chương 54
" nương nương, tới rồi." Trí Hiền nhắc nàng.
Ân Tĩnh ngẩng đầu thấy Vũ trung các không một bóng người, nào có Dung doanh Nguyệt ở bên trong, đang muốn tức giận lại nghe cung nữ trong đình chạy tới quỳ dưới chân Ân Tĩnh nói: " Dung nhị tiểu thư rơi xuống nước cho nên Dung thái phi mới quay về mà không chờ nương nương."
" rơi xuống nước?" Ân Tĩnh ngạc nhiên hỏi: " đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói cho ta nghe."
Tiểu cung nữ: " nghe nói Dung nhị tiểu thư là do bị người ta đẩy xuống hồ, may mắn có công công biết bơi đi ngang qua, nếu không sợ là Dung nhị tiểu thư sớm đã mất mạng."
Dung doanh Tâm nghe nói thái hậu đến thăm nàng, vội vàng cố gắng đứng dậy nghênh đón, Ân Tĩnh mang theo cung nữ tiến vào, thấy thế nàng vội vàng nằm xuống. Dung doanh Nguyệt cáo tội trước, rồi sau đó thỉnh Ân Tĩnh ngồi, chính mình tôn kính đứng một bên.
Ân Tĩnh ngồi yên vị xong, lúc này mới hỏi: " có làm sao hay không?"
Dung doanh Tâm: " đa tạ nương nương quan tâm, Doanh Tâm chỉ hơi hoảng sợ thôi còn người thì không có chuyện gì."
Mùa đông lạnh mà rơi xuống nước, làm sao mà có thể không có việc gì. Ân Tĩnh thấy tóc nàng ẩm ướt, môi trắng bệch, thanh âm còn rung rẩy, không như nàng nói dễ dàng như vậy, hỏi tiếp: " tiểu Mai nói ngươi là bị người ta đẩy xuống nước, có thật không?"
Dung doanh Tâm: " nương nương, tiểu Mai là nghe người ta truyền linh tinh, quả thật là không có chuyện này, là do doanh Tâm tự trượt chân rơi xuống nước, không liên quan gì đến ai."
Ân Tĩnh thầm nghĩ, phải không? Lời nói có vẻ giấu đầu lồi đuôi, không biết nàng là đang che chở cho ai. Chỉ nói thêm: " vậy ngươi nghĩ ngơi cho tốt, ai gia cũng không ở đây quấy rầy ngươi nữa." quay đầu lại phân phó cung nữ đi theo, " đến thái y viện cho thái y khai cho nhị tiểu thư chút dược, đừng để nhị tiểu thư cảm lạnh, rồi nấu chút thuốc an thần giúp nhị tiểu thư nghỉ ngơi."
Dung doanh Nguyệt đi theo Ân Tĩnh ra ngoài, thỉnh Ân Tĩnh ngồi ghế xong, lúc này mới nói: " Đan nhi xằng bậy, phá hư hoàng thượng, nô tỳ lúc trước đã trách phạt hắn, con sai thì mẹ cũng sai, nô tỳ bụng làm dạ chịu, nương nương nếu muốn trách tội, nô tỳ một mình gánh chịu."
Ân Tĩnh khoát tay: " tiểu hài tử ham chơi đó là thiên tính, ai gia thấy Đan nhi cũng nhu thuận, thái phi không cần phải tự trách, ai gia tìm ngươi cũng không phải vì việc này."
Ân Tĩnh cùng Dung Doanh Nguyệt nói vài câu tính rời đi mà thấy Dung doanh Nguyệt muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói, liền hỏi: " thái phi có chuyện gì nữa sao?"
Dung doanh Nguyệt chần chờ một chút, rũ mặt xuống nói: " nô tỳ không muốn sinh sự gì đâu, nhưng mà nhìn muội muội bị ủy khuất như thế trong lòng thật là khổ sở nên mới đánh bạo mà nói cho nương nương, hi vọng nương nương làm chủ cho Doanh Tâm."
" ngươi nói cụ thể đi, để ai gia biết một chút."
Dung doanh Nguyệt thở dài: " nô tỳ chịu ủy khuất cũng không có gì, chỉ là không muốn liên lụy Doanh Tâm, nàng đâu có lỗi gì mà nhẫn tâm bị đẩy xuống nước như vậy..cho nên mới cầu xin nương nương làm chủ."
Ân Tĩnh cũng tò mò người này là ai: " ngươi nói rõ một chút."
Dung doanh Nguyệt: " là Thuận hoa công chúa."
Ân Tĩnh kinh hãi, như thế nào lại là Thuận Khuê? Sao Thuận Khuê lại ghét doanh Tâm đến như vậy, lại cố ý đẩy xuống nước. " có đúng thật không?"
" Doanh Tâm nha đầu kia trở về cái gì cũng không chịu nói, vẫn là nô tỳ giận chó đánh mèo, đánh cung nữ đi theo nàng mấy chục bảng, nàng thấy vậy mới bằng lòng nói thật, nô tỳ đều hỏi rõ ràng, người đẩy nàng là Thuận Khuê, mà người cứu nàng..."Dung doanh Nguyệt dừng lại, nhìn thoáng qua Ân Tĩnh mới nói: " là cảnh vương."
Lúc này trên mặt Ân Tĩnh trực tiếp đổi sắc mặt, Hừ anh hùng quá nhỉ, Ân Tĩnh trầm giọng hỏi: " Thuận hoa công chúa cớ gì đẩy nhị tiểu thư xuống hồ?" Dung doanh Nguyệt nói bởi vì một số tội danh gì đó, chẳng lẽ cùng Trí Nghiên có liên quan? Thuận Khuê đối với Trí Nghiên rất trung thành, từng vì Trí Nghiên mà ngay cả thái hậu như nàng cũng dám chống đói, nàng cũng từ miệng Thuận Khuê nên mới biết mặt khác Trí Nghiên.
Quả nhiên nghe Dung doanh Nguyệt nói: " Thuận hoa công chúa luôn miệng nói Doanh Tâm câu dẫn cảnh vương, này thật sự là oan uổng mà, nương nương tự mình hạ ý chỉ chỉ hôn cảnh vương cùng Thuận hoa công chúa, Doanh Tâm cho dù có gan lớn cũng không dám đối cảnh vương có tư tưởng không an phận. lúc trước mới tiến cung, nương nương tác hợp còn không được mà. Doanh Tâm đã chặt đứt ý niệm trong đầu đối với cảnh vương rồi, xin nương nương hãy minh xét."
Ân Tĩnh nhớ lại Trí Nghiên vì chuyện nàng may mối lúc trước phát hỏa quá chừng, mà nói Thuận Khuê đẩy Doanh Tâm xuống nước là cố ý thì nàng không tin, Thuận Khuê có lẽ là lỡ tay thôi: " này chắc là có chút hiểu lầm."
Dung doanh Nguyệt: " nô tỳ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà Thuận hoa công chúa cứ một mực nói doanh Tâm đối với cảnh vương tình ý chưa dứt, nương nương mặc dù Doanh Tâm có gặp cảnh vương vài lần nhưng bọn họ là trong sạch, chưa bao giờ có hành động vượt rào, hơn nữa còn cách xa cả ngàn bước, mà cho dù có thì có làm sao, nam chưa vợ, gái chưa chồng thì đó cũng là bình thường, huống chi cảnh vương là long trung nhân phượng, về sao chắc sẽ không chỉ có một mình cảnh vương phi không, Thuận hoa công chúa giành tình nhân như thế, nô tỳ cho là không hề có đạo lý."
Mặt Ân Tĩnh trắng như giấy, Dung doanh Nguyệt mượn cớ bảo vệ Dung doanh Tâm nói như vậy nhưng thật ra là muốn nói cho nàng biết...chẳng lẽ Dung doanh Tâm cùng Trí Nghiên có bí mật thực sự không cho ai biết? bằng không Thuận Khuê cũng sẽ không có hành động thất thường như thế, hơn nữa Trí Nghiên cũng sẽ không ngại lạnh mà anh hùng cứu mỹ nhân!
Trong lòng Ân Tĩnh thầm nghĩ muốn đi chứng thực. không có lòng dạ nào ngồi nghe Dung doanh Nguyệt cáo trạng, chỉ nói: " ai gia biết rồi, nếu thật sự là Thuận hoa công chúa sai, mặc dù nàng là chủ tử nhưng mà ai gia cũng sẽ làm cho nàng giáp mặt cùng nhị tiểu thư giải thích."
Không đợi Dung doanh Nguyệt nói, vội vàng ly khai trường nguyệt cung.
Hạ nhân triêu huy điện nói cảnh vương đang tắm, Ân Tĩnh do dự một chút, vẫn là xong vào. Mà Trí Nghiên là nữ nên cho Trí Hiền cùng Tố Nghiên ở bên ngoài coi chừng, không cho ai được tiến vào.
Trí Nghiên đang tắm đột nhiên nghe tiếng vang, cũng có chút hoảng sợ, người dám xong vào tẩm cung của nàng chỉ có mẫu hậu, nhưng nghe thanh âm lại không giống, người tới bước chân cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Ân Tĩnh liếc một cái là thấy y phục ướt đẫm trên mặt đất, quả nhiên Dung doanh Nguyệt không có lừa nàng, Trí Nghiên chắc là vì cứu Dung doanh Tâm mới ướt nhẹp như vậy. xiết chặt nắm tay.
Trí Nghiên đoán được là ai đến, lập tức vui vẻ nói: " Tĩnh nhi là nàng sao?"
Nửa ngày mới nghe được Ân Tĩnh: " là ta."
Mãi cũng không thấy tiến vào, Trí Nghiên đành phải chính mình đi ra, thấy Ân Tĩnh đứng im ở đó cau mày, không biết đang suy nghĩ gì. Theo ánh mắt của nàng nhìn đến y phục ướt trên mặt đất, có chút hiểu được, cười giải thích: " ah..Dung nhị tiểu thư rơi xuống nước, vừa lúc ta đi ngang qua nên cứu nàng ấy lên."
Ân Tĩnh thấy tiếng, đi qua xem chỉ thấy trên người Trí Nghiên mặc có bộ đồ lót chẳng khác nào như là không mặc, nhìn cảnh tượng phun huyết như thế, ân Tĩnh bất đầu thấy muốn phát hỏa.
Chỉ có Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên gần như xích lỏa mà còn có thể tự nhiên bình thản, nhẹ nhàn nói: " xem ra anh hùng cứu mỹ nhân quả nhiên là không giả."
Trí Nghiên thuận miệng: " chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Ân Tĩnh hừ nhẹ: " chỉ sợ người ta không nghĩ như vậy."
Trí Nghiên giật mình, cuối cùng nghe ra ý tứ trong đó, nghe khẩu khí như vậy chớ không phải là ' khởi binh vấn tội' mà đến đây, hướng Ân Tĩnh nháy mắt nói: " Tĩnh nhi không phài là ghen tị đó chứ."
Ân Tĩnh: " ngươi nghĩ thật là tốt."
" không phải hả?" Trí Nghiên đi đến trước mặt nàng, còn ưỡn ngực hữu ý vô tình cọ cọ Ân Tĩnh một chút, nghiêm mặt nói: " bằng không Tĩnh nhi tới tìm ta trễ như thế làm gì?"
Ân Tĩnh lập tức ngửi được hương thơm thản nhiên trên người Trí Nghiên, trong lòng vừa động, nhưng trên mặt là bộ dạng ghét bỏ, cách xa xa một chút, nghiêm mặt nói: " ngươi và Thuận Khuê làm cái trò gì nữa rồi?"
Đột nhiên nhớ đến Trí Nghiên cùng dung doanh Tâm lén lút gặp mặt, Ân Tĩnh nhất thời bực bội nên mới rối loạn, vội vã chạy tới chất vấn Trí Nghiên. Cẩn thận nghĩ lại xong mới thấy việc này thật sự quá mức kỳ quái. Thứ nhất Thuận Khuê không phải người lỗ mãng, ngược lại còn rất thận trọng và hiểu lý lẽ, thứ hai thật sự quá mức trùng hợp, như thế nào Thuận Khuê mới vừa đẩy người xuống nước cái Trí Nghiên ở đâu ra vừa đúng lúc tới cứu người? dung doanh Nguyệt bất qúa chỉ nói có một mặt, chỉ sợ trong đó còn có ẩn tình khác.
Trí Nghiên một lòng nghĩ muốn đùa giỡn Ân Tĩnh, vậy mà Ân Tĩnh cố tình không chịu hiểu phong tình nên đành phải thôi. Nhìn Ân Tĩnh ăn mặc một thân long trọng, mà mình thì chỉ có bộ đồ lót, nên hơi mất thể diện, đi vào mặt thêm quần áo, xong lại đi ra nói: " ta thật sự là trùng hợp gặp, về phần hai người bọn họ vì sao phát sinh tranh chấp là không biết."
Ân Tĩnh vẻ mặt nghi ngờ: " Thuận Khuê không nói cho ngươi biết."
Trí Nghiên thở dài: " nha đầu kia từ lúc mê luyến chất nữ bảo bối của nàng càng ngày càng không có tri kỷ."
Ân Tĩnh nghẹn họng, rõ ràng chịu mất mát nhất là Hiếu Mẫn, nghĩ đến Hiếu Mẫn không khỏi lại tự trách một phen, lạnh mặt hỏi Trí Nghiên:
" Thuận Khuê vẫn còn dây dưa cùng Hiếu Mẫn?"
Trí Nghiên nhướn mắt nói: " Thuận Khuê cũng không phải là người bội tình bạc nghĩa."
Ân Tĩnh: "..." nàng cũng không phải không muốn để các nàng cùng một chỗ, nhưng mà nổi lên bao che khuyết điểm, Thuận Khuê không thể cho Hiếu Mẫn tương lai tốt đẹp thì không bằng buông Hiếu Mẫn ra, miễn cho Hiếu Mẫn bị thương tổn lớn hơn nữa.
Trí Nghiên thổn thức: " đáng thương Thuận Khuê tối qua còn trèo tường xuất cung, chẳng những bị mất thân, mà còn bị mẫu hậu mắng, thật là làm cho người ta đồng tình." Quả nhiên chủ tớ tình thâm, Thuận Khuê cái gì cũng không có giấu nàng.
Ân Tĩnh lại chấn động Hiếu Mẫn lại dám phá thân Thuận Khuê. Một ý niệm trong đầu hiện lên, ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên. Tóc nàng đen dài tới thắt lưng, trên người chỉ khoát thêm một lớp y phục mỏng manh mờ mờ ảo ảo, mơ hồ có thể nhìn thấu bên trong, bộ dáng càng mê người. Ân Tĩnh càng nhìn càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô sau đó mặt cũng hồng đến mang tai.
Ánh mắt Trí Nghiên chưa bao giờ dời khỏi Ân Tĩnh, Ân Tĩnh bộ dạng thẹn thùng tự nhiên sẽ không thể chạy khỏi ánh mắt của nàng. Mà nhìn chằm chằm Ân Tĩnh lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái nổi lên.
Có được Ân Tĩnh Trí Nghiên thể xác và tinh thần đã được thõa mãn rất nhiều, nhưng nàng cũng là người, cũng là nữ nhân có nhu cầu như một người bình thường, chỉ có trời mới biết nàng có bao nhiêu ước muốn đem mình giao cho Ân Tĩnh, để cho Ân Tĩnh tận tình chà đạp lên thân thể nàng..một khi Ân Tĩnh đoạt được thân thể của nàng, về sau sẽ không đẩy nàng ra xa nữa. chỉ tiếc theo tính cách của Ân Tĩnh quá nhiều cố kỵ lại cực kỳ bị động, muốn cho nàng chủ động thật là quá khó khăn.
Trí Nghiên làm bộ kéo áo cho hở vai ra một chút, kì thật là kéo muốn hết. lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng đường công duyên dáng, đi tới vị trí thỏa đáng, làm cho ánh mắt Ân Tĩnh vừa lúc nhìn thấy, u oán nói:
" thực hâm mộ Thuận Khuê, người yêu ở dưới thân hầu hạ là chuyện tuyệt vời cỡ nào a."
Ánh mắt Ân Tĩnh hoàn toàn bị phong cảnh tú lệ trước mắt hấp dẫn, có chút không yên lòng, thuận miệng lên tiếng: " Ừh". sau đó mới tỉnh ngộ lại, Trí Nghiên là tên không biết xấu hổ, lại nói những lời không chút đứng đắn nào, phi nàng một hơi.
Trí Nghiên nhịn cười, giả bộ thật giật mình: " chẳng lẽ không đúng sao? Chớ không phải là Tĩnh nhi lúc trước cùng ta vui sướng vậy là đều giả vờ?"
Ân Tĩnh đỏ cả mặt lên, vì cái gì mà Trí Nghiên có thể nói loại sự tình này như nói việc nhà tự nhiên như vậy? hỏi vấn đề này làm cho nàng trả lời cũng không được, mà không trả lời cũng không được. trừng mắt liếc một cái, làm cho Trí Nghiên nhất thời câm miệng.
Trí Nghiên lại bị nàng phong tình vạn chủng liếc mắt một cái câu dẫn hồn phách, nào còn kiên nhẫn câu dẫn Ân Tĩnh mà muốn hiến thân, trực tiếp nhào tới ôm Ân Tĩnh một cái thật chặt, sau đó phát ta tiếng thỏa mãn thật dài, cảm khái nói: " Tĩnh nhi, cuộc đời này có nàng rồi thì còn cần gì nữa.!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro