Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 125

"Thánh chỉ đến ... "

Thanh âm thật dài ngăn trở một mảnh mọi người chém giết.

"Cảnh vương, Cao Tướng quân tiếp chỉ!"

Trí Nghiên cùng Cao Hành mặc dù dừng tay nhưng cũng không lên lĩnh chỉ.

Nội thị nói: "Hoàng thượng có chỉ, cho đòi hai vị đến gặp."

Phác Chỉ Tuân khẽ nói với Trí Nghiên nói: "Coi chừng có gian kế."

Trí Nghiên xa xa nhìn thoáng qua Cao Hành, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, mệnh lệnh nói: "Các ngươi ở tại chỗ này trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ hành động thiếu suy nghĩ."

Phác Chỉ Tuân tùy nàng nhảy xuống tới: "Ta và ngươi cùng nhau đi vào."

Cao Hành cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Trí Nghiên độc thân đi trước, cũng dẫn theo một gã thân tín, đi theo nội thị vào phủ.

Cao phủ nội tĩnh cho ra kỳ, dọc theo đường đi ngay cả cái thủ vệ cũng không có. Tới đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy Phác Du Lẫm ngồi ghế trên ở chính giữa. Nhìn thấy ghê người hơn chính là, Phác Du Lẫm mặc một thân đồ tang!

Trái tim Trí Nghiên như ngừng đập, bối rối nhìn người trong đại sảnh. Phụ Tử Hàm gia Hiếu Mẫn đều ở đây, duy độc không thấy Ân Tĩnh, có thể làm cho Hoàng thượng mặc tang phục trên đời này chỉ có một việc.

Cao Hành trong lòng nghi ngờ, Ân Tĩnh trúng độc mà nguy kịch, hắn biết, nhưng chẳng lẽ sẽ chết nhanh như vậy? Hắn nghĩ ít nhất còn có thể cầm cự được hai ngày mà. Mặc dù là hắn một tay tạo thành nhưng trong lòng vẫn là dâng lên một cỗ cảm nhận khó có thể nói.

Phác Du Lẫm lệ chưa khô, thấy hai người tiến vào, khóc thút thít nói: "Mẫu hậu phát bệnh, đã bỏ mình."

Giống như sấm giữa trời quang, Trí Nghiên chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, Phác Chỉ Tuân từ phía sau đỡ nàng.

Hiếu Mẫn ở một bên lại khóc nức nở hơn, Hàm gia phụ tử mặc dù không nói nhưng biểu tình trên mặt thương tâm muốn chết cũng không lừa được người .

"Không có khả năng!" Trí Nghiên như phát điên, tiến lên một phen kéo lấy áo Phác Du Lẫm, lớn tiếng hỏi, " Tĩnh nhi đâu? Bổn vương muốn gặp nàng!"

Phác Du Lẫm trên mặt trừ bỏ bi thương, không sợ chút nào, quay đầu đối Hàm Hoành Thang nói: "Ngoại công tuyên chỉ đi."

Hàm Hoành Thang trong nháy mắt trở nên già nua, đi tập tễnh, đến giữa, ngón tay run rẩy mở ra, thì thầm: "Thái hậu di chỉ, mọi người thỉnh chỉ."

Phác Du Lẫm dẫn đầu quỳ xuống, những người khác trong phòng lập tức quỳ theo, chỉ có Trí Nghiên đứng ở đó, nàng căn bản không tin Ân Tĩnh đã chết, nàng thật muốn nghe xem "Di chỉ" này viết cái gì.

"Ai gia thừa tiên đế di mệnh, phụ tá ấu đế, nhưng đáng tiếc thân mình không thể chống đỡ được nữa, thẹn với sự phó thác, may mắn trước khi chết biết được chân tướng, không tới chết không nhắm mắt, nay có loạn thần tặc tử Cao Hành, mưu hại ai gia trước, ý đồ soán vị ở phía sau..."

Cao Hành nghe vậy quá sợ hãi, từ trên mặt đất đứng lên, sẽ tông cửa xông ra, Hàm Hoành Thang ra lệnh một tiếng: "Bắt nghịch tặc!"

Thân binh Hoàng đế lập tức bao vây Cao Hành, Cao Hành địch không lại, thúc thủ chịu trói.

Hàm Hoành Thang tiếp tục thì thầm: "... Nay năm ấu đế nhân hậu có thừa, sáng suốt không đủ, khó có thể gánh xã tắc to lớn, thiên hạ tới đại, quốc gia tới nặng, không thể đùa bỡn, có Cảnh vương Trí Nghiên văn võ song toàn, có công xã tắc, là lựa chọn sáng suốt nhất để nhường lại ngôi vị..."

Phác Chỉ Tuân kinh hỉ nhìn Trí Nghiên, Trí Nghiên vẻ mặt khinh thường.

"... Ai gia tự biết không mặt mũi nào gặp tiên đế, nên sau khi chết, không muốn an táng ở hoàng lăng, hết thảy điều tiết kiệm, đến đây quân quốc đại sự hết thảy tùy Cảnh vương xử phạt."

"Nhi thần tiếp chỉ." Phác Du Lẫm tháo xuống miện quan, đặt trên long bào.

Hàm Hoành Thang đang cầm khay hộp gấm có ngọc tỷ và phượng ấn, đi đến trước mặt Trí Nghiên, quỳ xuống, "Thỉnh Vương gia nhận lấy."

Trí Nghiên vung thủ, ném hộp gấm đi, giận dữ hét: "Không có Tĩnh nhi, ta cần thiên hạ này làm gì! Ta hỏi lại một lần nữa, Tĩnh nhi hiện ở đâu?"

Phác Du Lẫm dùng ánh mắt căm hận nhìn Cao Hành nói: "Cao sư phó, hẳn là ngươi nên nói cho hoàng thúc đi."

Cao Hành từng âm thầm phân phó nội thị, một khi Ân Tĩnh bệnh chết thì đem nàng đưa tới Bích Tuyền Sơn Trang. Không được để cho Phác Du Lẫm nhìn ra sơ hở, hơn quan trọng là ... Cho dù Ân Tĩnh đã chết, cũng không được để cho Trí Nghiên gặp lại, nhưng hắn lại cải biến chủ ý, Ân Tĩnh trúng đôc sau, toàn thân sẽ phù thũng thối rữa, không tiện nghi cho Trí Nghiên. Hắn tự biết mạng không còn dài, nếu giết không được Trí Nghiên, như vậy khiến cho hắn sống không bằng chết!

"Thái hậu bị ta đưa đi Bích Tuyền Sơn Trang." Cao Hành nói xong, đột nhiên phát ra một trận cười dài thê lương, làm cho mọi người sởn gai ốc, đối Trí Nghiên nói, "Ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng có được! Ta ít nhất trước khi nàng chết còn có thể gặp mặt, mà ngươi, chỉ sợ là thấy, cũng không nhận ra được." Ngữ khí âm trầm ác độc giống như tới từ địa ngục.

Trí Nghiên mặc dù không biết hắn đối Ân Tĩnh đã làm cái gì, nhưng theo như lời hắn nói ra, Ân Tĩnh còn không biết bị tra tấn như thế nào. Hung hăng cho hắn một quyền, đánh cho miệng đều lệch, đánh tới rớt mấy cái răng. Chưa hết giận lại đạp thêm hai đạp, gãy hai cây xương sườn.

Cao Hành vẫn như cũ cười to không ngừng, mặt mang huyết có vẻ dữ tợn đáng sợ.

"Vương gia, phải xử trí hắn như thế nào?" Hàm Hoành Thang hận không thể lập tức giết Cao Hành vì ái nữ báo thù, bất quá nơi này rốt cuộc Trí Nghiên lớn nhất.

Trí Nghiên không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Trước giải vào đại lao, bổn vương thu thập hắn sau."

Trí Nghiên đi rồi, này tàn cục lại nên như thế nào thu thập?

Phác Chỉ Tuân nhặt ngọc tỷ và phượng ấn lên nói: "Nếu đã là của Vương gia, ta thay Vương gia thu trước."

"Chậm đã!" Hiếu Mẫn giựt lại, cười lạnh nói, "Ngươi có tư cách gì lấy phượng ấn? Cho dù Thái hậu di mệnh để Cảnh vương kế vị, nhưng Cảnh vương một ngày chưa đăng cơ thì Hoàng thượng cũng còn là Hoàng thượng!"

Phác Chỉ Tuân vẻ mặt không sao cả: "Dù sao sớm muộn gì cũng là của Vương gia, ngươi muốn thì cầm đi."

Ân Tĩnh tuy rằng không chết, nhưng là đường đường một quốc gia chi mẫu lại phải giả chết chạy trốn từ nay về sau trôi dạt khắp nơi. Hiếu Mẫn thực thay cô cô thấy không đáng giá, lại nhìn Phác Chỉ Tuân trên người còn mặc hỉ phục tân nương, khí nóng lập tức xông lên, rống lớn nói: "Ngươi này không biết xấu hổ tiện nhân, nếu không phải ngươi, cô cô ta cũng sẽ không đi đến một bước này, hiện tại ngươi được như mong muốn, có thể cùng Cảnh vương song túc? Ta nguyền rủa các ngươi gian phu dâm phụ không chết tử tế được!"

"Hiếu Mẫn, câm mồm!" Quát Hiếu Mẫn là Thuận Khuê, Thuận Khuê nguyên bản muốn đi theo Trí Nghiên đi Bích Tuyền Sơn Trang nhưng Trí Nghiên lại bảo nàng ở tại chỗ này giải quyết tốt hậu quả, mới vừa tới cửa chợt nghe Hiếu Mẫn dùng ác ngôn độc ngữ nguyền rủa Trí Nghiên.

Hiếu Mẫn nhìn thấy Thuận Khuê, lập tức giận chó đánh mèo, chỉ vào Thuận Khuê nói: "Ngươicũng không phải cái người gì tốt, ngươi theo chân bọn họ là một người mà, ban đầu còn kê đơn hại ta, ngươi theo chân bọn họ giống nhau đê tiện vô sỉ! Thuận Khuê, kể từ hôm nay, ta với ngươi nhất đao lưỡng đoạn!"

Thuận Khuê biết địa vị Ân Tĩnh trong lòng nàng, tức giận như vậy cũng chuyện có thể hiểu, hơn nữa nàng nhanh mồm nhanh miệng, tổng có thể không lưu tình chút nào nói ra lời đả thương người, cho dù Cảnh vương cùng Thái hậu có chuyện gì thì cùng quan hệ các nàng có gì đâu? Chính là tình thế trước mặt hỗn loạn, nhất thời cũng không tốt để giải thích, ôn nhu khuyên nhủ: "Rất nhiều chuyện ngươi đều không rõ, về sau ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Không cần." Hiếu Mẫn tuyệt ngắt lời, đi đến bên người phụ thân, "Gia gia, cha, chúng ta đi thôi."

Hàm Hoành Thang gật gật đầu, cung kính với Phác Du Lẫm nói: "Hoàng Thượng, trước vẫn còn hỗn loạn, vẫn là thỉnh ngài về Ngọc Hi Cung trước."

Phác Du Lẫm giao ra ngôi vị hoàng đế, đã không có gì vướng bận, hơn nữa biết mẫu hậu căn bản không chết nên trong lòng cũng không bi thương, nhưng vẫn phải diễn tốt, thần sắc cực kỳ bi ai nói: "Như vậy chúng ta hồi cung chờ hoàng thúc, rồi thương nghị chuyện hạ táng mẫu hậu."

Thuận Khuê chỉ có thể trơ mắt nhìn Hiếu Mẫn rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Phác Chỉ Tuân, chỉ thấy nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng đó, cùng linh đường phía sau nàng cực không tương xứng. Không dấu vết lắc đầu, cũng đi ra ngoài.

Bích Tuyền Sơn Trang do thủ hạ Cao Hành coi chừng, mấy chục người sao là đối thủ của quân đội, chỉ chốc lát sau đều bắt được, Trí Nghiên hỏi trong đó một cái, "Thái hậu hiện ở nơi nào?"

Kia người Cao phủ cũng kiên cường thà chết không nói, Trí Nghiên không chút do dự cho hắn một kiếm liền đoạn khí, lại hỏi người khác, hảo hán biết thời biết thế là tốt, chỉ vào phía sau núi nói, ở bên kia.

Trí Nghiên dẫn người đi qua, một nén nhang sau, cuối cùng nghe được tiếng khóc, giải quyết người ở phía ngoài, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một người nằm trên giường, áo ngủ bằng gấm, Trí Hiền Tố Nghiên canh giữ ở bên giường, bi thương bi thiết ảm đạm thê lương kêu gào.

Hai chân Trí Nghiên nặng như chì, mỗi một bước đi được đều cực kỳ gian nan, rốt cục đi đến bên giường, thanh âm can thiệp hỏi: "Nàng... Nàng là Tĩnh nhi?"

Tố Nghiên Trí Hiền này mới nhìn đến Trí Nghiên, vội vàng quỳ xuống đất, gật đầu: "Nương nương... Nương nương nàng..." Lại nói không nên lời.

Nếu không tận mắt thấy, Trí Nghiên sẽ không chết tâm, thân thủ sẽ lật chăn lên, Trí Hiền lại ngăn trở nàng, "Vương gia, không thể!"

Trí Nghiên hồ nghi nhìn nàng, trong mắt đồng thời hiện ra hy vọng, nàng hy vọng Trí Hiền nói cho nàng, người trên giường không phải Ân Tĩnh.

Trí Hiền nói: "Vương gia, ngài vẫn là không nên nhìn thì hơn."

"Vì sao?"

Trí Hiền sinh ra phẫn hận vẻ: "Nương nương trúng độc thủ Cao Hành, chẳng những bạo bệnh bỏ mình, hơn nữa... Hơn nữa đã hoàn toàn thay đổi."

Trí Nghiên rút lui từng bước, suýt nữa té ngã, khó trách Cao Hành nói mặc dù làm cho nàng nhìn thấy Tĩnh nhi cũng nhận thức không ra, hắn thế nhưng ngoan độc như thế! Cho dù Ân Tĩnh hóa thành thi cốt, nàng cũng muốn nhìn thấy, không chút do dự vạch chăn lên. Chỉ thấy người trên giường ngăm đen phù thũng, đừng nói là Ân Tĩnh, mà ngay cả nhân dạng đều nhìn không ra, nhưng lại mặc phượng bào thái hậu, đội mão thái hậu, mơ hồ có bóng dáng Ân Tĩnh. Lại nhìn đến cổ còn đang đeo là đá nhân duyên mà ngày đó nàng đưa cho Ân Tĩnh, từ khi Ân Tĩnh đeo vào chưa bao giờ cởi xuống. Lúc này mới khẳng định người trên giường là Ân Tĩnh không thể nghi ngờ.

Trí Nghiên đột nhiên phát ra "AA" một tiếng thét dài, như khóc như cuồng, ngay cả tro bụi trên nóc nhà đều rơi xuống, sau đó nhào vào xác chết, khóc lớn tiếng....

Tố Nghiên cùng Trí Hiền liếc nhau, đều lộ ra vẻ không đành lòng.

........

Minh Tông năm thứ ba, Thái hậu quy thiên, hưởng thọ 29, thụy hào "Văn Hiền hoàng thái hậu ", y Thái hậu di mệnh, an táng ngoài hoàng lăng.

Cùng năm, Minh Tông thoái vị, phong Tương vương, Cảnh vương đăng cơ, sửa niên hiệu Võ Đức.

Võ Đức nguyên niên, phản tặc Cao Hành ban thưởng chung thân, chu di cửu tộc....một năm sau thái hậu Trần thị quy thiên, an táng vào hoàng lăng..cùng năm hoàng đế lập Thành Dương quận chúa vi quý phi, đại chưởng phượng ấn, chấp chưởng hậu cung

.........

4 năm sau

"Lão sư, thực xin lỗi, ta đến chậm."

Một thanh âm liều lĩnh đánh gảy tiếng đàn hài hòa trong viện, mười mấy đệ tử đều quay đầu lại nhìn quỷ liều lĩnh kia, trên mặt đều không có ý trách cứ, tựa hồ đã sớm tập mãi thành thói quen.

Cô gái mặc quần áo mầu vàng nhạt, 16 17 tuổi thanh xuân, liễu diệp loan mi, bộ dạng thật là linh động đáng yêu.

Nữ nhân ngồi ở ghế đầu được xưng là lão sư, nhìn qua chừng 30 tuổi, dung mạo cực mỹ, tuy rằng mặc xiêm y đơn giản tố mầu lại vẫn như cũ dấu không đi khí chất ung dung đẹp đẽ đoan trang quý giá trên người nàng, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, thanh âm ôn nhu: "Tiểu Liên, trở lại vị trí của mình đi thôi."

Cô gái tên là Tiểu Liên thè lưỡi, làm cái mặt quỷ, nhanh như chớp ngồi vào chỗ trống.

Khóa học kết thức, nhóm học sinh lưu luyến không rời rời thúy trúc tiểu viện, lần sau đến lại phải chờ tới nửa tháng sau. Ba bốn 15 16 tiểu mao tử không chịu đi, Tiểu Liên hai tay chống nạnh, mắt hạnh giận trừng: "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi!"

Vài người lúc này mới không cam lòng đi đến cửa, trong đó một cái quay đầu lại nói: "Hung cái gì hung, ngươi cái dạng này cả đời đều ở đó không được ra, hừ, ngay cả một nửa ôn nhu của lão sư cũng không có, thật sự uổng là nữ nhân."

"Còn nói nữa!" Tiểu Liên cầm một cái ghế nhỏ ném qua.

Mọi người lập tức rời khỏi.

Mỹ mạo nữ tử cười lắc đầu, thu thập cầm phổ trên bàn, chỉ có khi đối mặt đàn tiểu tử này, mới để cho nàng cảm thấy có được sức sống.

"Lão sư, ta tới giúp người." Tiểu Liên nói xong liền động khởi thủ đến, vừa làm vừa nói, "Ca từ kinh thành đã trở lại."

Nàng kia thần sắc nghiêm lại một chút, thản nhiên nói: "Nga, lại mang về tin gì đây."

Tiểu Liên nói: "Trong hoàng cung thật ra không xảy ra chuyện gì, nhưng cái Tương vương kia, bị nhiễm ôn dịch, hiện tại nơi nơi dán hoàng bảng, tìm kiếm danh y giúp hắn chữa bệnh."

Đàn cổ trên tay nữ tử "Loảng xoảng " rơi xuống đất, nứt ra.

Tiểu Liên thấy nàng thần sắc đại biến, vội vàng thu hồi cợt nhả, quan tâm hỏi: "Lão sư người không sao chứ?"

Nữ tử ngoài miệng nói không có việc gì, lại ôm ngực, đau đến hạ thắt lưng xuống, sắc mặt cực kém.

Tiểu Liên sợ hãi, biết bệnh cũ của nàng lại tái phát, vội hỏi: "Ta đi giúp người lấy dược." Nhanh như chớp vọt vào phòng.

Một thân ảnh cao lớn từ ngoài sân chợt tiến vào, vài bước đi đến trước mặt nữ tử, vài lần vươn tay, lại thu hồi, ân cần hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Nữ tử ngẩng đầu, lo lắng hỏi: "Tiểu Liên nói Tương vương bị bệnh là thật?"

Nam tử kia thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, ước chừng 28 29 tuổi, đứng ở trước mặt nữ tử, lại ngượng ngùng khôn kể, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta còn tự mình xem qua, bất quá..." Nói xong lắc đầu.

Nữ tử ngã ngồi lên băng ghế, ngay cả hắn cũng lắc đầu, xem ra Lẫm nhi bệnh thật sự rất nặng.

Nữ tử đúng là Ân Tĩnh.

"Ca!" Tiểu Liên hô một tiếng, đem tráp dược đưa cho nam tử, "Lão sư bệnh lại phát tác, ngươi mau uy nàng uống thuốc đi." Nói xong còn nghịch ngợm hướng hắn chớp mắt.

Trầm Ngạn tiếp nhận, thuần thục lấy viên thuốc ra, lại rót chén trà, đưa đến trước mặt Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh ăn xong, sắc mặt hồng nhuận chút, hướng Trầm Ngạn gật gật đầu, "Làm phiền ."

Đã gần một năm vô luận hắn làm như thế nào, Ân Tĩnh đối hắn luôn khách khách khí khí như vậy.

"Tương vương hắn ở vương phủ, như thế nào lại nhiễm ôn dịch?" Đợi cho ngực không quặn đau nữa, Ân Tĩnh lúc này mới hỏi.

Trầm Ngạn nói: "Nghe nói là bị Hoàng Thượng phái đi trị Hoàng Hà thủy tai, mới không cẩn thận nhiễm phải."

Ân Tĩnh nghe vậy chỉ "Nga" một tiếng, không thèm nhắc lại.

Trầm Liên tò mò hỏi: "Lão sư, ngươi tựa hồ thực quan tâm Tương vương, nhưng mà Tương vương kia năm nay mới 19 tuổi, người sẽ không?" Nói xong nhìn thoáng qua đại ca.

Trầm Ngạn có thần sắc không được tự nhiên.

Ân Tĩnh giơ lên khóe miệng, nói: "Con ta nếu còn sống thì cũng lớn cỡ hắn."

Trầm Liên cùng Trầm Ngạn đồng thời sửng sốt, bọn họ lần đầu tiên nghe Ân Tĩnh nói có con trai. Nhìn bộ dáng của nàng bất quá 30 tuổi, làm sao có thể có một đứa con lớn như vậy. Ân Tĩnh chưa bao giờ nói với bọn họ lai lịch của nàng. 2 năm trước, Ân Tĩnh mới vừa dời đến nơi đây, được người giới thiệu đến y quán bọn họ chạy chữa, lúc này mới kết duyên. Trầm Ngạn cũng là giúp Ân Tĩnh xem bệnh mới từ từ thích nàng, thế cho nên 2 năm còn chưa thành thân. Đáng tiếc, Ân Tĩnh vẫn cự hắn ngàn dặm ở ngoài. Không chỉ Trầm Ngạn, mà còn rất nhiều công tử trong thành đều vi Ân Tĩnh thần hồn điên đảo. Đáng tiếc, không ai có thể đánh động trái tim của nàng. Nếu không phải Ân Tĩnh bệnh cũ khó trị, Trầm Ngạn lại y thuật cao siêu, cũng không có cơ hội tiếp cận được Ân Tĩnh. Chỉ có thể thường thường thấy nàng, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.

"Tiểu thư." Trí Hiền mới vừa từ bên ngoài vội hoàn sinh kế trở về, nhìn đến Trầm Liên cùng Trầm Ngạn, hướng bọn họ hữu hảo cười cười, "Trầm tiểu thư, Trầm công tử cũng ở đây."

Ân Tĩnh tiếp nhận ngân lượng trong tay Trí Hiền, đưa cho Trầm Ngạn, "Đây là chẩn phí lần trước."

Trầm Ngạn không nhận, muốn nói cái gì đó.

Ân Tĩnh lại vẫn duy trì mới lạ cùng khách khí, trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, "Thời điểm không còn sớm, các ngươi cũng cần phải trở về."

Trầm gia huynh muội lúc này mới bất đắc dĩ cáo từ.

Trí Hiền thấy dược tráp, nhíu mày nói: "Tiểu thư, bệnh của người lại tái phát?" Từ khi Cao Hành hạ độc cho đến bây giờ, mặc dù tính mạng không đáng lo ngài nhưng cũng đã để lại di chứng. Thường thường đau tim. 2 năm trước, nghe ngóng được có một người y dược cao minh nên tiềm đến mai mắn, được Trầm Ngạn chẩn qua quả nhiên đã khá nhiều nhưng cần phải thường thường uống thuốc. Mà thuốc này tất cả đều là dược liệu quý báu sơ chế. Ngân lượng các nàng mang theo lúc trước đã tiêu hết từ ba năm trước, sau lại dựa vào bán tranh chữ mà sống, qua một năm sau Ân Tĩnh lại bắt đầu dạy đệ tử đánh đàn. Mặc dù không giàu có, nhưng cũng có thể duy trì sinh kế.

Không ngờ Ân Tĩnh đột nhiên bắt lấy tay Trí Hiền nói: "Ta muốn trở lại kinh thành."

Trí Hiền hoảng sợ, nghĩ là Trầm công tử kia lại không biết từ kinh thành mang về cái tin tức gì nữa rồi. Hàng năm, Trầm Ngạn đều đi kinh thành mấy lần. Ba năm trước, Trầm Ngạn từ kinh thành trở về nói cho Ân Tĩnh, đương kim thánh thượng sắc phong một quý phi. Không phải ai khác, chính là Thành Dương quận chúa Phác Chỉ Tuân. Ân Tĩnh bệnh ba tháng mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Lúc này lại có thể làm cho Ân Tĩnh quyết định quay về kinh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

Trí Hiền thật cẩn thận hỏi: "Là chuyện gì xảy ra sao?"

Ân Tĩnh rơi lệ, "Lẫm nhi hắn bị bệnh, ngay cả Trầm Ngạn cũng thúc thủ vô sách."

Trí Hiền cũng luống cuống, cùng Ân Tĩnh rơi lệ: "Này như thế nào cho phải." Từ khi rời đi kinh thành sau, Ân Tĩnh không trở về nữa. Hai năm đầu còn cùng Phác Du Lẫm có thư lui tới, sau lại đơn giản cũng không liên lạc, ở lại thành nhỏ Giang Nam sống những ngày vô tranh.

Ân Tĩnh nói đi là đi, trở về phòng thu thập hành trang, Trí Hiền biết tâm tình nàng, bất quá so với Ân Tĩnh bình tĩnh chút, nói: "Tiểu thư, chúng ta trở về có thể, chỉ sợ tới kinh thành rồi liền không thể gạt được Hoàng Thượng."

Ân Tĩnh tự nhiên biết, chính là Lẫm nhi bệnh rất nặng, chẳng lẽ nàng không đi gặp mặt được một lần? "Chỉ cần chúng ta cẩn thận chút, nàng sẽ không biết ."

Trí Hiền biết nàng tâm ý đã quyết, cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: "Cùng Hiếu Mẫn tiểu thư liên hệ một chút đi, cũng có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau."

Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như thế, Ân Tĩnh gật đầu.

Trí Hiền lại nói: "Còn không biết khi nào thì mới có thể trở về, ta đi Trầm hiệu thuốc mua chút dược, để bất cứ tình huống nào."

Dù sao đã quyết định quay về kinh, cũng không vội nhất thời, lại nhìn sắc trời đã tối, Ân Tĩnh nghĩ nghĩ nói: "Ngươi đi mời Trầm gia huynh muội, nói ta ngày mai thiết yến thỉnh bọn họ đến, thứ nhất là cáo biệt, thứ hai cảm tạ bọn họ mấy năm nay chiếu cố chúng ta."

Trí Hiền đáp ứng một tiếng đi.

Ân Tĩnh một đêm không ngủ, sáng sớm kêu Trí Hiền đi chợ, nàng tự mình xuống bếp, làm vài món ăn sáng. Khi Trầm gia huynh muội đến liền nghe được hương thơm đồ ăn bốn phía. Trầm Liên khoa trương nước miếng chảy ròng, Trầm Ngạn âm thầm vui sướng. Nhiều năm như vậy, Ân Tĩnh vẫn là đầu tiên mời bọn họ ăn cơm.

Vào bàn, Ân Tĩnh tất nhiên là nói rất nhiều lời cảm kích, khi nàng nói ra muốn đi kinh thành, Trầm gia huynh muội mới biết ý nghĩa bữa cơm này.

Trầm Liên thốt lên: "Người đi rồi, ca của ta làm sao bây giờ?"

Trầm Ngạn liếc mắt nàng, sau đó nói: "Là bởi vì Tương vương?"

Ân Tĩnh ta cũng không gạt bọn họ, "Ta cùng với Tương vương có chút quan hệ, hắn lần này thân nhiễm bệnh nặng, nếu không tới xem trong lòng sẽ bất an."

Trầm Ngạn đột nhiên nói: "Ta cùng đi với ngươi."

"Ngươi?" Ân Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn.

Trầm Ngạn nói: "Ta là đại phu, cảm thấy hứng thú nhất chính là các loại bệnh phức tạp, từ nhìn Tương vương bệnh lúc sau, ta suy nghĩ kỹ vài biện pháp, còn muốn lại đi thử một lần."

Ân Tĩnh biết hắn đi theo nhiều ít là bởi vì mình, bất quá chỉ cần có thể cứu Lẫm nhi, mặt khác cũng không trông nom được nhiều như vậy, gật đầu đáp ứng nói: "Được."

Trầm Liên ở bên cạnh kêu lên, "Ta cũng muốn đi, ta lớn như vậy rồi còn chưa có đi qua kinh thành đâu, ta cũng muốn đi."

Ân Tĩnh tự nhiên cũng đáp ứng rồi, có Trầm Liên ở, cũng giảm xấu hổ rất nhiều.

Như thế thương nghị định rồi, đều tự quay về thu thập, hẹn ngày hôm sau gặp ở cửa thành.

Cách kinh thành càng gần Ân Tĩnh càng hoảng hốt, nàng nghĩ đến đời này cũng sẽ không quay về nơi đó. Nhìn phương xa, không khỏi thầm nghĩ,  nàng còn có thể gặp mặt sao? Bất quá nếu tái kiến lại như thế nào, bên nàng đã có một quý phi được sủng ái, mà nàng có lẽ sớm bị quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro