Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 49

Giấy không gói được lửa, không biết là từ Hàm ninh cung hay cảnh vương phủ để lộ ra bên ngoài, trong cung ngoài cung đều nhanh chóng truyền ra tin thái hậu gả cho cảnh vương, đương nhiên cũng có người tin cũng có người không tin mà không tin thì chiếm đa số, vì cảnh vương lấy Thuận hoa công chúa là ý chỉ đã được ban xuống, vả lại làm sao cảnh vương có thể lấy thái hậu, cùng với thái hậu gả cho xưa nay chưa từng có, huống chị lại còn quan hệ hoàng thúc hoàng tẩu như vậy, vô luận như thế nào cũng không thể có khả năng.

Đã nhiều ngày Hàm ninh cung đông như trẩy hội, Ân Tĩnh tất nhiên biết mấy người này đến cũng chỉ vì muốn thám thính thật hư xem có phải như lời đồn thái hậu gả cho cảnh vương hay không mà thôi. Ngồi ngay ngắn ở phượng ỷ tùy cơ ứng biến, dù sao người ta cũng không dám giáp mặt mà hỏi trực tiếp nàng, cứ nói bóng nói gió làm như không biết thì được rồi. người ngoài thì còn dễ ứng phó, Ân Tĩnh chỉ sợ cha nàng đến hỏi, mai mắn Hàm đại học sĩ tính tình nhẫn nại, vẫn còn im lặng chưa đến hỏi nàng. Nếu không Ân Tĩnh thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Ân Tĩnh nghĩ đến mệt mỏi, chớp mắt dưỡng thần chút xíu. Trí Hiền mặt dù không đành lòng quấy rầy nhưng vẫn là đi qua nhỏ giọng nói.

" nương nương, thành dương quận chúa cầu kiến."

Ân Tĩnh cũng biết vì sao quận chúa lại đến đây, chất là lại có liên quan đến Trí Nghiên, không giương mắt, chỉ miễn cưỡng nói: "mời vào" đợi cho thành dương quận chúa thỉnh an mới mở mắt ra, ban tọa xong, cười nói ," ai gia mấy ngày này bận tối mặt tối mày, tiếp đãi quận chúa không được chu đáo thật sự là không nên, quận chúa ở trong cung có tốt không?"

Phác chỉ Tuân: " đa tạ nương nương quan tâm, các vị nương nương đều xem chỉ Tuân như người nhà, chỉ Tuân hết thảy đều ổn."

Ân Tĩnh gật đầu: " vậy ai gia yên tâm, ai gia còn sợ quận chúa không hợp với thời tiết, không thích ứng được."

Phác chỉ Tuân nghe xong lập tức nói tiếp: " chỉ Tuân hôm nay đến đây đúng là hướng nương nương cáo biệt."

" hửm?" Ân Tĩnh nhướn mày, " lúc trước không phải quận chúa đáp ứng cảnh vương lưu lại uống rượu mừng xong mới đi sao?"

Vẻ mặt Phác chỉ Tuân xin lỗi nói: " chỉ Tuân cũng muốn vậy, tiếc gần hôm qua nhận được thư nhà, nói phụ vương đột nhiên nhiễm bệnh nằm trên giường dậy không nổi, chỉ Tuân cảm thấy lo lắng, sợ là không đợi kịp."

Ân Tĩnh gật đầu: " nếu vậy tất nhiên phải về xem một chút. Vậy ai gia sẽ không giữ quận chúa lại, cảnh vương cũng biết việc này chứ?"

Phác chỉ Tuân: " thị vệ nói vương gia ở chỗ nương nương nên chỉ Tuân liền đến đây."

Ân Tĩnh nhìn thoáng qua Trí Hiền.

Trí Hiền: " bẩm, vương gia sáng sớm đã tới rồi mà thấy nương nương còn nghỉ ngơi nên không quấy rầy, hiện tại đang ở phòng bếp."

Từ sau đêm đó, Trí Nghiên trở nên chịu khó, thường thường tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho Ân Tĩnh. Đường đường là một vương gia mặc kệ quốc sự, cướp việc của hạ nhân, cũng không sợ người khác chê cười. Ân Tĩnh ngoài miệng nói vài lần, nhưng kì thực trong lòng rất xúc động.

Nhắc tào tháo, tào tháo đến. Trí Nghiên bưng bát sứ men xanh, khuôn mặt tươi cười đi tới. Trí Nghiên vừa vào cửa thấy Phác chỉ Tuân, trước mặt ngoại nhân không tốt tùy ý, đem chén đưa cho Trí Hiền.

Trí Hiền hiểu ý, hầu hạ Ân Tĩnh dùng.

Trí Nghiên tận mắt nhìn Ân Tĩnh uống xong, vừa lòng gật đầu, lúc này mới trở về chính sự. nghe nói Phác chỉ Tuân phải về bắc xuyên, cũng giống như ÂnTĩnh là đáp ứng, cùng Ân Tĩnh ban cho một chút lễ vật, còn nói một số lời thể diện, rồi cho phác chỉ Tuân rời đi.

Trí Hiền biết các nàng có chuyện riêng thức thời lui ra.

Trí Nghiên không hài lòng thái độ của Ân Tĩnh cho có lệ. nàng vất vả ngồi hầm một canh giờ, nhọc lòng như thế là có mục đích cả, vì nàng còn cho vào thêm một ít dược liệu bổ dưỡng của thái y..ai kêu Ân Tĩnh có thể nhẫn tâm như vậy, trốn nàng một tháng nay rồi. Ân Tĩnh có thể nhưng nàng là không thể. Nhìn Ân Tĩnh đều muốn ăn tươi nuốt sống nàng ấy rồi.

" Tĩnh nhi..." thanh âm Trí Nghiên mềm nhũn vang lên, ÂnTĩnh lập tức nổi da gà. Chống lại anh mắt của Trí Nghiên, thì lại càng cảm thấy Trí Nghiên không chút che dấu ánh mắt tỏa ra khát vọng muốn nàng. Ân Tĩnh tự nhiên biết Trí Nghiên muốn gì, trong lòng run lên vội vàng đổi đề tài: " thành dương quận chúa đột nhiên trở về, chỉ sợ không đơn giản như vậy.'

Trí Nghiên thì đang nghĩ đến chuyện khác, hồn phách đều đã bị Ân Tĩnh câu dẫn đi mất rồi, nào còn có tâm tư trong nôm chuyện khác, hy vọng thuốc bổ kia mau mau phát huy hiệu quả mới tốt.

" bắc xuyên vương dấu tài đã lâu, lần này thành dương quận chúa vào kinh, thừa cơ tiến công kì thật là để tìm hiểu thật hư trong triều, nếu ta không đánh giá sai thì nhất định muốn mượn cơ hội ta thành thân lần này, lấy tội danh của ta để dựng cờ tạo phản."

Trí Nghiên cũng không vội nói việc thành dương quận chúa, trước tha thiết hỏi: " Tĩnh nhi, hôm nay thấy hương vị canh gà trân châu như thế nào?"

Ân Tĩnh thẳng lưng, nhẹ nhàn " Uh" một tiếng.

Sau đêm đó, mặc kệ cho Trí Nghiên nhõng nhẽo hay cứng rắn, Ân Tĩnh cũng điều không đồng ý cho Trí Nghiên không an phận cứ muốn nàng, còn cố ý lôi ra một đóng khoảng cách. Mà có một số việc đã xảy ra rồi thì hết thảy đều thay đổi. hiện tại Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên luôn có cảm giác không được tự nhiên, Trí Nghiên càng ân cần, nàng càng không được tự nhiên.

Trí Nghiên nằm nghiêng trên ghế, ngoài miệng nói chính sự mà ánh mắt cứ si mê nhìn Ân Tĩnh. Ân Tĩnh mặc phượng bào màu đỏ, tóc cài một cây trâm kim phượng, trân châu rũ xuống vài viên, trước sau như một đoan trang đẹp đẽ. Trí Nghiên lại đoán lúc Ân Tĩnh khi không có vật gì trên người thì sẽ như thế nào.

Ân Tĩnh sao lại không nhìn thấu ra trong mắt Trí Nghiên đang có thâm ý, trong lòng bực bội Trí Nghiên không đứng đắn. giờ phút này các nàng đều đang ở trong chính điện, mà còn làm chuyện riêng tư thì còn ra thể thống gì. Tránh đi ánh mắt của Trí Nghiên, thản nhiên nói: " nếu ngài biết thì sao còn để thành vương quận chúa trở về, không sợ bắc xuyên vương sao?"

Trí Nghiên nhìn ra Ân Tĩnh né tránh. Khẽ cười một tiếng, đứng dậy đi lên trước, ngồi cạnh Ân Tĩnh, nhìn Ân Tĩnh có vẻ xấu hổ. rốt cuộc không chịu nổi, hôn môi Ân Tĩnh xong, lúc này mới nói: " thành dương quận chúa gióng trống khua chiêng mà đến, ít nhiều gì cũng có người nhìn chằm chằm, đương nhiên không thể quan minh khó xử nàng."

Dựa vào gần như vậy, Ân Tĩnh cảm thấy không được tự nhiên, muốn cho Trí Nghiên dời đi một chút lại sợ nàng được một tấc lại tiến một thước, tạm thời nhẫn nhịn, đồng thời tò mò thái độ Trí Nghiên, nghi hoặc nói: " chớ không phải là ngài đã có tính toán khác?"

Trí Nghiên cũng không gạt Ân Tĩnh, cười nói: " ta đã mai phục ở trên đường thành dương quân chúa trở về, cáo già bắc xuyên vương kia không sợ nữ nhi của hắn trở thành sơn tặc áp trại phu nhân sao."

Ân Tĩnh lúc này mới yên tâm, khó trách Trí Nghiên không vội, nguyên lai cũng đã có chuẩn bị đồng thời cũng hiểu được dụng ý của Trí Nghiên. Thành dương quận chúa ở trên đường bị cướp, cho dù bắc xuyên vương biết là Trí Nghiên gây nên thì cũng không thể công khai nói ra, mà trái lại còn muốn dựa vào Trí Nghiên giúp hắn tìm nữ nhi về. đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vịn tay ghế, cười nhạo nói: " tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, ngài thật bỏ được sao."

Trí Nghiên nhất thời không nghe ra ý gì, kinh ngạc nhìn.

Ân Tĩnh cười lạnh nói: " ngài cũng thật vô tình, vài ngày trước đó còn hỏi han, tiếp đãi ân cần người ta, lúc này lại trở mặt vô tình, cũng không sợ người ta thương tâm, uổng phí người ta lúc trước cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi hầu hạ cho ngài."

Trí Nghiên lúc này mới hiểu ra, Ân Tĩnh đây là đang ghen? Vừa buồn cười lại vừa mừng thầm. tính tình Ân Tĩnh thật đúng không phải giày vò người bình thường, đã qua đi một tháng nay rồi bây giờ mới ghen. Cười nói: " Tĩnh nhi thật sự là suy nghĩ nhiều rồi, mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng ta đều ngại thời gian còn quá ngắn, nào còn có rãnh rỗi đi trêu chọc cô gái khác, mà nàng kìa, vì sao trốn ta hả?" Nói xong còn cố ý cọ xát chỗ tóc mai của Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh bên tai đỏ lên, cảm thấy khô nóng, cúi đầu không có trả lời.

" mẫu hậu hôm qua bảo ta đến, hỏi việc ta và nàng, Tĩnh nhi, nàng đã chuẩn bị tốt?" Trí Nghiên dán bên tai Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, thanh âm tuy ôn nhu, nhưng vẫn như cũ có thể nghe ra được Trí Nghiên khi hỏi cái này cũng không lo lắng.

Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên nói: " mới vừa rồi ngài cũng nói bắc xuyên vương có dị tâm, ta nếu thực gả cho ngài, phản đối không chỉ có riêng bắc xuyên vương, chẳng lẽ ngài thật muốn chúng ta vì thỏa mãn chuyện riêng tư của bản thân mà khiến cho chiến loạn sao?"

Trí Nghiên trịnh trọng nói: " ta tự biết giang sơn xã tắc là trọng yếu, cho nên tuyệt sẽ không cho chuyện đó phát sinh, về phần bắc xuyên vương, hắn đã sớm rục rịch, không phải ta coi khinh hắn, chỉ bằng thực lực của hắn mà muốn chống đối với ta."

" nhưng mà..." Ân Tĩnh bụng đầy lý do.

" Tĩnh nhi, ta biết đối với ta tâm nàng còn không đủ kiên định còn có một chút do dự khi gả cho ta, nhưng nếu nàng đã bắt đầu do dự dao động, vì cái gì không nghĩ đơn giản một chút đây, ngẫm lại đêm đó, tốt đẹp cỡ nào, ta nghĩ mỗi ngày chúng ta điều sẽ như vậy, làm cho ta danh chính ngôn thuận cưng chìu thương yêu nàng, được không?"

Trong mắt Trí Nghiên tràn ngập chân thành làm cho Ân Tĩnh nói không nên lời cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro