Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 18

Cuối cùng thì lễ tế tông miếu cũng kết thúc....dọc đường hồi kinh Ân Tĩnh không còn hứng trí ngắm hoa xem cảnh, nên hạ màn xuống nghỉ ngơi, nhưng không được bao lâu đã bị tiếng của Tố Nghiên,Trí Hiền đánh thức. hai người làm việc luôn có chừng mực, tiếng nói tuy không lớn lắm nhưng lại nghe được rất rõ ràng, hiển nhiên là đang có ý nói cho nàng nghe.

Tố Nghiên căm giận nói: " quả nhiên là hồ ly tinh, mới có một ngày mà đã hiện nguyên hình!"

Trí Hiền trách mắng: " đừng nói bậy! cẩn thận Dung thái phi mà biết được thì lột da cô."

" cô ta có thể làm, tôi không thể nói hay sao, còn có bao nhiêu người nhìn nữa mà. Kìa kìa, cô xem. Cái tay kia kìa, cái eo kia kìa, ánh mắt nữa kìa...chặc chặc, đúng là thủ đoạn cao thật!" Tố Nghiên châm chọc nói.

Trí Hiền: " như vậy không phải rất tốt sao? Cô ta ở đây, nương nương chúng ta sẽ không bị cảnh vương làm phiền nữa."

Tố Nghiên vui sướng: " đúng nha! Tôi không nghĩ tới luôn đó! tốt nhất về sau đừng quấn lấy nương nương nữa."

Trí Hiền thở dài: " đúng là như vậy cũng không tệ, nhưng cô ta là muội muội của Dung thái phi, nếu vương gia bị câu dẫn thật thì e là vương gia sẽ đứng về phe của Dung thái phi."

Tố Nghiên: " nương nương của chúng ta chỉ mong được như thế, hôm qua người con mai mối cho bọn họ nữa mà? Tôi đoán nương nương khẳng định đã hiểu, cũng đã có tính toán rồi."

Trí Hiền lo lắng: " hi vọng là vậy."

Tố Nghiên thở dài thiệt dài.

Trí Hiền hiếu kỳ hỏi: " cô thở dài cái gì?"

Tố Nghiên giận dữ nói: " đàn ông quả nhiên đều cùng một dạng, một giờ trước còn thề non hẹn biển, quay người lại nhìn thấy hồ ly tinh thì đều quên sạch."

Trí Hiền: " mà đàn bà Dung gia quả thật có bản lĩnh."

Trong kiệu, Ân Tĩnh nghe hết cuộc nói chuyện của hai người, nàng vén rèm lên một chút, nhìn thấy Trí Nghiên cùng Dung doanh Tâm ngồi cùng một con ngựa: Dung doanh Tâm ngồi sao vòng tay ôm eo Trí Nghiên, đầu tựa vào lưng Trí Nghiên, dù là đã có sự chuẩn bị nhưng nàng vẫn thấy chấn động, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Này, đây là có chuyện gì??

Một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, Ân Tĩnh lạnh nhạt nhìn hai người kia đang cười cười nói nói. Nàng nghĩ: Tố Nghiên, Trí Hiền cũng đã nói hết rồi. nếu Dung doanh Tâm có thể được lòng của Trí Nghiên thì đối với nàng mà nói, thì chính là đã giải quyết được một cái họa lớn, nàng đở phải bị quấy rầy. nhưng điều Tố Nghiên và Trí Hiền nói cũng không phải không có lý. Nhưng mà nếu Trí Nghiên giống như tiên đế sủng ái Dung doanh Nguyệt như sủng ái Dung doanh Tâm mà bỏ mặc nàng, vậy thì cuộc sống của nàng sau này e là không ổn, ngôi vị của Lẫm nhi cũng sẽ có nguy cơ..đây cũng chính là nhược điểm của việc khi phải phụ thuộc vào người khác.

Lại nhìn hai người đó: một người phong độ, một người quyến rũ, sánh vai nhau thật sự rất xứng đôi. Không biết Trí Nghiên nói gì, chỉ thấy Dung doanh Tâm cuối đầu mà thẹn thùng..Trí Nghiên thì cười ha ha, tiếng cười vang đến tận đây. Ân Tĩnh không khỏi cau mày, nhớ lại tối hôm qua Trí Nghiên còn thề thốt ngoài nàng ra sẽ không cưới người nào khác, lại còn ôm nàng hôn nàng, và còn sờ cái đó của nàng...bây giờ thì lại đi đùa giỡn một cô gái trẻ khác trước mặt bao nhiêu người.

Hắn có bản tính như thế đấy, ta gần như đã bị hắn lừa bịp, thật là đáng giận.!

Ân Tĩnh luôn luôn là người bình tĩnh nhưng lúc này đúng là không thể nào bình tĩnh được nữa rồi, vừa sầu lo về hoàn cảnh hiện tại lại còn phải vừa bực Trí Nghiên phóng đãng. Nàng đã không thể nào giải được sầu muộn trong lòng nữa rồi. nàng quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Tố Nghiên, Trí Hiền nghe được tiếng giật rèm cái phạch! Thật mạnh thì giật cả mình, hai người hai mắt nhìn nhau, bọn họ nói chuyện như thế là muốn nhắc nhỡ thái hậu, để nàng có sự chuẩn bị. dù sao cảnh vương vẫn luôn có ý đồ với nàng. Mà Dung doanh Tâm là muội muội của Dung thái Phi, nếu hai người thật sự có qua lại thì những việc có liên can đến Ân Tĩnh cùng Trí Nghiên sẽ thay đổi. chẳng qua bọn họ không ngờ nương nương của mình nổi cáu như vậy. hai người cũng không dám lắm miệng mà nói nữa.

Trí Hiền trách cứ Tố Nghiên: do cô nhiều chuyện đó!

Tố Nghiên bĩu môi, sớm muộn gì thái hậu cũng biết thôi.

Hai thị nữ còn đang đấu mắt, Ân Tĩnh hỏi: " bọn họ như vậy bao lâu rồi?"

Tố Nghiên: " không lâu ạ, thưa nương nương, độ khoảng một canh giờ. Dung nhị tiểu thư nói ngồi kiệu buồn nên muốn ngồi cởi ngựa, chỉ là một cô nương xuất đầu lộ diện thì không tốt lắm, cho nên Dung thái phi đã cho người đến hỏi ý nương nương...tại...tại nô tỳ lắm miệng, nói nương nương đang ngủ, bảo họ hỏi vương gia. Kết quả là vương gia chẳng những đồng ý còn chia sẻ con ngựa của mình, bởi vì vương gia nhìn thấy Dung nhị tiểu thư mới vừa ngồi lên lưng ngựa đã ngã."

Dường như sợ Ân Tĩnh không nghĩ tới, Tố Nghiên còn nói thêm, " không phải là không biết cởi ngựa đâu ạ, thưa nương nương, Dung nhị tiểu thư cố ý đấy ạ."

Trí Hiền liếc Tố Nghiên, suy nghĩ một lúc rồi nói: " nương nương, nô tỳ có chuyện, bởi vì không dám xác định đó là sự thật cho nên chưa nói với nương nương."

Ân Tĩnh biết Trí Hiền xưa nay ổn trọng, không giống Tố Nghiên nghe gió thì chính là mưa.

Ân Tĩnh: " em nói đi."

Trí Hiền: " tối hôm qua, khi vương gia đi rồi, nương nương phân phó nô tỳ đi xem hoàng thượng, khi nô tỳ trở về là đã khuya, và nô tỳ thấy có người từ trong lều vương gia đi ra, bởi vì cách khá xa, người nọ cũng nhanh cho nên không rõ là ai. Nhưng dáng vẻ thì hẳn là một phụ nữ."

Ân Tĩnh trầm xuống, nghĩ ngay: đó là người Trí Nghiên thị tẩm, bởi vì, rất có thể Trí Nghiên không làm gì được nàng cho nên trở về tìm người để giải quyết. nhưng sau đó lại lắc đầu. Trí Nghiên ngoại trừ Thuận Khuê thì ngay cả một nô tỳ cũng không có..là Thuận Khuê chăng? Không đúng. Nếu là Thuận Khuê thì Trí Hiền sẽ không thấy làm lạ mà nói vậy..lẽ nào..

Ân Tĩnh nhìn Trí Hiền: " em nói thẳng ra đi."

" vâng." Trí Hiền nói. " nô tỳ thấy người nọ mặc y phục màu hồng."

Ân Tĩnh thầm thốt lên: quả nhiên! Sau đó thì tỉnh ngộ: thì ra là thế!

Nàng đập tay lên kiệu, hít một hơi, chậm rãi áp chế lửa giận.

Tố Nghiên xen mồm: " mặc y phục màu hồng? không phải là Dung nhị tiểu thư sao?"

Hôm nay Dung doanh Tâm vẫn mặc y phục màu hồng- chỉ khác nhau về kiểu dáng.

Ân Tĩnh đã khôi phục tâm bình khí hòa, hỏi: " mấy canh giờ nữa đến kinh thành?"

Trí Hiền nhìn trời một chút, nói: " độ hai canh giờ nữa ạ, thưa nương nương."

Ân Tĩnh vén rèm lên nhìn: Trí Nghiên và Dung doanh Tâm ngồi cùng một con ngựa, không nhanh không chậm bước đi. Tiếc là nàng nhìn không ra thật giả. Ân Tĩnh không để ý tới nữa mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Trên lưng ngựa, Trí Nghiên thật ra là nhìn hết sáu hướng nhưng nhìn mãi mà sau vẫn không thấy phía sau Ân Tĩnh có động tĩnh gì.

Nàng nói với Dung doanh Tâm đang ở phía sau nàng: " biện pháp của ngươi hình như căn bản không có hiệu quả."

" ha ha, thái hậu quả nhiên nhẫn tâm."

" haizz, nàng ấy không phản ứng cũng là bình thường. trong lòng nàng ấy vốn không có ta."

" vương gia, người sai rồi. mặc dù không biết thái hậu nhưng Doanh Tâm hiểu biết đàn bà. Đàn bà như mò kim dưới đáy biển, ngài không thể chỉ nhìn xem mặt ngoài được đâu. Như hôm qua, Doanh Tâm đã nói với người, thái hậu ở thâm cung đã lâu, ngày ngày đều đấu đá, tâm tư thế nào mà không sâu? Vương gia, Doanh Tâm cảm thấy điều mà thái hậu chân chính băn khoăn chính là luân thường đấy. miệng thế gian rất đáng sợ, người không màng đến. nhưng thái hậu không thể không lo lắng."

" quan hệ của chúng ta là sự thật, không có khả năng thay đổi! theo như nguơi nói thì chúng ta là không có khả năng ư?"

" vương gia! Ngài không nên nóng lòng như thế! Doanh Tâm còn chưa nói hết...ý Doanh Tâm là, thái hậu cũng là đàn bà, hơn nữa còn là một người đàn bà tịch mịch đã nhiều năm. Một khi đã là đàn bà thì đều sẽ hi vọng có một người yêu thương mình. nói không chừng thái hậu đã bị người làm cảm động rồi- chỉ là ngại mặt mũi nên không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Vì vậy người phải kích thích thái hậu, làm cho thái hậu không nhịn được, làm cho thái hậu phải ghen! Một khi tâm thái hậu sơ hở, cảm tình khẳng định sẽ như thủy triều vỡ đê, muốn lấy lại cũng không được! đến lúc đó chỉ lo ngài chịu không nổi, ha ha."

Tĩnh nhi sẽ yêu ta? Viễn cảnh đó không khỏi làm Trí Nghiên động tâm. nhưng vui sướng qua đi, hiện thực đến, nàng nói: " vậy làm sao bây giờ?"

Nàng đã làm theo như kế hoạch tối hôm qua, chỉ là Ân Tĩnh không có mắt!! một phản ứng đối với nàng cũng không có làm nàng thật sự nản lòng quá đi.

Dung doanh Tâm quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy rèm cửa trước kiệu thái hậu đóng chặt và hai cung nữ của thái hậu thì sắc mặt trầm trọng, nhìn như tầm thường lại không tầm thường. thái hậu quả nhiên có thể chịu được! nàng nghĩ. Không thể thất hứa với Trí Nghiên, nên Dung doanh Tâm khuyên nhủ: " vương gia đừng vội, thời cơ còn chưa tới."

Trí Nghiên chỉ đành phải nhẫn. nàng rất rất không muốn kề cận cùng Dung doanh Tâm như vậy nhưng vì Ân Tĩnh của nàng, nàng phải nhịn.

Hi vọng nàng ấy ghen, đúng như Dung doanh Tâm nói. Hoặc không giận dữ thì ít nhất nên tỏ vẻ gì đó cũng được, Trí Nghiên thầm nghĩ.

Đi thêm độ mười mấy dặm đường, cách kinh thành không xa nữa.

Vào thành rồi thì sẽ không còn gì hết.....Trí Nghiên đã hoàn toàn thất vọng, tự khuyên mình đừng vội. nàng định bảo Dung doanh Tâm đi xuống ngựa trước, nhưng rồi chợt nghe có tiếng vó ngựa ở phía sau, một thị vệ nhảy xuống ngựa, nói: " vương gia! Thái hậu nương nương nói mệt mỏi, người muốn nghỉ ngơi ạ."

Trí Nghiên mừng rỡ quay đầu lại hỏi Dung doanh Tâm: " quả thật hiệu nghiệm?"

Dung doanh Tâm cũng cười: " không uổng công vương gia người rồi."

Trí Nghiên nhìn thị vệ mà gật đầu: " được! truyền lệnh của bổn vương, tất cả nghĩ ngơi tại chỗ!"

Thị vệ nói: " vương gia, nương nương nói, trời không còn sớm nữa cho nên người muốn, mọi người hãy vào thành trước, người chỉ cần mấy trăm thị vệ, người sẽ hồi cung trước khi trời tối."

" Ugh..nương nương lo lắng chu đáo như vậy bổn vương cũng nên lưu lại. ngươi đi báo cho Vu tướng quân, bảo ông ta mang đại đội đi trước đi."

Thị vệ đứng không nhúc nhích.

Trí Nghiên hỏi: " còn chuyện gì khác?"

Thị vệ khiếp đảm uy nghiêm Trí Nghiên: " vương- vương gia.....nương nương, nương nương đặc biệt phân phó nói, người mời ngài đi trước, nếu không, dù là người có mệt đến chết cũng sẽ không nghỉ ngơi!"

Trí Nghiên nhíu mày, hiển nhiên biết Ân Tĩnh cố ý, đi hay ở nàng nhất thời không đưa ra được quyết định.

Dung doanh Tâm cười nói: " xem ra nương nương tức giận thật rồi, vương gia, không bằng thừa lúc còn nóng mà rèn thành thép, ngài hãy nói cho thái hậu rằng, nếu đi thì cùng đi, nếu ở thì cùng ở. Còn chúng ta, vẫn nên biểu hiện càng thêm thân thiết mới tốt."

Trí Nghiên lo lắng, sợ bị trả ngược lại, làm cho Ân Tĩnh càng thêm giận mình. song song đó lại sợ Ân Tĩnh mệt, rồi lại sinh bệnh...nhưng điều mà Dung doanh Tâm nói cũng không phải không có lý. Đến bước này rồi không thể dễ dàng buông tha được, bằng không củi kiếm được ba năm sẽ bị thiêu một giờ.

Nàng cắn răng, nhìn thị vệ nói: " theo lời Dung nhị tiểu thư nói, quay về đi."

Vì thế, thị vệ nhanh chống chuyển cáo cho thái hậu, còn không quên cường điệu đây là ý của Dung nhi tiểu thư.

Nhất thời Ân Tĩnh biến sắc....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro