chương 2
" đa tạ vương gia căn nhắc lợi hại giúp bổn cung. Bổn cung biết, nhưng vẫn thấy không ổn. hoàng thượng có hai hoàng tử, nếu hoàng thượng đã có di chiếu truyền ngôi cho nhị hoàng tử, xin mời vương gia dời bước đến chỗ Dung phi, thương nghị với Dung phi. Bổn cung còn có chuyện trọng yếu thứ cho bổn cung không thể nói chuyện lâu."
Khi Ân Tĩnh đang suy nghĩ, thấy ánh mắt suồng sã của Trí Nghiên, nàng rất là bực mình. Đồng thời lại suy nghĩ Lẫm nhi có thể đăng cơ là chuyện tốt, nhưng nếu bị khống chế cũng không dễ chịu gì. Huống chi tính tình cảnh vương khó dò, thập chí còn mang lòng riêng với nàng. Đồng ý với hắn chẳng khác nào làm bạn với sài lang, họa phúc còn không biết, không bằng buông tha. Nàng cũng không tin Lẫm nhi không uy hiếp được hắn mà hắn vẫn muốn đuỗi tận giết tuyệt mẹ con nàng.
Trí Nghiên không đoán được Ân Tĩnh sẽ cự tuyệt nhanh như vậy, thấy Ân Tĩnh sắp đi nên kéo nhanh tay nàng lại, lạnh giọng nói:
" hoàng hậu suy nghĩ kĩ chưa? Nếu nhị hoàng tử đăng cơ thì hậu cung này sẽ không có chỗ cho mẹ con nàng đâu, cũng không có nơi nào cho mẹ con nàng yên ổn cả."
" muốn đánh muốn đuổi giết thì cứ tự nhiên, làm gì cũng được." Ân Tĩnh ảm đạm mà cười nói.
Trí Nghiên sững sờ. cái gọi là nhất tiếu khuynh thành cùng lắm cũng chỉ có như vậy..
Ân Tĩnh thừa lúc Trí Nghiên ngẫn ra mà thoát khỏi cái tay đang nếu nàng, hét lớn một tiếng:
" người đâu ."
Một loạt tiếng bước chân- Tố Nghiên, Trí Hiền chạy tới đầu tiên. Hai người nhìn thấy Ân Tĩnh không có việc gì mới nhẹ nhàng mà thở ra. Hai người cùng hành lễ với Trí Nghiên xong sau đó đứng bên cạnh Ân Tĩnh.
Từ thăng mang theo thái giám nâng kiệu đi tới, hỏi Ân Tĩnh:
" nương nương có thể đi rồi."
" đi thôi."
Ân Tĩnh vịn tay Tố Nghiên bước lên liễn, không thèm nhìn Phác Trí Nghiên.
Đợi cho đoàn người đi hết, một thị vệ lại hỏi Phác trí Nghiên:
" vương gia chúng ta cũng đi ngọc hi cung.?"
Trí Nghiên lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện người cũng đã không còn, lại nhìn trên tay có dấu răng lưu lại, liền đưa lên mũi như là ngửi được mùi thơm ngát, tinh thần không khỏi rung động.
" đi xem náo nhiệt thôi."
....
Văn võ bá quan đứng đầy bên ngoài ngọc hư cung, nhìn thấy Ân Tĩnh liền đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Ân Tĩnh bước xuống kiệu, đi qua tất cả các bá quan.khi lên bặc thềm, đầu không đổi hướng nói một câu "bình thân".
Ngoài điện ngọc hư cung cũng đứng đầy người- các phi tần nhìn thấy Ân Tĩnh cũng đồng loạt hành lễ.
Ân Tĩnh phất tay. " miễn đi". Nàng bất động thanh sắc nhanh chóng quan sát tất cả mọi người, lại phát hiện Dung phi và nhị hoàng tử Phác du Đan không có. Thái hậu cũng không.
Từ Thăng dẫn Ân Tĩnh vào nội điện..Ân Tĩnh quan sát nhìn vào cách bài trí: vách tường hành lang treo đầy tranh đạo sĩ, giữa điện lại có một cái đỉnh ba chân, cấm ba cây nhan lớn,....từ khi hoàng thượng đam mê tu tiên, hoàng thượng đã biến tẩm cung của mình thành nơi tu đạo-bình thường cũng không vào triều mà ở đây tu luyện cả ngày. Quyết tâm thành tiên nhưng không bỏ sắc, mà Ân Tĩnh cũng đã gần năm năm chưa đặt chân đến.
Chưa đến chính điện đã nghe được tiến khóc, thanh âm rõ nhất chính là của Dung phi, thanh âm trầm là của thái hậu, còn trẻ con lại là của nhị hoàng tử. Ân Tĩnh không khóc chỉ tỏ vẻ bi thương. Nàng đi vào thấy thái hậu ngồi trên giường không ngừng xoa vuốt bàn tay của hoàng thượng đã khuất. Dung phi cùng nhị hoàng tử thì quỳ gối khóc trước giường, nhị hoàng tử đã mới sáu tuổi mà khóc đến thương tâm. Ân Tĩnh lại nghĩ đến con trai mình chất giờ này đang chơi đùa.
Ân Tĩnh đi qua quỳ gối bên chân thái hậu:
" mẫu hậu nhi thần tới chậm."
Thái hậu thương tâm quá độ không khỏi giận chó đánh mèo, trên mặt con mang theo lệ nói:
" ai gia còn tưởng hoàng hậu trách hoàng thượng ngày thường vắng vẻ hoàng hậu, bây giờ đi rồi cũng không nguyệt ý đến nhìn mặt lần cuối."
" con không dám. nhi thần bị cản đường." Ân Tĩnh cuối đầu nói.
" chuyện gì con quan trọng hơn hoàng thượng." thái hậu giận dữ nói.
Ân Tĩnh đang muốn trả lời thì bị cắt ngang.
" mẫu hậu, người đừng trách hoàng hậu nương nương, là nhi thần cản đường nàng."
Thái hậu vừa thấy Trí Nghiên, khóc càng thương tâm hơn. " Nghiên nhi mau tới đây, nhìn hoàng huynh con một chút."
Trí Nghiên đến gần, thái hậu ôm chầm lấy hắn vào lòng. Mặt Trí Nghiên vừa lúc quay ra ngoài nhìn thấy Ân Tĩnh quỳ gối bên chân thái hậu liền mỉm cười nhìn nàng. Ân Tĩnh vốn không có thương tâm, vẫn nhìn thấy Trí Nghiên như vậy suýt chút nữa phì cười ra tiếng nên nàng phải vội cuối đầu. cảnh vương uy phong nay lại có bộ mặt như thế này nhìn đáng yêu quá đi mất.!
Ân Tĩnh cuối đầu thật nhanh, nhưng cũng không tránh được mắt của Trí Nghiên. Làm mặt mài trí Nghiên hớn hở, vui vẻ như người chết không phải là ca ca của mình. Cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của một người như Dung phi.
Dung phi không có để ý Ân Tĩnh mà ngược lại là Trí Nghiên mới làm nàng đại khai nhãn giới, một cảnh vương cuồng ngạo, mở miệng ra có thể quyết định sông chết của người ta lại cười đến si ngốc với Ân Tĩnh..so với ấm sắc thuốc như hoàng đế thì người này mang lại niềm vui cho đàn bà hơn. Chẳng những tuấn tú mà còn văn võ song toàn, lại nắm binh quyền trong tay đúng là tình lang trong mộng của nhiều người. Dung phi ai mộ Trí Nghiên không thôi, nhất là lúc hoàng thượng bên nàng mà lực bất tòng tâm, nàng liền ảo tưởng mình nằm dưới cảnh vương, mặc hắn chà đạp tư vị nhất định là cực kì sung sướng, Dung gia lại có thêm thuật dược độc môn, càng thêm như hoa trên gấm. chỉ tiết cảnh vương không gần nữ sắc, điều đó đã làm tàn phá không ít trái tim của nhiều thiếu nữ. bây giờ lại thấy Trí Nghiên đối xử tốt với Ân Tĩnh làm cho Dung phi thấy thương tâm.
Không thể phủ nhận rằng khi gặp Ân Tĩnh nàng thật sự rất đẹp mỹ mạo vô song. Vốn tưởng gần bên cạnh hoàng đế đã có một mỹ nhân như thế thì làm sao chứa thêm người khác ? mà không ngờ Ân Tĩnh tuy đẹp nhưng lại là lãnh mỹ nhân. Hoàng đế đã chết nói Ân Tĩnh trên giường như là đầu gỗ, không biết lạc thú là gì, hoàng đế gặp vài lần là không muốn gặp nữa. vốn cũng bình thường không sao nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh cãm của Ân Tĩnh thì muốn lên cũng lên không được đừng nói là làm gì khác.....
Hiện tại hoàng đế đã chết, ai thừa kế ngôi vị trở thành quan trọng nhất. tuy nàng dùng thủ đoạn mê hoặc hoàng thượng, nhưng hoàng thượng ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, dù không phải hôn quân bại quốc nhưng đã để cho Trí Nghiên nắm quyền. nhưng như vậy triều cương lại không loạn...Phác trí Nghiên lại chính mấu chốt của ván cờ sống chết này. Nếu hắn đứng về phía mình thì nhất định nắm chất phần thắng, còn nếu giúp Ân Tĩnh thì dữ nhiều lành ít. Mà dùng mỹ nhân kế lại không thể đối với Trí Nghiên..làm nàng phải xé không biết bao nhiêu là khăn tay sau khi từ cảnh vương phủ trở về.
Thái hậu nhớ đến chuyện chính nên để Trí Nghiên sang một bên, hỏi Ân Tĩnh:
" đúng rồi, Lẫm nhi đâu."
" khởi bẩm thái hậu, do đêm qua nhiễm phong hàn, nên nhi thần đã đưa thái tử đến Hàm Ninh cung tĩnh dưỡng. lúc nhi thần đến đây vẫn chưa tỉnh. Có lẽ bây giờ đã tĩnh rồi, nhi thần sẽ sai người mang thái tử đến." Ân Tĩnh nói.
" Lẫm nhi bị bệnh, cứ để hắn nghỉ ngơi đi. Đứa nhỏ này thông minh từ nhỏ, nhất định hôm qua mơ thấy không có phụ hoàng nên tâm tình bi thương đây..đến ngày đại tang, để hắn nhìn mặt phụ hoàng lần cuối là được." thái hậu nói.
Dung phi nghe mà đau lòng..Lâm nhi khóc đến nghẹn họng, không thấy thái hậu nói một câu. Con Ân Tĩnh nhiễm chút phong hàn ngay cả mặt mũi hoàng thượng cũng không cần phải nhìn, thái hậu quá bất công! Dung phi hận đến vò nát vật trong tay.
Thái hậu khóc một hồi, nói:
" hoàng đế mất rồi, nước không thể một ngày không có vua. Lẫm nhi là thái tử, theo lý thì nó sẽ kế vị. hoàng đế nhập liệm, tân đế đăng cơ, hai đại sự này đều phải do hoàng hậu hao tâm tổn trí."
" là nhi thần nên làm." Ân Tĩnh nói.
Thái hậu gật đầu, lại nhìn Trí Nghiên nói:
" Nghiên nhi, ai gia biết những lão thần trong triều đều phục con, con lên tiếng với bọn họ đi, để bọn họ thương cảm cho hoàng hậu cùng thái tử cô nhi quả phụ, lỡ có việc gì sơ sót thì tha thứ nhiều chút, đừng quá khó khăn. Con cũng nên giúp đỡ hoàng hậu."
Thái hậu cảm thán. " đáng thương, hoàng thái hậu còn trẻ như vậy, mà phải thủ tiết. năm đó ai gia với phụ hoàng con chỉ ít cũng có 30 năm phu thê."
Luận tuổi, tuy Ân Tĩnh là hoàng hậu, nhưng vào cung sớm- mới mười mấy tuổi, lại vừa nhỏ- cho nên trong số đông đảo phi tần thì là người trẻ tuổi nhất. còn Dung phi, vào cung sau Ân Tĩnh, lớn hơn Ân Tĩnh đến hai tuổi, ở độ tuổi hai mươi tám mà phải thủ tiết. đối với nữ nhân là quá tàn nhẫn. mà tính là gì đâu- trước đó, Ân Tĩnh cũng đã thanh tâm hỏa dục mười năm-khó trách thái hậu lại đau lòng cho nàng.
" nhi thần biết rồi." Trí Nghiên ngoài miệng đáp lời thái hậu nhưng mắt lại nhìn Ân Tĩnh, với sắc mặt không ngừng đau thương, nuối tiếc.
Ân Tĩnh lúc này mới bội phục thái hậu gừng càng già càng cay, chỉ bất động thanh sắc mà có thể giải quyết được vắng đề khó giải quyết là ngôi vị hoàng đế hiện tại: trước tiên, không nhìn tới Dung phi là để cho nàng ta không có cơ hội. tiếp theo là phá bỏ ý định không an phận của Trí Nghiên., cuối cùng là giải quyết dứt khoát để thái tử kế vị. chỉ là có phải dễ dàng quá hay không ? Dung phi cùng Trí Nghiên sẽ cam tâm tình nguyện nhận mệnh thái hậu an bài ? Dung phi trăm phương ngàn kế đã lâu tất nhiên không muốn. còn Trí Nghiên lúc nảy mình đã cự tuyệt chính sách bù nhìn, Trí Nghiên sẽ cam tâm sau.?
Quả nhiên Dung phi nói:
" mẫu hậu, thần thiếp có di chiếu của hoàng thượng, hoàng thượng lúc lâm chung đã truyền ngôi lại cho nhị hoàng tử chứ không phải cho thái tử."
Ân Tĩnh không hề kinh ngạc chút nào, mà ngược lại muốn nhìn Trí Nghiên phản ứng ra sao. Bởi vì nàng thấy hắn hình như cũng không muốn cho nhị hoàng tử đăng cơ làm hoàng đế bù nhìn. Song Ân Tĩnh không ngờ lại thấy được đôi mắt của Trí Nghiên nếu nàng không nhìn lầm trong đó còn có cả đau thương và nuối tiếc? Ân Tĩnh nhớ lại những lời lúc nảy cảnh vương nói với nàng, chẳng lẻ cảnh vương thực sự có tình ý với nàng.
Trí Nghiên ba lần bốn lượt nhìn trộm mình làm cho Ân Tĩnh thêm đề phòng. Nàng sẽ không tin Trí Nghiên sẽ đàng hoàng bởi vì Trí Nghiên chính xác là có ý ngấp nghía nàng. Vừa có ý với nàng lại không thể thuyết phục được bản thân hắn...không lẽ thấy nàng là hoàng hậu không màng đến thế sự không giống như Dung phi gấp tâm hại người nên hắn dễ dàng khống chế bản thân.
Nói tới có tiếng mà không có miếng thì không ai như Ân Tĩnh cả, mấy năm nay nàng chỉ có hư danh mà thôi, vừa không hầu hạ hoàng thượng, lại không xử lí sự vụ trong cung- người ta nói nàng lấy lui làm tiến, dù sau hoàng thượng cũng đang sủng Dung phi- nếu Ân Tĩnh tranh giành, ngược lại sẽ bị Dung phi nắm thớt. nhưng chỉ có Ân Tĩnh mới biết, nàng ghét nơi thăm cung này, hận không có cánh để bay ra khỏi bức tường cao kia , nếu không vì Lẫm nhi e rằng nàng đã làm những chuyện ngu ngốc, Lẫm nhi là toàn bô hi vọng của nàng, cũng vì Lẫm nhi nàng mới bớt hận hoàng đế. Ân Tĩnh không muốn con mình trở thành vật hi sinh của chính trị, nàng cũng không thể tiếp tục im lặng được nữa.
Dung phi đưa ra di chiếu để xoay chuyển tình thế nhưng không ngờ thái hậu lại nói:
" phải không ?sao ai gia chưa bao giờ nghe hoàng thượng đề cập qua muốn phế thái tử lập nhị hoàng tử."
Trí Nghiên đảo mắt, thiếu chút nữa nói: vợ chồng người ta nói chuyện bên gối, làm sau nói cho người nghe được.?
Dung phi không nói nhiều, trực tiếp lấy di chiếu ra từ trong tay áo-dâng lên cho thái hậu.
Thái hậu tiếp nhận, chỉ nhìn lướt qua, đưa cho Trí Nghiên, " ai gia già rồi mắt kémđọc cho ai gia đi."
Trí Nghiên đã xem rồi, không cần xem lại nữa, hắn gấp di chiếu lại nói:
" Dung phi nương nương nói không sai, hoàng huynh quả thật truyền ngôi cho nhị hoàng tử."
Thái hậu vừa híp mắt lấp tức chợn tròn, dĩ nhiên là bất mãn Trí Nghiên, bình thường thì tinh ranh giống khỉ, rất giỏi đoán tâm ý của bà, cớ sau lúc này lại giả ngốc?
Dung phi cũng sỡ Trí Nghiên nói dối. thấy hắn thừa nhận thì thả lỏng.
" nói vậy, đúng là Đan Nhi kế vị.?"
Thái hậu muốn Trí nghiên giải thích, bà muốn hắn xác định di chiếu là giả nên cho hắn cơ hội sửa miệng. mặc dù biết ai làm hoàng đế điều do Phác trí Nghiên quyết định. bởi vì mười vạn đại quân trong thành là người của hắn.
Trí Nghiên tiếp tục giả ngây giả dại: " di chiếu ngay tại đây, nhi thần cũng không dám nói dối. nếu mẫu hậu vẫn lo lắng, không bằng để hoàng hậu nương nương nhìn một chút."
Không chờ thái hậu lên tiếng, Trí Nghiên nhét chiếu thư vào tay Ân Tĩnh, còn nói:
" hoàng tẩu, hoàng tẩu cần phải nhìn cho kĩ."
Ân Tĩnh chẳng những nghiêm túc nhìn mà còn đọc thành tiếng:
" nhị hoàng tử-Phác du Đan, phúc trạch thâm hậu, lập tức phong làm hoàng đế kế vị, khâm thử."
Thái hậu chút nữa hộc máu..Trí Nghiên trái ý bà thì thôi đi, còn Ân Tĩnh cũng không vì con mình mà tính toán? Làm cho suy tính của bà xem như tan nát. Bà thích Phác Du Lẫm, quả thực hai trẻ ai làm hoàng đế cũng điều như nhau, bà chỉ là không thích vẻ mặt dụ dỗ của Dung phi nếu Phác Du Lẫm lên ngôi vị thì Dung phi sẽ làm thái hậu hoàng cung này làm gì có ngày được bình an.
Việc đã đến nước này bà cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Trí Nghiên, bỏ lại một câu " nên làm gì thì làm đi." Rồi phất áo bỏ đi.
Dung phi không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy nàng kích động ôm Phác du Đan vào lòng, cùng lúc vụng trộm nhìn Trí Nghiên, thầm nghĩ: không nghỉ cảnh vương lại khẩu thị tâm phi, quả nhiên là ái mộ mình, chờ ta làm thái hậu, khoảng cách cùng Trí Nghiên sẽ càng thân mật hơn.
Nghĩ đến tư vị ở trên giường với Trí Nghiên mà Dung phi thèm nhỏ dãi, mắt hoa đào không kiêng nể gì mà phóng tới liếc mắt đưa tình với Trí Nghiên.
Trí Nghiên thì lại nhin Ân Tĩnh vẻ mặt nghiền ngẫm mà cười. trên đời này còn có nữ nhân ngốc như vậy, tự mình xa cách quyền lực không lưu luyến, dân cho người ta, có điều nàng càng không muốn, ta càng muốn đưa cho nàng, vậy mới thú vị.
Ân tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Nàng chán ghét nhìn người không còn hơi thở nằm trên giường. không thèm nhìn đến Trí Nghiên cùng Dung phi, Ân Tĩnh cầm chiếu thư ra ngoài đưa cho Từ Thăng: " ra ngoài đọc đi."
Từ Thăng từng bước đi ra cửa. đúng như dự kiến tất cả quan lại cùng phi tần nghe xong điều ngạc nhiên khiếp sợ. chỉ có một số nhỏ bộ phận là đắc ý vui mừng vì mình đã chọn đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro