Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 110

Trí Nghiên phải cùng Ân Tĩnh một chỗ, Phác Chỉ Tuân còn muốn ngăn trở, Trí Nghiên ngăn lại nàng, nói: "Ngươi không cần nhiều lời, bổn vương đều đã có tính toán." Lại phân phó thân binh đưa Phác Chỉ Tuân trở về.

Không cần nghĩ cũng biết Trí Nghiên muốn làm cái gì, Phác Chỉ Tuân tự nhiên không muốn. Rồi lại không thể tránh được. Chỉ trách nàng ngay cả tư cách ghen cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trí Nghiên ôm ấp nữ nhân khác.

Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên nhân nhượng Phác Chỉ Tuân như thế cũng thập phần chú ý. Giống như nàng cùng Trí Nghiên làm chuyện gì phải được Phác Chỉ Tuân gật đầu mới được. Trong lòng bắt đầu thấy khó chịu, tuy rằng cũng muốn cùng Trí Nghiên tâm sự nhưng sự tức giận đã chiếm thượng phong. Dù sao lời nàng muốn nói cũng nói rồi, về phần Trí Nghiên chọn như thế nào, cũng không phải do nàng quyết định. Thản nhiên nói: "Ai gia xuất cung đã lâu cũng cần phải trở về." Nói xong cũng không thèm nhìn tới Trí Nghiên, đi ra đại điện.

Trí Nghiên như thế nào dễ dàng cho nàng đi, liếc mắt ra hiệu, vài thân binh cản đường Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh chỉ có thể quay đầu lại tức giận trừng mắt Trí Nghiên.

Hiếu Mẫn gào to, quát: "Các ngươi thật lớn mật, dám cản đường của Thái hậu!"

Trí Nghiên đi lên, ôm Ân Tĩnh vào trong ngực, cười hì hì nói: " Tĩnh nhi đừng quên, ở trong cung nàng là Thái hậu, còn ở đây, nàng chính là Cảnh vương Vương phi, là do ta định đoạt."

Ân Tĩnh nhất thời nghẹn lời, không tìm được lời phản bác.

Trí Nghiên đột nhiên ôn nhu nói: "Đêm nay lưu lại đi, sáng mai ta và nàng cùng nhau hồi cung."

Ân Tĩnh lăng lăng nhìn nàng, lời này nghe giống nửa khẩn cầu, nửa uy hiếp.

Trí Nghiên hướng sau phất phất tay, thân binh lập tức thối lui đến một bên, Phác Chỉ Tuân mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể thức thời rời đi. Khi đến đại môn không cam lòng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trí Nghiên chỉ lo Ân Tĩnh, chưa từng quan tâm nàng đi, oán hận dậm chân chạy vội ra phủ.

thấy Hiếu Mẫn lo lắng cho dì, Thuận Khuê giữ chặt nàng, hướng nàng lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, Vương gia sẽ không khó xử nương nương."

"Nhưng mà..." Hiếu Mẫn bụng đầy không tình nguyện nhưng rốt cuộc tin tưởng Thuận Khuê, đi theo nàng đến Tây Sương.

Trí Hiền đã được Ân Tĩnh ám thị đi phủ học sĩ, báo tin Trí Nghiên trở về cho Hàm thủ phụ, làm cho hắn suốt đêm tiến cung khuyên can Hoàng Thượng, để tránh ngày mai làm ra chuyện chê cười.

Trí Nghiên ở phòng trong tắm rửa, Ân Tĩnh thì ngồi yên lặng tại gian ngoài. Nghe tiếng nước ào ào, nghĩ đến Trí Nghiên đang ở bên, tâm bỗng chốc trở nên mềm mại, khóe miệng không khỏi giơ lên, từ từ lẳng lặng nở nụ cười ôn nhu. Nhất thời nhập thần, ngay cả Trí Nghiên đi ra cũng không biết.

Trí Nghiên thấy vẻ mặt Ân Tĩnh ôn nhu, nhất thời nhìn xem mà ngây người. Cảnh tượng trong mộng mới có giờ phút này chân thật phát sinh ở trước mắt, như thế nào mà không động dung. Không tiếng động đi qua, nâng mặt nàng lên, ở môi nàng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, thâm tình gọi một tiếng: " Tĩnh nhi."

Ân Tĩnh đang trong mơ mà cảm giác được, ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên, chỉ thấy nàng tóc đen buông xõa, trên người chỉ mặc kiện quần áo mỏng như cánh ve. Ân Tĩnh quan sát cảnh xuân như ẩn như hiện, chân trần đứng ở trước mặt thật lâu mới từ từ hít một hơi.

Sớm không còn không khí giương cung bạt kiếm, Trí Nghiên ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, cầm hai tay của nàng, cảm khái nói: "Ta nghĩ đời này sẽ không thấy được nàng nữa." Trong lòng còn dâng lên một cỗ ủy khuất, ngay cả hốc mắt đều đỏ.

Từ ngày Trí Nghiên lãnh binh xuất chinh, Ân Tĩnh vẫn sống trong lo lắng và sợ hãi. Sau khi nghe được tin dữ, nàng cũng đã vòng từ quỷ môn quan trở về, nếu không phải còn ôm một tia hy vọng thì suýt nữa sẽ đi theo Trí Nghiên thật. Thật vất vả tìm được Trí Nghiên còn sống, lại thấy nàng cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, thậm chí làm trò trước mặt nàng khanh khanh ta ta. Đây quả thực là đâm một đao vào vết thương ở trái tim mới vừa lành lại của nàng. Nghĩ đến thái độ Trí Nghiên đối Phác Chỉ Tuân, Ân Tĩnh lại nóng giận, bỏ tay ra Trí Nghiên, quay lưng lại: "Có Thành Dương quận chúa tiểu mỹ nhân nũng nịu bên người như vậy, làm sao còn nhớ rõ cám bã chi thê ở trong nhà."

Trí Nghiên nhìn ra nàng ở ăn vị, một chút cũng không tức giận, xoay nàng lại đối mặt chính mình. Trong lòng nàng cũng có rất nhiều ủy khuất, dứt khoát một lời nói ra: "Ngày xuất chinh, ta ngóng trông mãi mà không thấy nàng ra đưa tiễn. Ta xuất chinh bên ngoài lâu như vậy, cũng không thấy vài câu đôi lời thăm hỏi, nàng có biết trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu?"

Ngày xuất chinh, nàng sợ ảnh hưởng uy tín Trí Nghiên trong quân cho nên mới trốn không gặp. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể chấp nhận quan hệ các nàng như vậy. Mà nàng chính là bởi vì luyến tiếc mới đuổi theo mấy chục dặm, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn theo mà không hiện ra trước mặt Trí Nghiên thôi. Còn về thư nhà, nàng làm sao mà không viết nỗi nhớ của nàng vào giấy. Chỉ là không có gửi đi. Nàng không thể để cho Trí Nghiên quá mức vướng bận, tránh phân tâm ở trên chiến trường. Thà làm như vô tình, nhưng ngược lại có thể để nàng tập trung giết địch.

Ân Tĩnh há miệng thở dốc, muốn nói nhưng lại thôi. Đây không phải là lý do Trí Nghiên thay đổi tình cảm, thản nhiên nói: "Ta luôn luôn như thế, ngươi cũng biết rõ như vậy, ta không phải như Thành Dương quận chúa ôn nhu săn sóc."

Trí Nghiên nghẹn họng. Ân Tĩnh xác thực đúng là như thế. Lạnh lùng như băng, như thế nào cũng không nóng lên nổi. Phác Chỉ Tuân so với Ân Tĩnh giống như lửa và băng. Ngay cả nàng cũng thúc thủ vô sách với Phác Chỉ Tuân nhưng đáng tiếc, nàng chỉ thích Ân Tĩnh. Dù Phác Chỉ Tuân làm nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được tâm ý của nàng. Ân Tĩnh châm chọc vậy, rõ ràng là ghen với Phác Chỉ Tuân, điều này làm cho Trí Nghiên lại cao hứng. Ân Tĩnh càng như thế thuyết minh trong lòng là có nàng. Trí Nghiên cố ý nói: "Chỉ Tuân là cô nương tốt, hơn nữa nàng đã cứu mạng của ta, ta còn thật không biết báo đáp nàng như thế nào mới tốt."

Ân Tĩnh nghe nàng gọi khuê danh Phác Chỉ Tuân vô cùng thân thiết, trong lòng càng giận hơn, hừ lạnh nói: "Nghĩ chi cho nhiều, lấy thân báo đáp luôn đi. Không đúng, phải thú luôn mới đúng. Người ta bởi vì ngươi mà không còn nhà để về, ngươi hẳn là nên cho người ta chỗ ngủ yên."

Trí Nghiên lại khoa trương nói: " Tĩnh nhi nàng nguyện ý ủy khuất thành toàn?"

Ân Tĩnh cả giận nói: "Chuyện của ngươi có quan hệ gì tới ta đâu?"

Trí Nghiên: "Woah~, mỹ nhân hai bên mọi người đều ca tụng."

Ân Tĩnh lại cười lạnh hai tiếng: " Trí Nghiên, ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, ngươi nếu thích người khác thì xin mời thả ta ra. Mỹ nhân cũng được, hậu cung 3000 giai lệ cũng thế, đều cùng ta không quan hệ."

Trí Nghiên đột nhiên hỏi: "Vì sao nàng có thể mặc cho hoàng huynh có nữ nhân khác?"

Ân Tĩnh không chút suy nghĩ, thốt ra: "Bởi vì ta không yêu hắn." Nói xong mới nhớ tới cái gì, sắc mặt ửng đỏ, ngoảnh mặt đi.

Trí Nghiên lập tức cười gian, giang hai tay ôm Ân Tĩnh lại, tới gần mặt của nàng, hơi thở trực tiếp phun vào bên môi nàng, ôn nhu nói: " Tĩnh nhi rốt cục thừa nhận nàng là yêu ta sao?"

Ân Tĩnh phản xạ có điều kiện trả lời: "Không có."

Trí Nghiên không tin, vẫn cười hì hì như cũ nói: "Thật muốn lấy cái gương cho nàng xem xem, bộ dáng nàng nói láo có bao nhiêu đáng yêu."

Ân Tĩnh mặt đỏ bừng, nhìn Trí Nghiên gần trong gang tấc, thở dài, rốt cục không phản bác. Nàng cũng muốn thẳng thắn thành khẩn đối mặt Trí Nghiên, nhưng mà có nhiều cố kỵ làm cho nàng không dám. Như hiện tại, trong lòng Trí Nghiên có người khác, thậm chí có thể sẽ xung đột vũ trang. Nàng nếu không thừa nhận thì còn có thể lừa gạt mình được. Nhưng nàng nếu thừa nhận là chỉ còn có thể thương tâm khổ sở thôi.

"Tâm ý của ta như thế nào, có cái gì trọng yếu đâu?" Ân Tĩnh giống đang hỏi Trí Nghiên, cũng giống như tự hỏi mình.

"Đương nhiên trọng yếu!" Trí Nghiên động dung nói, " Tĩnh nhi, chờ nàng yêu ta, ta đã đợi mười năm."

Ân Tĩnh muốn nói, đáng tiếc hiện tại trong lòng ngươi chỉ có Phác Chỉ Tuân, mà chống lại ánh mắt Trí Nghiên lập tức biết là mình nghĩ nhiều. Ở trong mắt Trí Nghiên, nàng chỉ có thấy chính mình.

Hết thảy không cần ngôn ngữ, Trí Nghiên một tay nâng vòng eo Ân Tĩnh, hôn lên môi của nàng, theo ôn nhu thiển chước đến kịch liệt triền miên. Đem tưởng niệm, tình ý hết thảy đều biến thành nụ hôn này, thẳng đến không thể hô hấp mới lưu luyến không rời buông nàng ra.

Ân Tĩnh ánh mắt mê ly, môi đỏ mọng, cùng với mặt lạnh không biểu tình trong ngày so với giờ phút này nhưng lại có chút mê hoặc, Ân Tĩnh còn đang mê ly trong nụ hôn.

Trí Nghiên không có chút do dự, ôm nàng đang ngồi đó, đặt lên giường mềm mại, ôn nhu giúp nàng cởi thắt lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro