Chương 46: Tâm tư mập mờ
"Thiếu tướng, có muốn cho Chu Thanh Nhã đi vào không?" Cố Nhất hỏi.
Mắt thấy thanh âm gõ cửa xe dẫn tới Zombie từ xa tới có mấy con hướng bên này xông lại.
"Mở cửa hỏi một chút có chuyện gì, sau đó đuổi đi."
Cố Quân Đình liếc qua hướng Vân Lạc trên cầu thang, vứt cho Cố Nhất một câu, sau đó liền chạy đến hướng cầu thang, nuốt vào viên vật chất ẩn chứ năng lượng kia, tu vi hiện tại tăng vọt thẳng tắp, từ cấp 3 sơ kỳ cuồn cuộn đến trung kỳ, đồng thời vẫn còn đang trong giai đoạn tăng vọt. Hắn muốn đi lên phòng ngủ được chuẩn bị vì chính mình trên tầng để ổn định lại tinh thần tĩnh tọa, tốt nhất là lên được cấp 4, hoặc là cấp 3 đỉnh phong cũng được.
Cố Nhất mở cửa xe, mắt thấy hai con Zombie sắp tóm được vào người Chu Thanh Nhã, đưa tay bắn ra ba cái gai gỗ, từ Chu Thanh Nhã xuyên qua bên cạnh, bắn thủng đầu Zombie phía sau cô ta.
"Phập phập!" Vài tiếng, Zombie ngã xuống đất.
Dị năng giả thủy hệ sơ kỳ là không có lực công kích, chỉ là mặt thể chất mạnh hơn người bình thường mà thôi, nhưng một điểm chiến lực cũng không có.
Chu Thanh Nhã trông thấy Zombie ngã xuống đất toàn thân phát run.
Cố Nhất lạnh lùng nói: "Còn không mau vào, muốn dẫn tới nhiều Zombie hơn sao?"
Đối với nữ nhân chuyên ỷ lại vào bọn họ này, hắn một mực không có hảo cảm.
Chu Thanh Nhã bận bịu bên trên nhà xe, dò xét bên trong bố trí xa hoa cùng các loại hoa quả tươi mới, những loại rượu nổi tiếng trên quầy bar, trong lòng tràn ngập kinh nghi. Cô ta là con gái của Phó thị trưởng, trước tận thế vẫn luôn sinh hoạt như Công chúa. Sau tận thế lại bởi vì cha mình không thức tỉnh dị năng, mặc dù giữ lấy tên tuổi Phó thị trưởng, nhưng hoàn cảnh ở căn cứ, không được xem trọng bao nhiêu. May mắn bản thân cô ta thức tỉnh dị năng hệ thủy, lúc Cố Quân Đình thi hành nhiệm vụ giải cứu người sống sót liền tranh thủ cùng tới.
Kỳ thật cô ta cũng là có tư tâm, hi vọng có thể lọt vào mắt xanh của Cố Quân Đình, trở thành con dâu của Cố gia, đến lúc đó một bước lên trời, trở thành nhân trung long phượng.
"Cố đại ca đâu, tôi có việc tìm anh ấy." Chu Thanh Nhã hỏi.
"Thiếu tướng không có thời gian, có việc mau nói, nói xong rời đi." Cố Nhất thần sắc băng lãnh.
Đi lên chiến trường, người giết qua Zombie, trên thân đều có sát khí mà người thường không có.
Cố Nhất bất tri bất giác phóng thích uy áp.
Chu Thanh Nhã khí thế lập tức yếu đi, rũ thấp ánh mắt, ngập ngừng nói: "Tôi... Tôi muốn ở lại trợ giúp Cố đại ca... Tôi là dị năng giả hệ thủy... Tôi..."
"Không cần, nơi này của chúng tôi không thiếu dị năng hệ thủy."
Vân Lạc là hệ thủy, Tiểu Ngô thức tỉnh hệ thủy, Khương Hồng Hoa mang về từ sân bay cũng là hệ thủy. Hệ thủy của Vân Lạc còn có công năng thanh trừ virus T, bọn họ không cần thiết nuôi thêm một Chu Thanh Nhã chuyên quấn người.
"Để tôi gặp Cố đại ca, anh ấy nhất định sẽ giữ tôi lại." Chu Thanh Nhã cho tới bây giờ vẫn chưa từng cầu xin người khác, nhưng hiện tại cô ta tình nguyện buông xuống tự tôn.
"Thiếu tướng không có thời gian." Cố Nhất cự tuyệt
"Tôi có thể chờ, dù sao cũng có nhiều thời gian." Chu Thanh Nhã vội nói.
"Vậy cô cứ tự nhiên." Cố Nhất nhướng mày, trong lòng phiền não, đi về phía trước cửa sổ, trong tay cầm một khối tinh hạch hệ thổ tu luyện.
Chu Thanh Nhã đi vào ngồi xuống trước ghế salon, nhìn thấy hoa quả trên bàn như đang toả ra mùi thơm mê người, nhưng lại không có can đảm đưa tay đi lấy.
Trương Tiểu Cường trên thân buộc chiếc tạp dề màu hồng viền ren trong phòng bếp đi ra, thấy Chu Thanh Nhã, cười hắc hắc nói: "Chu tiểu thư, sao cô lại tới đây?"
Chu Thanh Nhã bởi vì không có người để ý tới, ngay tại lúc lúng túng không chịu được, vội nói: Tôi lo lắng mọi người thiếu nước, qua đây đem đến cho mọi người a!"
"Cám ơn cô Chu tiểu thư, chúng tôi bây giờ có dị năng giả hệ thuỷ, mà lại..." Trương Tiểu Cường không có tâm cơ, đang muốn nhắc đến Vân Lạc, bị Cố Nhất đang cầm tinh hạch tu luyện trừng cho một cái, đem lời hắn định nói ra kẹt lại trong họng.
"Mà lại cái gì?" Chu Thanh Nhã hỏi.
"Không có... Không có việc gì... Chu tiểu thư, tôi đi lấy hoa quả cho cô ăn." Trương Tiểu Trường dùng que tăm cắm nhanh một miếng dưa Hami đưa cho Chu Thanh Nhã, "Trái cây này rất ngọt, so với siêu thị bán còn ngon hơn, cô thử xem."
Sau khi mất điện, hoa quả bên trong siêu thị hoặc là hư thối, hoặc là thiếu nước khô quắt, có thể ăn được hoa quả tươi như này rất không dễ dàng. Chu Thanh Nhã nhận lấy ăn, quả nhiên so với hoa quả trước tận thế còn tốt hơn.
Nghĩ tới cô ta ở trong cao ốc oi bức khó chịu ăn mì ăn liền chống chọi, bọn họ lại ở bên trong nhà xe trải qua những ngày tốt lành, trong lòng rất là không cam lòng. Cô ta từ bỏ hoàn cảnh ưu việt ở trong căn cứ, cùng Cố Quân Đình đi làm nhiệm vụ, vì hắn mà làm đập chứa nước di động, hắn lại đối đãi với mình như vậy.
Chu Thanh Nhã không khỏi cảm thấy uỷ khuất, nhưng nghĩ đến có thể bám lên Cố Quân Đình gia thế tốt, lại tuấn tú, còn là Thiếu tướng sư trưởng cao cao tại thượng, một chút không cam lòng kia rất nhanh liền đè xuống.
Vân Lạc vừa muốn tiến vào phòng ngủ của mình, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, ngoái lại nhìn thì thấy Cố Quân Đình. Nhân tiện nói: "Chuẩn bị cho anh gian phòng ở bên kia."
Tầng hai tất cả có 4 phòng ngủ, trong đó hai phòng là chuẩn bị cho Vân Vũ Khôn vùng Vương Quốc Lương, còn lại một phòng tự nhiên thuộc về Cố Quân Đình.
"Tôi có việc tìm em." Cố Quân Đình nói.
"Mời nói." Vân Lạc ngăn ở trước cửa phòng của mình, cản không cho hắn đi vào.
"Thật sự là tiểu nha đầu không có lễ phép." Cố Quân Đình cười khổ.
Kỳ thật Vân Lạc thân thể cùng tuổi tác đều đã 22 tuổi, nhưng từ khi bước lên con đường tu chân, thân thể lại được nước linh tuyền cải tạo, cô đã trở nên xinh đẹp hơn so với lúc trước ba phần, dáng người nhanh nhẹn tinh tế, da trắng như tuyết, mắt to như ẩn chứa một hồ nước trong veo, người đối mặt cùng với cô có một loại cảm giác tâm đều muốn hoà tan đến nơi.
Cuối lối đi nhỏ, có hai cái ghế dựa vào tường, Cố Quân Đình để cô ngồi xuống, Vân Lạc nhẹ gật đầu, vuốt váy dài ngồi xuống.
"Em cho tôi ăn vật giống thạch như vậy, có thể nói rõ hơn một chút được không?" Cố Quân Đình đợi sau khi cô ngồi xuống, cũng ngồi xuống, một đôi chân thẳng tắp mặc quần lính đang vắt chéo, nghiên thân thể ngóng nhìn cô.
Cái cường giả bễ nghễ thiên hạ này, hiện tại lại có một cỗ khí độ vừa lười biếng vừa tuỳ ý, nhìn không có nghiêm khắc như vậy.
Chuyện liên quan tới Thạch Tuỷ, Vân Lạc không có ý định giấu Cố Quân Đình. Tăng lên thực lực tác chiếc của đội ngũ dưới trướng Cố Quân Đình, đối với cái đùi to cô ôm có chỗ tốt. Cô mặc dù không sợ sự tàn khốc của mạt thế, lại không thể không e ngại tên người ngoài hành tinh còn chưa xuất hiện. Lòng bàn tay vừa động, một hòn đá màu đen hình bầu dục có đường kính nửa thước xuất hiện.
Cố Quân Đình ánh mắt thâm trầm mấy phần, tiếp lấy viên đá màu đen trong tay Vân Lạc, nói: "Tôi đã gặp qua tảng đá loại này, Vân Lạc, em có phải muốn nói hòn đá màu đen này cùng với viên đá giống bảo thạch kia có liên quan đến nhau không?"
Không thể nào là công khai diện rộng, cô cùng Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương dùng một tuần lễ đem những thiên thạch màu đen này đều vơ vét sạch.
"Trận mưa sao băng cùng ngày với tận thế kia, ở khu vực toàn bộ kinh đô rơi xuống rất nhiều thiên thạch có màu đen như vậy." Cố Quân Đình con ngươi sâu thẳm, ánh mắt mang theo suy tư, "Tôi phát hiện được năng lượng trong viên đá màu đen không giống bình thường, nhưng mặc kệ là dùng phương pháp gì, kể cả máy cắt kim loại tiên tiến nhất cũng không thể bổ ra được."
"Thì ra anh đã sớm phát hiện được thiên thạch màu đen khác biệt."
Vân Lạc hơi kinh ngạc, kiếp trước truyền kỳ về Thạch Tuỷ xuất hiện ở năm thứ ba tận thế, nhưng là chính phủ cùng quân đội đã sớm biết, đại khái là sự kiện tuyệt mật, không thể tiết lộ thôi.
"Tôi lúc sau tận thế, dẫn người thu thập một chút hòn đá màu đen, đều chôn ở trong nhà bên căn cứ kinh đô. Lúc cưỡi máy bay trực thăng đi làm nhiệm vụ liền không có thời gian thu thập." Cố Quân Đình nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi dày, "Có thể nói cho tôi biết cách mở thiên thạch đen này được không?"
Hiện tại hắn đã xác định viên bảo thạch có thể tăng lên dị năng nằm ở bên trong thiên thạch màu đen này.
Vân Lạc không trả lời vấn đề này của hắn, hai mắt cong thành hình bán nguyệt, nhẹ nhàng cười: "Nhưng tôi có lợi ích gì?"
Cố Quân Đình nhìn qua cặp mắt phượng xinh đẹp này, một hồi lâu mới lấy lại được âm thanh của mình: "Tôi phân cho em một nửa."
"Anh thu thập thiên thạch màu đen sao?"
"Ừm, đương nhiên." Cố Quân Đình nói, trong lòng lại suy nghĩ, nếu như em muốn bản thân tôi, tôi cũng có thể dâng tặng, nhưng tôi không thể đem mình chém thành hai khúc, chỉ có thể đem mình toàn bộ tặng đi.
Chẳng qua những lời này sợ sẽ khiến cho giai nhân cảm thấy quá đường đột, hắn muốn thận trọng từng bước, từng chút từng chút xâm chiếm được trái tim của cô, cho đến khi đem toàn bộ đào đi, sau khi thuộc về hắn, không lo cô sẽ chạy trốn nữa.
"Anh có bao nhiêu thiên thạch màu đen như này?" Vân Lạc cho là trận làm ăn này mình chiếm được tiện nghi lớn, hoàn toàn không biết mình đang nhảy vào trong cái "Cạm bẫy ôn nhu" mà nam nhân này bày ra.
"Đại khái có bảy, tám trăm tấn." Cố Quân Đình cân nhắc một chút số lượng, kỳ thật hậu trạch Cố gia ở kinh đô đại khái chôn gấp 2, 3 lần cái bảy, tám trăm tấn như này. Đều là do bọn Cố Nhất thu thập được, hắn lúc ấy chỉ là nhìn qua mấy lần.
"Bút tích thật lớn." Vân Lạc cực kỳ kinh ngạc.
Cố Quân Đình có dự định lâu dài, thời điểm ngẫu nhiên gặp được thiên thạch đen, dùng tinh thần lực dò xét qua, phát hiện ra năng lượng tinh thuần ẩn ẩn lộ ra bên ngoài. Nhưng đã dùng hết tất cả phương pháp, lại không thể cắt ra được. Hắn để cho người thu thập một lượng lớn, chính là để dự phòng có một ngày phát huy được tác dụng.
Hắn không quan tâm đưa cho Vân Lạc một nửa, dù sao hắn thấy, cô gái này sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay mình. Cho cô đồ, cũng là của hắn, là một đôi vợ chồng thì của ai mà chẳng như nhau.
Vân Lạc làm sao biết được một bụng quỷ tâm tư của hắn, đem thần thức hoá thành một lưỡi dao sắc bén, chậm rãi cắt hòn đá màu đen trong lòng bàn tay ra, nửa phút trôi qua, xuất hiện một cái khe hở sâu khoảng 1 cm. Nói với Cố Quân Đình: "Anh trông thấy không! Phải dùng tinh thần lực mới cắt được."
"Tinh thần lực." Cố Quân Đình cười khẽ lên, "Trách không được tôi dùng hết mọi phương pháp, cũng không thể cắt được!"
"Mỗi một dị năng giả hoặc nhiều hoặc ít đều có tinh thần lực, chỉ là không được bằng dị năng giả hệ tinh thần thôi, nếu như dị năng giả bình thường dùng ba ngày mới cắt được khối thiên thạch đen lớn như này trên tay tôi, thì anh chỉ cần vài phút liền có thể làm được." Vân Lạc nghĩ đến mình có thể được hắn phân ra một nửa thiên thạch đen, liền không giữ lại mà giải thích cho hắn.
Vân Lạc đem thiên thạch đen bị cắt một đường đưa tới trong tay Cố Quân Đình, nói: "Anh thử một chút xem, cần dùng thời gian bao lâu để cắt một khối."
Cố Quân Đình là dị năng giả hệ tinh thần, so với thần thức của tu chân giả là cô không sai biệt lắm, chỉ là tinh thần lực của hắn tương đối bá đạo, cô thiên về nhu hoà. Tinh thần lực của hắn lực công kích cường đại, còn của cô giỏi về điều tra.
Tựa như Vân Lạc khi còn bé nhìn qua nghề mộc giằng co, tinh thần lực Cố Quân Đình từng chút một cắt lên thiên thạch đen, phấn đen từ lòng bàn tay của hắn rơi xuống trên thảm. Vân Lạc là người ưa sạch sẽ, đầu ngón tay bắn ra thuật làm sạch, đem bụi phấn quấn thành một quả cầu, hạ kính xe xuống ném ra bên ngoài. Đúng lúc nện trúng một con Zombie ở cách đó không xa, cái đầu kia "Ba!" một tiếng, bị nên thủng ra một cái động, Zombie ngã xuống.
Cố Quân Đình chỉ dùng 5 phút đồng hồ liền cắt xong một khối Thạch Tuỷ, một viên thạch trắng như tuyết tản ra năng lượng vô cùng tinh khiết hiện hữu trong lòng bàn tay, chỉ là ngửi thôi cũng có thể khiến tinh thần phấn chấn.
"Chính là thứ này, tôi gọi nó là Thạch Tuỷ." Vân Lạc nhìn qua viên bảo thạch trắng trong như tuyết, ở kiếp trước thời kỳ đầu, Thạch Tuỷ hẳn là thuộc về cao tầng trong căn cứ, đến tận ba năm sau mọi người mới biết được.
Cố Quân Đình cùng nhóm thuộc hạ của hắn chiếc lực cường đại như vậy, hẳn là không thể thoát khỏi liên quan đến Thạch Tuỷ.
Ai biết thế sự xoay vần, để cho mình chiếm được tiên cơ về bí mật của Thạch Tuỷ.
"Há miệng." Tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai Vân Lạc, ngước đôi mắt mông lung lên đối mắt với Cố Quân Đình.
Vân Lạc trừng mắt nhìn, đây là đang muốn cô thử độc sao?
Dám để cô làm người thử độc.
Thật sự là lòng người khó dò, uổng cho cô một mực đối tốt với bọn hắn như vậy, trên đường đi bao nhiêu lần cứu thuộc hạ của hắn, tặng linh dược cùng nước linh tuyền.
Vân Lạc có chút thương tâm, nhưng vẫn hé miệng.
Thiếu nữ môi đỏ như son kiều diễm ướt át, diễm lệ giống như hoa đào tháng ba.
Cố Quân Đình nhìn tới phát ngốc, nhẹ nhàng đem bảo thạch đưa đến trên môi thiếu nữ, đúng là không muốn thu hồi tay lại, lòng bàn tay chạm vào đôi môi ấm áp, một cảm giác tê dại liền chạy qua toàn thân, thân thể rung động, có một chút dễ chịu lại vừa khó chịu, vừa chua xót lại vừa vui sướng tràn ngập khắp toàn thân.
Cố Quân Đình nhịn không được hơi thở thô nặng thêm, vị trí nơi ngực nhảy lên bang bang, vị trí nào đó bên dưới nóng lên như thiêu thân lao vào lửa, thật không an phận.
Vân Lạc nâng cổ tay đẩy hắn ra, lấy khăn ra dùng sức chà sát môi. ai biết hắn đi nhà xí có rửa tay hay không, có bẩn hay không a!
"Tôi đã thử qua, không có độc, anh yên tâm đi." Vân Lạc đứng lên, muốn đi vào gian phòng của mình. Cô còn thiếu hai cái nhẫn không gian đó, vừa rồi lúc lên tầng, gặp phải Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương, hai người họ yêu cầu không gian trữ vật. Kỳ thật không phải là không muốn luyện chế cho họ, thực sự là phương pháp luyện khí chưa tốt, không dám đưa cho thân nhân của mình.
Ngay lúc chuẩn bị kéo cửa ra, nam nhân này liền tiến lên ôm cô từ sau lưng, từ trên vai truyền đến hormone giống đực thành thục. Âm điệu trầm thấp như đàn Cello vang lên bên tai: "Đồ ngốc, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đem thứ tốt nhất để lại cho em."
Vân Lạc sắc mặt ửng đỏ, trong lòng nhảy bum ba la bum, dùng cùi chỏ huých vào xương sườn của hắn.
"Đừng có mà nói bậy, tôi với anh trong sạch, đừng có mập mờ, để mọi người hiểu lầm."
Vân Lạc va một cú này, dùng tới linh lực, Cố Quân Đình ôm mỹ nhân trong ngực, tâm hồn dập dờn, sướng đến toàn thân thoải mái, đang muốn hôn lên vành tai nhỏ xinh đáng yêu kia, không kịp đề phòng cô nên bị huých cho lùi về phía sau mấy bước.
Vân Lạc thừa dịp hắn lùi lại liền tiến vào gian phòng của mình, khoá lại chốt cửa, không quá yên tâm, lại hạ phòng ngự trận trong phòng, phòng ngự trận lúc này có chút đặc biệt, ở chính giữa phòng mở ra một cái trận bàn, bốn phía thả tinh hạch, sau khi mở ra, đến một con kiến cũng không động đậy được, cửa phòng càng không phải là người bình thường có thể mở ra.
Tiến vào Thanh Mộc Linh Phủ, Vân Lạc mặt vẫn nóng như thiêu đốt. Đứng ở bức tường cao hơn 3m được xây làm bình phong ở cổng trước, quan sát nam nhân ngoài cửa, đã thấy hắn đứng ở ngoài cửa thêm vài phút đồng hồ, đột nhiên ngồi xuống trước cửa, hai chân khoanh lại, mắt nhắm ngồi tu luyện.
Hắn vậy mà ngăn ở trước cửa phòng cô để tu luyện!
Nam nhân dáng người đĩnh đạc hiện hữu trên bức tường xây làm bình phong ở cổng, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, khí thế khiếp người, tóc đen dày đặc, cứ ngồi như thế. Phong độ bất phàm nổi bật và ý vị khiến cho người ta khó lòng dời ánh mắt!
"Chủ nhân, chủ nhân!"
Cô bé nhỏ bằng bàn tay đứng ở dưới chân Vân Lạc kéo mép váy cô.
Từ khi Vân Tiểu Tiểu gây tai hoạ trộm linh dịch cho gà trống lớn ăn, suýt chút nữa bị Vân Lạc phạt, liền nghe lời hơn nhiều. Sợ Vân Lạc để cho bé rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Cô bé đã ngủ say mấy vạn năm, ở trong bóng tối vô biên gặp toàn giấc mộng cô độc, cũng không muốn tiếp tục phải sống như thế.
"Tiểu Tiểu, có chuyện gì sao?" Vân Lạc hỏi.
"Chủ nhân, em đã đem trứng gà trên thảo nguyên nhặt, sữa bò cùng sữa dê cũng đã vắt, ruộng lúa cùng lúa mạch cũng đều thu hoạch, những trái cây chín đều đã được hái xuống. Chủ nhân còn muốn dặn dò gì không, em sẽ làm luôn cho xong." Vân Tiểu Tiểu nhu thuận nói, bộ dạng đang chờ chủ nhân khích lệ.
Vân Lạc vỗ vỗ đầu nhỏ cô bé: "Ừm, làm tốt lắm."
Vân Tiểu Tiểu là khí linh không gian, làm những công việc này chỉ cần thoáng vận dụng ý niệm là hoàn thành, nhưng phần lấy lòng này, khiến cho Vân Lạc khó mà tức giận được với cô bé. Chỉ cần cô bé làm một khí linh chịu nghe lời, Vân Lạc không ngại cho cô bé những thứ tốt.
Từ nhà kho xuất ra một phần kem ly, ô mai, một phần Mac Donald, đưa cho Vân Tiểu Tiểu tham ăn.
Lại đi qua đem sản phẩm nông nghiệp Vân Tiểu Tiểu thu hoạch được cất vào nhà kho.
Hoàn thành những việc này, tiến vào Luyện Khí Thất, bắt đầu luyện chế nhẫn không gian cho Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Cố Quân Đình không cho phép cô đưa nhẫn lung tung cho nam nhân khác, trong lòng như có một dòng nước ấm, ngay sau đó lắc đầu, Cố Quân Đình có công việc cùng thân phận như vậy, há lại có thể để mình nhúng chàm.
Ổn định lại tâm thần, luyện chế không gian trữ vật, sau một tiếng, trong tay nâng hai chiếc nhẫn tinh xảo đi ra khỏi Luyện Khí Thất.
---------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro