chương 112
Có hứa hẹn này, còn cần gì nữa.
Ân Tĩnh hiểu ra, thật lâu sau, mới lại ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng Trí Nghiên, bất đồng dĩ vãng trầm mặc, giống như tự nói, từ từ nói: "Ngày đó Nhị ca từ biên quan trở về, nói ngươi đã chết, ngươi có biết cảm thụ trong lòng ta không?"
Trí Nghiên tự nhiên muốn biết, Ân Tĩnh cũng không chờ nàng hỏi, nói thẳng: "Ta rất tức giận, ta ở trong lòng mắng ngươi. Trí Nghiên, ngươi tên hỗn đản này, ngươi đã đáp ứng ta bình an trở về, có thể nào nuốt lời? Ngươi nếu đã chết, ta làm sao bây giờ? Khi ta có ý tưởng muốn đi theo người, ta mới biết được, nguyên lai, ta đã sớm đối với ngươi không thể tự kiềm chế được mà không biết từ lúc nào."
Trí Nghiên nghe vậy, không khỏi nắm chặt tay nàng, Ân Tĩnh là lần đầu tiên đối nàng thẳng thắn như thế.
"Từ năm 16 tuổi bị chiếu thư tuyển thẳng vào cung, ta nghĩ vận mệnh đời này đã định, làm hoàng hậu thì thế nào, mỗi ngày nằm ở bên người nam nhân không thương không yêu, giống như thân ở luyện ngục. Tư vị trong đó, ta nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, ta cũng từng hận vận mệnh bất công, bất quá thời gian lâu sau cũng chấp nhận số mệnh. Thế gian có khối người so với ta thê thảm hơn nhiều. Như hậu cung kia. Vô tội uổng mạng vô số, sống cô độc cả đời còn lại cũng không ít, đa số các nàng không chỗ nương tựa, mà ta ít nhất còn có Lẫm Nhi. Lẫm Nhi từng là ràng buộc duy nhất của ta cùng hy vọng, thẳng đến khi ngươi xuất hiện."
"Ta không phủ nhận lúc trước phụ thuộc vào ngươi, là bởi vì ta cô nhi quả phụ thế đơn lực mỏng, cho ngươi che chở mới có thể bảo toàn, về phần mục đích của ngươi đối ta, ta chỉ nghĩ ngươi ham sắc đẹp thôi, ai mới tin tại hậu cung đây, có chân tình thực lòng, huống chi ta và ngươi còn cách thân phận, lại không nghĩ rằng..." Ân Tĩnh khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Trí Nghiên, đôi mắt mang theo nhè nhẹ ngọt ý, "Vận khí của ta không kém, nhưng lại cho ta nhặt được một viên biển cả di châu."
Ân Tĩnh khen nàng như thế, Trí Nghiên tự nhiên vui vẻ, không quên thâm tình nói: "Vì đó là nàng, đổi làm người khác, ta ngay cả xem cũng sẽ không liếc mắt một cái."
Ân Tĩnh lại nói: "Chỉ tiếc ngươi là nữ nhân."
Trí Nghiên lắp bắp kinh hãi, "Nàng đến bây giờ còn để ý?"
Ân Tĩnh lắc đầu, còn đỏ mặt, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "Ta chỉ là tiếc không thể sinh cho ngươi một đứa thuộc về chúng ta."
Trí Nghiên nghe được tâm tình kích động, dùng cái mũi "Hừ" một chút, nói: "Nếu chúng ta có đứa nhỏ, nào còn đến phiên thằng nhóc nhỏ Lẫm Nhi kia."
Ân Tĩnh từ từ thở dài, nghĩ đến tình cảnh các nàng, giờ phút này nàng còn có thể cùng Trí Nghiên thẳng thắn thành khẩn, ngày mai thượng triều đình rồi nhất định lại là một cảnh tượng khác. Trí Nghiên cùng Phác Du Lẫm hiện giờ như nước với lửa, nàng kẹp ở giữa thật khó xử. Mà nàng sớm chán ghét cung đình ngươi lừa ta gạt, chính là bất hạnh không thoát được. Trí Nghiên từng đồng ý với nàng trở về điền viên, hiện tại xem ra tựa hồ cũng không có khả năng. Đương nhiên không thể quái Trí Nghiên thay đổi ước nguyện ban đầu mà là người ở triều đình thân bất do kỷ. Lẫm Nhi nghi kỵ Trí Nghiên, là bởi vì Trí Nghiên công cao chấn chủ, làm cho hắn kiêng kị. Mà Trí Nghiên bất mãn Lẫm Nhi, là bởi vì Lẫm Nhi là nàng một tay tài bồi, hiện giờ cánh cứng rắn giải quyết xong lấy oán trả ơn, hai người bọn họ nhất định không thể lưỡng toàn, loại này cục diện cũng không phải nàng có khả năng khuyên nhủ, chỉ hy vọng đem tổn thương giảm tới thấp nhất.
Trí Nghiên thấy nàng đột nhiên trầm mặc không nói, đoán lại là vì chuyện phiền não trước mặt, trong lòng nhất thời xúc động, đã nghĩ buông tha cho kế hoạch chu đáo chặt chẽ tường tận kia. Dù sao mục đích của nàng đã đạt được, nàng lại có được Ân Tĩnh . Hơn nữa Ân Tĩnh cũng đã thẳng thắn làm nàng biết Ân Tĩnh đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về nàng. Bất quá lời bên miệng lại dừng lại, chẳng biết tại sao đột nhiên nàng nhớ tới Phác Chỉ Tuân, nhớ tới lời khuyên Phác Chỉ Tuân nhiều lần lặp đi lặp lại. Ân Tĩnh thình lình thẳng thắn, có thể hay không là kế lấy lui làm tiến? Này ý niệm trong đầu, Trí Nghiên không xác định được, hung thủ ám sát nàng chưa tử hình, Phác Du Lẫm còn đang gây sự, nàng không thể bởi vì nghe vài lời ngon tiếng ngọt của Ân Tĩnh mà rộng lượng bỏ qua hiềm khích lúc trước. Duy chỉ trừ tận gốc hậu hoạn, đó là phải đế vị đoạt lại.
Nguyên bản hai người một lòng, bởi vì tâm tư khác nhau mà mặc dù còn xích lõa ôm nhau, nhưng tâm lại càng xa cách.
Gà gáy ba tiếng, hai người trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, Ân Tĩnh nhớ tới đêm qua điên cuồng, còn đối Trí Nghiên thâm tình nói như thế, lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, ngượng ngùng đối mặt Trí Nghiên, định ra khỏi lồng ngực của Trí Nghiên, Trí Nghiên lại ôm nàng càng chặc hơn , cười nói: "Trời còn chưa sáng đâu, vì sao không ngủ thêm chút nữa?"
Ân Tĩnh đã lâu chưa từng ngủ an ổn như thế, hơn nữa sau khi Trí Nghiên gặp chuyện không may, cơ hồ hàng đêm đều tỉnh từ trong ác mộng, hiện tại Trí Nghiên tại bên người, làm cho nàng chỉ cảm thấy an tâm, cũng không muốn rời đi cái ôm ấm áp của Trí Nghiên. Đơn giản dứt bỏ tục sự, oa bất động, tham luyến ôn tồn này một lát.
Khó được Ân Tĩnh nghe lời như thế, mỹ nhân trong ngực, Trí Nghiên cũng tâm động liên tục, cái gì cũng chưa nói, ôn nhu hôn người trong lòng, từ mái tóc đến hai má, lại theo xuống cổ, hôn đến chỗ động tình, dứt khoát chui vào trong chăn, không buông tha mỗi tấc da tấc thịt, cuối cùng dừng lại ở vùng thảo nguyên tuyệt vời, thỏa thích hôn sâu liếm mút.
" ưm....hmmm...ưm..ưm.....aaaaa..ưmmmmm"
Ân Tĩnh chỗ chăn bị đội lên cao, cùng hai chân truyền đến cảm giác tê dại, thị giác, thể xác và tinh thần đều đã bị mãnh liệt đánh sâu vào, đỏ mặt, kiều thở hổn hển...
Hiếu Mẫn cùng Thuận Khuê chờ ở ngoài đình, đối diện biệt viện của Trí Nghiên đã lâu, mặt trời đã lên cao ba sào cũng không thấy hai người đi ra. Rốt cục tin tưởng Thuận Khuê lời nói không giả, liên tục thở dài, chỉ có ý tiếc rèn sắt không thành thép.
Thuận Khuê trêu ghẹo nàng, "Ta và ngươi mới mấy ngày không thấy, sáng nay suýt nữa cũng không ra khỏi cửa, huống chi các nàng."
Hiếu Mẫn đỏ mặt, khẽ gắt nàng một hơi.
Rốt cục đợi cho Ân Tĩnh các nàng đi ra, chỉ thấy vẻ mặt Trí Nghiên sáng sủa, Ân Tĩnh mặc dù thần sắc thản nhiên, nhưng hào quang lại không che dấu được. Nhìn bộ dáng hai người thân mật khăng khít, quả thực ứng với câu nói kia, tiểu biệt thắng tân hôn.
Hiếu Mẫn cũng biết chút chuyện, không có hỏi các nàng tối hôm qua như thế nào, chỉ hỏi: " dì, khi nào chúng ta hồi cung?"
Ân Tĩnh sửng sốt một chút, sáng sớm bị Trí Nghiên quấn lấy, nàng đều đem việc này quên, bốn phía nhìn thoáng qua, hỏi: " Trí Hiền đâu?" Đêm qua cho nàng đi phủ học sĩ báo tin, theo lý sớm đã nên trở lại.
Thuận Khuê nói: " Trí Hiền sáng sớm từ bên ngoài trở về, thấy nương nương cùng Vương gia còn chưa dậy, lại đi ra ngoài rồi."
Ân Tĩnh gật gật đầu, chắc là Trí Hiền tiến cung thay nàng giải quyết tốt hậu quả đi. Giờ phút này đã là buổi trưa, không có tin xấu truyền đến, nói vậy phụ thân đã ngăn trở Lẫm Nhi thành công. Thở phào một hơi, bất quá vẫn là không khỏi không nén giận trừng mắt nhìn Trí Nghiên liếc mắt một cái, nhưng lại chậm trễ đại sự. Nhìn thần sắc Hiếu Mẫn cổ quái, biết sau lưng khẳng định giễu cợt nàng.
Trí Nghiên vô tội nhún vai.
Đang nói chuyện, đột nhiên truyền đến một trận la hét ầm ĩ.
"Quận chúa, Vương gia có lệnh, ngài không thể vào."
Chỉ thấy Phác Chỉ Tuân thịnh nộ đến, vài gia đinh vương phủ theo ở phía sau, nhìn đến Trí Nghiên vẻ mặt đều sợ hãi nói: "Chúng tiểu nhân thật sự ngăn không được quận chúa."
Trí Nghiên phất phất tay, bọn gia đinh lập tức thức thời lui ra.
Phác Chỉ Tuân nhìn đến Ân Tĩnh lập tức tâm sinh ghen tỵ, nhìn bộ dáng của nàng, đêm qua nhất định cùng Trí Nghiên cá nước cùng hoan ái, bất quá nàng bây giờ còn có chuyện quan trọng cùng Trí Nghiên thương lượng, không công phu đố kỵ, trực tiếp đối Trí Nghiên nói: "Có hay không mượn nói chuyện một chút?"
Trí Nghiên biết nàng muốn nói gì, liền đối với Ân Tĩnh nói: " Tĩnh nhi nàng đi dùng bữa trước đi, chốc nữa ta cùng nàng hồi cung."
Tuy rằng Trí Nghiên thề nói không thích Phác Chỉ Tuân, nhưng Phác Chỉ Tuân có thể tự do xuất nhập vương phủ, cho thấy quan hệ các nàng không giống bình thường, hiện tại lại sau lưng nàng bàn chuyện, Ân Tĩnh có thể nào không thèm để ý, bất quá vẫn là bày ra tư thái đương gia chúa mẫu, hơi hơi vuốt cằm, mang Hiếu Mẫn lửng thững đi.
Hiếu Mẫn nôn nóng, người còn chưa đi xa, liền lớn tiếng nói thầm nói: "Thật sự là âm hồn không tiêu tan, một cái cô nương gia quấn quít lấy phu quân người ta, còn có xấu hổ hay không."
Ân Tĩnh trách nàng một câu: "Chớ có nói bậy."
Trí Nghiên mang theo Phác Chỉ Tuân cùng Thuận Khuê đi thư phòng.
Phác Chỉ Tuân vào cửa liền cười lạnh nói: "Quả thật là ôn nhu hương anh hùng trủng, đại sự đều có thể quăng ở sau đầu."
Trí Nghiên không để ý tới nàng châm chọc, chỉ hỏi: "Vài vị tướng quân còn ở ngoài thành hay không?"
Phác Chỉ Tuân nói: "Mọi người bắt đầu chờ từ tối hôm qua mà, ngươi ngược lại ngay cả câu công đạo đều không có làm bọn họ chờ trắng mắt đến hiện tại. Mọi người đều đoán có chuyện gì xảy ra hay không, ta nhưng thật ra biết nguyên do lại nói ta như thế nào mở miệng? Chẳng lẽ cho ta nói bọn hắn biết, Vương gia các ngươi đang ở ngủ cùng Thái hậu nương nương đâu, chúng ta không thể quấy rầy nàng."
Trí Nghiên nhíu nhíu mày, thứ nhất cảm thấy Phác Chỉ Tuân nói chuyện quá mức khó nghe, thứ hai nàng có chủ trương, còn không tới phiên Phác Chỉ Tuân trách móc nặng nề, bất quá rốt cuộc không nói gì, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi làm cho các tướng quân trước mang binh quay về doanh trại, đợi thời cơ thành thục, bổn vương sẽ triệu hồi bọn họ."
Phác Chỉ Tuân kinh ngạc, nàng sợ nhất Trí Nghiên buông tha cho phế đế tự lập, ai biết Ân Tĩnh cùng nàng nói qua những thứ gì, lo lắng truy vấn nói: "Là nguyên kế hoạch tiến hành?"
Trí Nghiên trả lời rõ ràng: "Đúng vậy!"
Phác Chỉ Tuân lúc này mới không tình nguyện rời đi, quay đầu lại không quên nói: "Ta ở trang viên ngoài thành chờ ngươi."
Khi chỉ còn Thuận Khuê, Trí Nghiên mới cười khổ nói: "Đây đúng là tự kêu nhóm lửa trên thân?"
Thuận Khuê biết nàng nói Phác Chỉ Tuân, có một vấn đề nàng đã sớm muốn hỏi , "Chủ tử chuẩn bị đối phó nàng ta như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro