chương 113
Nghe nói Cảnh vương hồi cung, văn võ bá quan đều ra ngọ môn đón chào. Trí Nghiên nhìn một mảnh đông nghìn nghịt kia, nhất thời có chút cảm khái. Nàng đã hồi lâu chưa từng hưởng thụ ưu đãi như thế. Đi qua đám người, phát hiện Cao Hành không ở đây, không khỏi một tiếng hừ lạnh, Hàm Đại học sĩ không tới thì còn có thể có lý do, thứ nhất hắn là thủ phụ đương triều đức cao vọng trọng, thứ hai hắn là quốc trượng đại nhân tính lên vẫn là trưởng bối Trí Nghiên, tự nhiên có thể ngoại lệ. Mà ngay cả quốc cữu gia Hàm Sùng Văn và Hàm Sùng Võ đều đến đây, hắn Cao Hành không khỏi tự cho mình là rất cao.
Trí Nghiên cùng Ân Tĩnh ngồi trên loan giá, Trí Nghiên cười đối Ân Tĩnh nói: " Tĩnh nhi tối hôm qua đã đáp ứng chuyện của ta không quên đi?"
Đột nhiên hỏi như vậy, Ân Tĩnh nhất thời không nhớ là chuyện gì.
Trí Nghiên chậm rì rì nói: "Cao đại nhân hiện giờ là quý nhân trước mặt Hoàng Thượng, quả thật là chuyện quan trọng."
Ân Tĩnh nhất thời sáng tỏ, Cao Hành năm lần bảy lượt muốn đưa Trí Nghiên vào chỗ chết, tự nhiên không thể buông tha hắn, huống chi hắn còn xui khiến ly gián gây hiềm khích. Chính cái gọi là tự làm bậy không thể sống, Ân Tĩnh nói: "Chắc chắn cho ngươi cái công đạo."
Trí Nghiên vừa lòng.
Trở lại trong triều, Trí Nghiên tự nhiên một phen công đạo. Đơn giản là hướng đi mấy ngày nay của nàng sau khi giả chết. Tin tức mặc dù giấu diếm nhưng vẫn biết không ít, hiện tại thấy nàng "chết mà sống lại " không thể không hiếu kỳ. Đều muốn biết nàng mục đích vì sao, ở đâu, chỗ nào. Trí Nghiên sớm đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, thứ nhất là ngầm điều tra hung phạm ám sát nàng, thứ hai là thanh trừ tai hoạ ngầm trong triều. Có đại thần hỏi có tra được gì hay không, Trí Nghiên nói, đã tra ra manh mối, ít ngày nữa xử trí.
Phác Du Lẫm trong lòng đối Trí Nghiên mặc dù có hiềm khích, bất quá gần đến lúc tảo triều vẫn phải tới. Cao Hành cùng vài cận thần đi sau, lại là một phen tự nói.
Trí Nghiên đã có một năm không thấy hắn, giờ thấy Phác Du Lẫm cao lên rất nhiều, tính trẻ con bỏ không ít, ẩn ẩn đã lộ vẻ phong phạm của đế vương. Cùng nàng nói chuyện cũng không còn bộ dáng nhát gan, hơn nữa còn thật là khéo léo, làm cho Trí Nghiên nhìn với cặp mắt khác xưa. Khó trách có ca đảm cùng nàng đối nghịch, tái giả lấy thời gian, ai thua ai thắng thật đúng là cũng chưa biết.
Ân Tĩnh thờ ơ lạnh nhạt, không nói tiếng nào, này thúc cháu hai người mặt ngoài nhìn qua hoà hợp êm thấm kì thực che đậy sự đấu tranh mãnh liệt. Ánh mắt đối địch kia, người ngoài nhìn không ra nhưng nàng thì thấy nhất thanh nhị sở, chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Trí Nghiên công lớn trở về, tự nhiên phải có thưởng, về phần ban cho như thế nào thì toàn bộ phải xem ý tứ Trí Nghiên. Trí Nghiên trước mặt mọi người đề bạt vài cái tướng quân cùng vài quan viên, đương nhiên toàn bộ là thân tín của nàng. Trong đó chính là từng bị tù oan Dương Thái, vừa mới thăng chức cùng Cao Hành ngang nhau. Cao Hành lúc này thay đổi sắc mặt, phải biết rằng Cao Hành là đi cửa sau, nhờ tổ tông nên mới có địa vị hiện giờ khi tuổi còn trẻ. Mà Dương Thái bất quá là một cái mãng phu, luận công trạng so với những người từng trải như vậy thì còn rất nhiều. Muốn đến được vị trí đó ít nhất phải 20 năm, cho dù có ngoại lệ đề bạt cũng không nên nhanh như vậy, Trí Nghiên thật không sợ người chỉ trích mà.
Phác Du Lẫm tự nhiên cũng không mãn, đưa ánh mắt đầu hướng mẫu hậu, hy vọng nàng có thể ngăn cản. Ân Tĩnh ngồi phía sau bức rèm che mặt, vẫn như cũ konói tiếng nào. Phác Du Lẫm trong lòng giận quá lại chỉ có thể nghẹn một hơi.
Trí Nghiên chính mình nhưng thật ra lại không kể công, nàng đã là Nhiếp chính vương, lại là Thái hậu chi phu, trừ bỏ ngôi vị hoàng đế ra thì tựa hồ cũng không có gì có thể cho. Lúc này, Ân Tĩnh đứng dậy, cấp Trí Nghiên gia phong một cái thân vương tôn hào, lược biểu triều đình tâm ý.
Ân Tĩnh mặc dù đã đáp ứng Trí Nghiên hạ chỉ xử tử Cao Hành, bất quá cũng không vội vào lúc này. Hơn nữa Trí Nghiên đã dứt khoát đề bạt hẳn hoi một phen sau, quyền lực đã thiên về Trí Nghiên nhiều hơn rồi. Nếu hiện tại giết Cao Hành, chỉ sợ Phác Du Lẫm lập tức trở thành sơn dương đợi làm thịt. Từ trong ánh mắt, tư thái Trí Nghiên đường hoàng cuồng vọng, Ân Tĩnh càng khẳng định ý tưởng ở sâu trong lòng. Trí Nghiên sau khi trở về quả thật đã thay đổi. Lại nhìn Phác Du Lẫm không che dấu, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến mức đỏ bừng, ai cũng đều có thể nhìn ra hắn đang tức giận, chỉ sợ hơi kích thích thêm liền bộc phát. Trong lòng càng thêm lo lắng.
Bãi triều sau, Phác Du Lẫm ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cơ bản cũng không có, chỉ nhìn Ân Tĩnh liếc mắt một cái, liền mang theo đám người Cao Hành đi luôn, mà cái liếc mắt vô tình này chính là nhát đao đâm thẳng vào Ân Tĩnh, đáy lòng phát lạnh, nàng biết Lẫm Nhi đã hoàn toàn hận mẫu hậu nàng.
"Nàng làm sao vậy?" Trí Nghiên thấy nàng vẫn đứng ngẩn người, quan tâm hỏi.
"Ta không sao." Ân Tĩnh lắc đầu, lại nói, "Mẫu hậu vẫn lo lắng ngươi, ngươi mau đi thăm nàng một chút đi."
Trí Nghiên nghe nói mẫu hậu vì nàng mà bệnh, trong lòng cũng thập phần lo lắng, liền đến An Thọ Cung trước.
Trên đường hồi cung Ân Tĩnh gặp Trí Hiền, nguyên lai Trí Hiền cố ý lúc này chờ nàng, biết nàng có việc muốn nói, chủ tớ hai người đến chỗ hẻo lánh, đình nghỉ mát.
Trí Hiền trước đem chuyện nàng tối hôm qua đến phủ học sĩ nói, đem những lời Hàm Đại học sĩ nói truyền đạt lại cho Ân Tĩnh. Đại học sĩ chỉ có bốn chữ, giang sơn làm trọng, kêu Ân Tĩnh tự mình cân nhắc.
Ân Tĩnh làm sao không biết đạo lý này, Trí Nghiên cùng Phác Du Lẫm trận cờ này vô luận ai thắng ai thua cũng không thể dao động nền tảng lập quốc. Chính là các đời lịch đại na lần chính biến không phải thây ngã khắp nơi máu chảy thành sông, nhiều ít vô tội bởi vì này chết, phải làm đến giang sơn làm trọng nói dễ hơn làm, trừ phi trong đó một bên tự động nhận thua, Trí Nghiên sao? Không có khả năng. Tựa như nàng lúc trước quyết ý thú mình giống nhau, chuyện chỉ cần nàng quyết định không ai có thể thay đổi. Về phần Lẫm Nhi, nếm được quyền dục ngon ngọt, muốn hắn buông tay giống so với lên trời còn khó hơn. Thôi, không bằng ai cũng không giúp, dù sao giúp ai cũng không được kết quả nào tốt. Lẫm Nhi hiện tại hận nàng tận xương, Trí Nghiên đối nàng cũng là trong ngoài không đồng nhất, hai người nàng quan tâm nhất lại như thế đối nàng, cớ gì nàng phải lao tâm nữa?
Ân Tĩnh nổi giận nói: " Trí Hiền, không bằng chúng ta xuất cung thôi, không cần phải để ý tới thị phi gì ở đây nữa."
Trí Hiền biết nàng nói khí, sao có thể xem là thật, khuyên nhủ: "Nương nương bị kẹt ở giữa đúng là khó xử, nhưng nếu ngài buông tay mặc kệ, chỉ sợ sự tình càng loạn thêm thôi."
Ân Tĩnh chỉ có thể thật sâu thở dài.
Trí Hiền nghĩ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, nương nương, Dung Thái phi hồi cung đêm qua đến Hàm ninh Cung mấy lần, cũng không gặp được nương nương, còn cùng nô tỳ nói, một khi nương nương trở về liền báo cho nàng biết, nô tỳ có phải hay không nên đi thông truyền một tiếng?"
"Hủh?" Ân Tĩnh chọn mi một chút, hừ lạnh, "Còn tưởng rằng nàng có tình lang sẽ không cần nhi tử nữa, không nghĩ tới còn có chút lương tâm." Nói xong, Ân Tĩnh bỗng dưng sửng sốt, cảm giác giống như chọt trúng cái gì, nàng hiện tại cũng không phải là giống như vậy sao? Nếu không phải so Trí Nghiên bằng với Lẫm Nhi vậy đâu có khó xử như bây giờ?
Trí Hiền đột nhiên thần thần bí bí ở bên tai Ân Tĩnh, nói chuyện mới vừa nghe được.
Ân Tĩnh nghe xong sắc mặt đại biến, "Lời này thật sao!"
Trí Hiền nói: "Nô tỳ cũng sợ nghĩ sai cho nên phái người đi chứng thực, thiên chân vạn xác, tính ngày Dung Thái phi xuất cung cũng ăn khớp."
Ân Tĩnh nói liên tục vài tiếng: "Bọn họ thật sự là rất làm càn! Rất làm càn! Ai gia thật sự là khinh suất, chỉ cho là bọn họ sương sớm uyên ương, không nghĩ tới ngay cả dã loại đều có, khó trách có thể mặc kệ thân sinh cốt nhục, nguyên lai là có dã loại! Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Nếu đơn giản muốn vậy ai gia liền thành toàn bọn họ, nhưng là Cao Hành dám hạ độc thủ đối Trí Nghiên, chớ không phải là... Chớ không phải là..."
Ân Tĩnh càng nghĩ càng sợ, vỗ thạch bàn đứng lên, "Dung Doanh Nguyệt còn dám trở về, thật là đủ can đảm đó. Ai gia này liền đi có thể hay không xem nàng trong hồ lô có thuốc gì." Lại hỏi Trí Hiền, "Đan nhi an bài thỏa đáng chưa ?"
Trí Hiền đáp: "Đều ấn theo lời nương nương nói mà làm, dọc theo đường đi không tiết lộ nửa dấu vết."
Ân Tĩnh gật đầu, "Khiến cho hắn tại kia rất ngốc đi." Sau đó thở dài, "Ai gia tình nguyện lúc trước Lẫm Nhi bị trục xuất, hiện giờ có thể làm một vương gia tiêu diêu tự tại."
Hai người nói nửa ngày nói, khi quay về Hàm Ninh Cung, Hàm Sùng Võ đột nhiên xông tới từ góc nào đó.
Ân Tĩnh ngạc nhiên nói: "Nhị ca vì sao phải trốn?"
Hàm Sùng Võ: "Ta đã đợi muội lâu rồi, Cảnh vương ở bên trong, ta không tiện đi vào, có thể nói chuyện chút hay không?"
Ân Tĩnh nhìn đến Hàm Sùng Võ vừa lúc cũng có chuyện quan trọng hơn dặn dò, liền tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, cho Trí Hiền canh chừng bên ngoài.
Hàm Sùng Võ liền hỏi: "Cảnh vương có phải muốn tạo phản hay không?"
Ân Tĩnh không nhanh không chậm nói: "Nhị ca sao lại nói vậy?"
Hàm Sùng Võ: "Hôm nay nàng ở đại điện đề bạt thân tín, bốn phía lãm quyền, dã tâm rất rõ ràng, sau khi trở về ta lại hỏi cha, cha tuy rằng không có nói rõ nhưng cũng chấp nhận, Cảnh vương lúc trước không phải thề son sắt một lòng phụ tá Lẫm Nhi sao? Bây giờ là ý tứ gì?"
Ân Tĩnh cũng không cùng hắn quanh co, nói thẳng nói: "Ai gia cũng không xác định, có thể nàng có lý do của nàng."
Hàm Sùng Võ lập tức nhảy dựng lên: "Nàng muốn soán vị, ta là người thứ nhất không đáp ứng! Không nói trước nàng đã nắm quyền, còn có cái gì chưa đủ, huống chi nàng còn là một nữ..."
Ân Tĩnh biết hắn sẽ nói cái gì, thân thủ đúng lúc che lại miệng hắn, trịnh trọng nói: "Nhị ca, ta muốn huynh đáp ứng ta một sự kiện."
Hàm Sùng Võ bị nàng che miệng lại không thể nói, chỉ có thể gật đầu.
Ân Tĩnh nói: "Ta muốn huynh đến chết đều phải giữ bí mật Trí Nghiên là nữ nhân."
Hàm Sùng Võ lấy tay nàng ra, hỏi: "Vì cái gì? Đem bí mật này vạch trần ra ngoài, nàng liền không có tư cách cùng Lẫm Nhi tranh ngôi vị hoàng đế ."
Ân Tĩnh tự nhiên biết, nàng càng biết bí mật này liên quan đến sinh tử Trí Nghiên. Càng liên quan đến đến toàn bộ vận mệnh Đại Sở. Trí Nghiên một khi bị vạch trần thân nữ nhân, uy tín sẽ gặp tổn thất lớn, mà thế lực trên tay nàng chẳng những sẽ không chuyển tới trên tay Phác Du Lẫm mà còn có thể bị phân tán, triều đình sẽ hỗn loạn. Lúc này khó bảo toàn sẽ không xuất hiện Bắc Xuyên Vương thứ hai hay thứ ba, mang khẩu hiệu vì đất nước mà kì thực có sở đồ khác. Rồi không lâu sau trong tương lai, quần hùng cắt cứ, làm cho Đại Sở lâm vào nguy ngập. Hàm Sùng Võ không thể nghĩ được xa như vậy, mặc dù cảm thấy Ân Tĩnh nói có vài phần đạo lý nhưng vẫn không cho là đúng, bĩu môi nói: "Có thể nào nhìn nàng đoạt ngôi vị hoàng đế Lẫm Nhi?"
Ân Tĩnh chua sót cười, đó cũng là việc đành phải chịu. Trừ phi Trí Nghiên cam tâm tình nguyện phụ tá Phác Du Lẫm, đợi cho Phác Du Lẫm tự mình chấp chính lúc sau, lại cầm quyền to vững vàng trong tay truyền lại cho hắn, nếu không hoặc là đưa giang sơn không để ý, vỗ hai tán. hoặc là Phác Du Lẫm chủ động thoái vị.
Ân Tĩnh nghiêm mặt đối Hàm Sùng Võ: "Nhị ca, huynh nhất định nhớ lấy lời của ta, quyết không thể tiết lộ nửa câu."
Hàm Sùng Võ đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn khi làm việc mặc dù hồn nhưng đối với cô muội muội này hắn luôn luôn nói gì nghe nấy. Nếu không cũng sẽ không tới hỏi nàng trước, ngay cả phụ thân cũng chưa biết. Nếu Ân Tĩnh phân phó như thế, hắn tự nhiên làm theo. Chính là không khỏi bực tức: "Nàng một nữ nhân không nên làm hoàng đế làm gì, có thể nào cũng muốn có hậu cung đẹp ba nghìn?"
Tim Ân Tĩnh thoáng chốc ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro