Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tác giả: Znora
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/62809345

❌LƯU Ý❌
1. Truyện có tag SONG TÍNH
2. Mình không biết tiếng Trung, edit non tay chủ yếu tham khảo Google Dịch, AI, QT nên độ chính xác khoảng 50, 60% so với bản gốc.
3. Không xúc phạm, chửi bới nhân vật.
4 EDIT CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, mục đích edit là lưu lại cho bản thân dễ đọc thôi. Vui lòng không mang đi nơi khác.
5 Truyện chưa full, tác giả mới ra đến chương 11.

__

Ngao Bính quỳ xuống giữa hai chân tôi, miệng hắn phun ra nuốt vào khiến tôi cương cứng. Khuôn mặt hắn hơi nghiêng, để lộ vẻ đẹp thanh tú với chiếc cằm nhọn và xương hàm thon gọn. Đôi môi hắn phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, gợi cảm. Tôi đã từng xuất tinh vào miệng hắn, và hắn buộc phải nuốt hết tinh dịch của tôi. Khuôn mặt trắng như tuyết của hắn giờ đây bị vấy bẩn bởi chất dịch, tạo nên một vẻ đẹp dâm dục nhưng cũng đầy rẻ tiền và thấp hèn. Điều nổi bật nhất trên khuôn mặt hỗn độn ấy là mái tóc óng ánh của hắn, tựa như ánh trăng đọng trên tuyết, phản chiếu sắc tím và xanh thẫm, vừa sang trọng vừa hiếm có. Ngón tay tôi lướt qua mái tóc hắn, cảm giác mát lạnh và mượt mà như lụa.

Tôi hỏi hắn: "Ngao Bính, chúng ta có phải là bạn tốt nhất của nhau không?"

Dù đang bận "phục vụ" tôi, Ngao Bính vẫn kiên nhẫn ngẩng đầu lên, gật nhẹ. Thỏa mãn với câu trả lời, tôi rút tay khỏi tóc hắn, vuốt nhẹ hai chiếc sừng tinh tế trên trán hắn. Khuôn mặt hắn đỏ ửng vì thiếu oxy, ánh mắt trở nên mê hoặc hơn bao giờ hết.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã không kìm được mà hôn hắn, dùng lưỡi quấy rối môi và lưỡi hắn đến khi hắn mềm nhũn, mất hết ý thức. Nhưng lần này tôi không làm vậy. Tôi đã quen với sự dịu dàng và bao dung của hắn. Tôi biết dù tôi có làm quá đáng đến đâu, hắn cũng sẽ không oán trách.

Bởi vì chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau.

Trên đời này, ai cũng có thể rời bỏ tôi, trừ Ngao Bính. Hắn từng nói với tôi rằng bạn tốt là phải bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia lìa.

Tôi và người bạn tốt nhất ấy quen nhau vào một ngày mưa. Đó là cơn mưa lớn nhất mà tôi từng trải qua, mây đen giăng kín bầu trời, nước mưa xối xả trút xuống, bao phủ cả thành phố. Tôi đứng trú mưa dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi gần trường, trong khi đám bạn cùng lứa tụ tập nói chuyện, chơi điện thoại, chờ mưa tạnh. Tôi lẻ loi đứng một góc, cảm thấy mình chẳng hợp với họ.

Tôi vốn dĩ đã khác biệt. Mái tóc tôi đen và dài hơn, kiểu tóc cũng bù xù hơn. Tôi là kẻ dị biệt trong trường, không thầy cô hay lãnh đạo nào quản nổi tôi, và họ cũng chẳng muốn quản. Ai lại muốn quản một đứa không cha không mẹ, không tiền bạc, không thành tích, và chắc chắn sẽ trở thành tầng lớp dưới đáy xã hội chứ? Hiệu trưởng chỉ yêu cầu tôi đừng phạm pháp đến mức cảnh sát phải tìm đến trường là được.

Cơ hội vào trung học của tôi là nhờ viện trưởng viện phúc lợi – một ông lão thấp bé, râu tóc hoa râm – đã xin xỏ giúp tôi. Ông nói xã hội giờ khó khăn, ít nhất phải có bằng tốt nghiệp cấp ba mới kiếm được việc. Nghe lời khuyên chân thành của ông, tôi đồng ý học hết cấp ba và không gây chuyện trong trường.

Dù vậy, các bạn học vẫn xa lánh tôi. Từ nhỏ, tôi đã bị coi là kẻ xấu xí. Những đứa trẻ khác trong viện phúc lợi tránh xa tôi, gọi tôi là yêu quái. Đúng là tôi có khả năng nhìn thấy những thứ người khác không thấy, nhưng gọi tôi là quỷ quái thì chỉ là phỉ báng. May mắn là tôi cũng chẳng thèm kết bạn với lũ ngốc đó.

Càng lớn, khả năng nhìn thấy những thứ kỳ lạ của tôi càng mở rộng. Lúc ba tuổi, tôi thấy một con chuột lớn hơn cả người; đến năm mười ba tuổi, tôi thậm chí có thể nhìn rõ những con khỉ nước từ sông bò lên bờ ăn trộm đồ cúng. Rồi không hiểu sao, lời đồn lan truyền rằng tôi bị tâm thần phân liệt di truyền, nên mới hay thấy ma quỷ. Bệnh tâm thần không lây, nhưng giết người tâm thần thì không phạm pháp. Tính tình tôi lại nóng nảy, dễ nổi cáu và đánh nhau. Dần dần, không phụ huynh nào muốn con họ chơi với tôi.

Từ nhỏ, ánh mắt tôi đã toát lên vẻ hung dữ, khiến nhiều đứa trẻ lớn hơn muốn dạy tôi một bài học. Nhưng về đánh nhau, tôi chưa bao giờ thua. Có lẽ do thiên phú, sức tôi rất lớn, ai chọc tức tôi thì chỉ có thể tự trách mình.

Ngoài cổng trường, cửa hàng tiện lợi vừa ra lò món xúc xích nướng thơm phức, mùi dầu mỡ và thịt chín hòa quyện khiến ai cũng phải thèm thuồng. Tôi vừa cắn một miếng, chưa kịp thưởng thức thì đã bị những giọt mưa tạt vào chóp mũi.

Đúng lúc đó, có người chạy vụt qua trước mặt tôi, nhanh đến mức chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng. Nhưng trong cơn mưa tầm tã, tôi lại kịp bắt được ánh mắt lấp lánh của hắn. Ban đầu tôi ngạc nhiên vì đôi mắt ấy quá sáng, sau đó mới nhận ra chúng có màu tím, gần giống với sắc của ngọc lưu ly.

Cậu trai có đôi mắt tím ấy lướt qua tôi, phía sau hắn là tiếng hét của kẻ đang đuổi theo: "Mày chạy đằng nào? Đứng lại ngay!"

Kẻ đuổi theo trông thật đáng sợ, da mặt xám xịt, môi xanh lè, giống như một con quỷ vừa bò lên từ địa ngục. Bản năng của tôi với những thứ kỳ quái lập tức trỗi dậy. Trước khi kịp suy nghĩ, tôi đã tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn. Kẻ kia không ngờ giữa đường lại có người ra tay, bị tôi hạ gục ngay lập tức.

"Yếu quá." Tôi lắc tay, vẩy đi những giọt mưa dính trên cổ tay. Chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh trên tay tôi. Thực ra trong trường không cho phép đeo trang sức, nhưng tôi viện cớ mình là dân tộc thiểu số, đeo vàng bạc là phong tục quê nhà. Giáo viên cũng đành làm ngơ.

Viện trưởng từng nói chiếc vòng này là thứ duy nhất cha mẹ tôi để lại, nên tôi luôn giữ gìn cẩn thận. Vì vậy, khi kẻ lạ mặt với đôi mắt tím vươn tay về phía tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là: Hắn muốn cướp vòng của tôi.

Tôi định tát thẳng vào mặt hắn, nhưng hắn nhanh chóng né tránh, thậm chí còn khéo léo khóa chặt cổ tay tôi. Hắn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt tím lấp lánh như ngọc lưu ly.

"Na Tra... Cậu là Na Tra." Hắn bất ngờ gọi tên tôi.

"Sao nào?" Tôi nhíu mày, đánh giá hắn từ đầu đến chân. Bị người lạ tìm đến gây sự là chuyện thường của tôi, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao họ lại nhắm vào tôi.

"Đi, đi nhanh lên!" Hắn không giải thích, kéo tôi lao vào màn mưa.

Cơn mưa như trút nước, ướt sũng cả người tôi. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bị hắn lôi đi trong mưa. Hơi thở của hắn đều đặn, bước chân vững vàng, còn tôi thì mải mê chạy theo, quên cả việc kháng cự.

Chúng tôi chạy vào một tòa nhà bỏ hoang, bốn bề là tường xi măng thô ráp, cửa kính vỡ vụn, cành cây bên ngoài đung đưa trong gió. Những vệt nước mưa chảy dọc theo tường, tạo thành những dòng nhỏ lấp lánh.

"Tôi là Ngao Bính." Hắn chủ động giới thiệu.

"Cậu bị điên à?" Tôi giật tay ra, quay đầu định bỏ đi.

Ngao Bính ngạc nhiên: "Cậu không nhớ tôi sao?"

"Tôi chưa từng gặp cậu." Tôi lạnh lùng đáp.

Tôi từng nghe qua về khu nhà bỏ hoang này. Chủ đầu tư bỏ trốn, cư dân khiếu nại không có kết quả, chỉ còn lại những căn phòng trống trải và vài kẻ xui xẻo dám vào ở. Nhưng tôi cũng chẳng có tư cách chê bai, vì chỗ tôi ở còn tồi tàn hơn.

Nhìn ra ngoài trời mưa vẫn chưa tạnh, tôi dựa vào tường, móc ra một bao thuốc và bật lửa. Áo quần ướt sũng, nước mưa chảy xuống giày, tạo thành một vũng nhỏ dưới chân. Chiếc bao thuốc trong túi quần cũng ướt nhẹp, tôi cố gắng rút một điếu, nhưng ngọn lửa chỉ liếm qua điếu thuốc ẩm ướt mà không thể cháy lên.

"Chết tiệt." Tôi bực bội ngậm điếu thuốc ướt, liếc nhìn Ngao Bính: "Cậu đền tôi đi."

Ngao Bính bước đến, đứng cạnh tôi, nói như tự nhủ: "Tôi sẽ không đi đâu."

Tôi học không giỏi, nhưng không phải kẻ ngốc. Tôi đoán hắn hiểu nhầm ý tôi, nên ném bao thuốc ướt về phía hắn. Ngao Bính nhanh tay đỡ lấy. Tôi nói: "Là đền, không phải theo*. Bao thuốc này hỏng rồi, cậu mua cho tôi bao mới đi."

* 赔 (bồi thường) và 陪 (đi cùng) đều phát âm là /péi/

Ngao Bính nhìn chiếc hộp thuốc lá bị dẹp lép trong tay, ánh mắt đầy nghi hoặc, như thể đang quan sát một thứ gì đó kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy bao giờ. 

"Trông giống người Tây mà lại không biết thuốc lá là gì sao? Đúng là đồ nhà quê." Tôi giật lại hộp thuốc từ tay hắn, hỏi: "Cậu có tiền không?" 

Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, mà lại lặp lại: "Na Tra, cậu thật sự không nhớ tôi sao? Tôi là Ngao Bính." 

Tôi mím môi, hơi bực mình vì hắn cứ khăng khăng gọi tên tôi. "Cậu nói bừa đủ rồi đấy. Nếu cậu tiếp tục, tôi sẽ đấm cậu đấy." 

Hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy thất vọng và một chút đau khổ khó tả. 

Tôi tên là Na Tra, nhưng tôi ghét cái tên này. Tôi căm ghét cha mẹ mình vì đã đặt cho tôi một cái tên gắn liền với thần thoại, khiến mỗi lần điểm danh trong lớp, tôi đều bị giáo viên và bạn bè chế giễu. 

Trong truyền thuyết, Na Tra là một vị thần anh hùng, có thể lên trời xuống biển, ba đầu sáu tay, dám chống lại cả thiên đình. Còn tôi? Tôi chỉ là một đứa trẻ nghèo khó, đầy thói hư tật xấu, chẳng có gì nổi bật. Tôi chẳng liên quan gì đến cái tên Na Tra kia, nhưng tôi cũng không cho phép ai lấy nó ra để đùa cợt với tôi. 

"Nhưng tôi thật sự là Ngao Bính." Hắn lại nói. 

Tôi đang ướt sũng vì mưa, tâm trạng cũng chẳng tốt. Tôi nhổ bã thuốc ra, lạnh lùng nói: "Được rồi, cậu là Ngao Bính thật, nhưng tôi không phải Na Tra thật. Tôi là giả, cậu nhầm người rồi." 

Ngao Bính lặng lẽ nhìn tôi, nói: "Có vẻ như cậu đã quên hết rồi." 

Lúc này, tôi hiểu được cảm giác của người khác khi nhìn tôi. Ánh mắt đó, ba phần chán ghét, ba phần kiêng kị, và ba phần thương hại. Giờ đây, tôi cũng đang nhìn Ngao Bính với ánh mắt như vậy. 

Hắn thật sự trông giống hoàng tử Long Cung trong truyền thuyết, tự tin, xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe. Đúng là kiểu người sẽ xuất hiện trong giấc mộng xuân của tôi. 

Nhân tiện, lý do bạn học không thích tôi còn vì tôi là một đứa đồng tính. Nhắc đến chuyện này, tôi lại thấy bực mình. Hồi nhỏ tôi xấu đến mức ai cũng biết, nhưng sau khi bước qua tuổi 14, tôi bỗng nhiên thay đổi. Lưng thẳng, mặt không xấu, quầng thâm mắt cũng biến mất. 

Nhưng khi ngoại hình thay đổi, lời đồn về tôi cũng thay đổi. Từ một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị coi là tâm thần, tôi bỗng trở thành một kẻ bán thân trong quán bar. Thậm chí có người còn thề rằng họ có bằng chứng trong điện thoại. 

Cái điện thoại đó cuối cùng đã bị tôi đập nát, nhưng từ đó, mọi người coi việc tôi bán thân là sự thật hiển nhiên. 

Đúng vậy, tôi đang sống trong một thế giới ngu ngốc và hỗn loạn. Vì vậy, tôi cũng trở nên ngu ngốc và hỗn loạn. Tôi hỏi Ngao Bính: "Cậu bị người thân bỏ rơi à?" 

Ngao Bính trông như một con robot không hiểu lệnh, ngơ ngác nhìn tôi. 

Tôi không phải người tốt. Rất nhiều người nói tôi bẩm sinh hư hỏng, và tôi cũng cho họ thấy tôi sống đúng như vậy. Tôi chưa từng bán thân, tôi vẫn còn là trai tân, nhưng ở tuổi này, sự tò mò về tình dục là điều không thể tránh khỏi. 

Ngao Bính trông rất ngây thơ, khác hẳn với những kẻ xấu xa hay lưu manh mà tôi từng gặp. Hắn giống như một đứa trẻ ngoan hiền dễ bị lừa. Và tôi, một tên vô lại, tồn tại để trêu chọc những đứa trẻ ngoan như hắn. 

"Nói chuyện đi, cậu bị choáng à?" Tôi thúc giục. 

Ngao Bính thành thật lắc đầu. 

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hắn có chút đáng yêu, một sự hồn nhiên đáng quý. Với tâm trạng đùa cợt, tôi chồm tới hôn hắn một cái, tưởng tượng hắn sẽ hoảng sợ và bối rối, tôi thấy vui vẻ. 

Nhưng Ngao Bính không phản ứng như tôi dự đoán. Có lẽ vì tôi tiếp cận quá nhẹ nhàng, ánh mắt hắn chỉ thoáng chút gợn sóng, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn nhìn tôi chằm chằm, nói với vẻ kiên định: "Cậu là Na Tra, tôi không nhầm đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro