Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

<3>

Lý Thái Dung ngậm một con cá khô nhỏ, ngồi xổm bên giường của Kim Đạo Anh, gương mặt u sầu.

"Thỏ, ta bị lộ rồi."

". . ."

"Thỏ, ta nói ta bị lộ rồi."

". . ."

"A làm sao bây giờ... Sao mà ta lại bị hắn phát hiện ra..."

"A---! Đồ điên..." Một cái gối thô bạo bay tới, Kim Đạo Anh quat to một tiếng, nhảy dựng lên trên giường, "Ông đang ngủ trưa!!!"

Lẳng lặng chụp lấy cái gối, Lý Thái Dung từ từ thở dài: "Thỏ, ta..."

"Biết rồi biết rồi biết rồi! Hành vi theo dõi cực kỳ vô đạo đức của ngươi đã bị phát hiện..." Kim Đạo Anh ngáp một cái, chậm chạp nói tiếp, "Nhưng ngươi không thay đổi được tính tình gấp gáp đó, không bị phát hiện mới là lạ. Tiểu tử kia cũng không có bị ngu."

Vừa nhai cá khô nhỏ, Lý Thái Dung vừa vò vò tóc.

Nhất thời không nói gì, Kim Đạo Anh lại nổi cơn buồn ngủ. Đang chuẩn bị khoan thai nhắm mắt lại lần nữa, Lý Thái Dung bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng: "Ta nhớ ngươi có một tiệm thú cưng!!!"

"Mẹ nó, làm ta sợ muốn chết..." Hoàn toàn thoát khỏi cơn buồn ngủ, Kim Đạo Anh đau khổ hít một hơi, "Chẳng lẽ ngươi còn bắt ta đem ngươi làm thú cưng bán cho tiểu tử kia?"

Người con trai mặc áo đen ngồi xổm không chút do dự gật gật đầu.

"Ngươi mẹ nó... mèo cái phát xuân cũng không tới mức này!" Kim Đạo Anh vẻ mặt kinh hoảng.

Lý Thái Dung không phải người, là một con mèo thành tinh.

Kim Đạo Anh cũng không phải người, là một con thỏ thành tiên.

Sở dĩ một thành tinh một thành tiên là vì Kim Đạo Anh đã tu luyện mấy trăm năm mới thành hình người, sống trên đời lâu như vậy, chỉ chuyên tâm với những việc vặt vãnh trong nhà của mình, không nhúng tay vào thị phi nhân gian. Lý Thái Dung thì không giống như vậy, hắn vốn là một con mèo hoang lang thang, mấy trăm năm trước đây khi vô tình đi ngang qua đỉnh núi mà con thỏ tu luyện, đói quá chịu không nổi đã ăn vụng chút hoa quả thảo dược... Ai mà biết mấy thứ đó lại phát huy uy lực mạnh như vậy, mèo con lang thang ngủ một giấc tỉnh lại liền biến thành một con đại hắc miêu uy phong lẫm liệt, cả người toàn thân đều ngập tràn sức mạnh.

Đương nhiên, điều này khiến hắn vô cùng hoảng sợ.

Có thể là thật sự sợ, hắn cũng không giống những con mèo khác sau khi ăn vụng thì nhanh chóng đào tẩu, trái lại cứ meo meo nằm chờ trước nhà con thỏ.

"Meo..." Trước khi trời tối, mèo con cuối cùng cũng nhìn thấy con thỏ toàn thân áo trắng phiêu phiêu, vừa có chút lo lắng vừa có chút phấn khởi, rốt cuộc kêu một tiếng.

"Sao?" Con thỏ cúi đầu, sau khi phát hiện mèo con liền hiểu rõ, "Cho nên mới nói ăn vụng là không đúng a."

Ngồi xổm xuống sờ sờ đầu mèo, lời nói ra lại càng làm cho người ta thêm bất an: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, chim trời cá nước từng đi ngang qua đây, cho dù một khắc cũng không hề dừng lại? Mà ngươi lại còn dám ăn đồ của ta."

"Meo..." Đại hắc miêu không tự chủ được lui lại một góc, ủy khuất sắp khóc.

Vị đại tiên này, nếu ta không ăn, không thể đi đến đỉnh núi kế tiếp.

Sau một lúc không nói gì, con thỏ thở dài, ôm lấy mèo đi vào trong nhà: "Thôi thôi, vừa vặn cuộc sống một mình không thú vị, người trái lại vậy mà tới đúng thời điểm."

Vì thế, hắc miêu sau khi trải qua cuộc sống lang thang lâu như vậy, rốt cuộc đã có một cái nhà.

Đương nhiên, không bao lâu sau hắn phát hiện, chủ nhân của căn nhà này cũng không bình thường gì mấy. Thỉnh thoảng trầm tĩnh thì cũng có vài phần hương vị tiên nhân, phần lớn thời gian lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nói chuyện thì tràng giang đại hải, cũng vì muốn lấy mình làm trò vui mà nghĩ ra bao nhiêu cách.

Vì thế, sau khi có được hình người, hắn liền nắm bắt cơ hội quậy phá ngược lại.

Cuộc sống như thế, cứ một ngày rồi lại một ngày trôi qua. Thật ra Lý Thái Dung cũng rất cảm kích y đã cho hắn sinh mạng vô tận này.

Nhưng gần đây, đã xuất hiện chuyện làm cho hắn cảm kích hơn.

Chen chúc trong đám đông, vừa ngước mắt đã phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của một người.

Không hiểu tình cảm phức tạp, không hiểu thế gian nhân quả số mệnh trăm chuyển nghìn xoay, ta chỉ muốn được đến gần ngươi thêm một chút.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro