏi: " người đâu hết rồi?"

Trí Nghiên hoàn toàn thất vọng: " bị ta đuổi đi rồi."

Ân Tĩnh không nói gì đứng lên, người này quả thật ngang ngược, trước mặt Bồ Tát cũng không thu liễm.

Trí Nghiên cố ý đọc lên: " làm xuân lâu vũ hĩ sơ chuyện, thỏ ngọc kim ô dần dần minh, chuyện xưa đã thành tân sự toại, nhìn xem nhảy dựng nhập bồng doanh." Đọc xong vui vẻ nói, " vừa thấy đó là sâm tốt a."

Ân Tĩnh ngẩn người, sau đó nhẹ giọng nói: " thật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro