chương 103
"Nương nương, người phái đi đã trở về." Trí Hiền cho chúng hạ nhân Hàm Ninh Cung lui xuống hết, đối Tuyên Cẩn nói.
Ân Tĩnh căng thẳng thần kinh, hỏi: "Như thế nào?"
Trí Hiền lấy ra một vật, đưa cho Ân Tĩnh.
Tay Ân Tĩnh không tự chủ run rẩy lên. Nàng biết vật này, là trước lúc Trí Nghiên xuất chinh nàng tự mình thêu túi hương, bên trong còn có bùa bình an nàng thành tâm sở cầu Bồ Tát. Mở ra, bùa bình an còn ở bên trong, nước mắt một chút đầy hốc mắt, biết rất rõ đáp án, nhưng vẫn hỏi: "Làm sao có được cái này?"
Trí Hiền trả lời: "Đào mộ phần Vương gia lên ạ, tìm thấy trên xác chết."
Ân Tĩnh nhịn không được, nước mắt chậm rãi chảy xuống, lẩm bẩm nói: " Trí Nghiên, ngươi tại sao có thể ác như vậy."
Trí Hiền đột nhiên nói: "Bất quá người nọ không phải Cảnh vương."
Ân Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu: "Sao?"
Trí Hiền nói: "Thi thể là một nam nhân."
Trong nháy mắt, trên mặt Ân Tĩnh có thiên biến vạn hóa, đầu tiên là khiếp sợ, kinh ngạc, sau đó hỉ cực nhi khấp, liên tục nói: "Ta biết mà, ta biết mà."
Trí Hiền chờ nàng bình phục chút mới lại nói: "Nô tỳ ấn nương nương phân phó, cho người hỏi thăm Thành Dương quận chúa, tra xét nửa tháng rốt cục có tin tức ."
Ân Tĩnh ngưng thần lắng nghe.
Trí Hiền nói: "Có người nhìn thấy Thành Dương quận chúa đồng hành cùng một vị nữ tử."
Không cần phải nói, nàng kia nhất định là Trí Nghiên. Ân Tĩnh lúc này thật sự khẳng định Trí Nghiên không chết. Đã nói cái tên cuồng vọng kiêu ngạo kia làm sao có thể dễ dàng chết như vậy, cho dù có xuống địa ngục, diêm vương khẳng định cũng không nhận. Bình tĩnh lại, nước mắt tuy vẫn rơi bất quá lúc này là nước mắt của vui sướng. Lôi kéo tay Trí Hiền chia xẻ vui sướng của nàng: "Nàng không chết, nàng thật sự không chết."
Trí Hiền nhìn mà cảm khái, cũng chỉ có Cảnh vương mới có thể làm cho nương nương nhà nàng không khống chế được như thế.
Kích động hồi lâu, Ân Tĩnh mới khôi phục thái độ bình thường, hỏi: "Có biết các nàng hiện tại đi hướng nào không?"
Trí Hiền lắc đầu: "Bất quá nô tỳ sẽ mau chóng điều tra rõ."
Ân Tĩnh suy tính một phen, Trí Nghiên trá tử, nhất định là muốn tìm ra người hại nàng, mà Bắc Xuyên Vương đã chết Thành Dương lại luôn luôn bên người nàng. Người này nếu không phải địch nhân vậy đó là người trong triều. Trí Nghiên cừu địch không ít nhưng có năng lực đối phó Trí Nghiên thì rất ít. Trong lòng nàng tự nhiên có mấy người, người có hiềm nghi lớn nhất lại không phải nàng hy vọng. Này đó tạm thời mặc kệ, nàng phải trước tiên phải thấy được Trí Nghiên, xác định nàng an toàn mới có thể chân chính yên tâm. Đã hai tháng rồi, nếu Trí Nghiên đã hồi kinh thì hẳn là đã sớm tới rồi, nhưng không biết hiện tại nàng ẩn thân nơi nào. Trí Nghiên có tâm trốn đi, muốn tìm nàng cũng không dễ dàng, không biết nếu nàng tự mình đi tìm, Trí Nghiên có thể hay không hiện thân nhìn nàng?
Hai người thương lượng , thình lình nghe cung nhân báo, có vài vị đại thần ở ngoài điện cầu kiến.
Đã liên tục sáu bảy ngày nay, vài vị trọng thần trong triều luân phiên hướng Ân Tĩnh xin chỉ thị, hy vọng sớm đem ngày phát tang Cảnh vương hạ táng. Ân Tĩnh thủy chung không đồng ý. Nàng đã cùng Phác Du Lẫm có hiệp nghị, Phác Du Lẫm tự sẽ không làm trò trước mặt nàng nữa nhưng lại cho người bên cạnh không ngừng lại đây thuyết phục nàng. Cao Hành cũng tới hai lần, bị Ân Tĩnh trách móc nặng nề một phen, mặt xám mày tro mà đi. Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, trong cung ngoài cung đã có rất nhiều lời đồn, đến lúc đó cho dù không phát tang, cũng dấu không được.
Ân Tĩnh chỉ cảm thấy khó chịu, đối Trí Hiền nói: "Nói ai gia bị bệnh, không muốn thấy bất luận kẻ nào."
Trí Hiền đuổi hết người ở ngoài đi, Ân Tĩnh không muốn tiếp tục chờ nữa, nói: "Ngươi đi thu thập một chút, ai gia muốn xuất cung."
Trí Hiền hiểu ý, lại không phải không có lo lắng nói: "Nương nương đi rồi trong cung làm sao bây giờ? Nếu bị Hoàng Thượng biết, chỉ sợ uy hiếp thêm."
Ân Tĩnh cũng lo lắng đến điểm này, nhưng nếu nàng không xuất cung thì khi nào mới có thể nhìn thấy Trí Hiền. Trong lòng có chủ ý, đối Trí Hiền thì thầm một phen, Trí Hiền lên tiếng trả lời đi.
Bất quá mấy chén trà nhỏ công phu, Thái hoàng thái hậu an vị nhuyễn kiệu mà đến, bệnh không thấy hảo, bất quá người là thanh tỉnh .
Ân Tĩnh nói ra ý tưởng của nàng.thái hoàng thái hậu nghe nói Nghiên nhi mới có thể còn sống, kích động đứng lên, chiến run rẩy nói: "Ngươi cứ việc đi, nơi này có ai gia, không ai dám dính vào, ai gia muốn ngươi đem Nghiên nhi còn sống đưa tới trước mặt ai gia."
Ân Tĩnh trịnh trọng đáp ứng rồi, mang theo Trí Hiền lặng lẽ xuất cung.
Xuất cung sau, đi ở trên đường cái, thu được ánh mắt người qua đường, Ân Tĩnh cảm thấy ăn mặc có chút gây chú ý liền kêu Trí Hiền mua hai kiện vải thô quần áo, trâm cài bình thường, còn tại trên mặt lau chút bụi phấn mới có vài phần bộ dáng phụ nhân phố tỉnh, nhưng khí chất thanh nhã như thế nào cũng che dấu không được. Kêu Ân Tĩnh giả bộ thô tục, xác có chút khó xử.
Biết rõ Trí Nghiên sẽ không quay về Cảnh vương phủ nhưng Ân Tĩnh vẫn ôm hu vọng, đi tìm hiểu tin tức trước. Hạ nhân Cảnh vương phủ mắt chó thấy người thấp, căn bản không đem Ân Tĩnh để ở trong mắt, tự nhiên cái gì cũng không chịu nói cho các nàng. Bất đắc dĩ đành phải đợi đến khuya, Trí Hiền trèo tường tìm một vòng, không thấy Trí Nghiên, cũng không phát hiện đầu mối gì.
Vào đêm sau, hai người mặc dù mang theo không ít ngân lượng nhưng lại chỉ ở khách điếm cũ nát, ăn cũng chỉ là chút cơm rau dưa. Trí Hiền nhìn không được. Tuy nói vì tìm tin tức Vương gia cần cẩn thận, nhưng cũng không nên hà khắc chính mình như thế. Nương nương từ nhỏ cẩm y ngọc thực, có thể nào ăn được mấy thứ này. Ân Tĩnh nhưng thật ra không sao cả, từ từ nói: "So với Trí Nghiên ăn khổ, này đó thì cho là cái gì, trong kinh thành nhiều cơ sở ngầm, lấy việc phải cẩn thận, không thể để cho người nhìn ra sơ hở, quan trọng nhất là tìm được Trí Nghiên."
Như thế liên tiếp ba ngày, Ân Tĩnh đem địa phương Trí Nghiên có thể đi tìm khắp một luôt, vẫn là nửa điểm manh mối cũng không có, lại ra ngoài thành tìm vài ngày vẫn là không có, không khỏi có chút nổi giận, cũng không buông tha cho. Thậm chí mù quáng tiêu sái ở trên đường cái muốn tìm được người muốn tìm từ trong đám người.
"Ngươi thật sự không đi nhìn nàng?" Phác Chỉ Tuân thưởng thức chén rượu trong tay, giả bộ làm tỉnh thầm nghĩ.
Ánh mắt Trí Nghiên thủy chung theo đuôi một người, các nàng giờ phút này ngồi ở quán trà lầu hai, trên cao nhìn xuống nhất cử nhất động Ân Tĩnh, nàng thấy nhất thanh nhị sở nhưng lại chỉ là nhìn nàng mà thôi.
Ngày ấy Ân Tĩnh đến Cảnh vương phủ tìm nàng, nàng trốn từ một nơi bí mật gần đó liếc mắt một cái liền nhận ra Ân Tĩnh. Dù Ân Tĩnh có ngụy trang đi chăng nữa cũng chạy không khỏi ánh mắt của nàng. Chỉ một cái bóng dáng, còn kém điểm làm cho nàng phấn đấu quên mình, nếu không phải Phác Chỉ Tuân lôi kéo nàng, nàng đã bại lộ thân phận.
Ân Tĩnh gầy, tiều tụy, cùng bóng hình xinh đẹp nàng cảm nhận quả thực hai người khác xa, đều là vì nàng sao? Nếu đúng như vậy thì nàng vì Ân Tĩnh làm hết thảy đều đáng giá. Lúc trước đối Ân Tĩnh đủ loại suy đoán toàn bộ tan thành mây khói, còn trách tự trách mình không nên không tín nhiệm Ân Tĩnh. Là chính cô ta không tự tin, mới nghi ngờ cảm tình Ân Tĩnh đối nàng. Càng làm cho nàng cao hứng chính là, Ân Tĩnh chẳng những không tin nàng đã chết mà còn cải trang tự mình xuất cung tìm nàng, đủ để chứng minh nàng trong cảm nhận của Ân Tĩnh đủ trọng yếu. Nàng nào còn nhịn được không thấy Ân Tĩnh, nàng không muốn gặp lại Ân Tĩnh vì nàng phí công khổ sở.
Phác Chỉ Tuân nói, nếu như vậy đi ra ngoài gặp Ân Tĩnh thì công sức từ trước tới giờ đều uổng phí, chẳng những tính mạng khó giữ được mà còn có thể sẽ liên lụy Ân Tĩnh. Hiện giờ tình thế phức tạp, không chấp nhận được nàng hành động theo cảm tình.
Nàng chỉ có thể nhẫn hạ xúc động, trơ mắt nhìn Ân Tĩnh tìm nàng khắp nơi, nàng nghĩ muốn tiến lên ôm nàng, nói cho nàng, ta ở đây.
"Như thế nào, luyến tiếc?" Phác Chỉ Tuân thấy Trí Nghiên không lên tiếng, vẻ mặt thương xót nhìn Ân Tĩnh chằm chằm, trong lòng mãn không phải tư vị, nhịn không được trào phúng.
Nghĩ đến cùng Trí Nghiên đồng cam cộng khổ, trong lòng Trí Nghiên nhiều ít gì cũng có nàng. Từ biên quan đến kinh thành, một đường này, Trí Nghiên đối nàng quả thật cũng có chút lạnh nhưng ít nhất cũng ngẫu nhiên quan tâm nàng một chút. Không nghĩ tới vừa thấy Ân Tĩnh hết thảy lại quay về nguyên hình. Trong mắt trong lòng Trí Nghiên tất cả đều là Ân Tĩnh, nàng vì Trí Nghiên làm nhiều hơn nữa so ra đều kém Ân Tĩnh. Giống như hiện tại, chỉ biết nhìn Ân Tĩnh mà đối nàng mắt điếc tai ngơ. Nàng không biết nên ghen tị hay nên phẫn nộ. Ít nhất nàng không cam lòng, nàng thật sự không biết mình rốt cuộc làm sao kém Ân Tĩnh mà làm cho Trí Nghiên đối nàng như thế.
Rốt cục Ân Tĩnh chuyển quá góc đường, nhìn không tới nàng, Trí Nghiên lưu luyến thu hồi ánh mắt không rời, uống liền 3 chén rượu áp chế buồn khổ trong lòng, lúc này mới hỏi Phác Chỉ Tuân: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Phác Chỉ Tuân hừ lạnh: "Ta còn tưởng rằng hồn phách của ngươi bay theo nàng rồi."
Đối với Phác Chỉ Tuân, Trí Nghiên tâm tình thực phức tạp, vừa cảm kích vừa day dứt. Nếu không phải Phác Chỉ Tuân, nàng sớm đã chết, thậm chí thân bại danh liệt. Vốn tưởng rằng Phác Chỉ Tuân sau khi biết nàng là nữ sẽ buông tha ý niệm trong đầu. Nào biết chẳng những không có mà có thể giúp nàng mọi thứ. Nàng không muốn Phác Chỉ Tuân tiếp tục hao tổn tâm tư vì nàng cho nên cự tuyệt rất nhiều lần, đáng tiếc, Phác Chỉ Tuân chấp nhất giống nàng, thậm chí còn nói, đợi nàng báo thù rửa hận xong, nếu còn có thể cùng Ân Tĩnh tiếp tục tiền duyên thì nàng sẽ buông tha cho. Nếu không thể thì phải nhận nàng. Sao có người ngốc như vậy đâu, bất quá chính cô ta làm sao thường không phải, nếu Ân Tĩnh trong lòng có nàng, các nàng liền vĩnh viễn cùng một chỗ, nếu Ân Tĩnh trong lòng không có nàng, nàng tình nguyện chết trận sa trường. Trí Nghiên đột nhiên đứng dậy, Phác Chỉ Tuân hỏi nàng đi đâu.
Trí Nghiên đấu tranh một phen, vẫn là nói: "Ta đi gặp nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro