Chương 9 [H]
Tác giả: Znora
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/62809345
__
"Vậy chứng tỏ Hỗn Thiên Lăng cậu đưa là giả." Tôi ném trả nó cho Ngao Bính.
Ngao Bính nhíu mày, rõ ràng không hiểu sao tôi lại nói vậy: "Sao có thể chứ?"
Tôi lập tức bắt bẻ: "Cậu gọi đây là tặng quà cho tôi à? Rõ ràng là thử tôi! Tôi không chơi nữa!"
Ngao Bính chớp mắt, chậm rãi nói: "Tôi chỉ muốn giúp cậu nhớ lại một số chuyện cũ thôi."
Tôi không nghe, hai tay bịt kín tai, ra sức lắc đầu: "Không nghe, không nghe! Tôi không muốn nhớ lại! Tôi không thích làm thần tiên! Tôi chỉ muốn làm người phàm thôi!"
"Nhưng chúng ta còn chưa thành tiên mà..."
"Không thành tiên thì chẳng phải yêu quái à? Yêu quái là tầng lớp bị kỳ thị nhất, tôi càng không muốn làm!"
Tôi ngang ngược vô lý, khiến Ngao Bính nhất thời không biết đối phó thế nào. Y im lặng một lát, rồi thấp giọng hỏi:
"Thật sự một chút cũng không nhớ gì sao? Trước kia cậu không phải như thế này..."
Tôi lập tức bùng nổ, trừng mắt nhìn y: "Trước kia tôi thế nào? Cậu quen tôi chắc? Cậu hiểu tôi à? Cậu mới biết tôi được mấy ngày? Đừng giả vờ cái gì cũng biết nữa!"
Ngao Bính không đáp.
"Nói trắng ra, cậu vẫn chỉ xem tôi là thế thân!" Tôi nói trúng tim đen của y, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt, nhưng không dừng lại mà còn cố chấp nói tiếp, "Tôi căn bản không phải người cậu đang tìm! Cậu nhận sai rồi!"
Ngao Bính không tranh luận, không phản bác, chỉ im lặng né tránh, để mặc tôi trút giận.
Tôi tỏ ra kiên quyết, nhưng thực ra người sợ hãi là tôi. Tôi sợ Ngao Bính nói đúng, sợ rằng mình chỉ là giả, còn "Na Tra" mà y muốn tìm mới là thật. Nếu tôi không phải người đó, liệu y có quay lưng rời đi không chút do dự?
Từ nhiều phương diện, Ngao Bính hoàn toàn không giống người thuộc về thế giới tôi biết. Y không có thường thức sinh hoạt, không hiểu những thứ phổ biến, không biết dùng internet. Y có thể dễ dàng tiếp cận tôi, hòa nhập vào trường học và lớp học của tôi, nhưng tôi lại chẳng biết gì về gia thế hay xuất thân của y. Y từ đâu đến, sau này sẽ đi đâu? Tôi chưa bao giờ thấy y về nhà, cũng chưa từng thấy y qua lại với ai khác. Y như một sinh vật thần bí từ trên trời giáng xuống-biết đâu thật sự là một tiểu yêu long Đông Hải? Mà tôi thậm chí còn chẳng biết Đông Hải ở đâu.
Y là một bí ẩn, mà tôi thì không chắc mình có thể giải đáp được.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu làm y thất vọng, y có bỏ rơi tôi không?
"...Ngao Bính." Tôi khẽ gọi tên y.
Xin lỗi. Có lẽ tôi không thể trở thành Na Tra trong lòng cậu. Tôi đã sống mười mấy năm một cách tầm thường, điều kỳ diệu duy nhất trong cuộc đời tôi chính là cậu.
Nhưng tôi không nói ra được. Tôi sợ hãi đến mức tim đập rối loạn, chỉ mong Ngao Bính tự nói ra trước-rằng y sẽ không rời xa tôi. Chỉ có sự khẳng định từ y mới khiến tôi cảm thấy an toàn.
"Không phải tôi cố ý chọc cậu không vui..." Ngao Bính chân thành nói, "Tôi chỉ hy vọng cậu có thể nhanh chóng nhớ lại những gì chúng ta từng trải qua, trở về là chính mình."
Tôi gần như tuyệt vọng, thấp giọng hỏi: "Nếu tôi không phải Na Tra trong suy nghĩ của cậu thì sao? Nếu tôi chỉ là tôi, một kẻ bình thường, một phàm nhân tầm thường, cậu vẫn sẽ thích tôi chứ?"
"Cậu chính là Na Tra." Ngao Bính nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định. "Chúng ta là bạn thân nhất. Tôi sẽ không nhận nhầm."
Tôi hiểu rõ chúng tôi đang nói hai chuyện khác nhau. Chúng tôi thuộc về hai thế giới khác biệt, có nhận thức không đồng nhất, trải nghiệm chênh lệch một trời một vực, không thể nào có một câu trả lời chung.
Tôi như một cái cây đang xòe nanh múa vuốt, trong chớp mắt liền khô héo, uể oải ngồi phịch xuống. Ngao Bính quỳ lên giường, ngồi phía sau tôi.
Y giống như một con rắn nhỏ, thò đầu thụt cổ, toàn thân phủ một lớp vảy tím lam tuyệt đẹp, ánh lên sắc sáng mờ ảo nơi gáy tôi.
Y nhìn tôi, khẽ hỏi:
"Na Tra... tại sao cậu cứ không chịu tin tôi?"
Tôi ỉu xìu, cúi đầu không nói gì, tóc rủ xuống che khuất gương mặt. Trong tầm mắt lờ mờ, bóng tối ở khóe nhìn trở thành một vùng mơ hồ, có chút dễ chịu hơn.
"Vậy chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa." Ngao Bính nhượng bộ, dịu dàng gối đầu lên vai tôi.
Y chưa từng cố ép tôi phải nhớ lại. Nhưng sự kiên trì của y giống như một hạt cát trong mắt, nhỏ bé thôi, mà mỗi lần chớp mắt đều thấy nhức nhối.
Chúng tôi cứ thế lặng im rất lâu. Đến khi Ngao Bính khẽ run giọng:
"Na Tra, đừng phớt lờ tôi..."
Lòng tôi như bị siết chặt, đau đớn đột ngột ập tới. Sự nhẹ bẫng, trống rỗng trong lồng ngực bị cảm giác nặng nề cuồn cuộn tràn vào, khiến tôi không kịp suy nghĩ gì thêm. Tôi xoay người ôm chặt lấy y.
Tôi ôm lấy xương thịt ấm áp của y, ôm lấy hơi thở và nhịp đập nơi lồng ngực y-cảm giác này kéo tôi trở lại nhân gian.
"Cậu xin lỗi mà chẳng có chút thành ý nào cả..." Tôi được nước lấn tới, nhỏ giọng trách móc.
Ngao Bính hiểu tôi muốn gì, bởi vì y là người thông minh, và quan trọng hơn-y thích chiều theo tôi. Hoặc có lẽ, y chỉ đơn giản là bằng lòng thỏa mãn nguyện vọng của tôi.
Không đợi tôi ra lệnh, cậu ta đã chủ động cởi quần áo của mình, rồi đến cả của tôi. Ngao Bính luôn bắt đầu bằng một nụ hôn, môi khẽ ngậm lấy môi tôi, nhẹ nhàng đùa nghịch với đầu lưỡi tôi. Đôi tay vuốt ve ngực rắn chắc và bờ vai rộng của tôi, đầu ngón tay mát lạnh, như một chiếc lông chim mềm mại lướt nhẹ trên da thịt tôi.
Tôi lặng lẽ cầm lấy mảnh lụa đỏ dài vô tận, quấn quanh cánh tay mình từng vòng một, chờ đến khi Ngao Bính đưa tay xuống giữa hai chân tôi, tôi liền dùng nó quấn chặt lấy cổ tay y, đột ngột siết chặt, tạo thành một nút thắt phức tạp.
Y dừng nụ hôn, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Tôi coi như y ngầm đồng ý, bắt đầu nghịch ngợm với đôi chân trắng ngọc. Tôi không phải chuyên gia gì cho cam, chỉ dựa vào bản năng, bắt đầu từ mắt cá chân y, đôi chân thon thả, gân cốt và những mạch máu xanh nhạt hiện rõ dưới làn da mỏng manh. Những đường vân đỏ thẫm như rồng lượn quanh bắp chân, dưới ánh sáng trông như những dây leo đỏ quấn quanh thân cây ngọc, da thịt trắng nõn bị siết chặt tạo thành những vết lõm, thấm đẫm màu hồng nhạt.
Tôi gập chân y lại, từ từ tháo lụa đỏ khỏi cánh tay mình, buộc chặt phần dưới cơ thể y thành một khối, nút thắt nằm ở bắp đùi, rồi lặp lại với bên kia.
Ngao Bính bị tôi trói thành một tư thế đầy gợi cảm, hai tay mất đi sự linh hoạt, chỉ có thể cử động trong phạm vi hạn chế, đôi chân dài thẳng tắp như bị cắt đôi, chỉ có thể quỳ gối. Lúc này, phần tự do duy nhất trên cơ thể cậu là đầu, eo và mông.
"Có khó chịu không?" Tôi giả vờ quan tâm hỏi.
Ngao Bính thành thật trả lời: "Còn chịu được..."
Tôi lại hôn y. Y chỉ có thể ngửa đầu chịu đựng. Mỗi lần cảm thấy đói khát, tôi lại cắn xé y, nuốt lấy hơi thở của y để xoa dịu cơn cồn cào trong lòng. Tôi hút lấy đầu lưỡi y, cướp đi hơi thở, khiến y rên rỉ yếu ớt, khẩn cầu tôi tha thứ.
Tôi bóp nắn ngực Ngao Bính, ngực y không thể gọi là đầy đặn, nhưng cực kỳ nhạy cảm, những hạt thịt cứng cáp lăn trong lòng bàn tay tôi, như một chú chim nhỏ bị giam cầm, loay hoay tìm lối thoát.
Tôi vùi mặt vào đó ngấu nghiến, như đang mút lấy trái tim của một con chim đỗ quyên, tươi non mềm mại, nhảy nhót trong miệng tôi.
Ngao Bính đặt tay lên xương quai xanh của tôi, ngón trỏ cậu khẽ vuốt qua cổ họng tôi. Tôi nhả ra bầu ngực nhỏ bé bị tôi chà đạp, cắn nhẹ ngón tay cậu, liếm qua kẽ ngón tay rồi xuống lòng bàn tay. Khi tôi liếm xuống dưới, cậu dùng ngón tay vừa được tôi ngậm lấy để vuốt ve mái tóc đen của tôi.
Dù là tôi đang thưởng thức y, nhưng thực tế lại giống như y đang hạ mình nuốt trôi nỗi hổ thẹn để đút no tôi.
Tôi rất thích liếm y, mỗi lần như vậy y đều rên rỉ, nước mắt lấp lánh, môi khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng tinh và đầu lưỡi hồng mềm mại. Tôi mang theo hương vị ngọt ngào trong miệng áp sát người Ngao Bính, để y biết mình đã bị tôi vấy bẩn đến mức nào.
Ngao Bính bị trói chặt, khi làm y từ phía sau, tôi có thể bao trùm toàn bộ cơ thể y dưới thân mình. Tư thế này khá vất vả cho cậu ấy, chỉ có thể dùng đầu gối và ngón chân chống đỡ. Cánh tay không thể nâng nửa người trên, y cúi gập người, mông cao vểnh lên, bị tôi để lại đầy vết đỏ, từ những cú va đập, những cái tát, đến những vết cắn tỉ mỉ.
Tôi coi y như món đồ chơi phục vụ cho mình, hơn nữa lại còn miễn phí. Ngao Bính chẳng có thời gian để phản đối, bởi vì tôi đang điều khiển y trong khi tay cũng chẳng rảnh rỗi, đặt trong miệng y, bắt y bắt chước khẩu giao để hầu hạ ngón tay của tôi.
Tôi không hiểu tình yêu, tôi chỉ hiểu công kích và chiếm đoạt. Nếu y không yêu tôi, tôi sẽ đánh đổ lòng tự tôn và liêm sỉ của y, khiến y mãi mãi không thể quên được nỗi thống khổ mà tôi mang lại.
Trận ái tình này thực sự khiến tôi đau khổ. Tôi không biết đối thủ của mình là ai, rốt cuộc tôi muốn đánh bại người nào?
Sau lần đầu tiên bắn ra, tôi nghỉ ngơi vài phút ngắn ngủi. Lúc này, tôi mới nhớ đến trong phòng còn có một con chó. Hao Thiên đối với hai chúng tôi, mấy kẻ lớn xác ban ngày tuyên dâm, dường như chẳng thèm để ý. Nó nằm bò ra ngủ, quả là một sinh vật có cảm xúc ổn định, một con chó thấu hiểu lẽ đời.
Tôi bật lửa, một điếu thuốc lặng lẽ cháy, kéo lên bức màn căn phòng nhỏ u ám, chật chội như hang chuột chũi. Tôi là con thú hạ tiện nhất trong đó. Tôi không kìm được mà nhớ đến chuyện xưa về Ngưu Lang và Chức Nữ. Tôi và gã Ngưu Lang đê tiện kia, kẻ đánh cắp váy lụa của Chức Nữ, cũng chẳng khác nhau là mấy.
Tôi ném tàn thuốc, quay trở lại tổ ấm tình yêu để ngắm nhìn thê tử yêu quý của mình. Y đang nửa nhắm mắt nghỉ ngơi, mái tóc dài mỹ miều xõa ra, có lẽ đã quá mệt mỏi vì bị tôi lăn lộn, hàng mi hơi rủ xuống mà chẳng nhúc nhích, trông cực kỳ giống một nàng công chúa đang say ngủ. Tôi bẻ cằm Ngao Bính, phát hiện trên trán y không biết từ lúc nào đã mọc thêm hai chiếc sừng nhỏ, dần chuyển từ màu da sang sắc lam tím, trông giống như những viên kẹo chocolate được điểm xuyết trên bánh kem ngọt ngào.
Tôi không truy cứu việc Ngao Bính vì sao lại mọc sừng, y là rồng mà, hơn nữa tôi cũng đã từng xem qua quá nhiều thứ quái dị, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hai chiếc sừng nhỏ của y trông thật hấp dẫn, tôi nâng mặt y lên để nếm thử mùi vị.
Khó có thể diễn tả được hương vị ấy, cứng cỏi nhưng lại mang chút mềm mại, dù cắn mạnh cũng chẳng để lại vết răng. Ngao Bính vô cùng yêu quý đôi sừng của mình, vừa bị hàm răng tôi chạm vào đã khóc nức nở, nhưng nếu tôi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, y lại thỏa mãn đến mức thở dốc.
Dương vật tôi lại căng cứng. Trước đó, khi làm y từ phía sau, cái lỗ nhỏ ấy đã bị tôi đâm đến mức không thể khép lại, tinh dịch tràn ra theo đùi chảy xuống. Tôi định làm y thêm một lần nữa rồi dừng lại, nhưng Hỗn Thiên Lăng thừa ra sau khi buộc chặt, vắt ngang giữa hai chân y, cùng những nếp gấp hồng trên khăn trải giường khiến tôi không thể kìm lòng.
Tôi chưa cắt bỏ đoạn dây thừa ấy. Nếu Ngao Bính thích nó, tôi sẽ để y tận hưởng một cách trọn vẹn.
Tôi nâng Ngao Bính dậy, đặt y nằm ngửa, hai chân gập lại trước ngực. Tôi quấn đoạn Hỗn Thiên Lăng màu đỏ quanh dương vật, rồi nhắm thẳng vào khe ướt át của y mà đẩy vào. Chất vải mềm mại với những hoa văn nổi, cộng thêm kích thước vốn đã không nhỏ của tôi, giờ lại càng trở nên to lớn hơn, có thể nói là một vật khổng lồ. Âm hộ nhỏ hẹp của y cứng đờ nuốt trọn cả vào, khó khăn đến mức không tưởng tượng nổi.
Ngao Bính mặt dần trắng bệch, đôi mắt đờ đẫn, cổ họng phát ra những tiếng thở gấp. Nhưng vải rất dễ biến dạng, tôi chỉ hơi giật nhẹ, chúng liền phân tán, theo nhịp đâm vào rút ra của tôi mà cọ xát trong âm đạo mềm mại của y. Cảm giác kích thích lạ lùng kẹp giữa tôi và y, tôi chưa kịp dùng nhiều sức, côn thịt đã bị bao vây bởi dòng nước ướt át, dải Hỗn Thiên Lăng kia chắc chắn đã ướt đẫm.
Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, y tuy nhiều nước nhưng bình thường không đến mức dữ dội thế này, có phải đã chạm vào chỗ nào không? Tôi từ từ chuyển động eo, nhưng vẫn không tìm ra nguyên do.
Ngao Bính lắc đầu dữ dội, "Có thể... lấy ra không... cậu mau lấy ra đi..."
Tôi phớt lờ ý kiến của y, giả vờ hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Ngao Bính chà xát bản thân trên khăn trải giường như thể muốn lột cả da thịt, nhưng tay chân đều không thể tự chủ, chỉ vô ích làm rối tung mái tóc dài màu tím. Y âm thầm đấu tranh một hồi, cuối cùng đỏ mặt nhìn tôi nói: "Cửa tử cung... Ma sát đến cửa tử cung của tôi rồi... Na Tra, cậu đừng làm nữa, tôi hỏng mất..."
Đầu óc tôi trống rỗng một lúc, sau đó mới dần hồi phục. Y khóc lóc, vặn vẹo thân thể trông quá gợi cảm, khiến tôi rút dương vật ra, tay đưa về phía lòng bàn chân y, từ từ rút ra Hỗn Thiên Lăng ướt át, đỏ thẫm.
Tôi túm thật sự rất nhẹ nhàng, lỗ thịt co giật để lộ một chút niêm mạc màu hồng, hình dạng giống như thịt trai. Mảnh lụa đỏ rộng ba ngón tay được xoắn lại, rồi từ từ kéo ra từ lỗ nhỏ, những giọt chất lỏng trong suốt bắn tung tóe lên đùi trong của hắn -- như thể chính y đã sinh ra nó.
Tôi nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng, khi dải lụa đỏ được kéo ra hết, Ngao Bính thở dài một hơi như vừa trút được gánh nặng. Nghe không giống như là hết đau, mà giống như là đang rên rỉ thỏa mãn.
Tôi mỉm cười, tát một cái vào cái lỗ trơ trẽn của y, dịch tình ẩm ướt dính đầy lòng bàn tay. Tôi nói: "Hóa ra món quà này không phải để tặng tôi, mà là tự cậu thích nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro