chương 53
Thái hoàng thái hậu hiểu rõ Trí Nghiên đang phức tạp như thế nào, bà cũng đã làm mẹ. mặc dù không đành lòng thấy Trí Nghiên si mê Ân Tĩnh như nước, nhưng so với thiên hạ đại loạn thì vẫn hơn, ôn nhu khuyên nhủ: " Nghiên nhi không bằng con buông tay đi, ngươi cùng Ân Tĩnh không có hợp, dù gì thì cũng có một khoảng thời gian rồi, như vậy thì cuộc đời này cũng không tiếc, ngươi mặc dù nữ phẫn nam trang mấy năm nay, nhưng dù sao cũng vẫn xem có công tử nào xứng đáng, sớm ngày thành gia, coi như là thỏa mãn tâm nguyện của mẫu hậu."
Trí Nghiên: " mẫu hậu hy vọng nhi thần khôi phục thân phận nữ nhi?"
Thái hoàng thái hậu: " cũng không hẳn, so với chuyện ngươi muốn thành thân cùng Ân Tĩnh vẫn là dễ dàng hơn."
Trí Nghiên lắc đầu: " nhi thần tuyệt đối không buông tay Ân Tĩnh, mặc dù nàng không muốn cùng vi thần vĩnh kết đồng tâm, nhi thần cũng vẫn muốn nắm chặt tay nàng."
" ngươi...hà tất phải khổ như vậy, cảm tình loại này thời gian lâu dài cũng sẽ phai nhạt, năm đó ai gia cùng phụ hoàng ngươi cũng ân ái mặn nồng rất nhiều, nhưng sao đó cũng bị người khác cướp mất. Ân Tĩnh quả là không tệ, nhưng nàng lại không muốn một chỗ cùng ngươi, tất nhiên là có lý do, ngươi cần gì phải cưỡng cầu nàng, cũng như cho mình một đường lui mà phải không? Nghiên nhi, nghe mẫu hậu một lần, buông tay đi có được không, không nên vì tư tình nữ nhân mà đem mình đẩy vào đường cùng."
Tâm Trí Nghiên cũng xao động, nàng toàn tâm toàn ý muốn cùng Ân Tĩnh đến răng long đầu bạc, nhưng mà lại không nghĩ đến cảm thụ của Ân Tĩnh, biểu hiện như vậy là yêu sao? Nếu buộc Ân Tĩnh gả cho nàng thì chẳng khác nào giống hoàng huynh năm đó? Ân Tĩnh vẫn sẽ không vui, chuyện này cũng đâu phải là điều nàng mong muốn! Trí Nghiên nhìn mẫu hậu hậu hỏi: " có phải nhi thần đã ép buộc nàng?"
Thái hoàng thái hậu đau lòng nói: " trong lòng nàng cũng không phải không có ngươi."
Từ an thọ cung đi ra, không phát giác lại đến hàm ninh cung, đụng phải Cao Hành, Cao Hành hiện giờ đã là đại nội thị vệ, có thể tùy ý vào hậu cung. Trí Nghiên làm bộ nói: " Cao tướng quân gần đây thật bận rộn, bổn vương muốn gặp cũng khó."
Cao Hành nhìn thấy Trí Nghiên thì cảm thụ khác, quả thật là tuấn tú, hết thảy tốt đẹp đều ưu đãi hết cho hắn. tuy vậy nhưng vẫn hành lễ: " mạt tướng tham kiến vương gia." Rồi sao đó đứng dậy giải thích: " mạt tướng là lần đầu nhậm chức, đối với sự vụ trong cung có đều không quen cho nên không dám chậm trễ."
Trí Nghiên tựa tiếu phi tiêu nói: " thái hậu vậy mà coi trọng ngươi, tướng quân nên biểu hiện cho tốt vào." Dừng lại một chút, nói " tương kính không bằng ngẫu nhiên, Cao tướng quân hôm nay cùng bổn vương uống vài ly, bổn vương cũng có chuyện muốn nói với đại tướng quân."
Cao Hành chỉ có thể lĩnh mệnh hắn cũng muốn xem một chút bản lĩnh của cảnh vương, làm thế nào mà chiếm lấy được trái tim của Ân Tĩnh.
Trí Nghiên: " Cao tướng quân hiện giờ đường quan rộng mở nhanh chóng, ngay cả bổn vương nhìn cũng phải ngưỡng mộ."
Cao Hành cuối thấp đầu: " mạt tướng ngu dốt, thỉnh vương gia chỉ bảo"
" chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà Cao đại tướng quân thăng cấp, biết rằng Cao tướng quân là người có tài, không làm ra việc gì tổn hại thái hậu đâu." Khi Trí Nghiên nói lời này, mặt mang nụ cười, ý tứ hàm xúc không chút châm chọc, Cao Hành như bị mũi dao sắc bén đâm tới, ý lạnh lan tràn.
Hắn chưa bao giờ xem thường Trí Nghiên, một thiếu niên hơn hai mươi tuổi có thể dựa vào chính đôi tay của mình nắm giữ hơn phân nửa gian sơn, tuyệt đối không giống như bề ngoài ôn hòa lễ độ. Hắn từng nghe nói, Trí Nghiên có lần bị bao vây chút nữa thì mất mạng, bên người chỉ có vài trăm binh lính lại bị mấy ngàn kẻ thật mạnh vây quanh, mở đường máu, sau đó giúp chiến sĩ đã hi sinh báo thù rửa hận, toàn thắng trở về, một mình diệt hơn ngàn tù binh, binh quyền địa vị và hiếu chiến như thế, nhưng hiện tại thực làm người khác khó hiểu, có thật là anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân?
Cao Hành: " mạt tướng bất tài, được thái hậu nâng đỡ, nhất định tận tâm dốc sức không phụ lòng kỳ vọng của mọi người."
Trí Nghiên suy nghĩ sâu xa nhìn hắn: " cũng chỉ có Cao tướng quân mới có thể làm cho thái hậu vài phần kính trọng."
Trong lòng Cao Hành khẽ run, chuyện hắn và Ân Tĩnh không cẩn thận bị người Cao gia tiết lộ, giờ không còn là bí mật nữa, mục đích không cần nói cũng biết là cho người ngoài biết Cao Hàm hai nhà là có quan hệ thân thiết. hiện giờ xuất phát từ lợi ích riêng cũng được, ghen tỵ cũng được, bực tức cũng tốt, nữ nhân băng thanh ngọc khiết của hắn đã bị Phác Trí Nghiên chiếm lấy, làm hắn thật khó chấp nhận, cùng Ân Tĩnh tiếp tục nhân duyên, cuộc đời này chỉ sợ là vô vọng. hắn thật sự muốn nói cho Trí Nghiên biết cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt, quan trọng hơn hắn thấy Ân Tĩnh đối với hắn cũng không phải hoàn toàn là vô tình, bằng không thì sao lại ân sủng đối với hắn, còn làm Trí Nghiên ghen ghét? Như thế làm hắn ẩn ẩn có chút đắc ý.
Trí Nghiên cũng không để bụng, mà chỉ nhìn hắn nói: " Cao tướng quân phải hiểu được câu, châu chấu đá xe, buồn cười không tự lượng sức, đừng mưu toan cùng bổn vương đối nghịch, nữ nhân của bổn vương càng phải tôn trọng nhưng khôn gần gũi, bổn vương nhẫn nại có giới hạn, đừng vì một chút si tâm vọng tưởng mà đánh mất tiền đồ." Nói xong nhìn chằm chằm vào Cao Hành.
Cao Hành sắc mặt khó coi, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: " đa tạ vương gia chỉ điểm."
Trí Nghiên lúc này mới mang theo người hầu nghênh ngang mà đi, Cao Hành đứng tại chỗ trầm ngâm thật lâu.
Ân Tĩnh biết Dung doanh Nguyệt đang chờ nàng ở vũ các nhưng cũng không sốt ruột, không ngồi kiệu mà nhàn nhã trong ngự hoa viên đi tới, không nghĩ tới lại nhìn thấy Trí Nghiên cùng Cao Hành đang nói chuyện cách đó không xa, mặc dù không nghe ra bọn họ nói gì, nhưng cũng có thể đoán được, Trí Nghiên đang làm khó Cao Hành. Cao Hành bị Trí Nghiên răn dạy, thần sắc xấu hổ cực kỳ. Ân Tĩnh nghĩ muốn đi khỏi, mà thấy Trí Nghiên đi khỏi rồi. lấy lại bình tĩnh bước tới.
Cao Hành vừa ngẩng đầu thấy Ân Tĩnh, đầu tiên là kinh ngạc sau đó đỏ mặt cuối đầu thi lễ.
Ân Tĩnh: " miễn đi." Tố Nghiên đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới hỏi: " cảnh vương tìm ngươi có chuyện gì?"
Cao hành: " vừa rồi trên đường ngẫu nhiên gặp vương gia, nói hai câu rồi cũng không có chuyện gì nữa."
Ân Tĩnh làm sao tin được, mơ hồ đoán được vì sao Trí Nghiên tìm Cao Hành. Trí Nghiên vẫn xem Cao Hành là tình địch, địch ý với Cao Hành rất lớn. có lẽ là nói nặng Cao Hành vài câu, Cao Hành không chịu nói ra cũng không truy vấn, nói nửa cũng chỉ làm nàng thêm xấu hổ, vả lại nàng cũng có điều muốn hỏi Cao Hành, ban tọa cho Cao Hành, sau đó hỏi: " Cao tướng quân thân là thái phó, sao lại bỏ mặc hoàng thượng ham chơi?"
Cao Hành: " nói vậy nương nương vừa mới gặp hoàng thượng."
Ân Tĩnh gật đầu: " nếu không ai gia cũng sẽ không biết."
Cao Hành: " mạt tướng biết sai, mong nương nương trách phạt."
" chuyện này là ngươi cố ý." Ân Tĩnh hoảng hốt hỏi.
" dạ đúng." Cao Hành không phủ nhận.
Ân Tĩnh không hiểu hỏi: " vì sao?"
" hoàng thượng mấy ngày nay luôn không yên lòng, nguyên nhân là do nghe được một ít chuyện nhảm....."
Ân Tĩnh sắc mặt trầm xuống, cắt ngang lời hắn: " làm càn!"
Cao Hành thoáng thất thần đứng xa ra, quỳ xuống: " nương nương thỉnh bớt giận, mạt tướng không có ý khác, chỉ cảm thấy ép buộc hoàng thượng làm gì, không bằng làm cho hoàng thượng thoải mái mấy ngày, ngược lại lập ít công to."
Ân Tĩnh thản nhiên nói: " ai gia chỉ sợ hắn chơi riết thành quen, sau này không thể vãn hồi."
Cao Hành: " mạt tướng cam đoan với nương nương, tuyệt đối sẽ không để phát sinh chuyện đó."
Ân Tĩnh nhíu mi: " nga? Xem ra Cao tướng quân rất tự tin, ngươi và hoàng thượng ở chung có lẽ rất hòa hợp, khiến cho hoàng thượng đều nguyện ý nghe theo ngươi."
Trong lòng Cao Hành căng thẳng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Ân Tĩnh một chút liền gục đầu xuống. Ân Tĩnh hiện giờ không phải tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát năm đó nữa, hiện tại nàng chính là thái hậu lại còn buông rèm chấp chính, ngay cả cảnh vương cũng cam nguyện vì nàng, nàng cũng không phải thuận miệng mà nói như vậy. trong nháy mắt, Cao Hành cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ thực xa xôi, đồng thời cũng thấy nhiều năm thân cận như vậy cũng vô nghĩa. Hoàn cảnh thay đổi Ân Tĩnh vẫn xinh đẹp động lòng người như thế, mười năm cũng không biến hóa, nhưng trái tim của nàng đã không thuộc về hắn, thái hậu cao cao tại thượng làm hắn chỉ có thể ngưỡng mộ, quỳ trên mặt đất cung kính nói: " là mạt tướng tự cho là đúng, suýt chút nữa dạy hư hoàng thượng, mạt tướng là thái phó bất tài, phụ lòng nương nương mong đợi, thỉnh nương nương phạt tội."
" Cao Tướng quân nói quá lời, hoàng thượng đối với thái phó khen không dứt, ai gia cũng thật vừa lòng, chẳng qua là tướng quân mới lên làm thống lĩnh vệ cấm quân, sự vụ nặng nề, hai nơi không thể chiếu cố tốt, ai gia cũng không nhẫn tâm thấy Cao tướng quân lao lực, chức thái phó tạm thời gác lại đi, đợi cho nhàn hạ một chút rồi hãy quay lại dạy hoàng thượng cũng được."
Cao Hành vội tạ ơn.
Ân Tĩnh còn muốn hỏi hắn có quen biết Dung thái phi hay không, nhưng nghĩ lại hắn không phải người thân cận gì nên không nói. Rời đi, sau đó nàng nói với Trí Hiền: " tìm người theo dõi Cao tướng quân, xem hắn thường qua lại thân mật với ai."
Trí Hiền nhận lệnh, Tố Nghiên một bên cảm thán nói: " aizz, thế sự vô thường nhớ năm đó tiểu thư cùng Cao công tử là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, ngay cả uyên ương cũng phải hâm mộ, hiện giờ lại xa lạ, Cao công tử nào còn nửa điểm phong thái năm đó."
Ân Tĩnh không lên tiếng, trong lòng cảm khái vô hạn. có lẽ Tố Nghiên nói đúng cho nên mỗi lần gặp Cao Hành, tình cảm ngày xưa cũng từ từ biến mất, hôm nay thấy hắn lại không còn sót lại gì. Bộ dạng Cao Hành khúm núm không phải là cử chỉ mà người nàng ngưỡng mộ nên có. Người nàng thích như là....Trí Nghiên vậy, tự tin không đem người trong thiên hạ đặt vào trong mắt, có đôi khi cuồng vọng không kiềm chế được, có đôi khi lại cố tình gây sự, ngốc ngếch nhưng lại đáng yêu. Trí Nghiên đích thực đán giá là nguời cho nàng phó thác chung thân, chỉ tiếc là....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro