chương 42
Lời vừa nói ra, nhất thời có không ít người thất vọng, một số trong lòng thì thở phào một hơi. Ân Tĩnh tâm tình phức tạp nhất, ngay cả chính nàng cũng không biết là may mắn hay là thất vọng. không có tâm tình xã giao với mọi người nữa, chỉ nói: " quận chúa ở trong cung đi, đến chỗ các vị nương nương qua lại hoặc đi xem Hoàng thượng, ai gia hơi mệt một chút, không thể tiếp nên tất cả giải tán đi."
Đứng dậy cũng không thèm nhìn Trí Nghiên, vịn tay Trí Hiền, đi về Hàm ninh cung.
Trong ngự hoa viên chỉ còn Trí Nghiên và Thuận Khuê. Thuận Khuê lập tức vỗ ngực, bộ dáng kinh hãi, nói: " chủ tử, người không phải là nói thật đó chứ?"
Trí Nghiên liếc mắt nàng một cái: " em thấy ta giỡn chỗ nào?"
" người thật sự muốn kết hôn.." Thuận Khuê ý thức được thanh âm của mình quá lớn, vội vàng đè thấp lại nói, " Thái hậu?"
Trí Nghiên: " ban đầu là nóng nãy quá mới nói, nói xong rồi mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, cùng với Tĩnh nhi cứ lòng vòng vậy không bằng quyết định thật nhanh, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu nàng đối với Cao Hành, toàn tâm toàn ý với ta."
Thuận Khuê tự nhiên có thể cảm nhận được tâm tư của Trí Nghiên nhưng mà Trí Nghiên và thái hậu không phải là nam hôn nữ gả đơn giản. thái hậu gả cho, không biết sẽ khiến cho xôn xao như thế nào, liền đem lo lắng nói với Trí Nghiên.
Trí Nghiên đầu tiên là cười lạnh một tiếng: " đừng nói là bắt thái hậu gả cho, làm cho hoàng thượng thoái vị cũng đều là ý nghĩ của bổn vương. Bổn vương thật muốn xem ai dám ngăn cản."
" nếu thái hậu phản đối thì sau?" Thuận Khuê không phải là tát nước lạnh vào mặt mà là nói tình huống xấu có thể xảy ra.
Trí Nghiên trầm ngâm một lát, không đáp mà hỏi lại: " đều nói trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, em cảm thấy trong lòng Tĩnh nhi có ta không?"
Thuận Khuê thật sự suy nghĩ một hồi, nói: "có, mà chỉ có vài phần, thuộc hạ không dám khẳng định."
Trí Nghiên: " như vậy đã đủ, tâm tư Tĩnh nhi giấu kỹ lắm, miệng càng nạy thì càng không ra. Muốn nàng chính miệng thừa nhận đối với ta là có tình ý, so với lên trời còn khó hơn. Đối phó nàng chỉ có một biện pháp là phải mạnh tay, lòng ta đã quyết, Ta nhất định sẽ cưới Tĩnh nhi."
Thuận Khuê lập tức bị khí thế Trí Nghiên thuyết phục, lại nghĩ đến nàng và Hiểu Mẫn, tương lai vẫn là mờ mịch. Hôm qua bị thái hoàng thái hậu bắt gặp, nàng hoảng quá nên đẩy Hiếu Mẫn ra, tuy rằng sau đó bắt lại kịp nhưng vẫn tổn thương tấm lòng của Hiểu Mẫn. hôm nay Hiểu Mẫn đứng bên cạnh thái hậu, con mắt cũng không liếc nàng một cái, chất là vẫn còn giận nàng.
Trí Nghiên thấy Thuận Khuê thất thần, bất mãn nói: " nghĩ cái gì vậy?"
Thuận Khuê chưa có nói cho Trí Nghiên biết chuyện hôm qua, bây giờ mới bắt đầu mới nói.
Trí Nghiên nghe thuận Khuê kể nói mẫu hậu nhìn thấy các nàng thân thiết, lập tức nhịn không được cười ra tiếng, nàng có thể tưởng tượng được sắc mặt mẫu hậu ngay lúc đó. như vậy cũng tốt, cho mẫu hậu có chút quen mắt, ngày sau cũng dễ chấp nhận nàng cùng Ân Tĩnh hơn.
Thuận Khuê: " chủ tử thuộc hạ đi theo người nhiều năm chưa bao giờ cầu xin người đều gì, người giúp thuộc hạ một lần này đi...sau khi chuyện người và thái hậu giải quyết xong, có thể thành toàn cho thuộc hạ cùng Hiểu Mẫn hay không?"
Trí Nghiên cười nói: " hôm qua sao không thừa cơ cầu xin Thái hoàng thái hậu luôn đi, thái hoàng thái hậu thương em như vậy, em cầu cái gì bà cũng đều đáp ứng mà."
Thuận Khuê khổ sở nói: " chủ tử, người cũng đừng giễu cợt thuộc hạ. người không thấy sắc mặt của Thái Hoàng thái hậu lúc đó đâu, sợ là cũng muốn giết thuộc hạ luôn ấy. thuốc hạ sợ muốn chết nào còn dám cầu cạnh gì?"
Trí Nghiên: " mẫu hậu cho dù phát hỏa, khẳng định cũng là vì ta, tức ta làm hư em" sau đó làm bộ thở dài. " may mắn ta rộng lượng, bằng không ghen tị em chết mất."
Thuận Khuê vội vàng khoát tay: " chủ tử người đừng nghĩ như vậy, thuộc hạ đi theo người mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, thái hoàng thái hậu chỉ là đồng cảm thuộc hạ vất vả thôi."
Trí Nghiên chỉ đùa nói chứ có thật đâu: " yên tâm đi, chuyện em cũng Hiểu Mẫn cứ để ta lo. Bắt đầu từ ngày mai, em theo ta vào triều, bổn vương không thể thiên vị nên trước hết em làm chức tản kỵ thường thị đi."
Thuận Khuê vừa mừng vừa sợ, Trí Nghiên mở miệng liền ban thưởng cho chức quan tam phẩm nhưng bất quá vẫn là lo lắng: " nữ tử làm quan, chỉ sợ sẽ có tranh luận."
Trí Nghiên: " nữ tử tại triều làm quan cũng không phải không có, mà có bổn vương ở đó em sợ cái gì. Là phụ tá đắc lực của bổn vương, lấy quân công của em một chức quan tản kỵ thường thị, bổn vương còn ngại chịu thiệt."
Thuận Khuê quỳ xuống tạ ơn.
Trí Nghiên không quên việc đại sự nói: " chuyện bổn vương nạp phi em truyền ra bên ngoài đi, về phần cảnh vương phi..em nói là mình đi."
" thuộc hạ?" Thuận Khuê lắp bắp kinh hãi, khó hiểu. " tại sao chứ?"
Trí Nghiên: " đồn thôi, đồn vậy thôi, đương nhiên phải nửa thật nửa giả. Thứ nhất là che mất người ta, ta không muốn trong lúc chuẩn bị hôn lễ lại bị bại lộ, thứ hai ta muốn lấy lui làm tiến. trong lòng Tĩnh nhi nếu thật sự có ta thì nhất định sẽ để ý, như thế mới có thể bức nàng nhận ra rõ tâm ý của lòng mình, cam tâm tình nguyệt gả cho ta." Nói xong không quên dặn dò thêm. " đúng rồi, việc này chỉ có em biết ta biết, ngay cả Hiểu Mẫn cũng không được biết."
Thuận Khuê thè lưỡi, gật đầu đáp ứng.
................
" bộp" một cuộn gấm bỏ lên bàn.
Ân Tĩnh ngẩng đầu, nhíu mi hỏi: " đây là cái gì?"
Trí Nghiên không đáp, đoạt chén đủ đủ hầm trong tay Ân Tĩnh mới vừa dùng được một chút, ăn một cái chỉ vài hớp là sạch sẽ, còn không quên khen: " Trí Hiền tỷ tỷ tay nghề càng ngày càng tốt."
Trí Hiền đứng ở một bên nói: " đa tạ vương gia tán thưởng, mà cái này là do Tố Nghiên hầm."
Vài tiểu cung nữ hầu hạ phía dưới nhịn không được che mặt mà cười.
Trí Nghiên không chút phật lòng: " đều giống nhau." Chưa dứt câu nói thêm, " còn không, giúp bổn vương múc thêm một chén đi, bổn vương vừa lúc đói bụng."
Ân Tĩnh không hờn giận ngắt lời: " sao không ăn ở triêu huy điện đi? Đến đây làm gì, Hàm ninh cung đâu có cái gì mà hợp với ngài?" vừa dứt lời, Tố Nghiên bưng mâm đến.
Tố Nghiên chỉ lo nhìn dưới đất, nên không thấy Trí Nghiên, mới vừa vào cửa là oán than tùm lum: " lát nữa vương gia đến đây nhất định phải xin ban thưởng mới được, đu đủ hầm này đúng là hao tổn tinh khí thiệt. nương nương, sao người cứ luôn nghĩ đến vương gia hoài vậy, vương gia sắp thành thân rồi chúng ta cần gì phải nhiệt tình tiếp đãi người ta làm...." Tố Nghiên cố gắng nuốt hai chữ còn lại xuống, nhanh chóng buông chén đĩa trên tay, đi đến bên cạnh Trí Hiền, không dám nói gì nữa.
Ân Tĩnh mặt lạnh muốn giết người.
Trí Nghiên cười thật vui. " à thì ra là bổn vương cũng có phần, vậy phần này không phải là của nương nương. Yên tâm đi, tiền thưởng tất nhiên là không thể thiếu, Hàm ninh cung ai ai cũng có."
Ân Tĩnh hừ lạnh một tiếng, " ngài thật hào phóng." Chỉ vào cuộn gấm trên bàn, lại hỏi một lần nữa: " đây là cái gì?"
Trí Nghiên vừa ăn vừa chỉ vào hai chữ được thêu bên ngoài cuộn gấm.
Ân Tĩnh: " ai gia biết là thánh chỉ, ai gia muốn biết nội dung thánh chỉ là cái gì?" tùy tay lật xem, bên trong trống rỗng.
Trí Nghiên nuốt vào, lúc này mới nói: " đừng nóng vội." quay đầu phân phó " Tố Nghiên, đm bút bực giấy nghiên đến. Trí Hiền, đi cầm phượng ấn lại đây."
Chuận bị xong hết, Trí Nghiên cho tất cả lui xuống, tự mình mài mực, chấm bút lông sói vào, đưa tới tay Ân Tĩnh, vẻ mặt nhìn như đứng đắn lại giống như không đứng đắn nói: " nương nương, mời hạ chỉ."
Ân Tĩnh mơ hồ đoán được chuyện gì, trong lòng bỗng nhiên thấy không vui, trào phúng nói: " như thế nào, cảnh vương đã quyết định rồi mà còn phải cần ai gia hạ chỉ sao?"
Trí Nghiên cười nói: " chuyện khác thì bổn vương sẽ làm chủ, chỉ là chuyện này không làm chủ được nên phải phiền nhiễu nương nương."
Ân Tĩnh lạnh lùng nói: " ngài muốn thế nào, cứ nói thẳng đi."
Trí Nghiên làm bộ thở dài: " Hazzz, nương nương biết rõ rồi mà còn hỏi."
" Phác Trí Nghiên!" Ân Tĩnh biết rõ Trí Nghiên là cố ý, nhưng vẫn bị chọc giận, đè nén tức giận xuống, lạnh lùng nói: " được, ai gia làm như ngài mong muốn."
Chấp bút viết nhanh, chữ viết đẹp đẽ hiện lên. Chỉ chốc lát sau, thánh chỉ đã xuất hiện.
"....cảnh vương Phác Trí Nghiên văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, có công với xã tắc, nay cũng đã đến lúc kết hôn, lại có nữ Thuận Khuê, mặc dù xuất thân hàn vi nhưng lại hiền lành thông minh trí tuệ, cùng cảnh vương có thể nói trời đất tạo nên, vì giúp người thành đạt, ai gia đặc biệt hạ chỉ tứ hôn, bố cáo thiên hạ, vạn dân chúc mừng."
Lúc đóng dấu, Ân Tĩnh do dự một chút, rốt cuộc vẫn đóng lên, hạ bút, cười lạnh: " mong rằng vương gia vừa lòng."
Trí Nghiên cầm thánh chỉ, vừa xem vừa gật đầu: " nương nương thật không hỗ là đứng đầu hậu cung, tâm tư minh mẫn cực điểm, vi thần vẫn chưa nói người ngưỡng mộ trong lòng mà nương nương đã thấy rõ hết thảy."
Vì ngày đó Trí Nghiên thả tin đồn nạp cảnh vương phi, trong cung hay ngoài cung đều đã truyền nhau cảnh vương phi là Thuận Khuê đã theo Trí Nghiên nhiều năm nay. Nếu là người khác, Ân Tĩnh còn có thể vài phần hoài nghi, nhưng nếu là Thuận Khuê thì Ân Tĩnh nửa điểm cũng không tin. Thứ nhất Thuận Khuê đi theo Trí Nghiên nhiều năm như vậy muốn thành thì sớm đã thành rồi. thứ hai Thuận Khuê và Hiểu Mẫn lại còn có quan hệ kia. Nên nàng như thế nào cũng không tin Trí Nghiên muốn nạp Thuận Khuê làm vương phi. Nhất định là do người ngoài đồn bậy bạ hoặc là do Trí Nghiên tự tung tin ra. Tuy nhiên nếu giả nhiều quá riết rồi cũng thành thật, một lúc sao Ân Tĩnh cảm thấy cách làm nửa giả nửa thật này của Trí Nghiên hiện tại nàng lại chỉ hôn, chẳng lẽ Trí Nghiên không biết nàng là thái hậu, miệng vàng lời ngọc sao. Ý chỉ ban xuống không thể sửa đổi. Trí Nghiên là nữ nhân, không thể nào có khả nâng chân chính nạp phi, lấy Thuận Khuê vừa lúc có thể che dấu tai mắt cho nên Trí Nghiên thật sự muốn nạp Thuận Khuê làm phi cũng không chừng. Ân Tĩnh lý trí Thì thấy Trí Nghiên làm như vậy là sáng suốt nhất, dù sao nàng cũng đã đến tuổi thành thân không cưới sẽ bị người khác nghi ngờ. nhưng vừa nghĩ đến bên người Trí Nghiên từ nay về sau có thêm một người nữ nhân bên cạnh, dù là hư danh cảnh vương phi thì đó cũng là nữ nhân danh chính ngôn thuận của Trí Nghiên, trong lòng bất đầu cảm thấy không thoải mái, nếu Trí Nghiên thật sự nạp Thuận Khuê vậy Hiểu Mẫn làm sao bây giờ?...nàng nên làm cái gì bây giờ?
Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh tâm tình bất định biết trong lòng nàng đang có rất nhiều suy nghĩ. đúng là khả năng chịu đựng của nữ nhân này thật sự rất tốt, trước lời đồn đãi như vậy mà nàng vẫn như cũ trấn định tự nhiên như thế. Trí Nghiên nhắm mắt làm liều, vì muốn bức nàng nói ra lời trong lòng cho nên mới nghĩ tới cái chiêu hung ác này. Quả nhiên có hiệu quả, ra vẻ không biết hỏi: " nàng đang nghĩ gì?"
Ân Tĩnh nghe vậy ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. chỉ thấy ngũ quan Trí Nghiên tinh xảo, mi thanh mày tú. Từ khi nàng biết thân nữ nhi của Trí Nghiên là không thể đem Trí Nghiên làm như nam tử được nữa, khi ở cùng một chỗ lại nghĩ đến thân thế Trí Nghiên long đông và tình cảnh thân bất do kỷ mà mềm lòng, từ từ hỏi: " Trí Nghiên, ta chỉ hỏi ngài, ngài thật tâm muốn lấy Thuận Khuê sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro