Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 120

Khi Hiếu Mẫn chạy Cao phủ chỉ thấy cổng gác sâm nghiêm. Cũng khó trách, bây giờ Hoàng thượng cùng Thái hậu đang ở Cao phủ tự nhiên phải gia tăng phòng bị. Hiếu Mẫn đi lên, tự báo thân phận, thị vệ lại nói Hoàng thượng lệnh bất luận kẻ nào không được ra vào.

Hiếu Mẫn lập tức nổi giận, "Đồ mù, ngay cả ta cũng không cho vào, cẩn thận ta nói cho cô cô chém đầu các ngươi."

Thị vệ chỉ canh giữ đại môn, bỏ mặc.

Hiếu Mẫn chỉ có thể đi qua đi lại, thường thường tiến lên mắng vài câu, lại như thế nào cũng vào không được, trong lòng chính sốt ruột, chợt nghe một thanh âm gọi nàng.

" Hiếu Mẫn."

Hiếu Mẫn quay đầu lại, chỉ thấy gia gia, phụ thân còn có nhị thúc cùng nhau hướng nàng đi tới, vội vàng nghênh đón, cáo trạng trước nói: "Bọn họ không cho ta vào."

Hàm Hoành Thang quan sát một chút quanh mình tình huống, đối hai đứa con trai nói: "Hình như có gì không đúng."

Hàm Sùng Văn Cùng Hàm Sùng Võ cũng nhìn kỹ, lại nhìn không ra cái gì. Hàm Sùng Văn ỷ vào quan hệ cùng Cao Hành không tồi, Cao phủ hắn xuất nhập nhiều lần, làm sao có cái gì không ổn, liền đỉnh đạc nói: "Cha, nhất định là ngài nghĩ nhiều, Cao lão tướng quân quy thiên chúng ta đến đây phúng viếng là đúng, thiên ngươi nói phải tị hiềm, tránh ở trong phủ không ra khỏi cửa, hiện tại hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến, na còn có không đi vào."

Hàm Sùng Võ biết không ít sự, mặc dù cũng nhìn không ra cái gì nhưng vẫn nói: "Cha, ngài có ý kiến gì không?"

Hàm Hoành Thang vuốt râu nói: "Như vậy, A Văn theo ta đi vào, A Võ ngươi về phủ trước, nếu gặp chuyện không may thật thì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau." Rồi hướng Hiếu Mẫn nói, "Con cũng đi về trước với nhị thúc đi."

Hiếu Mẫn không đáp ứng, dắt Hàm Hoành Thang ống tay áo nói: "Con có chuyện trọng yếu phải nói cho cô cô."

Hàm Hoành Thang đành phải y nàng, ba người đi theo nội thị vào Cao phủ. Hàm Sùng Võ thì trở về phủ, lại phái vài gia đinh bảo vệ phụ cận Cao phủ, nếu xuất hiện biến cố lập tức trở về thông tri hắn.

Hàm gia phụ tử theo nội thị đi gặp Hoàng thượng, Hiếu Mẫn thì hỏi chỗ Thái hậu, trực tiếp đi tìm Ân Tĩnh.

Chỗ Ân Tĩnh khá yên ắng. Là một tòa phật đường ở hậu viện Cao phủ, ít có người lại đây, bên ngoài còn có trọng binh canh gác, người ở bên trong cho dù chắp cánh cũng khó thoát.

"Nương nương, xem bộ dáng ngài đã có tính toán rồi phải không?" Trí Hiền thấy Ân Tĩnh từ từ tụng kinh niệm phật, nhất định trong lòng đã có kế hoạch.

Không ngờ Ân Tĩnh lại nói: "Thủ vệ sâm nghiêm như thế, ngay cả chỉ chim cũng bay không ra, không ngồi thì làm gì?"

"Chẳng lẽ mặc cho Hoàng thượng cùng Vương gia đánh nhau?"

Ân Tĩnh buông kinh Phật, đắp tay Trí Hiền, đi ra sân, nhìn khoảng trời không nói: " Trí Hiền, ngươi nói cục diện hôm nay, có phải một tay ai gia tạo thành hay không?"

Trí Hiền vội hỏi: "Có thể nào trách nương nương đâu, nương nương, ngài cũng là thân bất do kỷ."

Ân Tĩnh từ từ nói: "Nếu ngay từ đầu ta cự tuyệt Trí Nghiên, Lẫm nhi sẽ không làm này hoàng đế, mà ta... Lẫm nhi hắn không sai, ngồi vào vị trí này rồi thì quyền dục bành trướng không thể tránh được. Lẫm nhi nói ai gia không để mắt đến hắn, ai gia cũng xác thực là không để mắt đến hắn. Nếu ai gia giống như trước toàn tâm toàn ý dạy hắn thì hắn cũng sẽ không đến mức trở nên giống như hôm nay. Ngay cả mẫu tử thân tình cũng không nhìn. Mà Trí Nghiên thì sao, nàng cũng không sai, nàng vốn là một lòng phụ tá Lẫm nhi, tiếc rằng Lẫm nhi lại không dung tha cho nàng. Đợi nàng lập đại công lớn xong, lại muốn giết nàng, nàng có thể nào không tức giận mà không đánh trả. Trí Nghiên đối ta như thế nào, ta nhất thanh nhị sở, đáng tiếc, tình cảm của chúng ta vĩnh viễn không thể ngang nhau. Mười năm, không phải đơn giản một câu ' Trí Nghiên, ta yêu ngươi ' có thể ngang hàng. Ta nghĩ mình chỉ là một nữ nhân bình thường, có thể vì người yêu mà không quan tâm. Nhưng đáng tiếc, sinh ở hoàng gia thân bất do kỷ, huống chi còn có Lẫm nhi. Trí Hiền, ai gia đã hết sức, ai gia muốn hai bên chu toàn nhưng lại không được. Là ai gia tham lam muốn vẹn cả đôi đường. Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy. Từ lúc ai gia mười lăm tiến cung là lúc ai gia đã biết ai gia đời này không được chết già."

"Nương nương!" Trí Hiền kinh hô, rưng rưng nói, "Ngài sao có thể nói mình như vậy, ngài sao có thể đem toàn bộ trách nhiệm gánh trên người mình. Nếu Hoàng thượng cùng Vương gia có một thông cảm ngài, thì ngài cũng sẽ không đi đến bước này. Hoàng Thượng vì ngôi vị hoàng đế, không để ý công ơn ngài nuôi dưỡng, Vương gia đối ngài rất tốt, nhưng nàng cũng không chịu buông tha cho quyền lực. Nếu không phải công cao chấn chủ, nơi nơi áp chế Hoàng thượng, Hoàng thượng lại như thế nào kiêng kị như thế. Nô tỳ không hiểu chuyện triều đình, cũng không hiểu tình yêu nam nữ, nô tỳ chỉ biết nương nương luôn luôn muốn cuộc sống bình thản vô ưu vô lo. Dù là Hoàng thượng hay Vương gia cũng không thể mang lại cho ngài."

Ân Tĩnh cảm kích nhìn nàng, chỉ có người của nàng là hiểu rõ nhất. Không phải con trai của nàng, cũng không phải phu của nàng, mà là tỳ nữ theo nàng rất nhiều năm. Cầm tay Trí Hiền, hết thảy đều không nói.

" dì!"

Một tiếng gọi to duyên dáng ngắt lời hai người nói chuyện, chỉ thấy Hiếu Mẫn đi vào sân.

Ân Tĩnh ngạc nhiên nói: "Sao con lại tới đây." Nàng riêng phân phó Hàm gia cao thấp, những ngày này toàn bộ đóng cửa không ra để tránh mầm tai vạ. Vô luận Phác Du Lẫm hay Trí Nghiên cũng sẽ không đem Hàm gia làm người một nhà.

Hiếu Mẫn nói: "Con vốn không được vào, vừa lúc gặp được gia gia cùng cha nên mới có thể tới gặp dì."

Ân Tĩnh chấn động: "Cha ta cũng tới?"

Hiếu Mẫn không rõ cho nên nói: "Đúng vậy a, bọn họ đi gặp Hoàng thượng."

Ân Tĩnh thầm hô không tốt, Cao Hành động tác thật đúng mau, nếu là ngay cả Hàm gia cũng bị khống chế tương đương bẻ gãy hai cánh của nàng, hoàn toàn không thể động đậy, lại hỏi: "Vậy nhị con thúc đâu?"

Hiếu Mẫn đáp: "Nhị thúc nguyên bản cũng cùng đến đây, bất quá gia gia lại kêu hắn trở về." Thấy Ân Tĩnh sắc mặt không đúng, hỏi, " dì, xảy ra chuyện gì sao?"

Ân Tĩnh nghe nói Hàm Sùng Võ không bị giữ, cuối cùng để lại một đường hy vọng. Rốt cuộc vẫn là cha đa mưu túc trí, tự sẽ không giải thích nhiều hơn cho Hiếu Mẫn, chỉ hỏi nàng đột nhiên tới đây có chuyện gì.

Hiếu Mẫn lập tức tức giận, không quan tâm kêu lên: "Cảnh vương hắn cũng rất quá phận, thế nhưng thừa lúc dì không ở đây mà nạp phi!"

Ân Tĩnh bỗng dưng lui về sau một bước, trên mặt khiếp sợ vô cùng, Trí Hiền vội vàng đỡ nàng.

Trí Hiền thấy Ân Tĩnh nhất thời nói không ra lời, liền hỏi: "Đại tiểu thư, có chuyện gì từ từ nói, ngươi không cần dọa nương nương."

Hiếu Mẫn nói: "Ta không hù dọa dì, đây là chính tai ta nghe được." Liền thuật lại đoạn hội thoại ở vương phủ kia cho Ân Tĩnh nghe.

Ân Tĩnh nghe đến Trí Nghiên cùng phác Chỉ Tuân "Cùng đêm đẹp ", chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên nơi cổ họng. Phun ra một búng máu.

Hiếu Mẫn sợ tới mức ngây người, đứng ở nơi đó không biết làm sao.

Hai ngày nay Ân Tĩnh chịu nhiều đả kích, như thế nào còn có thể chịu nổi đả kích này. Trí Hiền không dám trách cứ Hiếu Mẫn, chỉ nói: "Đại tiểu thư, việc này nói sau, trước đỡ nương nương đi vào."

Hiếu Mẫn luống cuống tay chân tiến lên hỗ trợ.

Ân Tĩnh từ từ hồi phục lại, khoát tay áo nói: "Ta không sao." Ngồi ở trong sân, đối Hiếu Mẫn nói, "Con xác định?"

Hiếu Mẫn xem bộ dáng Ân Tĩnh không dám nói tiếp nữa, sợ nói sai cái gì dì lại hộc máu.

Ân Tĩnh biết nàng cố kỵ, nói: "Con cứ nói đừng ngại, khi nãy không có liên quan gì đến con."

Hiếu Mẫn lúc này mới nói: "Con cũng sợ nghe lầm, cho nên chỉ dám nói cho dì nghe. Con nghe được chỗ quận chúa ở, chính tai nghe thái hoàng thái hậu đối Thành Dương quận chúa nói, chờ Cảnh vương đăng cơ liền sắc phong nàng làm quý phi. Thành Dương quận chúa mới đầu còn từ chối nhưng thái hoàng thái hậu còn nói, quận chúa bảo vệ bí mật vương gia, còn bị ủy khuất lớn như vậy, làm quý phi cũng không sai. Nếu không phải có dì rồi, lấy xuất thân quận chúa làm hoàng hậu đều có thể."

Bí mật trong miệng Thái hoàng thái hậu chính là Trí Nghiên là nữ nhân, việc này người ngoài không ai biết. Cái gọi là ủy khuất, nói vậy chính là cùng Trí Nghiên... Các nàng quả nhiên vẫn là... Trong lòng sông cuộn biển gầm, Ân Tĩnh lại nôn khan, nước mắt cũng thuận thế rơi xuống.

Hiếu Mẫn không biết làm thế nào mới tốt, đành phải nhìn Trí Hiền xin giúp đỡ.

Trí Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, Đại tiểu thư đến mật báo là chuyện tốt, nhưng như thế không hề dấu hiệu nói ra, nương nương có thể nào chịu được, bất quá có một chút cũng là kỳ quái, dò hỏi: "Chuyện trọng yếu như thế, như thế nào ngươi dễ dàng nghe được."

Hiếu Mẫn đáp không được, Ân Tĩnh giúp nàng trả lời, "Các nàng là cố ý mượn Hiếu Mẫn nói cho ta biết."

Hiếu Mẫn vỗ đầu, "Đúng vậy a, như thế nào ta không nghĩ tới." Vừa rồi dì sau khi nghe được hộc máu, nghĩ đến định là tức giận đến không nhẹ, không khỏi buồn bực đến suýt khóc..

Ân Tĩnh trái lại an ủi nàng: "Việc này không trách con, con không cần tự trách."

Hiếu Mẫn hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn nàng: " dì, làm sao bây giờ?"

Trong lòng Ân Tĩnh hiện rối loạn nào còn có chủ ý gì. Đây là lần thứ hai rối loạn như vậy, lần trước là nghe nói Trí Nghiên bị ám sát bỏ mình. Chỉ cần vừa nghĩ tới Trí Nghiên cùng Phác Chỉ Tuân phát sinh chuyện như vậy, tâm liền đau đến tột đỉnh nhưng không cách nào phát tiết ra, gục xuống bàn không tiếng động khóc nức nở.

Hiếu Mẫn cùng Trí Hiền đứng ở một bên cùng rơi lệ.

Khóc khóc, Hiếu Mẫn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Không đúng a, Quý phi? Hoàng hậu? Chẳng lẽ nói Cảnh vương muốn tạo phản?"

Trí Hiền vội vàng che miệng nàng lại, nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, cẩn thận họa từ miệng mà ra."

Hiếu Mẫn nhìn khu thiền viện này, hẻo lánh nhỏ hẹp, hoàn toàn không giống đại viện rộng mở phía trước, dì là Thái hậu, như thế nào lại ở tại nơi hẻo lánh như thế này. Bên người dì lại trừ bỏ Trí Hiền ngay cả người hầu hạ cũng không có, khi vừa rồi tiến vào, còn nhìn thấy một đống lớn thị vệ thủ ở bên ngoài, hồ nghi hỏi: " dì, người bị nhốt ở trong này sao?"

....................

Trí Nghiên nói đi là đi. Trở về phòng thay thường phục, mang theo Thuận Khuê sẽ ra phủ đi tìm Ân Tĩnh, không ngờ đi khi qua hoa viên nhưng lại đụng mặt gặp Phác Chỉ Tuân.

Phác Chỉ Tuân đem nàng cao thấp đánh giá, nói thẳng: "Ngươi muốn đi tìm Ân Tĩnh?"

Trí Nghiên nhìn đến Phác Chỉ Tuân chỉ cảm thấy xấu hổ, sự vô tư trước kia ở trước mặt nàng sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng, đành phải nhìn Thuận Khuê xin giúp đỡ.

Thuận Khuê không giấu diếm, hồi đáp: "Đúng vậy."

Không nghĩ tới Phác Chỉ Tuân cái gì cũng không nói, nhường đường, đợi Trí Nghiên đi qua người nàng, mới nói: "Hiện tại Cao phủ bị ngự lâm quân canh gác sâm nghiêm, muốn gặp Thái hậu chỉ sợ không dễ dàng."

Trí Nghiên tự nhiên nghĩ tới điểm này, mặc kệ như thế nào phải thử một chút.

Phác Chỉ Tuân lại nói: "Nếu Vương gia muốn, ta sẽ không ngăn trở, chẳng qua Vương gia muốn mạo hiểm thì xin thỉnh suy nghĩ một chút, tính mạng của ngươi liên quan đến ngàn vạn người khác."

Trí Nghiên nắm chặt nắm tay, rốt cuộc vẫn mang theo Thuận Khuê không quay đầu lại tiêu sái rời đi.

phác Chỉ Tuân nhìn phương hướng nàng rời đi, đứng mãi đó.

Trí Nghiên đoán Cao phủ sẽ không dễ vào chứ không nghĩ rằng quá sâm nghiêm như thế, mấy vạn ngự lâm quân trực tiếp đóng quân ở ngoài Cao phủ, chiếm hơn mười ngã tư đường, đừng nói đi vào ngay cả tới gần cũng khó.

Thuận Khuê nói: "Xem ra hoàng thượng đã có chuẩn bị, phòng hộ như thế, chủ tử muốn được việc chỉ sợ không dễ dàng."

Trí Nghiên rất xa nhìn đến Cao Hành tự mình mang kỵ binh tuần tra ban đêm, "Hừ" một tiếng, nói: "Nhiêu đây thì sá gì, huống chi chỉ cần giết Cao Hành, tiểu tử Lẫm nhi kia còn có cái gì năng lực?"

Bất quá đây là nói sau, hiện tại như thế nào đi vào mới là đại sự hạng nhất, hai người võ công cũng không yếu nhưng thủ vệ sâm nghiêm như thế, đừng nói người, mà ngay cả ruồi bọ đều khó bay vào.

Thuận Khuê sau khi thăn dò vòng trở về, hướng Trí Nghiên lắc đầu.

Trí Nghiên oán hận đập thân cây, không cam lòng hồi phủ.

Thuận Khuê đột nhiên nói: "Chủ tử ngươi xem."

Trí Nghiên theo phương hướng tay nàng chỉ, chỉ thấy một người lén lút trốn sau bức tường, mục đích tựa hồ giống các nàng, đối Thuận Khuê nói: "Bắt lại đây hỏi."

Đợi Thuận Khuê đem người nọ đến đây, Trí Nghiên không khỏi bật cười, dĩ nhiên là Hàm Sùng Võ.

Trí Nghiên hỏi hắn: "Ngươi vì sao ở đây?"

Hàm Sùng Võ nhìn đến Trí Nghiên cũng thật là kinh ngạc, "Vương gia, ngài như thế nào cũng ở đây."

Trí Nghiên thấy đây không phải chỗ nói chuyện, ba người liền tìm một tiệm rượu đi vào.

Hàm Sùng Võ lúc này mới nói: "Cha ta cùng đại ca của ta bị hoàng thượng triệu kiến đã ba ngày, cũng không thấy hồi phủ, ta lo lắng quá mới đến xem."

Trí Nghiên không chút để ý nói: "Ồ, có biết chuyện gì không?"

Hàm Sùng Võ quét mắt các nàng, đột nhiên nói: "Vương gia, nơi này không có người ngoài, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngài có phải hay không chuẩn bị phế Lẫm nhi lên làm Hoàng thượng?"

Trí Nghiên không nghĩ tới hắn trực tiếp như vậy, thưởng thức rượu nói: "Đúng vậy lại như thế nào?"

Hàm Sùng Võ "Hừ" một tiếng, biểu tình ta biết mà.

Trí Nghiên nói: "Vậy ngươi tính toán như thế nào? Theo Hoàng thượng hay theo bổn vương."

Hàm Sùng Võ: "Ngài đây không phải là biết rõ còn hỏi, Lẫm nhi là cháu ngoại trai ta, ta tự nhiên giúp hắn."

Trí Nghiên cười: "Như thế trực tiếp, sẽ không sợ bổn vương hiện tại sẽ giết ngươi, bớt đi ít cái địch nhân?"

Hàm Sùng Võ ngạnh cổ nói: "Muốn chém muốn giết muốn làm gì cũng được, chẳng qua ngươi giết ta, chỉ sợ muội muội ta đời này cũng sẽ không tha thứ ngươi." Nói xong, còn cố ý nhấn mạnh xưng hô một tiếng, "Muội phu."

Phác Chỉ Tuân đã nói với nàng, Hàm Sùng Võ cũng biết chuyện nàng là của nữ nhân, sờ không rõ Hàm Sùng Võ điểm mấu chốt, Trí Nghiên thật cũng không dám nói kích lần nữa. Thân phận của nàng đến hiện tại không có bị bại lộ, ít nhất chứng minh Hàm Sùng Võ còn giúp nàng giữ bí mật, ảm đạm cười nói: "Nếu quốc cữu gia theo Hoàng thượng vì sao lại lén lút trốn ở ngoài?"

Hàm Sùng Võ mặt đỏ lên, có chút lúng túng nói: "Này không mượn ngươi xen vào."

Trí Nghiên nói: "Nhị ca, ngươi và ta cũng từng đồng sinh cộng tử, ngươi nói thật xem, ta và Lẫm nhi ai thích hợp làm hoàng đế hơn?"

Hàm Sùng Võ sẽ nói tự nhiên là Lẫm nhi bất quá nhớ tới ngày ở biên quan, Trí Nghiên dụng binh như thần, lại thâm sâu đắc nhân tâm. So sánh hai người, Lẫm nhi lập tức thua chị kém em, lại không muốn nói thẳng Trí Nghiên, chỉ nói: "Lẫm nhi chính là tuổi còn nhỏ, lại vô chiến tích, hiện tại so với, tự nhiên không sánh bằng ngươi."

Trí Nghiên cười lạnh nói: "Làm một vị hoàng đế tốt ít nhất phải biết dùng đúng người chứ không phải một mặt tin lời gièm pha, càng không thể vì tư dục mà mưu hại người có công đối với triều đình. Lẫm nhi hắn còn tuổi nhỏ mà đã ngu ngốc hồ đồ như thế, trưởng thành chẳng phải hại nước hại dân?"

Trí Nghiên lấy được toàn thắng, lại bị người ám sát, đó là việc Hàm Sùng Võ tận mắt nhìn thấy. Lúc ấy hắn cũng tức giận không thôi, quay về hướng Ân Tĩnh phân tích qua việc này, Ân Tĩnh chắc chắc là Cao Hành gây nên, Cao Hành là người của Phác Du Lẫm, Phác Du Lẫm tự không thoát khỏi liên quan. Hàm Sùng Võ chỉ ở trong lòng thở dài, không phản bác.

Trí Nghiên lại nói: "Nhị ca ngoài miệng nói phải tận trung Hoàng thượng, chỉ sợ không hẳn vậy đi, Đại học sĩ bị Hoàng thượng triệu kiến ba ngày không trở về, vậy trong đó tất có kỳ quái, Nhị ca ngươi nếu tín nhiệm Hoàng thượng, cần gì phải lén lút như thế?"

Hàm Sùng Võ cũng không phủ nhận, nói: "Cho dù Hàm gia chúng ta bị Hoàng thượng nghi kỵ cũng sẽ không tìm ngài nương tựa."

Trí Nghiên nói: "Bổn vương thấu tình đạt lý nên cũng không cần phụ tử ba người ngươi duy trì, chính là bổn vương niệm ở các ngươi là người nhà Tĩnh nhi nên hảo ý nhắc nhở một câu, nhớ kỹ bo bo giữ mình, ngàn vạn lần không cần giao du với kẻ xấu."

Mỗi một lần thay đổi triều đại, đều nhất định có chết chóc.

Hàm Sùng Võ có chút kinh ngạc nhìn nàng, bởi vì Ân Tĩnh đã nói với hắn giống như vậy. Hàm Sùng Võ nhìn nàng, đột nhiên nói: "Ngài nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn ta giúp ngài giữ bí mật."

Trí Nghiên tất nhiên là có ý ở trong, nhưng như thế nào chịu thừa nhận hắn áp chế, khinh thường nói: "Ngươi nói ra, sẽ không biết có mấy người mới tin ngươi.

Hàm Sùng Võ thấy nàng hào khí vạn trượng vậy, đích xác thì nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn nghe xong cũng sẽ không tin, đường đường Cảnh vương là nữ nhân, nói sau hắn người nhỏ, lời nhẹ, lại có ai sẽ tin hắn, lại nói: "Ta sở dĩ không nói, không phải sợ người khác không tin, cũng không phải sợ ngài giết người diệt khẩu, mà ta chỉ là đáp ứng muội muội rồi, vĩnh viễn cũng không được tiết lộ nửa lời."

Trí Nghiên hơi hơi động dung, "Lại là Tĩnh nhi?"

Hàm Sùng Võ: "Ta biết tâm muội muội thuộc về ngài, nên mới nơi nơi giữ gìn ngài, ta mặc kệ ngài cùng Lẫm nhi ai làm hoàng đế, tóm lại nhất định phải đối tốt với muội muội của ta, nàng đời này đã chịu nhiều khổ, ta chỉ hy vọng nàng về sau đều có thể vui vẻ." Con trai cùng phu quân tranh ngôi vị hoàng đế, muội muội đứng giữa sợ là đã khó xử đến chết đi.

Trí Nghiên hứa hẹn nói: "Này có thể yên tâm, đợi bổn vương đăng cơ, Hàm gia các ngươi có thể vẫn như trước, hoàng ân bao phủ, về phần Tĩnh nhi, nàng là thê của ta thì ta sẽ yêu nàng hộ nàng."

Hàm Sùng Võ: "Hy vọng ngài có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay."

Cùng Hàm Sùng Võ tách ra sau, Trí Nghiên cùng Thuận Khuê ở lại phụ cận Cao phủ xem vài vòng, rốt cuộc không tìm được cơ hội, đành phải thất vọng mà quay về.

Nào biết mới vừa trở lại quý phủ, liền nhận được một mật thư, mặt trên ít ỏi một hàng tự, viết nói:

"Mẫu hậu hiện trong tay trẫm, hạn hoàng thúc nội trong ba ngày giao hổ phù ra, nếu không mẫu hậu khó giữ được tính mạng."

Không có ngọc tỷ, cũng là Phác Du Lẫm chữ viết, hơn nữa tự xưng trẫm, xác định không thể nghi ngờ.

Trí Nghiên đem thư quăng lên bàn, lửa giận ngút trời nói: "Xú tiểu tử, thế nhưng lấy Tĩnh nhi uy hiếp bổn vương, thật sự không biết sống chết!"

Thuận Khuê cẩn thận khuyên nhủ: "Hoàng thượng không đến mức hồ đồ như vậy đi?"

Trí Nghiên chụp trang giấy: "Giấy trắng mực đen, sao có thể giả? Nhất định là chịu Cao Hành xui khiến, Cao Hành rốt cuộc cho hắn ăn cái gì mà làm cho hắn nói gì nghe nấy như thế, đối phó bổn vương thì thôi đi, thế nhưng ngay cả Tĩnh nhi cũng không buông tha!"

Thuận Khuê vừa muốn nói chuyện, đã bị thanh âm phía sau ngắt lời: "Để ta xem."

Phác Chỉ Tuân cùng Thái hoàng thái hậu xuất hiện, Phác Chỉ Tuân lửng thững tiến lên, lấy thư trong tay Trí Nghiên, nhìn kỹ nói: "Vương gia, ngươi không biết là cớ khởi binh tốt sao?"

Thái hoàng thái hậu xem qua sau, cũng nói: "Không sai, trăm sự hiếu vi trước, Lẫm nhi thế nhưng lại ngỗ nghịch, trời đất không dung tha, Nghiên nhi, ngươi chỉ cần lấy cớ này liền danh chính ngôn thuận khởi binh."

"Không được!" Trí Nghiên quả quyết cự tuyệt, "Lẫm nhi nếu dám hạ chiến thư như vậy nhất định không phải nói không, ta nếu khởi binh Tĩnh nhi sẽ gặp nguy hiểm."

Thái hoàng thái hậu trách mắng, "Hồ đồ! Bọn họ vì sao phải làm như thế, chính là dùng Ân Tĩnh uy hiếp ngươi, ngươi nếu đáp ứng, chẳng phải là trúng bẫy bọn họ?"

Phác Chỉ Tuân vội kéo cánh tay Thái hoàng thái hậu nói: "Thái hoàng thái hậu xin bớt giận, Vương gia cũng chưa nói đáp ứng, việc này cần phải suy nghĩ cẩn thận."

Thái hoảng thái hậu hỏi: "Ngươi có chủ ý gì?"

Phác Chỉ Tuân nói: "Lấy nô tỳ chi gặp, Thái hậu rốt cuộc là mẫu thân thân sinh của hoàng thượng, không đến mức sẽ hạ sát, hạ sách này bất quá là muốn lợi dụng Vương gia đối thái hậu tâm ý thôi, làm cho Vương gia thúc thủ chịu trói, còn có..." Muốn nói lại thôi.

"Còn có cái gì?" Thái hoàng thái hậu lại hỏi.

Phác Chỉ Tuân nhìn Trí Nghiên liếc mắt một cái, nói: "Một chiêu này chỉ sợ là Thái hậu cùng Hoàng thượng cùng nhau nghĩ ra được cũng không chừng, dù sao là Vương gia muốn đoạt giang sơn hoàng thượng."

Thái hoàng thái hậu lập tức đồng ý nói: "Chỉ Tuân nói có lý!"

Trí Nghiên cùng Thuận Khuê liếc nhau, trong mắt đều viết hai người bọn họ khi nào ăn ý như thế.

Chỉ nghe Thái hoàng thái hậu lại nói: "Mặc kệ việc này là thật hay giả, ai gia có cái chủ ý."

Tất cả mọi người nhìn nàng.

Thái hoàng thái hậu nói: "Nếu bọn họ nhận định Nghiên nhi sẽ vì Ân Tĩnh mắc câu, vậy không nên để cho bọn họ như nguyện, Nghiên nhi, ngươi ngày mai liền cưới Chỉ Tuân đi, làm cho bọn họ biết ngươi không phải Ân Tĩnh thì không thể, này âm mưu quỷ kế tự nhiên bị hóa giải."

"Không được!" Trí Nghiên lại một lần cự tuyệt không chút do dự.

Thái hoàng thái hậu nói: "Dù sao các ngươi đã có vợ chồng chi thực, bất quá là cho Chỉ Tuân một cái danh phận, có thể nào ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?"

Trí Nghiên nói không ra lời, Phác Chỉ Tuân xấu hổ cúi đầu.

Thái hoàng thái hậu không để cho nghi ngờ nói: "Cứ định như vậy, Thuận Khuê ngươi đi phát thiệp mời ngay bây giờ, này vừa cũng là lúc cho người trong triều có cơ hội biểu đạt thành ý, dám vào cửa chúc mừng nhất định là người một nhà, đừng quên cho Hoàng thượng và Thái hậu một tấm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro