Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 109

Ân Tĩnh nhìn đến Phác Chỉ Tuân như hình với bóng đi theo Trí Nghiên trong lòng rất không thoải mái, bất quá giờ phút này không phải thời điểm tranh giành tình nhân, nàng có việc phải cùng Trí Nghiên thương lượng. Nhẫn nhịn buồn phiền trong lòng, đối Trí Nghiên nói: "Có thể theo ta trở về phòng hay không, ta có mấy câu quan trọng muốn nói với ngươi."

Trí Nghiên chưa mở miệng, Phác Chỉ Tuân chen vào: "Nơi này không có ngoại nhân, có lời gì không thể nói?"

Ân Tĩnh vốn cũng có chút buồn mà thấy nàng tự cho là đúng như thế, lúc này mặt lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Vợ chồng người ta nói chuyện riêng bộ muốn nghe nghe là nghe được hả?"

Mặt Phác Chỉ Tuân nhất thời lúc đỏ lúc trắng, lại nói tiếp, các nàng đã bài thiên địa rồi. Cho dù Trí Nghiên là nữ cũng không thay đổi được chuyện thực này. Nàng mặc dù không oán không hối đi theo Trí Nghiên nhưng Trí Nghiên vẫn luôn cự tuyệt, chứ chưa cho nàng bất kì danh phận nào. Nàng bất quá là ỷ vào mấy ngày nay cùng Trí Nghiên xuất sinh nhập tử thôi.

Hiếu Mẫn tự nhiên đứng bên cô cô, không thèm để Trí Nghiên ở trong mắt, huống chi tình địch của cô cô. "Ha. Ha." cười nhạo hai tiếng, châm chọc khiêu khích nói thầm: "Bộ tưởng ngang hàng với cô cô ta sao, cũng không suy nghĩ một chút thân phận của mình."

Thuận Khuê là người của Trí Nghiên, tuy có chút không quen nhìn Phác Chỉ Tuân làm khách mà làm như chủ nhà, còn tại trước mặt nàng diễn vai nữ chủ nhân. Tại nhịn Phác Chỉ Tuân rốt cuộc đối Trí Nghiên có ân, Trí Nghiên cũng có vài phần kính trọng nên chỉ hơi hơi dương khóe miệng một chút, thoáng phát tiết một chút bất mãn trong lòng.

Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói trở về phòng nói chuyện, tâm bắt đầu ngứa ngáy. Nàng ước gì tìm cái chỗ không người cùng Ân Tĩnh thân mật một phen mới phải. Trước mắt trên người Ân Tĩnh không chỗ nào mà không hấp dẫn nàng, hận không thể đem nàng một hơi nuốt vào mới tốt. Bất quá nghĩ đến trước mặt nhiều người như vậy mà định lực còn không đủ, nếu thật sự cùng Ân Tĩnh một chỗ chỉ sợ lập tức rơi vào tay giặc, ở nhu tình mật ý của nàng không thể tự kềm chế nghe theo Ân Tĩnh nói cái gì thì là cái đấy. Nàng sở dĩ đem Phác Chỉ Tuân theo là muốn thời khắc nhắc nhở chính mình chớ quên đại sự, liền hắng giọng một cái nói: "Chỉ Tuân nói không sai, nơi này đều là người một nhà, có lời gì cứ nói đừng ngại." Nói xong còn chọn ghế ngồi xuống, thái độ bỏ qua.

Phác Chỉ Tuân thấy Trí Nghiên giúp mình, trong lòng mừng rỡ, khiêu khích nhìn Ân Tĩnh liếc mắt một cái, ngồi vào bên cạnh Trí Nghiên.

Ân Tĩnh trước mặt người khác luôn luôn kiêng dè quan hệ cùng Trí Nghiên, dù sao đó cũng là không có luân thường cho nên rất ít chủ động nhắc tới. Mới vừa rồi cũng là bị Phác Chỉ Tuân kích đến nên mới nói như thế. Không nghĩ tới Trí Nghiên lại không lĩnh tình, công nhiên duy trì Phác Chỉ Tuân, thái độ so sánh với trước kia với quả thực cách biệt một trời một vực. Trí Nghiên đã thay đổi tình cảm sao? Tim như bị chém nhiều nhát, đau đến độ nàng không thể không theo ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn hình ảnh Trí Nghiên cùng Phác Chỉ Tuân ngồi với nhau, ánh mắt lại là một trận đau đớn. Thầm hít một hơi, từ từ bình tĩnh lại. Mặc kệ Trí Nghiên cố ý diễn trò giận nàng hay thật mến thương Phác Chỉ Tuân, thì nàng đều chỉ có thể làm bộ như không thấy. Nếu không, muốn tâm bình khí hòa cùng Trí Nghiên nói chuyện đều làm không được.

Hiếu Mẫn thở phì phì đứng ở bên cạnh Ân Tĩnh, Thuận Khuê khẽ lắc đầu, vẫn như cũ đứng ở phía sau Trí Nghiên. Hiếu Mẫn thấy Thuận Khuê đứng vị trí đối địch, tự nhiên cũng đem Thuận Khuê thành thù. Hướng nàng trừng mắt oán hận liếc mắt một cái. Thuận Khuê rất là bất đắc dĩ.

Ân Tĩnh trải qua vô số lần sóng to gió lớn, sớm đã luyện được thấy biến không sợ hãi, nửa điểm cũng không để người ta nhìn ra ý tưởng trong lòng. Nếu Trí Nghiên muốn giải quyết việc chung vậy nàng là Thái hậu mẫu nghi thiên hạ, giơ tay nhấc chân đều đoan trang, chậm rãi nói: "Trước đây nghe nói Vương gia hi sinh cho tổ quốc, ai gia cùng Hoàng Thượng thương tâm khổ sở cho người chung quanh hỏi thăm tin tức Vương gia, đáng tiếc mấy ngày liên tiếp đều không có kết quả mà nản lòng thoái chí, mới chuẩn bị ngày mai cấp Vương gia phát tang quốc táng. May mà Vương gia cát nhân thiên tướng, hiện giờ bình an trở về. Là quốc gia chi hạnh. Là Hoàng Thượng chi hạnh. Vương gia tiêu diệt phản tặc có công, nhất định phải luận công ban thưởng. Chính là Vương gia hiện giờ đã vị cực nhân thần, vinh hoa phú quý lại càng không để ở trong mắt, ai gia cùng Hoàng Thượng nghĩ không ra như thế nào để thưởng Vương gia cho nên tới đây một chuyến, muốn nghe xem Vương gia ý tứ, nhìn xem Vương gia còn có tâm nguyện gì. Ai gia cùng Hoàng Thượng nhất định kiệt lực đạt thành."

Ân Tĩnh lần này nói trong khuôn phép lễ nghi đầy đủ. Giảng thuật xong việc thực, lại biểu lộ lập trường, giống như không tồn tại âm mưu gì. Chính là một hơi ai gia cùng Hoàng Thượng một cái ai gia cùng Hoàng Thượng, đem nàng cùng Phác Du Lẫm đặt ở đầu, nào có nửa điểm quan tâm thân làm vợ nên có. Trí Nghiên nghe xong liên tiếp cười lạnh. Mục đích Ân Tĩnh tìm nàng Trí Nghiên tự nhiên rõ ràng, đơn giản là muốn cho nàng buông tha phế đế tự lập, ở trong lòng Ân Tĩnh, đứa con vĩnh viễn xếp thứ nhất. Vô luận nàng vì Ân Tĩnh làm gì cũng đều không thay đổi được Ân Tĩnh. Cũng may nàng không phải Trí Nghiên trước kia, lúc nhất sương tình nguyện biến thành si tâm vọng tưởng. Muốn hoàn toàn có được Ân Tĩnh, chỉ có cao cao tài giỏi hơn nàng mới được. Phác Du Lẫm chỉ là đứa nhỏ chưa dứt sữa mà đã đối nàng như hổ rình mồi. Vậy một khi chấp chưởng thực quyền, nàng còn có đường sống sao? Càng miễn bàn tương lai nàng cùng Ân Tĩnh. Trí Nghiên lại một lần nữa kiên định ý chí.

Cho nên lại một lần nữa ngoài Ân Tĩnh dự kiến, Trí Nghiên không có táo bạo như sấm, mà là cười ha ha, "Tĩnh nhi khẩn cấp muốn gặp ta như vậy là vì những lời này sao? Nói ta chê vinh hoa phú quý, chớ không phải là nàng nghĩ rằng ta sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế của cháu chứ?"

Ân Tĩnh ngẩn người, sắc mặt Trí Nghiên khi nói lời này làm nàng không biết Trí Nghiên đang nghĩ gì. Không che dấu, chỉ nhìn Trí Nghiên, chờ câu sau.

Trí Nghiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng trên cao nhìn xuống, trên mặt tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu ta thực làm như thế, ngài sẽ đối đãi ta như thế nào đây?"

Phác Chỉ Tuân cùng Thuận Khuê nghe được đồng thời chấn động, lấy Trí Nghiên cuồng vọng, thực mớicó thể hướng Ân Tĩnh nói thẳng ra, sau đó công nhiên khiêu khích.

Nhưng Ân Tĩnh trấn tĩnh tự nhiên, thản nhiên nói: "Vương gia đã muốn cái gì thì ai có thể ngăn cản được, huống chi đó vốn chính là của Vương gia, bất quá là vật quy nguyên chủ thôi." Cảm thấy hiện tại Trí Nghiên nói thật.

Trí Nghiên vẫn như cũ không đứng đắn nói: "Nếu ta là Hoàng Thượng, nàng là hoàng hậu, như thế ta và nàng càng thêm danh chính ngôn thuận, dù sao Lẫm Nhi còn nhỏ, 20 năm sau lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện?"

Ân Tĩnh ngẩng đầu cùng nàng đối diện, dùng thanh âm chỉ có Trí Nghiên mới nghe được nói: "Ngươi hoàn toàn có thể làm như thế, chẳng qua đừng quên ước định chúng ta." Nói xong liếc mắt một cái nhìn Phác Chỉ Tuân. Một Phác Chỉ Tuân nàng đã không dễ dàng tha thứ, huống chi còn toàn bộ hậu cung. Chính cái gọi là ăn no tự phát dục, nàng không tin Trí Nghiên một ngày kia nếu thật sự làm hoàng đế còn có thể chỉ chung tình đối với một nữ nhân.

Trí Nghiên tự nhiên không quên, càng nghe ra ngụ ý Ân Tĩnh, giang sơn và nàng chỉ có thể chọn một mà thôi. Lửa giận trong mắt bùng lên, cùng Ân Tĩnh so định lực, nàng sợ là vĩnh viễn đều không sánh bằng. Nàng chán ghét Ân Tĩnh luôn làm như không đếm xỉa đến, nếu đã không có Ân Tĩnh thì giang sơn có được có ích lợi gì? Có chút hối hận khi nãy không cùng nàng trở về phòng, hiện tại nghĩ muốn đối nàng hành hình thể xác một chút cũng không thể. Mặt càng ngày càng đen, rốt cục không thể nhịn được nữa, một phen bắt giữ cổ tay Ân Tĩnh, nộ khí đằng đằng nói: "Đi theo ta!"

Cổ tay Ân Tĩnh bị nàng nắm đau, chỉ có thể thân bất do kỷ đi theo nàng, không nghĩ mới vừa tới cửa, lại bị một người cản đường.

Phác chỉ tuân sợ nàng thất bại trong gang tấc, đành phải ngăn trở một hồi.

Trí Nghiên theo bản năng rống lên một câu: "Tránh ra!" Phác Chỉ Tuân lại đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, Trí Nghiên nhìn đến ánh mắt Phác Chỉ Tuân quật cường, mới khôi phục chút lý trí. Nàng quả nhiên là vừa thấy Ân Tĩnh liền cử chỉ điên rồ, lại đã quên ước nguyện ban đầu. Chậm rãi buông tay Ân Tĩnh.

Cổ tay Ân Tĩnh bị nắm đỏ lên, tâm lại một lần nữa rơi xuống đáy cốc. Phác Chỉ Tuân có thể ảnh hưởng Trí Nghiên một lần, coi như tình huống đặc biệt gì đó. Nhưng Trí Nghiên năm lần bảy lượt bị khống chế, vậy cũng chỉ có một lời giải thích. Trí Nghiên chưa đối nàng vong tình nhưng không còn thuần túy như lúc trước nữa.

Đang giằng co, thình lình nghe một trận tiếng bước chân, ba người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Cao Hành dẫn một đội quân hướng đại điện đi tới.

Trí Nghiên lập tức rét lạnh nói: "Ta còn chưa đi tìm hắn, hắn dám đưa lên cửa!" Thân binh Trí Nghiên nguyên bản đều canh giữ ở ngoài đại điện, thấy Cao Hành thế tới rào rạt, lập tức tụ lại đến bên cạnh Trí Nghiên, toàn bộ nắm chặt đại đao bên hông .

Cao Hành đi Bích Tuyền Sơn Trang một chuyến, khi trở về liền nghe nói Trí Nghiên đã nghênh ngang tiêu sái vào Cảnh vương phủ, tức giận chỉ có thể mắng to, "Một đám phế vật!" Bất quá mắng chửi người cũng vô dụng, chỉ có thể vào hành sự theo hoàn cảnh.

Cao Hành trước hướng Ân Tĩnh thi lễ, nhìn đến một thân nhung trang Trí Nghiên, cũng chỉ có thể đầu gối chấm đất, "Mạt tướng tham kiến Vương gia."

Trí Nghiên đã khôi phục tầm thường thần sắc, cười nói: "Cao Tướng quân ban đêm xông vào vương phủ bổn vương, không biết có chuyện gì a?"

Cao Hành sớm đã chuẩn bị, "Mạt tướng chịu Hoàng Thượng nhờ vã, nghe nói Vương gia đã trở lại, đặc biệt đến thăm."

Trí Nghiên nói: "Kia thật là làm phiền Cao Tướng quân, bổn vương hiện tại bình yên vô sự, ngươi có thể trở về hướng Hoàng thượng phục mệnh ."

Cao Hành thấy Trí Nghiên được trọng binh che chở, Ân Tĩnh lại đứng ở một bên, biết hôm nay không có chỗ tốt, đành phải ôm quyền, nói: "Mạt tướng cáo từ."

Đợi Cao Hành đi rồi, Trí Nghiên quay đầu hướng Ân Tĩnh nói: "Nương nương mới vừa rồi không phải nói về luận công ban thưởng? Bổn vương vốn không biết muốn cái gì nhưng mà nhìn đến Cao Tướng quân, đột nhiên có chủ ý." Dừng một chút, sau đó dùng thanh âm vô cùng lạnh từng chữ nói ra, "Ta muốn nương nương tự mình hạ chỉ xử tử Cao Hành."

Ân Tĩnh rùng mình, hỏi: "Lý do?"

"Ám sát bổn vương, tội đáng chết!"

Ân Tĩnh cũng đã đoán được là Cao Hành gây nên nhưng chưa có chứng cớ xác thực, lại sợ hắn chó cùng rứt giậu làm phản, cho nên không dám coi thường mà vọng động. Hiện tại Trí Nghiên đã trở về, giết Cao Hành dễ như giết chết một con kiến, huống chi nàng đã xuống tay từ Dung Doanh Nguyệt. Liền đáp ứng Trí Nghiên. Nghĩ đến cùng Cao Hành rốt cuộc có một hồi sâu xa mà kết quả thế này, nhiều ít có chút đau lòng.

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh đáp ứng giết Cao Hành, tâm tình khoái trá, dắt tay Ân Tĩnh nói: "Tốt lắm, bây giờ không ai dám làm phiền nữa, chúng ta trở về phòng tự ôn chuyện đi."

Ân Tĩnh nhìn vẻ mặt Trí Nghiên không đứng đắn , mặt đúng là đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro