Chương 45: Kế hoạch rút lui
"Anh không nghĩ gửi tin trả lời cao ốc điện tín, chủ trì công việc rút lui sao?" Vân Lạc hỏi.
"Tôi cảm thấy chiếc nhà xe này rất tốt, dự định trưng dụng." Cố Quân Đình thanh âm nhàn nhạt, giữa lông mày lại mang theo ý cười. "Tôi dự định ở bên trong nhà xe thành lập bộ chỉ huy tạm thời, chủ trì người sống sót trong thành phố kế hoạch rút lui."
"Trưng dụng nhà xe của tôi?" Vân Lạc nhíu mày.
"Em có phải là không bỏ được không?" Cố Quân Đình cười khẽ nói: "Tôi có thể trả cho em tinh hạch."
Vân Lạc lắc đầu, nói: "Tôi đồng ý cho anh trưng dụng nhà xe, nhưng tầng hai là của tôi, không có sự cho phép của tôi ai cũng không thể đi lên."
Kỳ thật tầng hai diện tích rất rộng rãi, có mất cái phòng ngủ đó!
"Có thể, chẳng qua đưa cho tôi một gian phòng ngủ trên tầng hai."
"Được." Vân Lạc đồng ý, ưu nhã đi vào trước quầy bar, từ trong không gian xuất ra một bình rượu đỏ của Pháp, dùng ly thuỷ tinh đế cao rót một chén chậm rãi uống.
Cô bây giờ một thân váy dài trắng, tóc dài tới eo, nhìn phảng phất như một tinh linh đến từ dị giới, tại nơi tận thế tràn đầy dơ dáy bẩn thỉu cùng mùi hôi thế nhưng lại có một vòng thánh khiết hương vị sạch sẽ như vậy.
Cố Quân Đình ánh mắt sáng rực nhìn qua Vân Lạc, rót cho mình một ly rượu nho, uống một hớp: "Ngày mai liền thông báo ra ngoài rút lui, em có ý nghĩ gì không?"
Vân Lạc lại mở một chén Brandy ra, nói: "Hơn 50 vạn người đồng thời xuyên qua tầng tầng lớp lớp Zombie vây quanh, như là miếng sủi cảo bị bao vây, tôi có thể tưởng tượng ra tràng cảnh núi thây biển máu thời điểm rút lui."
Sâu trong đáy mắt Cố Quân Đình tụ lại sầu lo: "Rút lui phải nhanh một chút, bên sân vận động kia từ ba ngày trước đã cạn lương thực."
Có một điều hắn không nói, đã phát hiện thảm kịch có người ăn thịt đồng loại.
50 vạn người, gần như là một thành thị cỡ trung, ăn uống là một vấn đề rất lớn, nếu như không nhanh chóng rút lui, không cần chờ cho Zombie ăn, liền sớm chết đói.
Thật ra hắn không nói, Vân Lạc cũng sớm phát hiện việc ăn thịt người từ mấy ngày trước.
"Có thể tưởng tượng." Vân Lạc nói.
"Tôi liên hệ bên sân vận động cùng hai cứ điểm có người sống sót khác, hẹn xong tại buổi sáng ngày mai rút lui."
Hơn 50 vạn người đi! Xuyên qua bầy Zombie không dưới ngàn vạn, anh cảm thấy có bao nhiêu phần thắng?" Vân Lạc tử lượng không tốt, uống một chén hai má liền đỏ ửng, thần thái mị hoặc liên tục xuất hiện.
Cố Quân Đình thấy trong lồng ngực nhảy lên bang bang, duỗi ngón tay ra sờ soạng trên gương mặt Vân Lạc, bị cái ly đế cao trong tay Vân Lạc chặn lại, chất lỏng màu đỏ tràn trên ngón tay của hắn. Cố Quân Đình mút mút chất lỏng trên ngón tay, phảng phất giống như ăn được mỹ vị. Mắt đen lướt qua một vệt hào quang, nói: "Đêm nay nửa đêm, tôi sẽ đem hơn một vạn người trong cao ốc điện tín chuyển dời đến trên đường cao tốc, lại tự mình dẫn đầu đại đội Mãnh Hổ trở về sân vận động hiệp trợ quân đội lớn bên kia rút lui."
"Có kế hoạch rút lui hoàn chỉnh chưa?" Trong suy nghĩ của Vân Lạc, cô chỉ muốn mang đi dị năng giả cùng người nhà của bọn họ, không phải là không muốn cứu việc người bình thường, nhưng nếu dùng mạng của dị năng giả để đổi lấy mạng sống cho người bình thường, liền mất đi ý nghĩa. Tận thế không cần những kẻ hèn nhát, coi như có thể cứu được bọn họ nhất thời, cũng không cứu được bọn họ một đời, thế giới này không thể biến trở về bộ dáng như cũ được nữa, về sau sẽ càng nguy hiểm, còn có thể trông cậy vào cường giả như ô dù có thể bảo hộ bọn họ một đời sao?
Cố Quân Đình trầm ngâm, nói: "Sân vận động cùng hai cái cứ điểm khác, đều đem dị năng giả cùng người nhà của bọn họ quy tụ đến một chỗ, đến lúc đó đem nhân viên nghiên cứu khoa học có bản lĩnh cùng dị năng giả rút lui trước một bước."
Rút lui càng sớm thì cơ hội sống sót càng cao, đây là điều mà ai cũng biết.
"Nhân viên nghiên cứu khoa học có bản lĩnh tại thời điểm xuất hiện dấu hiệu của tận thế, liền được đón vào khu vực an toàn! Còn sót lại nhưng người kia có thể nói là có cũng được mà không có cũng không sao. không phải là quan trọng nhất!" Vân Lạc mỉm cười nói.
"Mặc kệ như thể nào, tôi muốn cố gắng kết thúc tốt nhất, để càng nhiều người sốt càng tốt." Cố Quân Đình thở dài nói.
"Vậy còn anh thì sao?" Vân Lạc chăm chú nhìn hắn, "Nếu như anh bị bầy Zombie bao như sủi cảo, đã nghĩ đến làm sao rời đi chưa?"
Vân Lạc không quá đồng ý với cách làm của Cố Quân Đình, nghĩ cách cứu viện những người bình thường không có ý nghĩa, dưới cái nhìn của cô là một hành vi rất ngu ngốc.
Trận tận thế này là thiên đạo đối với nhân loại sàng lọc, khôn sống mống chết, chỉ có người dũng cảm mới có tư cách sống sót! Đương nhiên, nếu như Vân Lạc nói như vậy, lấy sự giác ngộ của Cố Quân Đình có thể cho rằng cô máu lạnh hay không cũng khó nói?
Hiện tại mới là bắt đầu tận thế, nhân tính cùng đạo đức cơ bản vẫn còn, chỉ cần qua mấy tháng, vì một chút đồ ăn có thể không tiếc giết chết người thân ở khắp nơi đều có thể nhìn thấy, nhóm thánh phụ thánh mẫu mới dần dần lạnh lùng lên.
"Tôi có thể sống sót." Cố Quân Đình nói.
"Hi vọng vậy!" Vân Lạc đương nhiên tin tưởng hắn có thể sống sót, nhưng những thuộc hạ kia của hắn có thể không may mắn như vậy. Cô nhớ kỹ kiếp trước, Cố Quân Đình dẫn đầu không đến 2 vạn người rút lui từ quảng trường đến căn cứ, không có Trương Đại Vĩ, Lão A, không có Trương Tiểu Cường, Cố Nhị, Cố Tam đám người này...
Tận thế mới bắt đầu, có rất nhiều người vô tư đi cứu người, kết quả ngay cả mình cùng người nhà đều đưa vào.
"Động, thực vật biến dị cụ thể là lúc nào?" Cố Quân Đình đột nhiên hỏi.
Cố Nhất, Cố Thất, Lão A, Trương Đại Vĩ mấy người cũng biết động thực vật biến dị một lượng lớn, cảm thấy có chút kinh dị, nhưng Zombie đều xuất hiện. Còn có người bò sát, Licker, lượng lớn quái vật trong sở nghiên cứu...
Như vậy thì động, thực vật biến dị cũng không phải là không được.
"Cố thiếu tướng, anh tin lời của tôi sao?" Vân Lạc hai con ngươi nhìn thẳng vào Cố Quân Đình, mình bịa chuyện có thể dự báo, đối với hắn mà nói có bao nhiêu độ tin cậy đâu?
"Tôi tin." Cố Quân Đình thận trọng gật đầu.
"Ngày 11 tháng 8 ban đêm, cũng chính là tối ngày mai, nước mưa màu đen mang theo một lượng lớn năng lượng virus T tuyệt đối có thể khiến động, thực vật trong một ngày hoàn thành tiến hoá. Sau một đêm, thành thị trở thành rừng rậm, ven đường tràn đầy cổ thụ chọc trời. Hoa ăn thịt người, cây ăn thịt người ở khắp mọi nơi, ngay cả một gốc cỏ không đáng chú ý cũng có khả năng hút khô máu người."
"Đây là em dự báo được?" Cố Quân Đình sắc mặt nghiêm túc lên.
"Là tình cảnh tôi nhìn thấy trong mơ, tôi dự báo nguy hiểm không phải là tất cả mọi mặt, cũng có rất nhiều điều không có cách nào dự báo, nhưng hình ảnh nhìn thấy trong mộng liền có khả năng tái hiện lại thế giới hiện thực. Tôi đã nghiệm chứng qua, sau đó phát sinh thật." Vân Lạc nói như vậy, là kiếm cớ cho việc không thể dự báo sau này, liền nói chưa gặp qua trong mơ là được, dù sao trong mạt thế rất nhiều chuyện đều đủ mơ hồ.
"Em làm sao chắc chắc là trời tối ngày mai?" Cố Quân Đình hỏi.
"Bởi vì trong mơ xuất hiện thời gian bên trên đồng hồ." Vân Lạc tiếp tục bịa chuyện, thần sắc lại một mảnh thản nhiên.
Chuyện sống lại này dù là đối với người thân cận nhất cũng không thể nói.
Nhắc nhở hắn, nói: "Nếu như anh muốn đem người sống sót trong cao ốc điện tín rút lui trước một bước, hiện tại nên hành động."
Đích thật là nên hành động, trong cao ốc điện tín có hơn 1 vạn người, chỉ là xe buýt liền cần hơn một ngàn chiếc. Tại nơi mà rất nhiều Zombie tụ tập thì muốn tìm một cỗ xe không phải dễ dàng như vậy.
Lão A tới, đổ đầy một chén Brandy uống xong, chưa đã thèm chép miệng một cái: "Không bằng Mao Đài." Lại rót một chén ngửa cổ uống sạch, nói: "Nhiệm vụ rút lui người sống sót trong cao ốc điện tín giao cho tôi đi!"
Cố Quân Đình gật đầu nói: "Ba ngày trước tôi đã cho người sưu tập một trăm chiếc xe buýt, dừng ở đường phố sau cao ốc điện tín, năm mươi chiếc cậu mang đến để di chuyển người sống sót trong cao ốc, năm mươi chiếc khác tôi sẽ đưa đến sân vận động."
"Năm mươi chiếc xe buýt chen một chút chỉ có thể cất vào chừng một ngàn người." Vân Lạc nói.
"Để dị năng giả cùng thân nhân của bọn họ lên xe, còn lại chỉ có thể đi bộ." Cố Quân Lạc rất bất đắc dĩ nói, nhìn Vân Lạc, "Em cùng anh họ mình và Vương Quốc Lương đi trước một bước đến đường cao tốc chờ tôi!"
"Cố thiếu tướng, tôi không phải thuộc hạ của anh, mong anh đừng vượt quyền." Thanh âm Vân Lạc lạnh lùng, một hơi đem Brandy bên trong cái ly đế cao uống hết.
Cố Quân Đình nhìn thẳng sang, không nói gì.
"Tôi đi chấp hành nhiệm vụ cao ốc điện tín." Lão A nhíu nhíu lông mày, "Chỉ là Zombie quá nhiều, muốn không xuất hiện thương vong là không thể nào."
Vân Lạc nhìn qua Lão A kiên nghị quả cảm, con mắt lấp loé, dắt lấy tay hắn đi về hướng cầu thang.
Cố Quân Đình mắt nhìn thấy hai người đi lên tầng hai, ánh mắt thâm thuý, nhưng lại không nói gì.
Các chiến sĩ lại được một phen toát mồ hôi, thầm nghĩ đây là muốn mang mũ xanh cho Thiếu tướng sao?
Bên trên hành lang tầng hai, Vân Lạc từ trong không gian xuất ra viên Thạch Tuỷ lớn như một quả trứng gà, nói: "Thứ này có thể giúp anh mau chóng thăng cấp dị năng."
Lão A mở to hai mắt, nhìn qua vật óng ánh như bảo thạch này, lắp bắp: "Cái này... Cái này..."
"Há miệng ra." Vân Lạc nói.
Sau khi Lão A há miệng, thấy Vân Lạc cầm "Thạch" nhấc nhẹ cánh tay, bên trong miệng liền có một dòng chất lỏng thanh trượt, ngay sau đó năng lượng bàng bạc tụ tập quanh thân. Lão A biết hiện tượng này là gì, liền ngồi xuống khoanh chân tĩnh toạ ngay trong lối đi nhỏ. Hắn là truyền nhân cổ võ, có một bộ thổ nạp tâm pháp rất cao thâm, dùng để luyện tập dị năng là tuyệt diệu nhất.
Những thuộc hạ này của Cố Quân Đình đều không tệ, cô không muốn bất kỳ ai trong số họ phải chết trong trận rút lui này. Không muốn quấy rầy hắn tu luyện, vừa mới quay người, Cố Quân Đình từ phía đối diện đi lên.
"Em cho cậu ta ăn cái gì?" Cố Quân Đình ánh mắt ân cần chiếu vào Lão A đang ngồi xếp bằng trên đất.
"Anh có muốn thử không?" Vân Lạc nhíu mày, thấy hắn gật đầu, từ không gian xuất ra một viên Thạch Tuỷ lớn như quả táo, "Há miệng!"
Cố Quân Đình không quan tâm cô cho có phải là thuốc độc hay thuốc mê, thâm chí là xuân dược thường gặp trong tiểu thuyết tình cảm, nghe được liền hé miệng, thấy Vân Lạc ném vào trog miệng hắn một đồ vật trơn trượt, theo bản năng nuốt xuống. Cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn, ánh mắt loé sáng trong chốc lát lại trở nên thâm trầm, nhưng là đại dương sâu thẳm.
Một tiếng sau, Lão A thần thái sáng láng đứng lên, Cố Quân Đình phát hiện hắn từ cấp 1 tiến vào cấp 2 trung kỳ.
Vân Lạc từ không gian lại xuất ra mười mấy bình linh tuyền, một bình Bổ Linh Đan, một bình Luyện Khí Đan, một bình Bồi Nguyên Đan, một bình Cố Bản Đan: "Trên bình có hướng dẫn sử dụng và cách dùng, anh nhìn xem mà dùng!"
Nhiều linh đan như vậy cùng với nước linh tuyền không hoàn toàn là cho hắn, cũng là cho những thuộc hạ kia của hắn.
"Cám ơn em, em gái Vân Lạc." Lão A đem tất cả đều thu vào nhẫn không gian. Tiếng cám ơn này của hắn, không chỉ là đối với nước linh tuyền cùng linh đan, mà còn là đối với việc hắn thăng cấp.
"Lưu đại ca, tôi không muốn nói phải đường hoàng, cái gì mà bảo vệ quốc gia đều là hư vô, hiện tại đã không còn quốc gia, nhà của anh cũng quan trọng hơn so với nhà của những người xa lạ, mạng của anh thuộc về đồng đội, mà không phải là người ngoài không quen không biết, những người không có cách nào tâm tình thổ lộ." Vân Lạc ánh mắt mang theo nghiêm túc cùng chăm chú, "Lưu đại ca, ý của tôi, anh hiểu rồi chứ?"
Lão A nhìn Cố Quân Đình một chút, thấy hắn không có dị nghị, liền trả lời Vân Lạc: "Hiểu."
Vân Lạc nghe hắn nói như vậy liền yên lòng, tận thế đã không còn quốc gia, còn muốn vì những người tham sống sợ chết đợi cứu viện binh đánh đổi mạng sống sao, dưới cái nhìn của cô quả thực là thèm đòn.
Kỳ thật nếu như có khả năng, Vân Lạc chỉ muốn mang một bộ phận cường giả rời đi, những tên hèn nhát đem tính mạng phó thác ở trên thân người khác thì thôi.
Đi sở nghiên cứu một chuyến, Lão A dẫn đầu tiểu đội thứ nhất tử thương thảm trọng, cũng may bên trong cao ốc điện tín còn có quân đội cùng dân chúng có dị năng cho hắn chỉ huy. Trương Đại Vĩ là phó đội trưởng của tiểu đội thứ nhất, đi theo sau lưng Lão A xuống xe.
"Anh xác định muốn để Trương Đại Vĩ đi theo, hắn là người bình thường." Vân Lạc hỏi Cố Quân Đình.
"Yên tâm đi, Trương Đại Vĩ bắn súng độ chuẩn xác có thể nói là vô địch, chỉ cần không có gặp được Zombie đặc thù, thì sẽ không có vấn đề gì. Em chuẩn bị những thứ kia, cũng sẽ không để hắn biến thành Zombie."
Cố Quân Đình trả lời xong vấn đề của Vân Lạc, quay người nói với Hoàng Phủ Vị Lai: "Đợi lát nữa cậu mang ông cùng rút lui với những người sống sót trong cao ốc điện tín đi!"
Đúng lúc này, cửa cao ốc điện tín mở ra, bên trong lao ra một nữ nhân đeo túi trên lưng, đi vào bên cạnh nhà xe, dùng sức đập cửa xe, lại là Chu Thanh Nhã.
-------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro