
Chap 2
Trở thành một vị thần tốt không phải là điều dễ dàng, ít nhất là đối với Kamado Tanjirou lúc này, khi đầu óc cậu rối bời vì những lời cầu nguyện của tín đồ.
Hỏa Thần có rất nhiều tín đồ, nhưng không phải mọi lời cầu nguyện đều có thể đến tai thần linh. Và ngay cả khi đến được, không phải lúc nào chúng cũng là những nguyện vọng tốt đẹp, thậm chí có những điều quá đỗi trần tục khiến thần linh cũng phải bối rối.
Tuy nhiên, có một vài lời cầu nguyện của con người đã khiến trái tim Hỏa Thần rung động.
"Cầu xin Hỏa Thần phù hộ chúng con vượt qua mùa đông giá rét này."
Vị thần nhân hậu không kìm được sự tò mò. Cậu tìm theo nguồn của lời cầu nguyện, và khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, trái tim cậu lại một lần nữa chấn động.
Trong một căn nhà cũ nát, rách nát không thể chắn nổi gió lạnh mùa đông, một người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng, bệnh tật đang nằm trên chiếc giường bẩn thỉu. Một cô bé gầy gò, xanh xao đang cẩn thận đút cháo cho người phụ nữ-chính xác hơn thì đó chỉ là nước cơm với vài hạt gạo.
Trong thời đại này, người giàu được hưởng sự xa hoa vô tận, trong khi người nghèo phải co ro trong những góc khuất, có thể chết cóng bất cứ lúc nào trong đêm đông lạnh giá.
Chưa bước vào căn nhà, một mùi tuyệt vọng nghẹt thở đã xộc vào mũi Tanjirou.
À... Thì ra là vậy...
Vị thần khẽ cúi đầu, đôi mắt đỏ thẫm hiện lên sự thương cảm. Thân ảnh cậu từ từ mờ đi trong không khí, hòa vào không gian xung quanh, như một giọt nước bình thường tan vào đại dương bao la.
"Mẹ, đừng lo. Hỏa Thần nhất định sẽ phù hộ chúng ta."
Cô bé gầy gò cẩn thận đỡ người mẹ đang ốm dậy, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán bà.
Gia đình cô rất nghèo, cha cô đã mất từ sớm. Người mẹ ốm yếu quanh năm, vì phải chăm sóc mẹ mà cô không thể ra ngoài tìm việc để kiếm sống. Cô không biết liệu hai mẹ con có thể vượt qua được mùa đông khắc nghiệt này không.
"Xin lỗi đã làm phiền."
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên ngoài, nghe như giọng của một thiếu niên tràn đầy sức sống.
Cô bé vội vã chạy ra mở cửa, và sững sờ khi nhìn thấy người đứng trước mặt.
Đó là một thiếu niên có mái tóc và đôi mắt màu đỏ thẫm. Dù quần áo cũ nát và vai còn dính đầy tuyết, nụ cười trên khuôn mặt cậu lại ấm áp và rạng rỡ đến lạ thường. Như một tia nắng hiếm hoi trong mùa đông, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy, dường như mọi giá lạnh đều tan biến.
"Ngài là...?"
Bị nụ cười ấy làm cho lúng túng, phải một lúc lâu sau cô bé mới bối rối hỏi.
"Tôi là người bán than ở gần đây. Ngoài trời gió tuyết lớn quá, không biết tôi có thể tá túc lại một đêm không?"
Như sợ cô bé từ chối, thiếu niên bán than vội vàng nói thêm: "Tặng cô cả gánh than này coi như tiền thuê trọ nhé."
"Không cần đâu!" Cô bé vội vàng xua tay, tránh người ra hiệu mời cậu vào. Nhìn căn nhà rách nát, cô bé đỏ mặt, nói khẽ: "Xin lỗi, nhà tôi có thể hơi..."
"À, cô đừng bận tâm!" Thiếu niên đặt gánh than xuống, quay lại nhìn cô bé, nụ cười vẫn tươi rói. "Nhà tôi trước đây cũng không giàu có gì, nhưng cả nhà sống bên nhau, dù nghèo vẫn rất hạnh phúc."
Nhà trước đây...?
Nghi hoặc chưa kịp thốt ra, tiếng ho khan của mẹ cô bé từ trong phòng vọng tới. Cô vội chạy đến bên giường mẹ.
"Mẹ của cô..." Thiếu niên tóc đỏ thẫm đi theo sau, nhìn người phụ nữ trên giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Mẹ tôi sức khỏe không được tốt." Cô bé nói nhỏ. "Trong nhà không còn thuốc nữa, nếu mà..."
Cô bé chưa nói hết câu, nhưng thiếu niên bán than đã hiểu ý. Nếu không có tiền chữa bệnh, người phụ nữ sẽ khó lòng qua khỏi mùa đông này.
Thiếu niên im lặng lùi ra ngoài. Căn phòng lạnh buốt đột nhiên trở nên ấm áp. Cô bé vội đi ra, thấy thiếu niên không biết từ lúc nào đã lấy than trong gánh ra, cẩn thận nhóm lửa trong phòng. Ngọn lửa nhảy múa, bùng cháy rực rỡ, liên tục tỏa ra hơi nóng.
Ngọn lửa sáng bừng đó tựa như đốm lửa hy vọng, lặng lẽ nảy mầm trong lòng cô bé. Thiếu niên bán than dường như đã phát hiện ra cô, quay đầu lại cười và gọi cô lại gần.
Nụ cười hiền hậu ấy được chiếu sáng bởi ánh lửa dịu dàng, khiến cô bé có cảm giác như một vị thần bước ra từ ngọn lửa, mang đến cho hai mẹ con sự ấm áp và hy vọng.
"À, đúng rồi, tôi có thể xem bệnh cho mẹ cô được không?" Thiếu niên lo lắng nhìn người phụ nữ ốm nặng, rồi nói tiếp: "Tôi từng đi theo một bác sĩ một thời gian, có thể giúp được mẹ cô chăng."
Thiếu niên từ từ đặt tay lên trán người phụ nữ. Dù là mùa đông lạnh giá, làn da bà lại nóng đến lạ thường. Người phụ nữ yếu ớt ho vài tiếng, muốn cố gắng mở mắt nhưng chỉ có thể vô vọng cử động tròng mắt.
Một cảm giác mát lạnh truyền từ trán bà, từ từ lan ra khắp cơ thể. Bà cảm thấy toàn thân ấm áp, như đang được ngâm mình trong nước ấm, từ từ bồi bổ cơ thể.
Đêm đó, bà ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau khi cô bé tỉnh dậy, thiếu niên bí ẩn đã rời đi, chỉ để lại gánh than đầy ắp.
"Anh ơi!"
Cô bé vội vã đuổi theo, nhưng trong màn tuyết trắng xóa, không còn bóng dáng nào của thiếu niên tóc đỏ thẫm. Cậu đến lặng lẽ như khi xuất hiện, và rời đi cũng lặng lẽ như vậy, như thể mọi thứ ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Không tìm thấy ai, cô bé quay về nhà. Bất ngờ, người mẹ vốn ốm yếu của cô lại đang tự mình đi ra phòng khách.
"Mẹ!"
Cô bé theo bản năng chạy đến bên mẹ, và nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt ngày nào giờ đã hồng hào, tinh thần cũng rất tốt.
"Mẹ, mẹ khỏe lại rồi sao?"
Trái tim cô bé đập thình thịch. Một ý nghĩ chưa bao giờ dám lóe lên trong đầu giờ đây trở nên rõ ràng.
Gánh than mà người lữ khách bí ẩn để lại có thể giúp họ chống chọi với cái lạnh, còn mẹ cô khi khỏe lại có thể nhận thêm việc để kiếm thức ăn.
Nước mắt trào ra khóe mắt. Trong tiếng mẹ hỏi han lo lắng, cô bé lau khô nước mắt, bật cười.
"Không sao đâu mẹ."
Giọng cô bé trong trẻo, cuối cùng đã tìm thấy hy vọng trong mùa đông gần như bị tuyết vùi lấp.
"Đây là Hỏa Thần đã ban phước cho chúng ta!"
Sau khi lặng lẽ rời đi, Kamado Tanjirou trở về thần điện.
Cậu không biết tương lai của hai mẹ con ấy sẽ ra sao, vì đó là điều cậu không thể can thiệp được nữa. Vị Hỏa Thần nhân hậu nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện cho họ.
Và sau đó, rất nhiều người đều nói rằng họ đã thấy Hỏa Thần hiển linh. Những gia đình nghèo khổ được Hỏa Thần chỉ dẫn, những cô gái ốm yếu được Hỏa Thần cứu chữa.
Trong thế giới của thần linh, thời gian trôi đi vô định. Cuộc sống dài đằng đẵng của một vị thần khiến Hỏa Thần quên mất sự trôi chảy của thời gian.
Khi Tanjirou nhận ra đã lâu lắm rồi, cậu đã quen với cuộc sống của một vị thần.
Điều đáng tiếc là dù các vị thần đều biết nhau, họ hiếm khi gặp gỡ. Trở thành Hỏa Thần đã lâu, nhưng Tanjirou chưa bao giờ gặp được một vị thần nào khác.
"Hôm nay, nên làm gì đây?"
Hiếm khi rảnh rỗi không có lời cầu nguyện nào của tín đồ, vị Hỏa Thần bỗng cảm thấy có chút buồn chán.
"Mình hình như chưa bao giờ đi ngắm nơi này một cách tử tế cả..."
Kiếp trước bận rộn với việc luyện tập và chiến đấu với quỷ. Sau khi tái sinh lại bận rộn làm một vị thần tốt. Tính ra, cậu vẫn chưa có cơ hội ngắm nhìn kinh đô Heian nghìn năm trước.
Nghìn năm trước, phong cảnh tuyệt đẹp, dân phong thuần phác, chưa bị nền công nghiệp tàn phá. Như thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Hỏa Thần, mặt trời xuyên qua tầng mây, mang đến cảm giác ấm áp.
Hỏa Thần nheo mắt lại, đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh dưới ánh nắng.
"Thật tốt quá."
Vị thần khẽ cảm thán.
Điều cậu mong muốn ban đầu chẳng qua chỉ là một cuộc sống bình yên, cùng các em của mình sống một cuộc đời giản dị. Nhưng sự xuất hiện của Muzan Kibutsuji đã phá hủy tất cả.
Giờ đây, dù chỉ có một mình, cậu cuối cùng đã thực hiện được giấc mơ nhỏ bé của mình năm xưa theo một cách khác.
Hỏa Thần nhắm mắt lại, hương tử đằng quen thuộc lại thoang thoảng trong mũi. Không biết từ lúc nào, cậu đã bước vào một khu vườn tử đằng rộng lớn.
"Không ngờ ở đây cũng có nhiều tử đằng đến vậy..." Tanjirou cảm thán.
Những đóa tử đằng trước mặt cậu không tươi tốt như ở núi Tử Đằng, hương thơm cũng nhạt hơn nhiều, nhưng không hiểu sao lại khiến cậu nhớ đến người phụ nữ mạnh mẽ và dịu dàng ở nhà Hồ Điệp.
Nhắc mới nhớ, trong thần điện của cậu cũng có rất nhiều hoa tử đằng, không biết là loài người nào trồng nữa.
Vị thần mơ màng, dựa vào gốc tử đằng, một cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.
Ngủ một lát vậy, cậu nghĩ, rồi từ từ khép đôi mắt đỏ thẫm lại.
Nhưng giấc ngủ của cậu không kéo dài được bao lâu. Trong cơn mơ màng, một mùi hương xa lạ từ từ đến gần, rồi dừng lại bên cạnh cậu.
Nhưng điều khiến Tanjirou bừng tỉnh là mùi máu tươi ẩn dưới mùi hương lạ kỳ đó.
"!"
Cậu gần như lập tức nắm lấy tay người trước mặt, rồi sững sờ khi mở mắt ra.
Trước mặt cậu là một cậu bé với đôi mắt xanh biếc.
"Ai?"
Bị nắm lấy tay đột ngột, cậu bé cũng hoảng hốt, đôi mắt xanh lơ ngơ nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ thẫm trước mặt. Phải một lúc lâu sau, cậu bé mới "A!" lên một tiếng, rồi muốn lùi lại.
Tanjirou theo bản năng buông tay. Cậu và cậu bé kỳ lạ nhìn nhau, không ai nói một lời.
Mùi máu thoang thoảng vẫn ẩn dưới mùi hương kỳ lạ, Hỏa Thần chớp mắt, thực sự không thể hiểu tại sao một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có mùi máu tươi trên người.
Cậu bé này dù quần áo có vẻ cũ nát, nhưng làn da trắng mịn, hồng hào. Con nhà giàu thì không ăn mặc như vậy, mà con nhà nghèo thì cũng không có vẻ ngoài này.
"Em..."
Vị Hỏa Thần do dự định mở miệng, thì cậu bé đã hỏi trước.
"Anh cũng là thần linh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro