chương 138 ( phiên ngoại)
" Tĩnh nhi, uống Thuốc đi."
Ân Tĩnh ngẩng đầu, thấy Trí Nghiên bưng dược đến, trên mặt dính bụi, xem ra dược lại là nàng tự mình tiêm, buông ngọn bút trong tay, tiếp nhận chén thuốc, không vội uống, lấy tay giúp nàng lau bụi trên mặt nói:"Sao không cho hạ nhân làm?".
Trí Nghiên là kim chi ngọc diệp, các nàng tìm được nơi đặt chân sau liền mua một tứ hợp viện, còn chiêu thêm 23 hạ nhân, phô trương mặc dù kém hoàng gia nhưng ở địa phương cũng là số một số hai. Gióng trống khua chiêng như thế lập tức đưa tới quan phủ đoán kị. Trí Nghiên là ai, tùy tiện nói vài cái tên quan viên trong triều, Tri Phủ kia sợ tới mức tè ra quần, cung kính Trí Nghiên như Bồ Tát, không dám đắc tội. Trí Nghiên lại dựa vào công phu, chế phục lục lâm hảo hán, đúng là hắc bạch lưỡng đạo nổi tiếng. So với Ân Tĩnh ở bên ngoài tám năm, các nàng hiện tại phong cảnh nhiều lắm. Trí Nghiên buông tha cho ngôi vị hoàng đế cùng nàng lưu lạc thiên nhai, Ân Tĩnh dĩ nhiên cảm thấy Trí Nghiên bị ủy khuất, lại như thế nào trách nàng đâu. Huống chi Trí Nghiên vốn là người cái không cam lòng cho người bắt nạt. Trí Nghiên duy độc ở trước mặt nàng mới thu hồi bản tính quái đản, đối nàng che chở có thêm, nói gì nghe nấy. Nếu một ngày hai ngày cũng thôi đi, cố tình bao nhiêu năm cũng như ngày nào làm cho nàng cảm thấy tam sinh hữu hạnh, mới ngộ này phu quân. Duy nhất làm cho nàng dở khóc dở cười đó là tính tình Trí Nghiên thích ghen tuông, mấy năm nay nửa điểm không sửa. Thế cho nên đệ tử của nàng một cái nam tử đều không có. Trí Nghiên ngay cả đứa nhỏ 15 16 tuổi cũng ghanh tỵ.
Trí Nghiên nói:"Trí Hiền mang Lâm nhi Lang nhi đi ra ngoài, những người khác ta lo lắng." Từ chuyện Phác Du Lẫm sau, Trí Nghiên vẫn còn sợ hãi. Từ bốc thuốc đến ngao dược, chỉ cần Trí Hiền không ở, đều là nàng tự làm.
Ân Tĩnh biết nàng băn khoăn, chính là các nàng hiện tại là dân chúng tầm thường có ai lại muốn hại các nàng. Không đành lòng từ chối tâm ý Trí Nghiên, tùy nàng luôn. Cũng may không bao lâu, Trí Nghiên không cần vất vả như thế. Đại phu nói bệnh của nàng cũng đã gần khỏi được 8 phần, dược mang ba phần độc, ngừng dược ngược lại đối thân thể mới có lợi.
Trí Nghiên làm cho nàng uống thuốc thừa lúc còn nóng, tùy tay cầm lấy cung nữ đồ trên bàn đã vẽ hơn phân nửa, nói:" Tĩnh nhi, nàng đã đáp ứng ta họa một bức hai nữ tử tướng cùng đồ, khi nào mới đặt bút đây?".
Ân Tĩnh suýt nữa phun dược ra hết, chịu đựng khổ sở đem dược uống xong, thuận miệng nói:"Nhanh thôi.".
Trí Nghiên bất mãn,"Lại nói cho có lệ, đối với nàng mà nói chỉ nửa canh giờ là xong mà kéo tới hai năm rồi."
Rõ ràng là Trí Nghiên không có hảo ý, ngược lại lại trách nàng. Nếu thật sự là họa bình thường, đừng nói một bức, một trăm bức cũng họa được. Trí Nghiên minh lý mọi cách khủng hoảng, kì thực là muốn nàng họa một bức đông cung đồ tại trong khuê phòng này...... Há có thể để nàng như nguyện, không hề để ý tới Trí Nghiên, một lần nữa cầm lấy họa bút.
Trí Nghiên đứng ở một bên nhìn nàng, trong chốc lát liền xem ngây ngốc, Ân Tĩnh minh diễm động lòng người thật sự là trăm lần xem không ngán, hơn nữa ý nghĩ kỳ quái làm cho nàng giật mình, đi qua, từ sau lưng ôm lấy Ân Tĩnh, hôn lên tóc mai lại dùng mũi cọ cọ. dùng mềm nhũn thanh âm hô một tiếng:" Tĩnh nhi." Ý đồ đều ở trong đó.
Ân Tĩnh lập tức đỏ bên tai. Các nàng tuy rằng ở thư phòng nhưng là ban ngày ban mặt, nếu ai bước vào chẳng phải xấu hổ chết mất, liền chối từ nói:"Ta đáp ứng Hậu phu nhân rồi, ngày mai phải này vẽ xong họa này đưa qua......" Lời còn chưa dứt, đã bị Trí Nghiên ngăn chặn.
Trí Nghiên mồm miệng không rõ nói:" Cũng đã gần xong rồi mà không sao...".
Ân Tĩnh bị nàng vây ở giữa bàn không thể động đậy, tiếp tục cự tuyệt nói:"Hiện tại là ban ngày.".
Trí Nghiên lại cười đến không có hảo ý nói:"Vừa lúc làm cho ta có thể hảo hảo nhìn nàng.".
Ân Tĩnh:"......" Các nàng đã sớm không phải tiểu cô nương, cố tình Trí Nghiên đối việc này lại phá lệ ham thích không ngừng, có khi nhiệt tình làm cho nàng thậm chí tiêu thụ không được, lại nói,"Chúng ta còn tại thư phòng."
"Như thế này mới có tình thú khác." Trí Nghiên nói chuyện, tay đã cởi bỏ dây lưng của Ân Tĩnh, trong thư phòng cũng có giường cũng không nguyện đi qua, nàng yêu bộ dáng Ân Tĩnh thẹn thùng không được tự nhiên. Ân Tĩnh làm chuyện gì đều có nề nếp, ngay cả chuyện giường chiếu cũng không ngoại lệ, nàng càng muốn làm cho Ân Tĩnh không đứng đắn một hồi. Đem giấy bút nghiên mực gạt qua một bên, đem Ân Tĩnh bế lên trên bàn, dùng thân thể mình đè lên thân thể Ân Tĩnh, quần áo của cả hai cũng lột ra sạch sẽ, liền lộ ra bờ vai trắng nõn hương hoạt, Trí Nghiên tâm thán một tiếng, nhẫn không được cắn một ngụm, dưới thân Ân Tĩnh"Tê" một tiếng thân ngâm..bàn tay của Trí Nghiên cũng không ngừng xoa nắn bờ ngực cân tròn của Ân Tĩnh...
Tư thế khó khăn, làm cho Ân Tĩnh không được tự nhiên, cố tình Trí Nghiên lại khiêu khích làm cho nàng khô nóng không thôi, dù sao quần áo cũng đã không chỉnh tề, thôi thì liền theo Trí Nghiên một hồi..choàng tay qua cổ Trí Nghiên bất đầu hùa theo...
" ưm...hnhh.....ưmm....aaaaaaaa"
Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh đã bất đầu động tình, trường lên hôn mặt mày Ân Tĩnh kết thúc lại là ở trên đôi môi cân mộng, dụ hoặc nói:"Như thế nào cảnh đẹp, Tĩnh nhi không xem chẳng phải đáng tiếc."
Ân Tĩnh không biết Trí Nghiên nói gì, nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy hai chân bị Trí Nghiên tách rộng ra, chỗ tư mật bị nhìn một cái không sót gì, mà ngón tay Trí Nghiên thon dài mảnh khảnh hoàn toàn nhập vào ở giữa hai chân của nàng hình ảnh dâm mỹ như thế làm cho Ân Tĩnh suýt nữa ngất đi, mặt đỏ có thể xuất huyết, cảm thấy thẹn không biết làm sao," Trí Nghiên, ngươi......ưmmm..".
" Tĩnh nhi muốn ta làm như thế nào?" Trí Nghiên hôn môi Ân Tĩnh, biết rõ còn cố hỏi nói bàn tay cũng bất đầu đưa đẩy nhẹ nhẹ kích thích.
Ân Tĩnh đương nhiên biết Trí Nghiên cố ý, chính là lý trí rốt cuộc đánh không lại cảm giác thân thể, nói câu "Ngươi mau chút", liền gắt gao nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Trí Nghiên.
" ưm...aaaaa.u..mmm...Trí.Nghiên.ưm..ta....ưm..ưmmmmm"
" Tĩnh..nhi ưm...tha lỏng một..ưm một chút...ưm"
" ưmmmm...ưmm....aaaaaaaaaaa"
Trí Nghiên bị biểu tình của Ân Tĩnh chọc cười, đồng thời tim đập nhanh không thôi, kỳ thật nàng so với Ân Tĩnh càng thêm khẩn cấp, chẳng phải tuân mệnh, đáp ứng một tiếng "Hảo", liền rất thương hương tiếc ngọc công thành đoạt đất ......càng làm càng hân say không ngừng đưa đẩy thụt ra thụt vào liên tục...khiết mật dịch không ngừng chảy ra ướt cả lên bàn...
" ưm....Trí ...Nghiên...ưm....ưm..đủ rồi..ưm...AAAA"
" Tĩnh nhi...chờ ta chúng....ta ưm...AAAAAA"
.......
"Nương, nhị nương, các người ở bên trong sao?" Một thanh âm thanh thúy non nớt ở ngoài thư phòng vang lên.
Ân Tĩnh có chút thất kinh nói:"ưm...Là Lâm nhi Lang nhi đã trở lại..ưmmm.".
Trí Nghiên bĩu môi, hoàn toàn thất vọng:"hmhm..ưm.....Kia thì thế nào, cho các nàng ở bên ngoài chờ đi."
Trí Nghiên đáng ép chặt hai nơi mềm mại ẩm ướt của mình và Ân Tĩnh chặt vào nhau không ngừng đưa đẩy, tựa hồ thực không tính đứng lên để tách hai cô bé ướt ác của cả hai ra, Ân Tĩnh không nói gì nhìn Trí Nghiên châm châm.....
Trí Nghiên làm bộ như không phát hiện, còn cố ý cho một tay hướng chỗ sâu Ân Tĩnh dò xét không ngừng kích thích ..bàn tay còn lại cũng không ngừng vuốt ve một bên ngực...một bên ngực còn lại cũng không hề được để yên mà đã bị Trí Nghiên bú mút đến sưng tấy....
" Ưm..Trí Nghiên nhẹ một chút...ưm"
Ân Tĩnh suýt nữa ngâm ra tiếng, giận trừng mắt nhìn Trí Nghiên liếc một cái.
"Tỷ tỷ, bên trong không có thanh âm, nương cùng nhị nương không ở bên trong." Thanh âm non nớt lại vang lên.
Một thanh âm khác nói:"Không đúng, Phúc bá rõ ràng nói nương ngay tại thư phòng."
"Kia vì cái gì không trả lời chúng ta?"
"Này...... Khả năng nương cùng nhị nương ở bên trong làm chuyện xấu."
"Làm cái gì chuyện xấu?"
"Các nàng ở hôn nhẹ."
"Hôn nhẹ là chuyện xấu sao?"
"Trí Hiền cô cô nói đúng vậy."
"Kia nương cùng nhị nương không phải thường xuyên làm chuyện xấu?".
Trí Nghiên thiếu chút nữa cười ra tiếng, lại nhìn trên mặt Ân Tĩnh đã có vẻ giận, không dám khiêu chiến cực hạn của nàng, lưu luyến không rời đứng lên, lại giúp Ân Tĩnh sửa sang lại quần áo, hết thảy khôi phục nguyên dạng xong, đi qua nhìn cửa, chỉ thấy hai tiểu thân ảnh đưa lưng về phía nàng, ngồi trên bậc thang.
"Lâm nhi, Lang nhi.".
Hai tiểu nhân nghe thấy Trí Nghiên thanh âm, lập tức đứng lên hồi đầu, tất cung tất kính hướng Trí Nghiên hô một tiếng "Nhị nương." Sau đó cùng nhau bổ nhào vào trong lòng Ân Tĩnh đứng sau, cùng kêu lên nói,"Nương, chúng ta đã trở lại.".
Trí Nghiên bất mãn hướng Ân Tĩnh nói thầm:"Bất công.".
Ân Tinh4 ôn nhu cười cười, ai kêu Trí Nghiên bình thường đối với các nàng rất nghiêm khắc. Các nàng chỉ mới một 5 tuổi một 7 tuổi mà đã bị buộc mỗi ngày vũ đao lộng thương, hai hài tử có thể nào không sợ nàng.
Lâm nhi Lang nhi là cô nhi các nàng cứu trong tay bọn buôn người hai năm trước khi du ngoạn. Nguyên bản cứu mười mấy tiểu hài tử, có tìm về cha mẹ, có người hảo tâm thu dưỡng. Lâm nhi Lang nhi ở nhỏ tuổi nhất, thậm chí ngay cả tên cũng không có, càng tìm không thấy người nhà. Ân Tĩnh thứ nhất động lòng trắc ẩn, thứ hai thích tiểu hài tử muốn giữ ở bên người, Trí Nghiên tự nhiên đồng ý. Dù sao các nàng cũng không sinh được đứa nhỏ, như thế vừa lúc bù lại tiếc nuối. Huống chi hai hài tử nhỏ như vậy căn bản không có trí nhớ gì, coi như nữ nhi thân sinh mà nuôi dưỡng, như thế cũng tỉnh đi rất nhiều sự. Nguyên bản Ân Tĩnh cho các nàng mang họ Phác, nhưng Trí Nghiên lại làm chủ cho đứa lớn mang họ Ân Tĩnh, đứa nhỏ mang họ nàng. Đem Lâm Lang nhất sách vì nhị, làm như nàng nhóm tên, hai hài tử người cũng như tên. Hàm Lâm tính tình giống Ân Tĩnh thực văn tĩnh, Phác Lang giống Trí Nghiên hiếu động, không biết lớn lên sẽ như thế nào.
Phác Lang ngẩng đầu hỏi Ân Tĩnh:"Nương, tỷ tỷ nói người cùng nhị nương ở bên trong hôn nhẹ là thật sao?"
Bị đứa nhỏ hỏi như thế, Ân Tĩnh mặt một chút đỏ, cần phủ nhận, Trí Nghiên lại một phen ôm lấy Phác Lang nói:"Đúng vậy, lần tới chúng ta lại hôn thân thời điểm, không cho các ngươi lại quấy rầy ."
Ân Tĩnh nháy mắt mặt lại đen.
Phác Lang lại hỏi:"Vì cái gì các người muốn hôn thân đâu?"
Trí Nghiên nói:"Bởi vì nhị nương thích nương các ngươi a."
Sắc mặt Ân Tĩnh càng khó nhìn.
Phác Lang oai đầu nghĩ nghĩ,"Nga, ta đã biết." Sau đó từ trong lòng Trí Nghiên giãy dụa xuống, đi đến trước mặt Hàm Lâm, "chụt" hôn lên khuôn mặt Hàm Lâm, nước miếng đều chảy ra, nói:"Ta thích tỷ tỷ, ta cũng muốn hôn nhẹ."
Trí Nghiên thấy thế cười ha ha.
Ân Tĩnh giận dữ nói:"Có người nào giáo đứa nhỏ như ngươi không?" Sẽ cùng Phác Lang giải thích, lại phát hiện căn bản không thể nào giải thích được.
Trí Nghiên bắt vai Ân Tĩnh, cười nói:" Tĩnh nhi, quên đi, tùy các nàng thôi, các nàng mưa dầm thấm đất, nói không chừng lớn lên trò giỏi hơn thầy đâu." Nữ nhân thích nữ nhân có cái gì không tốt.
Ân Tĩnh nhìn nhìn phác Lang, lại nhìn nhìn Hàm Lâm, chỉ có thể thở dài một hơi, chuyện tương lai để tương lai nói đi. Nếu các nàng thật có thể tìm được người giống như Trí Nghiên đối với nàng như vậy, làm sao lại không thể đây?
..............and.............................
( vậy là kết thúc rồi nhé.! cảm ơn tất cả các bạn trong thời gian qua đã luôn theo dõi truyện mình edit...mình cũng sẽ kiểm tra lại tất cả các chương của truyện "Gả cho" để đảm bảo cho bộ truyện được hoàn hảo và ít sai sót đến mức thấp nhất...ngoài ra hãy cùng ủng hộ mình qua bộ truyện tiếp theo nhé..!.mình thích cổ trang nên chuyện tiếp theo vẫn là cổ trang nhé.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro