chương 39
" nương nương, nghe nói tiểu quận chúa này cùng vương gia là quen biết cũ." Tố Nghiên vừa mài mực vừa nói.
Ân Tĩnh tay đang viết chữ dừng một chút, không lên tiếng, sau đó lại tiếp tục chép kinh kim cương của nàng.
Tố Nghiên làm như không phát hiện, tiếp tục nói: " nghe nói vương gia có một lần bị trọng thương, ở bắc xuyên vương phủ nửa tháng."
Ân Tĩnh vẫn như cũ chẳng quan tâm.
Tố Nghiên khen ngợi: " nghe nói tiểu quận chúa kia bộ dạng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, lại thêm văn võ song toàn..."
Ân Tĩnh rốt cuộc cũng để bút xuống, cau mày ngắt lời: " em rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tố Nghiên vội vàng buông thổi mực trong tay, đến bên cạnh Ân Tĩnh, thần bí nói: " vương gia đã mở yến tiệc ba ngày nay để chiêu đãi thành dương quận chúa, nương nương không thấy trong lòng mình không thoải mái hay sao?"
Ân Tĩnh lấy khăn ướt lao tay, thản nhiên nói: " thành dương quận chúa lần này đến là để tiến cống, vương gia đại diện triều đình chiêu đãi, có gì không ổn."
Tố Nghiên bĩu môi, nương nương nhà nàng chính là vịt chết mà mạnh miệng, rõ ràng ở trong lòng là như vậy nhưng lại giả bộ như không có việc gì.
Khi Ân Tĩnh trong lòng buồn phiền thì mới có thể sao chép kinh phật, hôm nay đã là quyển thứ mười.
........
Thành dương quận chúa vào kinh tiến cống, ngay cả hoàng thượng cũng chưa gặp mặt mà đến thẳng cảnh vương phủ ở ba ngày, không thấy bóng dáng đâu, tiểu quận chúa nổi tiếng là ngạo mạn quả không sai, cho dù là sức khỏe không tốt thì cũng không đến mức coi thường như thế, huống chi phía sau hoàng thượng còn có thái hậu đang chấp chính. Như thế thì chẳng phải là muốn nói cho mọi người biết là nàng căn bản không xem thái hậu ở trong mắt.
Tiệc tùng đã qua ngày thứ năm, một vị cận thần uyển chuyển nói với cảnh vương, ý là muốn kêu cảnh vương khuyên thành dương quận chúa nên vào triều diện thánh, hơn nữa cứ ở cảnh vương phủ cũng không thích hợp cho lắm. cảnh vương cũng không có phản ứng gì, còn nói quận chúa từ xa đến là khách, nàng nguyện ý ở lại bổn vương phủ bổn vương hoan nghênh còn không kịp, làm sao mà đuổi đi cho được? còn về phần diện kiến hoàng thượng Trí Nghiên lại nói hoàng thượng do chăm chỉ khổ luyện và học tập, bổn vương nghĩ hoàng thượng đã vất vả rồi, nên cũng không cần cho hắn lâm triều mỗi ngày, cho nên gặp hay không gặp gì cũng giống nhau. Cận thần nhất thời cũng không dám nói nữa, cảnh vương nói là vì hoàng thượng nhưng thật ra là bởi vì cao gia mà giận chó đánh mèo lên hoàng thượng thì có.
Cao gia gần đây việc vui liên tục, đầu tiên là cao lão tướng quân được sắc phong bình nguyên hầu, sau đó là con trai Cao Hành được thăng lên nhất phẩm, kiêm thái phó.. đương nhiên nổi giận nhất chính là Trí Nghiên. Ân Tĩnh thừa lúc nàng không biết, tiền trảm hậu tấu bổ nhiệm Cao Hành làm thái phó. Nàng có thể cho Ân Tĩnh tất cả, nhưng Ân Tĩnh lại cho tình nhân cũ như vậy, nàng như thế nào có thể chịu được? hơn nữa còn lại đưa người vào cấm vệ quân trong cung, trong đó có mấy người là kỵ binh dũng mãnh của Cao Hành, tuy gần cấp bậc không cao nhưng cũng có ảnh hưởng, cứ như vậy rõ ràng cục diện về sao nàng sẽ gặp nguy hiểm. thật ra Trí Nghiên cũng biết Ân Tĩnh luôn muốn đối phó với mình, lăn qua lăn lại cũng chỉ có chiêu mỹ nhân kế, nhưng lại luôn có hiệu quả. biết rõ là bẫy nhưng vẫn chui đầu vào lưới. Trí Nghiên thật sự chỉ hi vọng Ân Tĩnh đối với mình có vài phần thật lòng, chứ không phải chỉ là lợi dụng nàng không.
Trí Nghiên mấy ngày qua không đến Hàm ninh cung, cũng chỉ vì Ân Tĩnh là khắc tinh của nàng chỉ có không thấy Ân Tĩnh thì mới có thể sáng suốt được. Ân Tĩnh gần đây liên tiếp hành động, nàng nếu không tăng mạnh phòng bị chỉ sợ là tình thế không ổn, nàng cũng không hi vọng mình và Ân Tĩnh đối đầu nhưng chỉ là cả hai lập trường khác nhau. Đôi khi chỉ muốn nàng và Ân Tĩnh có thể sinh ra ở gia đình thường dân, như vậy sẽ không lục đục với nhau, mà cầm sắc hài hòa sống qua ngày.
Mượn cớ cùng thành dương quận chúa vào kinh tiến cống, Trí Nghiên công khai cùng quận chúa chén rượu hoan ca, ngầm an bài, phái tâm phúc đều tra tai họa ngầm trong quân. Nàng có thể dễ dàng tha thứ cho Ân Tĩnh phong hầu gì gì cho người ta cũng được, nhưng nhất quyết không cho phép Ân Tĩnh động vào người của nàng.
Thuận Khuê trong lúc vô ý cũng đã nhắc nhở Trí Nghiên, cả hai đã vượt qua được khó khăn nhất rồi còn lo sợ chuyện gì nữa. Ân Tĩnh đã biết thân phận của nàng nhưng lại không uy hiếp nàng mà có thái độ thập chí là còn dễ chịu hơn lúc trước rất nhiều, có thể thấy trong lòng Ân Tĩnh đã có sự tồn tại của nàng, nàng cảm giác được như vậy quả nhiên ứng với câu nói kia là người chứ đâu phải cỏ cây mà vô tình? Hiện giờ nàng phải làm gì để xác thực quan hệ giữa nàng và Ân Tĩnh đây không để cho Ân Tĩnh có đường lui mà phải hoàn toàn yêu thương nàng, nàng không tin Ân Tĩnh không có tim, nàng Phác Trí Nghiên mới đáng là người Ân Tĩnh phó thác cả đời, bởi vì trên đời này không ai yêu Ân Tĩnh hơn nàng. Căn bản Thành dương quận chúa tiếp cận nàng mà xa cách thái hậu rõ ràng là cố ý, người ngoài nói thành dương quận chúa ngu muội, muốn chia rẻ quan hệ giữa nàng và thái hậu, nhưng Trí Nghiên biết không chỉ có vậy, nàng từng ở bắc xuyên vương phủ nên cũng có chút hiểu biết nếu không cũng sẽ bị lừa bịp. lúc ở bắc xuyên vương phủ Thành dương đối xử với nàng cơ hồ là xa cách, thanh cao, còn bây giờ lại nịnh hót nàng, mà còn làm ra vẻ phong tình cho mọi người thấy, có thể nói giả dối đến cực điểm.
Trí Nghiên cho Thuận Khuê đi cùng thành dương quận chúa để làm đặc sứ đi Hàm ninh cung đưa thiệp mời. Thuận Khuê là tâm phúc của Trí Nghiên không cần Trí Nghiên nói gì thêm cũng đã biết nên làm như thế nào.
Ân Tĩnh nhìn thiệp mời, thản nhiên nói: " quận chúa có tâm, ngày kia ai gia ở tại Hàm ninh cung chờ quận chúa."
Thuận Khuê ra hiệu cho Hiểu Mẫn đang đứng bên cạnh Ân Tĩnh, Hiểu Mẫn Hiểu ý. Đợi Thuận Khuê đi xong, lát sau mượn lý do cá nhân rời khỏi đó.
Ân Tĩnh cho hạ nhân lui xuống, chỉ để lại Tố Nghiên cùng Trí Hiền, lúc này mới lạnh mặt quát: " buồn cười!"
Tố Nghiên, Trí Hiền liếc nhau. Trí Hiền đi lên, lấy thiệp mời trong tay Ân Tĩnh xem, xem xong cau mày đưa cho Tố Nghiên, sau đó nói: " nô tỳ nghĩ, quận chúa tựa hồ cố ý chọc giận nương nương."
Ân Tĩnh lạnh lùng nói: " ai gia như thế nào không biết, nàng chỉ là một tiểu quận chúa, nếu không phải có người làm chỗ dựa cho nàng, nàng dám chế ngạo ai gia như thế sao?"
Trí Hiền không lên tiếng trong lòng biết rõ tính nết của nương. Lúc nhìn những từ ngữ khiêu khích này nương nương chỉ biết cười trừ, nhưng bây giờ lại phát cáu như vậy. nhất định là do có người nào đó liên quan.
Tố Nghiên vừa mới xem xong thiệp mời, nghe Ân Tĩnh nói thì cười " hí hí" cười ra cả tiếng. Ân Tĩnh quay qua mặt đầy sát khí nhìn Tố Nghiên, Tố Nghiên thu lại giọng cười, nói: " ý nương nương là quận chúa bây giờ đang ở cảnh vương phủ, nên người sau lưng giúp nàng dĩ nhiên là cảnh vương, nếu không ai dám có lá gan to đến như vậy dám đắc tội nương nương đâu?"
Trí Hiền trừng mắt nhìn Tố Nghiên, biết rõ nương nương đang bực vậy mà còn châm dầu vào lửa.
Tố Nghiên đương nhiên biết mấy ngày nay Ân Tĩnh vẫn còn hờn dỗi Trí Nghiên, nếu không làm cho Ân Tĩnh phát ra chỉ sợ là hư thân mất. nương nương dù thân phận tôn quý nhưng ngay cả một người tri kỷ để nói chuyện cũng không có. Nàng và Trí Hiền cũng chỉ là hạ nhân, mà Hiểu Mẫn cháu của nương nương không đề cập đến thì hơn, Hiểu Mẫn là người không dấu được chuyện, mà nàng cùng tâm phúc của cảnh vương Thuận Khuê lại thân như vậy nương nương cũng không thể tâm sự cùng được. tóm lại cũng chỉ có nàng và Trí Hiền giúp nương nương phân giải ưu phiền, dù sao trong cung mười một năm nay đều như vậy.
Tố Nghiên: " xem ra thành dương quận chúa cùng vương gia quen biết cũng không hề đơn giản như vậy, bằng không quận chúa sẽ không có thành kiến lớn như vậy đối với nương nương."
Trí Hiền nói tiếp: " ý của cô là..." lời nói tuy là bình thường, nhưng ý tứ cũng đã hiểu rõ.
Ân Tĩnh chỉ hừ lạnh mà nghe hai người kia một bên nói một bên trả lời, nàng cũng đã quen Tố Nghiên cùng Trí Hiền dùng phương pháp này để giúp nàng giải ưu phiền. nàng không thể đem nổi lòng của mình nói rõ ra cho các nàng biết, thứ nhất như vậy là chứng minh nàng quá yếu ớt, thứ hai không phải nàng nói thì nàng có thể phủ nhận.
Chợt nghe Tố Nghiên nói: " ta xem, vương gia trừ bỏ đối với nương nương nhà ta tốt như vậy ra, thì chỉ có thể là quận chúa mới được vương gia ưu ai đến thế?"
Trí Hiền nói: " vương gia thích nương nương mọi người ai cũng đều biết, nhưng sao lại còn có hành vi như vậy đối với quận chúa thật sự là rất khác thường."
Tố Nghiên lớn tiếng nói: " chẳng lẽ là người yêu cũ sao?"
Ân Tĩnh vừa nghe xong liền nhíu mi.
Tố Nghiên thè lưỡi lại nói: " có thể có người không muốn sống cố ý chọc giận nương nương cũng không chừng."
Ân Tĩnh giật mình, Trí Nghiên đã nhiều ngày trốn đâu không thấy mặt, không phải là vì Cao Hành đi?. Còn có Trí Nghiên cùng thành dương quận chúa thật sự chỉ là quen biết cũ đơn giản như vậy sao?
......
Thuận Khuê ở chỗ cũ chờ Hiểu Mẫn đến. thấy Hiểu Mẫn vội vàng đi lại nghênh đón. Hiểu Mẫn không vui còn 'hừ' một tiếng, nghiêng đầu qua không nhìn mặt Thuận Khuê. Thuận Khuê đầu tiên là sửng sốt, sau đó là đoán được đại tiểu thư là đang giận cái gì, trong lòng tuy vui vẻ nhưng trên mặt như sợ hãi, giọng buồn buồn, hỏi: " làm sao vậy?"
Hiểu Mẫn lầm bầm nói: " ta còn tưởng rằng ngươi đã quên ta."
Bốn bề vắng lặng, Thuận Khuê bước lên ôm Hiểu Mẫn thật chặt, cọ cọ ở cổ của Hiểu Mẫn mà hít lấy hương thơm quen thuộc, nói: " đâu có đâu, mấy hôm nay hơi bận mà."
Hiểu Mẫn từ lúc gặp Thuận Khuê đã hết giận rồi, nhưng thái độ mà thay đổi nhanh quá thì không ổn. nên chỉ nói: " nghe nói thành dương quận chúa đẹp vô cùng, ngươi có phải hay không giống vương gia bị mê hoặc?"
Thuận Khuê cười ' kaka' nha đầu này nghĩ đi đâu không biết. đồng thời lại nghĩ ý tứ khác trong đó, chớ không phải là thái hậu để ý chủ tử cùng nữ nhân khác đi? Như thế là được thu hoạch ngoài ý muốn, tuy rằng Trí Nghiên nhiều lần kêu nàng hỏi Hiểu Mẫn, muốn biết Ân Tĩnh như thế nào nhưng đều bị nàng cự tuyệt, nàng một chút cũng không muốn lợi dụng Hiểu Mẫn. nhưng nếu Hiểu Mẫn đã nói như vậy rồi thì cũng nên hỏi thêm một chút: " như thế nào, thái hậu cũng giận vương gia luôn rồi hả?"
Hiểu Mẫn thuận miệng nói: " đương nhiên rồi, hừ nam nhân quả nhiên đều là khẩu thị tâm phi, trong ngoài không đồng nhất. rõ ràng nói thích dì ta nhưng lại đi tốt với nữ nhân khác. Ta nói dì ta từ nay về sau đều đừng để ý tới vương gia nữa."
Thuận Khuê cười nói: " nàng không phải gạt ta chứ nếu như vậy thì vương gia hẳn là đốt pháo ăn mừng đi."
Hiểu Mẫn thấy Thuận Khuê đang cười vui vẻ như vậy cả giận nói: " ngươi còn cười được nữa. nếu vương gia phụ dì ta, ta cũng sẽ không để ý đến ngươi nữa."
Thuận Khuê lập tức thu liễm, nghiêm mặt nói: " vương gia có thể phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không phụ nương nương."
Hiểu Mẫn: " vì sao chắc chắn như thế?"
Thuận Khuê nói tóm tắt lại tình cảm của Trí Nghiên nhiều năm dành cho Ân Tĩnh. Còn thở dài: " vương gia đối với nương nương có trời đất chứng giám, chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, là nương nương không chịu nhận mà thôi."
Hiểu Mẫn bảo vệ Ân Tĩnh nói: " dì ta đâu phải người phàm sao có thể dễ dàng động tâm như vậy?"
Thuận Khuê: " nàng cứ che chở cho nương nương như vậy, mở miệng ra là luôn nói nương nương thật là tốt, không sợ ta ghen hay sao?"
Hiểu Mẫn nghe vậy cúi đầu nói: " ngươi nghĩ đi đâu vậy, người là dì của ta."
Thuận Khuê nâng mặt Hiểu Mẫn lên nói: " nàng vừa mới nói nếu vương gia phụ nương nương thì sẽ không để ý ta nữa, là thật lòng nói sao?"
Hiểu Mẫn: " đương nhiên là giả rồi, ta đúng là thích dì nhưng mà là loại thích khác, cùng ngươi không giống.." càng nói càng nhỏ dần đi.
Thuận Khuê : " ta biết thân phận của ta không xứng với nàng. Nhưng ta thích nàng. Trước đây ta còn không hiểu vì cái gì chủ tử có thể thích một người nhiều năm như vậy, hơn nữa lại là cam tâm tình nguyện không cầu hồi báo. Ta hiện tại đã hiểu, khi gặp được người định mệnh, sinh tử đều chỉ vì người mình yêu. Đây là duyên phận cũng là số kiếp của ta. Hiểu Mẫn, ta biết trong lòng nàng có ta, mà cho dù không có cũng không sao, cùng lắm thì như chủ tử, ta tất cả đều do nàng quyết định."
Hiểu Mẫn vòng tay lên ôm Thuận Khuê, chủ động hôn môi nàng, không thẹn thùng chút nào, nàng vốn là cô nương thoải mái, dùng hành động hóa giải bất an trong lòng Thuận Khuê. Một lúc sao mới nói: " Thuận Khuê đã nói như vậy, ta sẽ nhớ rõ, kiếp này không phụ ta, ta hi vọng Thuận Khuê nói được thì sẽ làm được."
Thuận Khuê đột nhiên nhớ tới một người, kéo Hiểu Mẫn bỏ chạy.
Hiểu Mẫn vừa chạy vừa hỏi: " chúng ta đi đâu?"
Thuận Khuê: " mang nàng đi gặp mẹ ta."
Hiểu Mẫn khẳng trương, nói: " ta có nên thay y phục khác hay không."
Thuận Khuê nghe Hiểu Mẫn nói đứng lại nhìn, cười nói: " không cần, nàng đã rất xinh đẹp, mẹ ta nhìn thấy nàng nhất định sẽ thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro