Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.2

  Liên tiếp mấy ngày không ngủ được, hai bọng mắt tôi thâm quầng đến nỗi trát phấn lên cũng không che hết. Tôi liền vẽ mắt khói, tô son đỏ rực, mặc chiếc váy hiệu MSGM quyến rũ mê người rồi sau cùng, chọn luôn đôi cao gót đỏ, quá hợp với mấy bông hoa trên thân váy.

Mắt khói, móng tay đen, cao gót đỏ kết hợp với chiếc lắc tay gắn hình đầu lâu vàng theo phong cách Rock and Roll, tôi nhấc điện thoại, đặt hơi chạm mặt, tạo đúng góc 45 độ, thuần thục bày ra tư thế của đại mỹ nhân, trong lòng dương dương tự đắc: "Mau mau đến mà khen tôi đi"

Số người ấn like tăng liên tục, tôi mỉm cười thỏa mãn.

Bỗng nhiên, hộp thư nhấp nháy ánh đỏ, có tin nhắn mới.

Cơn lốc Socola nhắn: "Òa, bạn thật đáng yêu nha. Trông bạn như là một tiên nữ vậy. Chúng ta có thể kết bạn không?" Cơn lốc socola? Ai nhỉ, hình như không quen. Tôi kéo xuống xem ảnh đại diện của anh ta. Hầy...một đứa nhóc con, thật đúng là, không nhìn thì thôi... đã nhìn là thấy đau mắt.

"Khụ, Tinh Thần tiểu thư..", chú quản gia lúng túng gõ cửa: "chỉ còn ba phút thôi". Tôi vẫn tiếp tục lướt điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên: "Vẫn còn 3 phút mà..."

"Nhưng Trịnh thiếu gia đã đến rồi"

"Để anh ta vào phòng khách chờ một chút đi" Tôi không nhịn được, phất tay, ngón tay nhanh chóng lướt qua tin tức - Trịnh Sở Diệu ăn chay?

Trịnh Sở Diệu ăn chay?

"Bạn là ai vậy?"

Cơn lốc Socola: "Gọi anh đi, có thể anh biết em đấy"

Tôi nói: "Xùy, bạn dựa vào đâu..?

Nói cho bạn biết một bí mật nhé"

Cơn lốc socola: "Ế, bí mật gì? Tôi thích nhất là được nghe mấy chuyện bí mật"

Tôi nói: "Chuyện là, thật ra, bà đây năm nay sáu mươi tuổi rồi, biết điều thì gọi bà nội đi con."

Cơn lốc socola: ".... bà nội?"

Tôi: "Ha ha ha, con ngoan"

Đúng là một đứa trẻ ngây thơ, hẳn là đang tìm cách cao chạy xa bay rồi. Tôi nhịn cười đến đau cả bụng, tranh thủ giải quyết nốt mấy lời mời kết bạn, phải đến nửa tiếng sau mới bước chân ra cửa:

"Trịnh Sở Diệu ư? Không phải nói là không muốn hẹn hò với tôi sao? Vừa mới bị cho leo cây, trong lòng tôi thật sự chán ghét, đồ nói không giữ lời, quả nhiên khốn nạn.

"Chú Đức, đưa con qua đó"

"Vâng, tiểu thư". Chú quản gia lái xe đưa tôi đến một nhà hàng Pháp nằm giữa hồ. Trước lúc xuống xe, chú bước ra trước, ân cần dặn dò tôi cố gắng thể hiện tốt, không được chạy lung tung, khi nào về, nhất định phải gọi chú qua đón
Chú quản gia, tôi vẫn thường gọi là chú Đức, vốn là người ngoại tỉnh đời thứ hai. Trước đây, chú từng đi lính, sau khi xuất ngũ, liền về làm cho nhà tôi. Tính đến nay, chú cũng đã làm ở đây được 20 năm, chứng kiến tôi từ lúc sinh ra rồi lớn lên. sau khi ba tôi qua đời, mẹ cả bận bịu lo công việc, mẹ ruột suốt ngày mê mẩn mua sắm, việc chăm lo cho tôi đều một tay chú Đức đảm nhiệm. Với tôi, chú so với người nhà còn thân thiết hơn.

Chú Đức ở Đài Loan không có người thân, vợ chú cũng mất sớm, một mình chú không con không cái. Với chú, Lâm gia này chính là gia đình thứ hai
Tôi ôm lấy cổ chú, nũng nịu áp vào gò má thô ráp của chú: "Biết rồi, biết rồi, chú Đức nói nhiều y như ba con vậy."

"Tuổi của chú Đức này làm ông tiểu thư cũng được nữa đấy."

"Hừ, con mặc kệ, con có ông nhưng không có ba. Tinh Thần muốn chú Đức làm ba con." Tôi nháy mắt cười cười.

Chú Đức ngượng nghịu cười ha ha, khóe mắt đầy ắp nếp nhăn: "Mau đi đi, đừng để Trịnh thiếu gia chờ quá lâu". Nhìn chú lom khom đóng cửa xe, tôi bỗng thấy nhoi lên một nỗi phiền muộn không tên. "Chú Đức thật sự đã già rồi."

Tôi vội lắc lắc đầu, bỏ qua những tâm tình vô danh này rồi ngẩng cao đầu đi vào nhà hàng kiểu Pháp kia.

Ngay tại lối vào, nhân viên đã đợi sẵn để đưa tôi tới ghế ngồi. Bên trong nhà hàng được trang trí bởi những chiếc cột đen hoa lệ và những dây đèn thủy tinh lấp lánh trải dài từ trần tận nhà. Tất cả chúng như cộng hưởng mà rực sáng lên khiến tôi phải mất một lúc mới có thể thích ứng được.

Nhà hàng kiểu Pháp này cậy vào việc tuyển dụng được siêu cấp đầu bếp Michelin nên các món ăn ở đây, không kể là được chế biến từ nguyên liệu gì, đều có giá cao chót vót, thực khách đặt bàn có khi phải đến nửa năm mới tới lượt, vậy mà Trịnh Mạnh Hi chỉ cần đặt trước 3 ngày cũng đã bàn, thật không hổ danh là người thừa kế của chủ tịch tập đoàn Nhật Diệu.

Trong phòng khách, Trinh Mạnh Hi và Trịnh Sở Diệu vẫn yên lặng đợi tôi.
Vì tâm tình tôi đang cực kì vui vẻ nên tiểu thư đây quyết định không truy cứu việc Trịnh Sở Diệu dám cho tôi leo cây. Tôi ngồi xuống vô cùng tao nhã, hai tay đặt lên đầu gối rồi mỉm cười nói: "Bonjour mọi người" Trịnh Sở Diệu khẽ mím môi, khuôn mặt thờ ơ, cúi thấp đầu nghịch điện thoại di động, liên tục nói chuyện với mọi người, rõ ràng muốn xem tôi là không khí.

Trịnh Mạnh Hi khẽ vuốt cằm, đi thẳng vào vấn đề: "Tinh Thần, nghe nói tiệc đứng ngày hôm đó, cháu cùng Sở Diệu nảy sinh bất hòa, cháu nói đi, nó làm gì khiến cháu không vui, chú nhất định bắt nó xin lỗi cháu" Nói xong, ông ấy quay sang Trịnh Sở Diệu nháy mắt.

Trịnh Sở Diệu không phản ứng gì, vẫn chăm chăm nghịch điện thoại, lát sau mới ném ra một câu: "Chuyên bé xé ra to". Tôi trợn tròn mắt: "Cái này mà cũng tính là xin lỗi à?"

" Ai nói xin lỗi cô? Tôi đến đây chỉ là kể lại sự thật". Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt bừng bừng tức giận, nhắc nhở tôi: " Cũng không phải chỉ có mình Lâm đại tiểu thư rơi xuống nước". Điệu bộ anh ta thực sự rất muốn ăn đòn.

Tôi tức giận nghiến răng. Không được, không thể nhịn quá hóa bệnh được, tôi chẳng thèm kiêng rè, có gì cũng nói thẳng: "Cháu thực sự không thể chịu được, hôm đó tận mắt cháu bắt gặp Trịnh Sở Diệu anh ta lằng nhằng dây dưa với cô gái làm trong quán ăn, hai người xem ra rất thân mật..."

"Ô, có chuyện này sao?" Chú Mạnh Hi nhướng lông mày, ánh mắt bắt đầu dò xét "Sở Diệu, cháu cùng cô bé kia..."

"Không quen biết, không liên quan" Hắn lạnh lùng ném ra một câu trả lời qua loa.
Tôi mím môi, hừ nhẹ: "Anh định lừa ai chứ?"

"Nếu Sở Diệu nói nó không quen thì không quen đâu..." Nhận thấy trong lời nói của cúng tôi sặc mùi thuốc súng, chú Mạnh Hi liền đổi chủ đề: "Tinh Thần hẳn là đói bụng lắm đúng không?" Tôi thân là thiên kim tiểu thư, việc giữ gìn vóc dáng là việc trọng yếu, ngang ngửa với việc giữ cả gia tài. Không có gương mặt thanh tú tức là không có tài sản, vậy thì chỉ là một đứa con gái mắc bệnh công chúa tầm thường mà thôi. Thế là đành liếc cái thực đơn đủ sơn hào hải vị rồi nghĩ một đằng nói một nẻo: "cháu vẫn bình thường, không đói lắm"

"Không đói thì cũng phải ăn một chút, cháu chọn món đi"

Chú Mạnh Hi cười cười, giơ tay một cái, phục vụ đứng cạnh lập tức đưa thực đơn lên.

"Lấy một món rau đi"

Trịnh Sở Diệu đem thực đơn đẩy về phía trước, không thèm liếc lấy một cái.
"Trịnh Sở Diệu ăn chay à? Vậy mà tôi không biết cơ đấy" Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Bây giờ bắt đầu ăn."

Anh ta lạnh nhạt buông một câu. "Vì nỗ lực chịu đựng Lâm Tinh Thần, từ bây giờ, tôi phải học tập để tu thân dưỡng tính." Vì nỗ lực chịu đựng Lâm Tinh Thần mà bắt đầu ăn chay sao?

Được, anh muốn ăn chay đúng không, bổn tiểu thư nhất định sẽ ăn thịt.
"Tinh Thần, cháu muốn ăn gì?"

Tôi thẹn quá hóa giận, cắn răng một cái, gằn từng chữ: " Thịt bò bít tết, 3 phần chín". Chú hiệu trưởng à, người như chú liệu có mê hoặc được học sinh nữ không vậy?

Bữa ăn kết thúc cực muộn. Trinh Mạnh Hi căn bản cũng không nói nhiều. Nhiệm vụ chính của chú là đem tôi cùng Trịnh Sở Diệu hợp thành một đôi mà Trịnh Sở Diệu thì cau có, tôi thì bực tức, thành ra cả ba không ai nói lời nào.
Nhà hàng bật nhạc êm dịu nhưng tôi lại thấy có chút đau đầu, nhìn đống bít tết đầy máu càng không thể nào mà nuốt xuôi.

" ... Đồng phục trường trung học Thánh Leon tôi kêu người mang qua cho cô tối nay được may theo số đo của cô, cô mặc thử chưa, có chỗ nào không vừa không?" Chú Mạnh Hi kêu một tiếng: "Tinh Thần? Trường trung học Thánh Leon?" Trong lúc ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng chú Mạnh Hi tôi ngây ra một lúc rồi mới sực tỉnh: "Thời gian triệu tập không phải đã qua từ sáng rồi sao?" Trung học Thánh Leon là một ngôi trường tư nhân chuyên đào tạo con cháu các nhà quý tộc, hội tụ các giáo viên giỏi nhất cả nước, khuôn viên trường cũng sang trọng bậc nhất, khỏi phải nói, học phí cũng phải cao tít 9 tầng mây. Dẫu vậy, không ít gia đình vẫn cố sức nghĩ ra đủ mọi cách cho con gái họ vào đây học bởi lẽ bước chân qua cổng trường này, không phải người giàu sang thì cũng phải là dòng dõi cao quý.

Vì đào tạo toàn công chúa hoàng tử, Thánh Leon được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người ngoài khó mà tra được sự tình bên trong trường học. Do vậy, nó còn được gọi là ngôi trường thần bí.

Nhưng, nếu bạn nghĩ là chỉ cần có tiền thì sẽ chen chân được vào ngôi trường trong mơ này thì nhầm, bạn nhầm to rồi. Thánh Leon hằng năm đều độc lập tuyển sinh, lấy năng lực và phẩm chất của học sinh làm tiêu chí hàng đầu, muốn vào cửa, ngoài việc phải thi kiến thức, còn phải qua vòng phỏng vấn nữa.
Tôi tuy rằng thông minh nhưng với mấy cuộc thi sách vở loại kia tuyệt nhiên không hứng thú. Bổn tiểu thư không thèm, muốn tôi nghĩ cách vào được Thánh Leon chẳng bằng bảo tôi nghiên cứu xu hướng thời thượng tiếp theo còn hơn.
Thê là, tôi khinh khỉnh đáp: "Cái trường học ấy không phải chỉ đào tạo ra mấy người mắc bệnh công chúa với hoàng tử sao, tôi chẳng thèm học" Nói xong, bất ngờ Trịnh Sở Diệu ném cho tôi ánh mắt hình viên đạn.

Suýt chút nữa thì quên, Trịnh Sở Diệu cũng học Thánh Leon, chẳng trách bị bệnh hoàng tử.

"Thì ra Tinh Thần không thích Thánh Leon à..." Chú Mạnh Hi theo thói quen nâng mắt kính, hững hờ nhìn tôi một cái: "Thế nhưng hiệu trưởng lại đặc cách cho cháu nhập học, không cần thi nha".... Không cần phải thi a....
Trong lòng ta chợt động, bỏ qua mấy thành phần công chúa với hoàng tử, nghe nói, thầy giáo trường này, người nào người nấy đều cực kì cực kì hấp dẫn, từng người, từng người ai cũng có thể chuyển nghề người mẫu nha.

Tôi thầm nuốt nước miếng một cái, trong đầu, mấy hình ảnh 18+ bùng nở như pháo hoa.

"Sao vậy?" Chú Mạnh Hi hỏi.

" Cháu cực kì kinh thường loại hành vi đi cửa sau này" Tôi khẳng khái đáp.

"Cháu thật sự không học?"

"Không học"

Nghe nói Thánh Leon có một khu hoa viên chuyên dụng. Sau giờ tan học, cả học sinh lẫn các thầy giáo ưu tú đều thích tới đây tập thể dục hay nghiên cứu học thuật. Trên mấy diễn đàn đam mĩ, hậu hoa viên kiểu này chính là khung cảnh tốt nhất cho các mối tình thầy trò đơm hoa kết trái. Nghĩ tới đây ta lập tức xoa bóp mũi, điều hòa hơi thở, sau khi phẫu thuật chỉnh hình, việc chảy máu cam càng ngày càng khó kiểm soát.

"Thánh Leon hằng năm đều được học sinh trung học bầu chọn là đệ nhất trường học trong mơ. Hôm nay cháu lại là người đầu tiên từ chối nhập học" Khóe miệng chú Mạnh Hi dâng lên nét cười: "Hiệu trưởng mà biết được chắc sẽ khổ sở lắm a". Thầy hiệu trưởng ư?

Diễn đàn trên còn có tin đồn toàn bộ hậu hoa viên đều là hậu cung của hiệu trưởng sao....

Tôi ngơ ngác nhìn chú, hỏi một câu cực kì ngớ ngẩn: "Vị hiểu trưởng kia vì sao lại nhiệt tình vậy, sao lại muốn cháu vào học?" Lẽ nào vì thấy bổn tiểu thư hấp dẫn không cưỡng lại được chăng?

"Chú ấy chính là hiệu trưởng Thánh Leon". Trịnh Sở Diệu khinh bỉ quăng cho tôi đáp án.

Chú Mạnh Hi là hiệu trưởng Thánh Leon?

AAA - Lâm Tinh Thần, mày đúng là làm trò cười cho bọn họ rồi.

Tôi quay lại nhìn chú Mạnh Hi. Chú giơ ly rượu vang hướng về phía tôi rồi ngửa đầu uống cạn. Tự nhiên trong lòng tôi sốt sắng, vội bưng ly rượu lên đáp lễ. Do quá vội vàng mà không cẩn thận để một vệt rượu vang dính trên môi. Tôi sững sờ 2 giây, Chú Mạnh Hi thấy thế liền lao qua, dùng ngón trỏ lướt trên môi tôi, nhẹ nhàng lau đi.

"Không cần lo lắng, hiệu trưởng sẽ không gây khó dễ cho cháy đâu" Nói xong, trong mắt chú tràn ngập ý trêu chọc, đem rượu vang dính trên đầu ngón tay đưa đến bên môi, đầu lưỡi lập tức liếm qua, sung sướng cười nói: "Đây là loại rượu vang tốt nhất nha, bỏ phí thì thật đáng tiếc" Điều này... Không phải phạm quy rồi sao! Thầy hiệu trưởng à, xin anh đừng có mê hoặc nữ sinh như có vậy được không?

  Tôi xấu hổ chỉ muốn vùi mặt vào ly rượu, ho nhẹ vài tiếng: "Nếu chú Mạnh Hi đã nói vậy xem như là chú cũng có tâm, cháu đành miễn cưỡng đi học vậy" σ'? д? )σ

Trong lòng tôi gào thét, này thì hiệu trưởng phong lưu, giảng viên anh tuấn... gào gào... tôi rất muốn đi học luôn rồi đấy.

Cơm nước xong xuôi, chú Mạnh Hi đưa chúng tôi đi dạo một vòng quanh công viên. Ăn uống no say rồi đi bộ một chút cũng tốt. Chúng tôi đi được vài vòng, ông chú lại bảo thời gian hãy còn sớm, bèn kéo tôi cùng Trịnh Sở Diệu đi dạo phố rồi còn lén lút dúi cho anh ta 2 cái vé xem phim - "Tinh Thần trước giờ thích nhất thể loại phim này, lát nữa cháu đưa nó đi xem đi, ông chú này tuyệt đối không làm kì đà nữa."

Hai người bọn họ cứ kéo kéo đẩy đẩy, tôi đứng một bên liền tranh thủ lấy son tô lại, tô đến lúc đỏ rực như máu mới thấy hài lòng.

Trịnh Sở Diệu bất đắc dĩ cầm hai chiếc vé. Trịnh Mạnh Hi nói thêm một câu: "Cố gắng dỗ dành Tinh Thần...." còn chưa nói hết đã bị Trịnh Sở Diệu xua đi.

Có phải không đợi được nữa rồi không?

Xe của chú Mạnh Hi rời đi rồi Trịnh Sở Diệu mới quay đầu lại. Cặp mắt xinh đẹp mà lạnh lùng của anh ta dừng lại trên người tôi một lúc rồi nhíu mày, đem hai vé xem phim nhét vào tay tôi rồi quay người bỏ đi.

"Này, Trịnh Sở Diệu..." Tôi gọi với theo: "Anh định đi đâu vậy?" Trịnh Sở Diệu cậy chân dài, một thoáng đã bỏ cách tôi một quãng xa. Tôi cứ một mực đuổi theo phía sau, nhiều lúc chỉ muốn cúi xuống, lấy đôi giày cao gót ném thẳng vào giữa trán cho hắn một bài học. Cuối cùng, đến góc rẽ, tôi cũng tóm được góc áo anh ta.

Trịnh Sở Diệu đột nhiên quay người, cúi thấp mặt, tức giận: "Lâm Tinh Thần, rốt cuộc là cô muốn gì?" Thật ghê gớm a, bất quá, bổn tiểu thư từ trước đến giờ việc gì càng khó khăn, ta đây càng phải chinh phục. Có thế khi chiến thắng mới thấy được vinh quang.

Tôi đứng thẳng tắp, đón lấy ánh mắt anh ta, hỏi ngược lại: "Tôi muốn gì à? Chẳng lẽ anh không biết sao?" "Tôi không biết. Cô muốn đánh thì đánh, muốn đi mách lẻo thì cứ đi, thế nhưng, chuyện hôm đó, đừng mong tôi giải thích gì thêm". Hầy, nói qua nói lại cũng chỉ là vì muốn bảo vệ đóa "bạch liên hoa" không phải sao, được lắm, không phải vừa nói không liên quan, không quen biết sao?

"Tôi không muốn đánh anh, cũng không muốn đi nói với ai, càng không muốn nghe anh gải thích chuyện đó..."

"Vậy cuối cùng cô muốn thế nào? Nói nhanh, tôi không kiên trì cùng cô tán gẫu đâu"

Nhìn thấy bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của Trịnh Sở Diệu, tôi thật muốn cho hắn một bạt tai. Nhưng mà phải nhẫn, phải thật nhẫn. Tôi hít sâu một hơi, thuyết phục bản thân bình tĩnh rồi chủ động nắm tay hắn, cười đến vặn vẹo:

"Không phải là muốn đi xem phim sao? Này hình như là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò riêng tư...."

"Bệnh thần kinh" Trịnh Sở Diệu lập tức phun ra một câu rồi gạt tay tôi, lướt qua tôi mà bỏ đi.

Mắt thấy anh ta lại muốn bỏ đi, ta liền mặt dày trực tiếp ôm hắn từ phía sau, vùi mặt áp vào lưng hắn.

"Tôi nói có gì không đúng, nếu chúng ta phải đính hôn, anh xem, nếu không hẹn hò thì có phải có gì đó sai sai không..." Chỉ cách có một chiếc áo sơ mi mùa hè mỏng manh, đôi má ta áp sáp sống lưng Trịnh Sở Diệu. Anh ta thoạt tiên là sững sờ nhưng cũng không lập tức đẩy tôi ra.

"Tôi với cô không phải là tình cảm kia" Trịnh Sở Diệu chắc như đinh đóng cột:

"Mẹ tôi nói tình cảm có thể từ từ vun đắp", tôi không biết xấu hổ tiếp tục "Anh không cần phải vì tôi mà bắt đầu ăn chay sao?" Hắn gạt phăng: "Đấy là vì tu thân dưỡng tính..." Tôi e thẹn: "Không sao, tôi thấy anh rất nỗ lực..."

Trịnh Sở Diệu không nói nữa, bầu không khí giữa chúng tôi rơi vào trầm mặc.
Kì quái, sao tôi có cảm giác kiểu đối thoại giữa chúng tôi không cùng một hành tinh chứ?... Chắc là ảo giác!

Nam chính đều là trong nóng ngoài ạnh, tôi không thể làm gì khác hơn là động viên anh ta: "Cố gắng lên, nói không chừng tôi sẽ yêu anh..." Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng răng Trịnh Sơ Diệu nghiến vào nhau ken két, tựa hồ hắn đang cực kì kiềm chế cái gì, cuối cùng hắn thở dài: "Lâm Tinh Thần, cô căn bản không thể yêu ai" Tôi sững sờ. Tôi không thể yêu ai??

Trịnh Sở Diệu không xoay người, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại với tôi, tôi không thể thấy vẻ mặt của anh ta, chỉ có thể hướng về bóng lưng của hắn mà trầm giọng: "Tôi không biết vì sao anh lại nghĩ như thế, nhưng, thẳng thắn mà nói, Trịnh Sở Diệu, tôi không ghét anh..."

"....." Trịnh Sở Diệu trầm mặc.

" Tuy rằng anh đã học xong cao trung nhưng bên trong thì cũng chỉ như một đứa trẻ, tính cách tùy hứng, nhiều khi ngang ngược nhưng xét cho cùng thì cũng không đến nỗi, mặc dù miễn cưỡng kết hôn với tôi thì cũng không có trở ngại gì, ngược lại, lại có ưu điểm lớn đó là "tiền". Nếu thành thông gia, với hai gia tộc đều có lợi. Tôi sẽ cho anh một cơ hội - ở bên cạnh tội". Gò má tôi bất chợt nóng lên. Những lời nói này tôi đã nghĩ trong lòng từ rất lâu rồi, hôm nay mới lấy hết dũng khí đem ra nói cùng với anh ta.

Trịnh Sở Diệu hít sâu một hơi, bế tắc: "Không có tình yêu, hôn ước này chỉ là một giao dịch giữa hai nhà, chẳng lẽ cô không bận tâm chút nào sao?" Hôn nhân không có tình yêu, chỉ là dùng tiền mà đổi lấy, tôi có muốn không?

Giọng nói sắc nhọn của mẹ cả bỗng nhiên vang lên trong đầu ta.

Ai nói hôn nhân không phải một giao dịch? Nam nhân thì đem trao đổi tiền tài, tư cách. Nữ nhân thì cho đi chính thanh xuân và cuộc đời của của họ.

Dù sao thì đều là giao dịch như nhau mà thôi, đổi được cái có giá trị cao thì càng tốt còn không, ít nhất cũng phải đổi lại được thứ gì ngang giá.

Tôi chưa bao giờ quên những lời ấy của mẹ cả, thậm chí là còn bị những lời ấy thuyết phục, Tôi lắc đầu, nghĩ đến Trịnh Sở Diệu đang quay lưng nên không nhìn thấy biểu cảm của mình, bồi thêm một câu: "Tôi không bận tâm."

"Không bận tâm? Chỉ vì nhà tôi có tiền à?" Trịnh Sở Diệu bỗng dưng xoay người lại, túm chặt cánh tay tôi, dùng sức đẩy tôi sát vào tủ kính "...Cho dù bị tôi đối xử như nào cô cũng không bận tâm? Thật không?"

"Trịnh Sở Diệu, chúng ta đang đứng ngoài đường, anh đừng manh động..."

Tôi sợ hết hồn, lưng bị ép đến mức thấy đau: "Có chuyện gì thì từ từ nói..."

"Đứng yên." Hắn khàn giọng nói, âm thanh nguy hiểm.

Tôi không dám động đậy, chỉ trợn mắt lên, lông tơ khắp người đồng lượt dựng đứng lên.

Tôi trơ mắt nhìn hắn cúi người, hơi nghiêng đầu, gần như vậy, nhìn rõ từng chi tiết, tôi nghiêng mặt sang một bên, bởi vì căng thẳng mà run rẩy, liều mạng đẩy anh ta ra.

Bỗng dưng, cằm bị một cánh tay nâng lên, bờ môi man mát chạm nhẹ vào môi tôi, cắn mạnh một cái, mãi cho đến khi mùi máu tanh lan rộng, tôi mới nhận ra anh ta đang hôn tôi!

Tôi ghét anh!

A ~~~~ Nụ hôn đầu tiên của tôi đã bị Trịnh Sở Diệu cướp mất rồi!

Dường như trong đầu tôi, một sợi dây thần kinh nào đó vừa đứt "Phựt" một cái. Thể lực cũng vì thế mà tăng lên cùng với sự tức giận, tôi giãy khỏi tay anh ta, vô cùng hung tàn quăng cho anh ta một cái tát --- Chát! Một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Trịnh Sở Diệu bị tôi đánh đến lệch mặt, chỉ trong thời gian ngắn, gò má anh ta liền hiện lên vài vết hồng.

Có lẽ không ngờ là tôi lại tát, anh ta tỏ ra kinh ngạc đên sững người, một tay ôm má trừng mắt với tôi còn nét mặt thì đúng kiểu "sửng sốt không thốt nên lời."

Tôi vô thức cúi đầu, nhìn xuống bàn tay đang âm ỉ nhức, khi đó tức giận cho nên tôi không hề kiềm chế. Chắc hẳn là bây giờ Trịnh Sở Diệu đang đau lắm...
Mau xin lỗi thôi, Lâm Tinh Thần, mau cùng Trịnh Sở Diệu nói xin lỗi đi. Tôi mím lại bờ môi đã bị anh ta hôn đến đau nhức này, thầm nghĩ xem có cần xin lỗi anh ta hay không. Nhưng câu nói sau đó của anh ta làm tôi chỉ có thể nghẹn những lời xin lỗi này trong cổ họng - "Lâm Tinh Thần, nghe cho kĩ đây, tôi ghét cô."
Lâm Tinh Thần, tôi ghét cô!

Tôi không thể tin được ngẩng đầu lên, cả người cứng đờ như vừa bị sét đánh trúng.

"Anh chán ghét tôi?"

"Vô cùng ghét."

"Anh ghét tôichỗ nào? Tôi..." m thầm cắn răng, tôi phỉ nhổ tự tôn của chính mình - "Vì anh, tôi... có thể thay đổi!"

"Mắt cô, mũi cô, miệng cô, tóc cô, quần áo của cô, mọi hành vi của cô..."Anh ta im lặng trong giây lát, gương mặt vô cảm đẩy tôi ra - "Lâm Tinh Thần, tất cả những gì về cô, tôi đều ghét."

Tôi trừng mắt với anh ta, hít ra thở vào vài lần mới áp được cơn lửa giận chìm xuống.

Cách đó không xa, tại cửa ra vào của trung tâm bách hóa truyền đến tưng trận tiếng cười hoan hô của lũ trẻ nhỏ, có người đang hóa trang thành một con mèo Hello Kitty đang trút giận vào quả bóng, tạo thành một góc đối lập với dòng người xung quanh đang chìm trong bầu không khí vui vẻ. Người đến người đi dường như đều bị con mèo Hello Kitty này hút hồn mà không một ai chú ý đến tôi cùng Trịnh Sở Diệu lúc này đang đôi co tại một góc khuất.

Anh ta cướp đi nụ hôn đầu của tôi, anh ta sắp trở thành vị hôn phu của tôi, anh ta còn dám nói chán ghét tôi? Cái gì cũng ghét?

Tôi làm gì sai sao?

Bị cuốn vào cuộc hôn nhân chính trị này, tôi cũng là bất đắc dĩ, vì sao tôi lại phải thay đổi bản thân đến mức thấp kém thế này?

Mỗi lần cùng anh gặp mặt, tôi đều cố gắng ăn mặc, luôn phấn đấu để mình lúc nào cũng phải thật lộng lẫy tao nhã, để có thể trở thành niềm kiêu ngạo của anh trước mặt người khác, khiến cho người ta phải trầm trồ hâm mộ... Anh, lấy tư cách gì mà chán ghét tôi?

Không thể thua, tuyệt đối không thể nhận thua!

Trịnh Sở Diệu tên khốn này, tôi, Lâm Tinh Thần, tuyệt đối sẽ làm cho anh yêu tốt thừa sống thiếu chết, để cho anh phải hối hận vì những gì mà hôm nay anh đã nói!

Tôi giương lên nụ cười hoàn mỹ nhất của mình, bày ra phong thái kiêu ngạo nhất: "Trinh Sở Diệu, anh cũng nghe cho rõ đây - Càng chống cự càng trốn không thoát, đây chính là "số phận". Mà số phận của anh..." Nói đến đây tôi hơi nhếch lên khóe miệng cười - "Chính là tôi, Lâm Tinh Thần!" Sau này nghĩ lại những lời mà tối đã nói với Trinh Sở Diệu chỉ là mong muốn nhất thời, mà sau này khi anh ta quyết đinh nghe theo sự an bài của số phận, tôi lại cực lực chỉ muốn thoát ra khỏi số phận của mình.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Tôi chờ cho anh châm chọc lại, không nghĩ tới anh ta không hề tức giận, trong đáy mát dường như có một loại tâm tình đến gần như tuyệt vọng đang dao động, bình tĩnh chăm chú nhìn tôi trong giây lát, lập tức hất đầu rời đi, để lại cho tôi là một bóng dáng lạnh lùng.

Tốt lắm, động một tí là lại ném con gái ở trên đường, rất phù hợp với tác phóng của nam chính bá đạo.

Sau khi Trinh Sở Diệu rời đi, tôi cố gắng tỏ ra kiên cường nhưng thưc chất lại là một quả khí cầu bị đam thùng, vèo một tiếng phát ra những tiếng xèo xèo, chồng chất những oan ức, phẫn nộ, thương tâm... Các loại uất ức khổ sở tràn vào trong lòng, tôi cố gắng bình phục tâm tình, nhất đinh không cho nước mắt trào ra mà trở lại trong cổ họng, hóa thành một tiếng sụt sùi nho nhỏ.

Tôi nhìn theo bóng dáng anh ta dần mờ đi, âm thầm tự nhủ: Đó là nụ hôn đầu của tôi, Trinh Sở Diệu anh có biết không?

Với một thiếu nữ, nụ hồn đầu...lại bị anh coi rẻ như vậy.

Anh nghĩ rằng tôi sẽ như các cô gái yếu đuối mảnh mai trốn ở xó nào đó gào khóc sao? Không, đó nhất định không phải là phong cách của bổn tiểu thư!

Để bản thân tự ngập ngụa trong nước mắt nước mũi, đó chỉ là hành vi của đứa trẻ lên ba mà thôi. Lâm Tinh Thần bây giờ không còn là nhóc lên ba nữa rồi!

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, xốc lên túi xách YSL, bước đi đầy kiêu ngạo trên đôi giày cao gót màu đỏ, tạo thành một chuỗi những âm thanh "Cộp cộp" lanh lảnh, đi được ba bước rồi lại đánh hông chuyển hướng đến trước cửa trung tâm thương mại, quyết định làm một trận đại chiến shopping.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: