Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 129

Ân Tĩnh không muốn gặp lại Trí Nghiên, lại không thể không nhìn Lẫm Nhi. Trí Nghiên cũng không hoảng hốt nơi nơi tìm nàng mà ngay tại Tương vương phủ ôm cây đợi thỏ. Phác Du Lẫm bệnh không hảo, Ân Tĩnh sẽ không đi. Ân Tĩnh nghĩ, nàng cùng Trí Nghiên thật đúng là số mệnh, các nàng từng bởi vì Lẫm Nhi mà tách ra, hiện tại lại vì Lẫm Nhi sinh ra gút mắt.

"Lão sư, người cùng Hoàng Thượng là quan hệ như thế nào?" Cơm chiều, Trầm Liên bưng bát cơm đột nhiên hỏi.

Ân Tĩnh suýt nghẹn, Trí Hiền vội vàng đem nước cho nàng.

Trầm Ngạn trách mắng: "Muội lắm miệng quá."

Trầm Liên không cho là đúng trợn trắng mắt, "Muội không tin huynh không muốn biết."

Trầm Ngạn nói: "Hôm nay ở trước mặt Hoàng Thượng nói hưu nói vượn, ta còn không trách muội, sớm biết muội gây rắc rối như thế không nên mang muội theo."

Ân Tĩnh không khỏi hỏi "cái gì?"

Trầm Liên le lưỡi nói: "Ta cùng Hoàng Thượng nói, lão sư bệnh bất trị."

Ân Tĩnh đỡ trán, Trầm Liên thật đúng là sợ cho thiên hạ bất loạn. Nàng biết Trầm gia huynh muội tâm địa thiện lương. Lục này lại ngàn dặm vào kinh thành vi Lẫm Nhi xem bệnh hoàn toàn là vì nàng, trong lòng rất là cảm kích. Cho dù bọn họ không hỏi, nàng cũng không tính giấu bọn họ. Nàng hiểu rất rõ tính tình của Trí Nghiên, Trí Nghiên biết nàng không chết, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Cùng với làm cho bọn họ miên man suy nghĩ đoán, còn không bằng thẳng thắn thành khẩn bẩm báo, Trầm gia huynh muội khẳng định sẽ vì nàng mà giữ bí mật.

"Ta đây sẽ không dấu các ngươi, kỳ thật Tương vương là con ta."

Lời nói ra như long trời lở đất.

Trầm Liên cả kinh miệng há hốc, Trầm Ngạn thực tại cũng lăng ở nơi nào.

"Cùng... Tương vương là con của người, vậy người chẳng phải là..." Trầm Liên không dám hỏi ra miệng, bởi vì thật sự rất là rung động. Nàng từng có đoán Ân Tĩnh có thể là cái gì hoàng thân quốc thích, lại không nghĩ rằng nàng đúng là Thái hậu tiền triều! Tiền triều Thái hậu gả cho Cảnh vương người trong thiên hạ đều biết. Mà Cảnh vương chính là đương kim Thánh Thượng. Khó trách bọn hắn hôm nay gặp phải trường hợp như vậy, mà bọn họ thế nhưng trước mặt Thái hậu cùng nhau sinh sống 2 năm! Nhưng mà tiền triều Thái hậu không phải đã chết rồi sao?

Ân Tĩnh nói: "Nguyên do nói rất dài dòng, lại đề cập đến rất nhiều bí mật cung đình ta sẽ không cùng các ngươi nói, biết nhiều đối với các ngươi cũng không có gì hay, ta cho các ngươi biết thân phận thật của ta là muốn cho các ngươi biết, vì sao ta đối Tương vương quan tâm như vậy, còn có, Hoàng Thượng biết ta còn sống, ta không đoán được hắn sẽ làm cái gì, nói ra cũng tốt cho các ngươi có chuẩn bị tâm lý trước."

Mặt khác Trầm Liên mặc kệ, nàng chỉ muốn biết một sự kiện, "Như vậy lão sư, chờ trị bệnh Tương vương xong, người còn theo chúng ta cùng nhau trở về sao?" Đây là giúp ca nàng hỏi.

Ân Tĩnh lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết." Kỳ thật lần này nàng trở về, đã dự đoán được có thể có cục diện như vậy. Trí Nghiên dù sao đã làm Hoàng Thượng, mà Tương vương phủ cùng hoàng cung lại quan hệ không phải là ít, muốn tránh Trí Nghiên, cơ hồ không có khả năng.

Trầm Liên lại hỏi: "Vậy người cùng Hoàng Thượng còn có thể gương vỡ lại lành sao?"

Ân Tĩnh tâm đầu nhất khiêu, lập tức lắc đầu, "Không thể nào, bên người hắn đã có quý phi."

Trầm Liên gật đầu, "Vậy ca ca ta vẫn là có hi vọng." Về phần nàng, lúc trước còn đối Hoàng Thượng mê luyến, hiện tại nửa điểm hảo cảm đều không có, thứ nhất Hoàng Thượng là ca ca tình địch, thứ hai lại là "Chồng trước" lão sư, nàng lại có ý tưởng, chẳng phải vi sư nghịch nói.

Trầm Ngạn thủy chung không nói một lời, cuối cùng mới nói: "Ta nhất định chữa Tương vương khỏi bệnh."

Ân Tĩnh canh thời điểm Trí Nghiên vào triều sớm đến Tương vương phủ, không nghĩ tới tới nơi rồi, lại thấy Trí Nghiên đã chờ mình một lúc lâu, làm cho nàng tiến thối lưỡng nan.

Trí Nghiên cũng thức thời, không trì hoãn Trầm Ngạn chữa bệnh, đứng ở một bên nhìn Ân Tĩnh.

Hiếu Mẫn cũng đã tới, Thuận Khuê nhỏ giọng hỏi nàng: "Nương nương không chết, ngươi cũng biết có phải hay không?"

Hiếu Mẫn tức giận nói: "Đúng vậy thì sao?"

Thuận Khuê không nghĩ tới Hiếu Mẫn tính tình như thế nhưng có thể giấu lâu như vậy, nhất định là Ân Tĩnh hạ lệnh, lần này nếu không phải Tương vương bệnh, chỉ sợ Ân Tĩnh thật sự quyết định cả đời không nhìn mặt Trí Nghiên.

Hiếu Mẫn, " chủ tử nhà ngươi cũng đã có quý phi, dì ta sống hay chết cùng hắn không có quan hệ gì cả?"

Thuận Khuê bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, chủ tử là bất đắc dĩ."

Hiếu Mẫn cười lạnh: "Cái gì bất đắc dĩ, không phải là theo người ta lên giường, không có biện pháp công đạo, bất đắc dĩ phải cưới về nhà."

Hiếu Mẫn thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc làm cho tất cả mọi người trong phòng nghe được.

Trí Nghiên xấu hổ ho khan một tiếng.

Thuận Khuê vội hỏi: "Ngươi nhỏ giọng chút."

Hiếu Mẫn nói: "Vì sao phải nhỏ giọng, những gì ta nói đều là sự thật, cho dù muốn lấy về cũng không cần khẩn cấp như vậy đi? Dì ta bị người hạ độc, sinh tử khó liệu, các ngươi ngược lại đưa thiếp cưới đến, mặc hỉ phục, không phải ý định muốn bức tử dì ta? Dì ta chết, không phải vừa lúc như ý nguyện của các ngươi? Hiện tại tốt rồi, ngôi vị hoàng đế có, quý phi cũng có, còn muốn thế nào? dì trở về là xem Lẫm Nhi, cũng không phải là ' tái tục tiền duyên '." Hiếu Mẫn một câu một câu như kim đâm đúng chỗ.

Trí Nghiên đen mặt hoàn toàn.

Vẫn là Ân Tĩnh nói: " Hiếu Mẫn, con đi ra ngoài trước đi." Nói như thế nào Trí Nghiên bây giờ là Hoàng Thượng, Hiếu Mẫn không nể mặt Trí Nghiên thật sự có chút hơi quá phận.

Hiếu Mẫn không tình nguyện "Vâng.", Thuận Khuê cũng đi theo ra ngoài.

Ân Tĩnh hướng Trí Nghiên xin lỗi nói: "Hiếu Mẫn nàng tuổi trẻ không hiểu chuyện, mới vừa rồi cũng là hồ ngôn loạn ngữ, mong Hoàng Thượng không lấy làm phiền lòng."

Trí Nghiên nghe nàng xưng hô mình xa lạ như thế, ngực càng cảm thấy đau, thấy Trầm Ngạn chuyên tâm châm cứu cho Phác Du Lẫm, tựa hồ không nghe bọn họ nói chuyện. Bắt lấy tay Ân Tĩnh, nói: "Nàng đi theo ta."

Ân Tĩnh làm sao chịu đi, tiếc rằng giãy không ra, trong lòng cố kỵ Lẫm Nhi, rốt cuộc vẫn là buông tha đi theo Trí Nghiên.

Trí Nghiên mang Ân Tĩnh đến đúng là phòng ngủ của cả hai ngày xưa. Cảnh vương phủ mặc dù đổi thành Tương vương phủ nhưng chỗ này không thay đổi, giống như Hàm Ninh Cung. Ân Tĩnh chạy cái dạng gì thì còn lại dạng ấy, Phác Chỉ Tuân vài lần muốn cải biến Hàm Ninh Cung, đều bị Trí Nghiên cự tuyệt.

"Không biết hoàng thượng có gì phân phó." Ân Tĩnh như trước lãnh đạm xa cách, giống như lúc trước Trí Nghiên mới vừa theo đuổi nàng, chẳng qua ngay lúc đó các nàng, một là hoàng hậu một là hoàng thúc. Ân Tĩnh kiêu căng từ trong xương, hiện tại lại khiêm tốn. Từ trước đến nay đều là nàng đem Ân Tĩnh sủng nịnh đến cao cao tại thượng, cơ hồ quỳ bái, hiện giờ trái lại làm cho Trí Nghiên cảm thấy thực không thoải mái.

Trí Nghiên cau mày nói: "Nơi này không có người ngoài, nàng cần gì phải nói với ta như thế."

Ân Tĩnh vẫn như cũ cung kính nói: "Ta chỉ là thảo dân, không dám ở trước mặt Hoàng Thượng làm càn."

"Ta biết nàng còn giận ta, nhưng ta cũng thực tức giận, nàng trốn chính là 4 năm, còn làm cho ta nghĩ nàng đã chết, nàng tại sao có thể ác tâm như vậy?"

Tâm Ân Tĩnh như bị kéo xuống, rốt cục ngẩng đầu, nhìn Trí Nghiên. Mấy ngày qua vẫn là cúi đầu, thật cẩn thận nhìn Trí Nghiên. Trí Nghiên không thay đổi, vẫn thanh tú tuấn dật như cũ. Duy nhất bất đồng chính là trầm ổn, không có luôn mãi câu không hợp liền táo bạo như sấm. Kỳ thật trong lòng nàng đã sớm không còn giận Trí Nghiên nữa, tuy rằng cũng từng bởi vì nàng thú Phác Chỉ Tuân mà thương tâm khổ sở. Bất quá mấy năm nay nàng chỉ nghĩ đến Trí Nghiên đối nàng thật là tốt. Thời gian thật là cái thứ tốt, lắng đọng lại vui vẻ quên đi không vui. Chẳng qua, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, các nàng cũng không trở về được như trước .

"Chuyện quá khứ, nói ra làm gì? Hiện tại ta và ngươi như thế này đều không phải đã tốt sao?" Ân Tĩnh nhớ tới hôm qua nhìn thấy Phác Chỉ Tuân, tuy rằng chỉ vội vàng thoáng qua nhưng cũng nhìn ra được trên mặt có địch ý cùng coi rẻ. Hiện tại Phác Chỉ Tuân mới là thê tử danh chính ngôn thuận Trí Nghiên, mà nàng đã chết từ tám năm trước. Mặc dù hiện tại đứng ở trước mặt Trí Nghiên, nhưng các nàng cái gì quan hệ cũng không có.

"Ai nói ta sống tốt, ta một chút cũng không tốt!" Trí Nghiên cầm tay Ân Tĩnh, "Không có nàng, ta mỗi một ngày tưởng như một năm."

Trí Nghiên vẫn là trước sau như một động lòng người, làm cho người ta tim đập thình thịch.

Ân Tĩnh rút tay về, giơ lên khóe môi, "Những lời này nếu để cho quý phi nương nương nghe được, chỉ sợ sẽ mất hứng ."

Trí Nghiên nói: "Chuyện Chỉ Tuân là ta nợ nàng một lời giải thích, 4 năm trước nàng chưa cho ta cơ hội, hiện tại ta sẽ đem ngọn nguồn nói cho nàng biết."

Ân Tĩnh lại nói: "Không cần, chuyện của các ngươi cùng ta không quan hệ."

Trí Nghiên bất mãn Ân Tĩnh luôn luôn không đếm xỉa đến mình, hận không thể vứt mình ngay lập tức, nàng mơ tưởng! Lại một lần nắm chặt tay Ân Tĩnh nói: "Lúc trước nàng không muốn gả cho hoàng huynh không phải cũng gả cho, ta cưới Phác Chỉ Tuân tự nhiên cũng có lý do bất đắc dĩ."

Ân Tĩnh nói: "Được, nói đi."

Trí Nghiên thấy nàng sảng khoái như thế, ngược lại không biết nói từ đâu, thật cẩn thận nói: "Nàng trước đáp ứng ta, sau khi nghe xong, nàng có thể đánh ta mắng ta giận ta, nhưng không được bỏ ta một thêm một lần nào nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro