Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 52

Sáng sớm liền đi đến Ngọc Hi cung, đám cung nhân từ xa nhìn thấy thái hậu đang ngồi kiệu đi đến liền vội vàng vào thông báo. Những người khác nghe thấy thái hậu giá lâm, sợ hãi không ít, cùng nhau răm rắp quỳ thành một hàng.

Ân Tĩnh không lên tiếng nhìn thấy Phác Du Lẫm cùng Phác du Đan cả hai đang cùng nhau đá dế. cho đến khi phân thắng bại, hồng mục tướng quân của phác du Lẫm đá thắng con lục vĩ tướng quân của Phác du Đan. Phác du Lẫm vui vẻ hoa chân múa tay, Phác du Đan vẻ mặt không phục nói: " ngày mai ta sẽ đấu với hoàng huynh tiếp!"

Phác Du Lẫm ngẫng đầu lên nói: " không sợ, trẫm sẽ kêu thái phó giúp trẫm tìm một con khác lợi hại hơn, không thể không đấu cho ngươi phục."

" hoàng thượng."

Âm thanh phía sau vang lên Phác du Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy mẫu hậu sợ đến mức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Phác du Đan thấy Ân Tĩnh tuổi còn nhỏ nhưng bình tĩnh hơn Phác du Lẫm rất nhiều, hành lễ: " Đan nhi tham kiến thái hậu."

Ân Tĩnh trong lòng hiểu rõ Dung doanh Nguyệt rất biết cách dạy nhi tử..Ân Tĩnh thấy hai đứa trẻ trên người toàn là bụi đất, ngoắc tay gọi lại.

Ân Tĩnh ngồi xổm xuống, rút khăn lụa trong tay ra lau bụi bẩn trên y phục của Phác du Đan, sau đó, nói: " vừa mới sáng sớm, Đan nhi sao không đọc sách lại cùng hoàng huynh chơi đùa? Ngươi cũng biết làm vậy là không đúng?"

Phác du Đan nghiêng đầu liếc nhìn Phác du Lẫm, lát sau mới nói: " hôm nay sư phó vắng mặt, Đan nhi ham chơi mới có chủ ý này thái hậu muốn trách thì cứ trách Đan nhi."

Không ngờ Phác du Lẫm lên tiếng: " là chủ ý của trẫm, không liên quan đến hoàng đệ."

Ân Tĩnh nhìn hắn, sau đó quay sang Phác du Đan nói: " biết sai là tốt rồi, sai phạm này về sau không được lặp lại nữa."

Phác du Đan gật đầu, còn thay Phác du Lẫm cầu xin: " xin thái hậu không trách tội hoàng đế ca ca."

Ân Tĩnh vỗ đầu của hắn : " đi thôi."

Ân Tĩnh nhớ đến gì đó, ra lệnh cho nội thị: " báo với Dung thái phi chờ ở vũ các, lát sau ai gia sẽ qua đó."

Nội thị cuối đầu nhận mệnh, nắm tay Phác du Đan rời đi.

Ân Tĩnh nhìn đến Phác du Lẫm thở dài một hơi nói: " còn không lại đây."

Phác du Lẫm lúc này mới từ từ đi đến, ánh mắt vẫn nhìn mặt đất.

Ân Tĩnh nhìn hài tử xa lạ của nàng, ôn nhu nói: " trong lòng con có oán giận mẫu hậu hay không?"

Phác du Lẫm ngẩng đầu, sau lại cuối đầu xuống, nhỏ giọng nói " nhi thần không dám."

Ân Tĩnh: " nơi này không có người ngoài, con có điều gì muốn nói cứ nói ra."

Phác du Lẫm vẫn không lên tiếng.

Ân Tĩnh nhìn bộ dạng của hắn nào có nửa phần giống quân vương, hắn thà thân cận với Dung doanh Nguyệt chứ không thèm để ý đến mẫu hậu, trong lòng Ân Tĩnh tức giận nói: " ngươi ngẩng đầu lên cho ai gia."

Phác du Lẫm nghe mẫu hậu mình tức giận cả người run rẩy, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn mặt mẫu hậu, nghĩ lại lời mẫu hậu nói, trong lòng ủy khuất, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cầm không được nước mắt liền rơi xuống.

Ân Tĩnh thấy vậy đau lòng nói: " ai gia biết trong lòng con tức giận, nếu con không hỏi, ai giả biết trả lời con như thế nào đây?"

Phác du Lẫm có nhiều vấn đề muốn mẫu hậu giải thích liền nói: " mẫu hậu luôn không để ý Lẫm nhi, có phải là chỉ thích hoàng thúc mà không thích Lẫm nhi đúng không?"

Ân Tĩnh biết trong lòng Lẫm nhi chỉ suy nghĩ như một đứa trẻ, ho nhẹ một tiếng nói, " sao thế được, mẫu hậu vẫn yêu thương Lẫm nhi chưa bao giờ ghét bỏ, sở dĩ mẫu hậu không gặp Lẫm nhi là do có nguyên do." Phác du Lẫm không tin nghi hoặc nói: " vậy thì tại sao lúc Lẫm nhi đi gặp mẫu hậu, mẫu hậu lại không chịu gặp Lẫm nhi."

Chỉ tại hắn mỗi lần đến đều không đúng lúc những lúc đó dường như là nàng luôn cùng Trí Nghiên một chỗ, phác du Lẫm mỗi lần tới đều là ngay lúc nàng xấu hổ nhất, Ân Tĩnh không muốn trốn tránh nên ái náy nói: " quả thật là mẫu hậu không đúng, không trách được con, mẫu hậu hứa từ nay về sau sẽ không như vậy nữa."

Trên mặt Phác du Lẫm thoải mái được một chút, lại nhíu mày nói:

" Lẫm nhi còn có một chuyện không rõ."

Ân Tĩnh: " con muốn biết gì cứ hỏi."

" nhi thần nghe nói mẫu hậu gả cho hoàng thúc, trong lòng không hiểu rõ lắm, mẫu hậu là thái hậu, vì sao phải gả cho hoàng thúc? Mẫu hậu gả cho hoàng thúc rồi về sau còn ở trong cung nữa không? Về sau nhi thần nên xưng hô với mậu hậu như thế nào? xưng hô với hoàng thúc thế nào?" Phác du Lẫm luôn đặt ra các câu hỏi dọa người, mà có người hỏi hắn, hắn trả lời không được nên mới đi hỏi mẫu hậu.

Ân Tĩnh nhìn hắn trầm mặc nửa ngày mới nói: " mẫu hậu sẽ không gả cho hoàng thúc, những vấn đề mà con đang hỏi đều là dư thừa."

" thật sao!" Phác du Lẫm ánh mắt sáng lên, vui mừng nói " mẫu hậu sẽ không bỏ Lẫm nhi đúng không?"

Ân Tĩnh ôm chầm lấy hắn chắc chắn nói " sẽ không" trong lòng lại thầm nghĩ về sau con lớn lên, hiểu rõ sự việc, lại không chịu ở bên cạnh ta!

" như vậy hoàng thúc sẽ không làm hoàng đế, Lẫm nhi vẫn là hoàng đế đúng không?" Phác du Lẫm lo lắng nói một câu cuối cùng.

Ân Tĩnh cười khổ, ngay cả đứa nhỏ mười một tuổi cũng coi trọng quyền lực, trong thiên hạ sợ chỉ có người đó mới không thèm để trong mắt. Ân Tĩnh sờ mặt hắn nói " Lẫm nhi cứ yên tâm làm hoàng thượng đi, hoàng thúc chẳng những không đoạt của con, mà còn có thể bảo vệ con, giúp con tại vị càng ngày càng vững mạnh."

...............

" nghe nói đêm qua ngươi xuất cung?" thái hoàng thái hậu ngồi trên giường, tay vuốt vuốt chiếc nhẫn, chậm rãi nói.

Gương mặt đang cười của Thuận Khuê lập tức cứng ngắc, Trí Nghiên mới uống được ngụm trà phun hết ra ngoài.

Thái hoàng thái hậu liếc mắt một cái, " Nghiên nhi con cũng đừng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nghe nói đêm qua ngươi nghỉ lại Hàm ninh cung?"

Trí Nghiên không giấu diếm, " đúng vậy." nhớ lại tối qua cùng Ân Tĩnh thật nhiệt tình, biểu cảm vui sướng thỏa mãn, quyết định về sau cần bồi bổ thêm cho Ân Tĩnh mới được...

Thái hoàng thái hậu hừ lạnh cũng không tính sổ với Trí Nghiên quay sang hỏi Thuận Khuê: " ngươi đi đâu?"

Ngay cả chuyện trèo tường còn biết, thái hoàng thái hiển nhiên cũng biết rồi mà còn cố hỏi, Thuận Khuê nhỏ giọng đáp: " phủ học sĩ."

Thái hoàng thái hậu hừ lạnh: " tới khuê phòng của Hàm đại tiểu thư." Sau đó dùng ngón tay chỉ vào mặt Thuận Khuê, run run " Thuận Khuê a Thuận Khuê, ngươi làm cái gì vậy hả, bây giờ ngươi không phải là hạ nhân nữa mà chính là công chúa của đại sở, thân phận tôn quý, sao có thể làm như bọn đạo chích? Để người khác biết được chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?"

Trí Nghiên nghe xong không vui chen vào: " mẫu hậu nói sai rồi, nhi thần ở biên quan đánh giặc, trèo tường là chuyện bình thường."

Thái hoàng thái hậu: " đó là dò la chiến sự, còn nàng là leo trộm đi ngoại tình, nàng còn là tân nương đó. mà so với nàng, nhà ngươi con ghê tởm hơn!"

Trí Nghiên mất mặt, tiếp tục ngồi uống trà của mình.

Thuận Khuê nóng bừng hai má, có chuyện nàng lo lắng cũng lâu rồi, thừa cơ hội này quỳ gối trước mặt thái hoàng thái hậu nói: " thái hoàng thái hậu, Thuận Khuê có chuyện muốn nói, mong gần thái hoàng thái hậu đáp ứng."

Thái hoàng thái hậu thấy nàng nói vậy trong lòng cảm thấy lo lắng. nha đầu này từ nhỏ trong lòng đã nghĩ gì thì nói đó, cho dù chuyện xấu thì cũng nhất định là do chủ ý Phác Trí Nghiên. Những vẫn nói: " ngươi hãy nói xem."

Thuận Khuê: " thỉnh thái hoàng thái hậu tước đi danh hiệu công chúa, Thuận Khuê đã quen làm hạ nhân, thật không đảm đương nổi danh hiệu công chúa này."

Thái hoàng thái hậu lập tức quát lên: " điều này không được, công chúa đâu phải trò đùa, muốn phong thì phong muốn tước thì tước. công chúa có cái gì không tốt, kim chi ngọc diệp, không biết bao nhiêu người vọng tưởng trong hoàng tộc. ngươi mau chặt đứt ý niệm này trong đầu đi, ai gia không bao giờ đồng ý."

Trí Nghiên xen vào: " đúng vậy, nào có kẻ không hiểu đạo lý như ngươi, đừng có ngốc ngếch nữa."

Thuận Khuê vẫn quỳ như cũ không chịu đứng lên: " đạo lý này Thuận Khuê hiểu rõ, Thuận Khuê cũng cảm kích thái hoàng thái hậu yêu thương, nhưng mà Thuận Khuê xuất thân thấp hèn, đột nhiên có vinh quang lớn như vậy, thật không hình dung nổi, Thuận Khuê biết nói chuyện gì bây giờ cũng là chậm trễ, ngày đó suy nghĩ hồ đồ mới không dám cự tuyệt ngay, hiện tại lại làm cho thái hoàng hậu khó xử.."

Thái hoàng thái hậu cắt ngang: " nếu ngươi biết ai gia khó xử thì đừng nhắc lại, sau này cũng thế, đừng hở một chút bắt ai gia thu hồi mệnh lệnh đã ban. Ai gia chỉ nói vậy thôi, không cần bàn cãi gì thêm. Mẫu thân ngươi hiện tại không khỏe, ngươi đi xem nàng đi."

Quả nhiên Thuận Khuê nghe xong, vội vàng đứng lên cáo từ.

Trí Nghiên nhìn ra bên ngoài, chờ cho Thuận Khuê đi khuất mới nói: " mẫu hậu tính giấu nàng bao lâu."

Thái hoàng thái hậu giận dữ nói: " ngươi muốn ai gia nói chuyện này như thế nào đây?"

Trí Nghiên: " nếu ngày đó Vân di tỉnh táo lại, Thuận Khuê cũng sẽ biết, đến lúc đó chỉ sợ càng hỏng việc."

Thái hoàng thái hậu thở dài: " đúng là oan nghiệt mà!" sau đó nhìn Trí Nghiên nói tiếp: " ngươi và hoàng huynh đều là con của ai gia, nhưng tính tình thì lại hoàng toàn trái ngược, đôi khi ai gia thật sự muốn ngươi thà rằng có tính tình giống như hoàng huynh ngươi, sẽ không vì một nữ nhân mà cái gì cũng không cần."

Trí Nghiên cười nói: " mẫu hậu thật châm biếm, nếu năm đó không có mẫu hậu sau lưng giúp đỡ, chuyện hoàng huynh làm bậy có mười cái đầu cũng không đủ cho phụ hoàng trảm, càng khỏi phải nói đến thừa kế ngôi vị, mẫu hậu lẽ nào lại muốn nhi thần giống hoàng huynh."

Thái hoàng thái hậu: " tốt xấu gì hắn cũng là hoàng huynh của ngươi, có thể nào lại nói hắn như thế.'

Trí Nghiên: " nhi thần ăn ngay nói thật thôi, hoàng huynh phong lưu thành thói quen, không biết hại bao nhiêu cô nương trong sạch, nhìn xem hậu cung phi tần, người nào cũng trẻ tuổi mĩ mạo, đời này cứ như vậy, nếu hoàng huynh hiểu được thì sẽ không làm uổng cả đời người ta như thế."

Thái hoàng thái hậu: " cũng không thể nói như vậy được, hoàng đế hậu cung ba ngàn là chuyện hiển nhiên, so với tổ tông thì hoàng huynh ngươi kém xa."

Trí Nghiên phản bác: " đó là quang minh chính đại chứ không phải cường hào thủ đoạt, lấy Ân Tĩnh mà nói, năm đó hoàng huynh biết Ân Tĩnh có hôn ước, còn nạp nàng làm phi, không phải là do mơ ước dung mạo tuyệt thế của Ân Tĩnh hay sao?"

Thái hoàng thái hậu: " việc này sao ngươi biết?" năm đó bà cũng đã lấy cớ đó cản trở Ân Tĩnh tiến cung, tiếc rằng tiên đế nhìn thấy Ân Tĩnh là mê luyến không thôi, không thể kiềm chế, bà mới bất đắc dĩ đáp ứng.

" muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm." Lại cảm khái,

" Tĩnh nhi mà không tiến cung thì là người hoạt bát, sáng sủa cỡ nào, không phải như hiện tại, lúc nào cũng cẩn trọng đề phòng, lòng sâu như đáy biển."

Nguyên lai nói cả buổi cũng bởi bất bình thay cho Ân Tĩnh, " hừ" một tiếng: " ai gia cũng thật hối hận, sớm biết hôm nay ngươi cùng nàng có quan hệ như vậy, năm đó giá nào cũng không đồng ý cho nàng tiến cung."

Trí Nghiên cũng nghĩ, nếu Ân Tĩnh không tiến cung, nàng làm sao có thể gặp được Ân Tĩnh? Vả lại nếu Ân Tĩnh không tiến cung, thì sẽ gả cho Cao Hành, khi đó vợ chồng người ta ân ái thì nàng cũng đâu có liên quan. Nàng sở dĩ đau lòng Ân Tĩnh là vì gặp được Ân Tĩnh trong hoàn cảnh thân bất do kỷ, nàng thích Ân Tĩnh, trừ dung mạo khuynh thành ra thì trên người nàng có khí chất thanh nhã thoát tục phi phàm làm nàng động tâm. Nghĩ đến Ân Tĩnh cứ sầu muộn hoài, Trí Nghiên liền phát hỏa. nhớ tới hôm qua Ân Tĩnh cự tuyệt không muốn gả cho nàng, bất giác buồn bã ủ rũ, buồn vui lẫn lộn, nỗi lòng hoàn toàn bị Ân Tĩnh chiếm lấy, không khỏi thở dài một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro