chương 50
Hiếu Mẫn bọc chăn hết cả người khóc rống lên, đến mức mệt mỏi, trong lúc ngẩn ngơ lại cảm giác được có người đang ôm mình, một lúc sau mới nghe được tiếng nói quen thuộc " Hiếu Mẫn". Hiếu Mẫn sợ đến mức thiếu chút nửa ở trên giường nhảy dựng lên, bất động nhìn chằm chằm người tới hoảng sợ hỏi: " sao ngươi lại ở đây? Ngươi vào bằng cách nào?"
Thuận Khuê vẫn mặc y phục bình thường khi còn ở bên cạnh Trí Nghiên, kiểu tóc thắt hai bên nửa điểm cũng không ra dáng của một công chúa mà càng nhìn càng giống như người bình thường. Thuận Khuê không trả lời, lập tức bỏ giày ra leo lên giường mặc kệ Hiếu Mẫn cau mày nhăn mặt, gắt gao ôm lấy nàng, vùi đầu trong cổ nàng, hít một hơi thật sâu mới có thể bình phục được sự nhung nhớ mấy ngày nay.
Hiếu Mẫn nhìn Thuận Khuê, lửa giận xông lên, gạt tay Thuận Khuê ra, cả giận nói: " ta còn chưa tìm ngươi tính sổ ngươi lại tự đưa đến tới cửa."
Thuận Khuê không hề biết chuyện gì cứ tưởng bởi vì chuyện chỉ hôn mà tức giận, cười làm lành nói: " đúng là đáng phạt, có hay không có thể cho ta giải thích?"
Hiếu Mẫn rốt cuộc miệng cọp gan thỏ, trong lòng cũng muốn nghe xem Thuận Khuê ngụy biện cái gì, lạnh nhạt nói: " ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói không cần phải hỏi ý ta."
Thuận Khuê nhìn nàng, bộ dáng Hiếu Mẫn rõ ràng là rất tức giận nhưng lại thấy rất là đáng yêu, thật sự là làm cho người ta nhìn mà càng ra sức yêu thương. cười xong, lúc này mới nói: " ta biết ngươi giận ta."
Hiếu Mẫn hừ lạnh một tiếng, xem như thừa nhận.
Thuận Khuê: " ta và vương gia kì thực chỉ là lá chắn thôi, ngươi nên biết trong lòng vương gia chỉ có thái hậu, như thế nào sẽ lấy một tiểu nha đầu như ta đây."
Hiếu Mẫn chua xót nói: " ngươi hiện giờ chính là Thuận hoa công chúa tôn quý vô cùng."
" công chúa chỉ là cái hư danh thôi, là thái hậu thiên vị ta, nếu cho ta lựa chọn, ta tình nguyện chỉ là một hạ nhân, ít nhất sẽ không bị nhiều người ghi hận như vậy." Thuận Khuê nói điều là sự thật, đột nhiên một nô tỳ bước lên mây thành công chúa, tự nhiên sẽ có người ghét.
Hiếu Mẫn: " ý chỉ của thái hậu là sửa không thể được, huống chi thái hoàng thái hậu còn chỉ hôn trước mặt mọi người, chẳng lẽ còn có thể thay đổi?"
Thuận Khuê cười nói: " ngươi đã quên, hiện giờ nhiếp chính là vương gia, thái hoàng thái hậu cũng không ép được vương gia."
Hiếu Mẫn: " đã như thế, vì sao cảnh vương còn giống trống khua chiêng chuẩn bị hôn lễ?"
Thuận Khuê nói thẳng: " vương gia đại hôn là không sai, chẳng qua người muốn kết hôn không phải là ta, mà là người khác, về phần ai thì ngươi hẳn cũng đã có thể đoán được."
Hiếu Mẫn hơi động não, liền thốt ra: " là dì!" sau đó là thật sự rất khó tin, không ngờ cảnh vương thật sự lại dám cưới dì, dì chính là thái hậu!, " dì ta cũng đồng ý sao?" rời cung cũng mấy ngày nay, trong nhà lại không ai đề cập đến chuyện trong cung, cho nên Hiếu Mẫn không hề biết chuyện gì cả.
Thuận Khuê cười nói: " người chứ đâu phải là cỏ cây đâu mà vô tình, vương gia si tình như vậy, cho dù là cứng như sắt thì cũng biến thành mềm."
Hiếu Mẫn vẫn không tin nổi, Thuận Khuê lại kể hết chân tướng sự tình, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống. nhất cử nhất động nàng hiện giờ đều có người nhìn, chuyến này ra cung cũng không hề dễ dàng gì. Hôm nay thừa cơ Đoàn thái phi bố thí cơm chay, trộm chạy ra ngoài. Hiện tại chỉ muốn cùng Hiếu Mẫn ở chung một hồi, tay lại một vòng ôm Hiếu Mẫn vào lòng.
Bên hông Hiếu Mẫn bỗng nặng nặng, phục hồi tinh thần lại, nghe Thuận Khuê nói không có lấy cảnh vương, trong lòng đã tha thứ cho nàng một phân nửa. nhưng nếu không đem chuyện hỏi thì trong lòng thật khó chịu: " ngày đại thọ thái hoàng thái hậu, ta rõ ràng là uống rất ít rượu nhưng tại sao lại say mèm, còn cùng ngươi..." nguyên lai là muốn chất vấn mà nhớ đến đêm đó, mặt không khỏi đỏ lên.
Thuận Khuê nghe Hiếu Mẫn đột nhiên hỏi chuyện ngày đó, tâm cả kinh, không phải nàng đã biết?
Hiếu Mẫn thấy Thuận Khuê thay đổi sắc mặt, lập tức hiểu được quả nhiên có kỳ quái, không khỏi giận tím mặt, quát: " Thuận Khuê, thật là ngươi!" hóng mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống. trong lòng ủy khuất cực điểm, nguyên lai là Thuận Khuê có tâm thiết kế, cả giận nói, " vì cái gì? Vì cái gì ngươi làm như vậy với ta?" nếu không phải đêm đó cả hai đã phát sinhn quan hệ da thịt, nàng và Thuận Khuê căn bản sẽ không có nhiều gút mắt như vậy.
Thuận Khuê không thể phủ nhận chuyện này được lại khó có thể nói ra chân tướng, vốn là để kích thích thái hậu, nên nói thế nào đây. Sợ nàng còn không thể chấp nhận hơn, còn nói với thái hậu nghe vậy thì càng nguy.
Hiếu Mẫn thấy Thuận Khuê không lên tiếng, lại nói: " vì sao lại là ta? Rõ ràng chúng ta cũng không nhận thức, vì cái gì lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy đối với ta?" Hiếu Mẫn bởi vì cảm lạnh có chút ho khan, lúc này lại giận dữ nên ho không ngừng, mặt đỏ bừng, Thuận Khuê giúp nàng thuận khí còn rót cho Hiếu Mẫn ly nước, Hiếu Mẫn không nhận mà còn gạt tay, nước đổ hết lên người Thuận Khuê, ly trà rớt xuống bể tan nát.
Thuận Khuê không để ý đến y phục của mình đã bị ướt, đi tới, hai tay lòng vào nhau, đứng thẳng lưng, vẻ mặt ái náy nhìn Hiếu Mẫn, nói: " ngày ấy rượu ngươi uống chính xác có chút kì lạ, ta chỉ bỏ một chút dược hôn mê."
Nghe Thuận Khuê nói Hiếu Mẫn có một chút choáng váng. Nguyên lai sự trong sạch của nàng là do người ta hảm hại, mà nàng tốt xấu lại không biết phân biệt, trái lại còn yêu thương nhung nhớ người hãm hại nàng. Cảm giác trong lòng càng thêm hận Thuận Khuê, không nói tiếng nào, chỉ căm hận nhìn chằm chằm nàng.
Thuận Khuê thấy vậy chỉ có thể tận tình giải thích nhưng càng nói thì lại càng không có tác dụng gì.
Hiếu Mẫn bỗng nghe được Thuận Khuê nói, mặc cho mình trách phạt, chỉ cần không giận nàng nữa là được, tâm bất đầu động. cùng Thuận Khuê từng nhiều lần làm tình, nhưng lần nào cũng bị Thuận Khuê ép nàng đến kiệt sức mà ngủ say. Mà nàng vẫn chưa được chạm vào Thuận Khuê, tấm thân này đã trao cho Thuận Khuê là sự thật không thể thay đổi, nàng lại không thể giết chết Thuận Khuê để lấy công đạo cho mình, chỉ có thể cho Thuận Khuê ủy thân nằm dưới nàng mới có thể hết giận, không biết Thuận Khuê có còn xư nữ hay không, nàng phải có được Thuận Khuê thì Thuận Khuê sao này mới không thuộc về ai nữa. mượn can đảm nói: " thật sao, ta muốn nói cái gì thì là cái đấy?"
Thuận Khuê nhìn Hiếu Mẫn tỏ vẻ ra từ nay về sau không dám tái phạm phạm nữa, vội nói: " đúng đúng, tùy ý ngươi, chỉ cần ngươi không giận ta nữa là được."
Hiếu Mẫn hướng nàng vẫy tay, ra lệnh: " ngươi lại đây."
Thuận Khuê tiến lên vài bước, chìa tay ra cho Hiếu Mẫn, chuẩn bị tốt bộ dáng bị đòn.
" cởi quần áo ngươi ra."
Thuận Khuê run sợ, không hiểu dụng ý của Hiếu Mẫn, nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ cởi lớp y phục bên ngoài của mình ra, vừa lúc nó cũng đã bị ướt mặc cũng khó chịu.
Hiếu Mẫn đương nhiên không hài lòng: " đem quần áo cởi....cởi sạch hết ra cho ta."
Thuận Khuê giật mình, nhất thời hiểu ý chẳng lẽ Hiếu Mẫn muốn....
Đây là phạt mình hay là thưởng cho mình đây? Thiếu chút nữa là cười ra tiếng, vội nhìn xuống, còn giả bộ thuận theo trước mặt Hiếu Mẫn đem y phục từng cái lột xuống, còn làm thêm một chút động tác khiêu khích, quả nhiên Hiếu Mẫn đỏ mặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Thuận Khuê cởi xong, chớp chớp ánh mắt nhìn hỏi : " sau đó thì làm già nữa?"
Hiếu Mẫn ngây ngốc nhìn, lại nghe tiếng Thuận Khuê mới biết mình thất thố, ho nhẹ một tiếng, cố ý nghiêm mặt: " nằm xuống."
Hoan ái vốn là chuyện rất ám muội, Thuận Khuê trong lòng nhảy nhót chờ mong, không biết Hiếu Mẫn ' trừng phạt' mình như thế nào.
Hiếu Mẫn tuy rằng chưa bao giờ chủ động, nhưng bất quá cũng đã nằm dưới vài lần, tự nhiên cũng sẽ biết phải làm như thế nào. không cần dạo đầu, trực tiếp xông vào chỗ đó giữa hai chân Thuận Khuê...lúc vừa chạm vào, trong lòng nhất thời không cảm giác khác thường, ngoài miệng còn nói: " cho ngươi biết tư vị người khác khi dễ là như thế nào." không có màn dạo đầu, tự nhiên khô khốc vô cùng huống chi là lần đầu tiên. Thuận Khuê cảm giác ẩn ẩn hơi đau, trong đau đớn còn có một chút tê dại, thẳng tiến trong thân thể dẫn tới bụng nóng lên, giữa hai chân bất đầu ẩm ướt. Thuận cũng không biết đây là cảm giác gì, cúi đầu nhìn Hiếu Mẫn đang chôn đầu giữa hai chân mình, không ngừng liếm mút, khóe miệng không khỏi giơ lên, lại có cô nương khờ khạo như thế. Vẫn còn đang suy nghĩ đột nhiên một sự đau đớn đâm vào làm nàng kinh hô một tiếng " Áa". toàn thân như bị xé rách Hiếu Mẫn không hề báo trước lại xông vào thân thể của nàng.
Hiếu Mẫn bị dọa, vội rút tay ra lại phát hiện đầu ngón tay mang theo vết máu đỏ tươi. Nói như vậy Thuận Khuê vẫn là..tâm khẽ run lên, nhìn lại Thuận Khuê trên mặt không có gì khác thường giống như tiếng thét kinh hãi vừa rồi không phải từ miệng nàng mà phát ra. Đêm đó Hiếu Mẫn bị phá thân thần trí không rõ nên không biết có đau hay không, cho nên không hiểu cảm thụ của Thuận Khuê lúc này. Máu thì cũng thấy rồi, Thuận Khuê la một tiếng cũng không phải là làm bộ lừa gạt nàng. Trong lòng có chút lo lắng, nói: " ngươi thế nào?"
Thuận Khuê trong lòng cảm thấy ấm áp. Cơn đau cũng đã qua đi liền cười nói: " ta không sao, nếu ngươi có thể ôn nhu một chút thì rất tốt.'
Hiếu Mẫn nghe xong trong lòng nhảy dựng, hừ lạnh: " ngươi nghĩ thật là tốt." nói thì nói như thế nhưng lại nhìn vết máu dính ở trên giường lại cảm thấy ghê người làm sao còn nhẫn tâm làm thương tổn. đồng thời lại sinh ra một tia thỏa mãn, coi như đã đạt ước mơ tha thiết. lại nhớ lúc trước Thuận Khuê đã làm gì với nàng, nàng biết chỉ có động tình mới sẽ không khó chịu mà nàng cũng rất muốn nhấm nháp Thuận Khuê một chút. Chống lại ánh mắt long lanh của Thuận Khuê biết là đang chờ đợi mình. vứt bỏ đi ngượng ngùng, nhìn đôi môi đỏ mọng như hoa hồng kia, nhắm mắt hôn lên....Thuận Khuê cũng không ngừng đáp trả lại, môi lưỡi quấn lấy nhau không ngừng, tiếng mút mát giữa môi lưỡi giao nhau cũng ngày một càng nhanh hơn, khiến âm thanh va chạm cùng với tiếng thở dốc cũng hết sức gợi tình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro