Chương 44: Lễ Vật
"Để tôi chứa, tôi cũng có nhẫn không gian." Trương Tiểu Cường vỗ ngực cam đoan, vung tay lên, đem đồ ăn chất chồng ở trên thảm thu vào nhẫn không gian.
"Trương Tiểu Cường, cậu thức tỉnh dị năng không gian khi nào vậy?" Lão A ngạc nhiên.
"Là không gian, nhưng không phải dị năng." Trương Tiểu Cường dương dương đắc ý, "Là chị tôi cho nhẫn không gian đó, còn có thể nhận chủ, không những thế còn giữ tươi được a!"
Thời điểm nấu cơm, hắn cho vào trong không gian một chén nước nóng, sau một tiếng lấy ra nhiệt độ vẫn không giảm.
Cố Quân Đình nhìn qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trương Tiểu Cường, trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa vô danh. Ánh mắt lăng lăng biểu tình ra một chút hung ác, cái nữ nhân đáng ghét này yêu thích tặng nhẫn cho nam nhân sao? Đưa một cái chưa đủ, còn đưa hai cái? Không biết vật như chiếc nhẫn đó không thể tùy tiện đưa sao?
Trương Tiểu Cường bị ánh mắt của thiếu tướng nhà mình nhìn đến sợ hãi trong lòng, chẳng qua hắn sẽ không cúi đầu trước cái ác, chăm chú nắm lấy chiếc nhẫn, sợ sẽ bị thiếu tướng cướp đi.
Vân Lạc thấy đau đầu, không phải là một cái phá giới chỉ có mấy mét vuông thôi sao? Bày ra bộ dạng tranh đoạt bánh kẹo cho ai nhìn, đem ba chiếc nhẫn còn sót lại trong túi áo ném lên bàn. Nói: "Còn ba cái, các anh nhìn xem mà dùng!"
Xoạt!!
Bóng người thật nhanh lao đến cái bàn, Lão A, Trương Đại Vĩ, Cố Nhất, Cố Nhị,... Cố Thất, Triệu Quý Quân...
"Đều để xuống cho tôi." Cố Quân Đình gào to một tiếng, tất cả mọi người ỉu xìu, mặc dù không cam lòng, lại cũng chỉ biết thối lui. Cố Quân Đình đem mấy chiếc nhẫn thu lại, này ba cái, ha ha, một mạch cất vào hầu bao.
"Này, anh quá tồi, mau giao ra đây, đừng có nuốt một mình." Vân Lạc nói.
"Được, đưa tay ra, tôi trả lại em." Cố Quân Đình nói.
Vân Lạc không nghi ngờ gì, đưa tay phải ra.
Cố Quân Đình nhìn qua bàn tay trắng nhỏ, cổ họng khô khan, rất muốn, rất muốn cắn một cái xem tư vị ra sao?
Vân Lạc thấy hắn không lên tiếng, có chút giận, nói: "Anh chỉ có thể giữ lại một cái."
Một giây sau, Cố Quân Đình duỗi tay ra nâng bàn tay nhỏ bé của Vân Lạc lên, vết chai từ lòng bàn tay chậm rãi ma sát bên trên bàn tay trắng như tuyết.
Trước mặt nhiều người như vậy phi lễ cô, Vân Lạc mặt nóng bừng, thấp giọng nói: "Anh mau buông tay ra!"
Cố Quân Đình thả vào lòng bàn tay cô hai chiếc nhẫn, nói nhỏ bên tai cô: "Đừng đem không gian luyện chế thành kiểu dáng chiếc nhẫn nữa."
Vân Lạc ngẩn người, lập tức ném một cái lườm qua, mắt phượng trong veo làm trong lòng Cố Quân Đình như có con hươu chạy loạn.
Vân Lạc đem hai chiếc nhẫn bỏ lên bàn, nói: "Đầu tiên nói trước, bên trong không gian chỉ rộng có 5m vuông, nếu đã chọn, đến khi ta luyện ra 10m vuông và 50m vuông thì không cho đổi nữa."
Đám người vốn còn nhiệt tình bị câu nói của Vân Lạc đánh gãy, đúng vậy a, còn có 50m vuông không gian đang chờ lấy, ai quan tâm 5m vuông chứ. Đám người bị hành vi kiến thức hạn hẹp của mình mà xấu hổ.
Hai chiếc nhẫn cuối cùng được Cố Nhất và Cố Thất chia, thịt muỗi cũng là thịt, dựa vào quan hệ của thiếu tướng cùng em gái Vân Lạc, về sau bọn hắn lại đưa tay muốn nhẫn không gian 50, 100m vuông, Vân Lạc còn có thể không cho sao?
Cố Quân Đình cắt rách đầu ngón tay, đem giọt máu nhỏ trên mặt nhẫn, đeo tại ngón áp út tay trái, cảm giác rất thích hợp, ý niệm khẽ nhúc nhích, đem balo đặt ở nơi hẻo lánh thu vào không gian.
Cố Nhất, Cố Thất cũng học bộ dáng hắn đem chiếc nhẫn nhỏ máu nhận chủ, thu balo vào.
Vân Lạc lại từ không gian xuất ra một chút đồ ăn, để mấy người có không gian đi đưa cho những người sống sót bên trong cao ốc điện tín.
Cố Quân Đình đi đến trước mặt Hoàng Phủ giáo sư ở ghế sau hỏi chuyện của đâm quái vật trong sở nghiên cứu. Mặc dù rất nhiều chuyện hắn đều biết đến, lại biết được hiện tại rất nhiều quốc gia đều đang nghiên cứu vũ khí sinh hóa, chỉ là không được tới khi Địa Cầu đem virus T tiết lộ, thì người ngoài hành tinh đã đem tai nạn này đưa đến Địa Cầu.
"Từ khi tận thế giáng xuống, tôi vẫn đang nghiên cứu một số vắc xin, cho đến hôm qua mới nghiên cứu chế tạo thành công." Hoàng Phủ giáo sư đem balo mở ra, từ bên trong lấy ra một cái rương nhỏ, bên trong có bảy cái ống tiêm chứa chất lỏng màu xanh lam.
"Vì sao lại gọi là một số vắc xin." Cố Quân Đình hỏi.
"Bởi vì nó chỉ có hiệu quả với cấp 0 cùng cấp 1, bị Zombie cấp 2 trở lên cào trúng hoặc cắn bị thương thì vẫn không có cách nào giải độc." Hoàng Phủ giáo sư thần sắc nhụt chí, "Chẳng qua đây là đối với người bình thường đẳng cấp thấp nhất mà thôi, trong cơ thể dị năng giả tự mang kháng thể, có thể chống cự được virus cùng cấp và virus thấp cấp hơn."
Trên mặt Cố Quân Đình lộ ra một nụ cười giễu cợt, đem rương nhỏ đắp lên, nói: "Những cái này ông giữ đi!"
Sau tận thế xuất hiện đủ loại dị năng giả, dị năng hệ trị liệu xuất hiện mang đến tin mừng cho nhân loại, loại thuốc giải độc cấp thấp này liền thành gân gà, giữ thì không có nhiều lợi ích, mà bỏ thì lại tiếc.
Vân Lạc bưng trà đi tới, dọn xong bát trà, lần lượt châm trà. Ngồi ở trước mặt Hoàng Phủ giáo sư, nói: "Thế giới hiện tại không giống như trước, cũng không thể quay về như trước, giáo sư dùng khoa học tạo phúc cho nhân loại, nếu lại theo đường xưa lối cũ thì sớm muộn cũng sẽ tiến vào ngõ cụt."
Ánh mắt Hoàng Phủ giáo sư sáng lên, hắn đối với tiểu nha đầu có dị năng hệ trị liệu này rất bội phục, không dám có tâm tư xem nhẹ. Nói: "Rửa tai lắng nghe."
"Thế giới sau này mãi mãi cũng là cái dạng này, virus T ở khắp mọi nơi trong không khí, muốn tiêu trừ là không thể nào, vậy tại sao không bắt đầu từ thân thể nhân loại?"
Trong đầu Hoàng Phủ giáo sư phảng phất trôi nổi mấy đoàn Hoả diễm, muốn bắt nhưng lại không bắt được.
Vân Lạc thấy ánh mắt mê mang của hắn, nói: "Giáo sư không ngại lấy cải thiện thể chất nhân loại làm tiền đề để xuống tay chứ, để cho dị năng giả hoặc là người bình thường mạnh đến mức virus cũng không thể làm gì, làm cho nhân loại thích ứng với thời đại này."
Giống như bộ phi thuyền của người ngoài hành tinh, có thể sinh tồn trong hoàn cảnh tràn đầy virus T. Kiếp trước Vân Lạc ở trong căn cứ biết được một ít nhà khoa học đi đường vòng, mới mở miệng nhắc nhở.
Hoàng Phủ giáo sư như được mở ra một cánh cửa tri thức mới, đôi mắt sáng rực lên.
"Chẳng qua mong giáo sư đừng dùng người sống làm thí nghiệm, trừ phi có người tự nguyện." Vân Lạc nói.
"Đó là đương nhiên, ta lấy tôn nghiêm của một nhà khoa học ra cam đoan." Hoàng Phủ giáo sư thần sắc nghiêm túc lên. Nói đến vô cùng thành khẩn.
Vân Lạc muốn nói tôn nghiêm nhà khoa học cam đoan không là cái gì, cuối cùng lại không có nói ra. Kiếp trước tại giai đoạn cuối Hoàng Phủ giáo sư mặc dù cũng dùng người sống làm thí nghiệm, nhưng đều là bọn tội phạm tội ác tày trời. So sánh một chút với những nhà khoa học bại hoại táng tận lương tâm dùng phụ nữ mang thai, người già, trẻ nhỏ, thậm trí là dị năng giả làm thí nghiệm, Hoàng Phủ giáo sư đã tốt hơn nhiều rồi.
Vân Lạc nói đến có chút khát nước, lúc trở lại uống trà, lại không thấy bát trà, trông thấy bên cạnh một đôi chân dài thẳng tắp đang đứng, lại nhìn lên trên, rõ ràng là Cố Quân Đình đang uống trà, mà trong tay hắn là bát trà cô đang dùng. Đây là một bộ bát trà Tùng Cúc Trúc Mai, bát trà cô dùng có khắc một cành mai nở rộ trong tuyết, mà hiện tại lại ở trên tay hắn.
Đây là uống nước bọt của cô sao?
Vân Lạc sắc mặt không tốt lắm, hung hăng nhìn hắn chằm chằm.
Tiểu nha đầu ánh mắt không đủ lực uy hiếp a! Đôi môi đỏ mọng kia hôn lên không biết là cảm giác gì. Cố Quân Đình thân thể nóng lên, tiến lên hai bước.
Các chiến sĩ ai vào chỗ nấy, nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ, tận thế đến đường cái ngoại trừ Zombie thì chính là thi thể đầy giòi bọ, mặc dù không thể nào nhìn nổi, lại không có mấy người dám đưa mắt nhìn đôi nam nữ trong xe kia. Đương nhiên, trừ mấy người dùng khoé mắt liếc trộm, ví dụ như dạng gan lớn Cố Thất, dạng khinh thường Cố Nhất, dạng không biết sống chết Hoàng Phủ Vị Lai.
Về phần Vân Vũ Khôn, sớm đã bị Vương Quốc Lương kéo đến phòng điều khiển uống cà phê rồi.
"Em cũng muốn uống sao?" Cố Quân Đình nhướn nhướn lông mày, thần sắc chững chạc đàng hoàng, đem bát trà còn thừa mấy ngụm đưa tới trước mặt Vân Lạc.
Vân Lạc tức giận đứng lên, muốn trở lại phòng ngủ trên tầng, Cố Quân Đình lại cản ở trước mặt cô. Vân Lạc nhìn hắn chằm chằm, dưới nụ cười khẽ của Cố Quân Đình, Cố Thất hít một ngụm khí lạnh, Thiếu tướng nhà hắn mà cũng biết cười a! Thì ra bộ mặt Thiếu tướng lâu ngày không vận động thần kinh cũng không bị co a!
"Cảm ơn, bộ bát trà này ta không cần nữa."
Đồ đạc của cô một khi bị người ngoài dùng, vậy cô tuyệt đối sẽ không chạm lại, dù là kiếp trước ở trong cuộc sống tận thế gian khổ cũng thế.
"Cám ơn lễ vật mà em tặng." Cố Quân Đình vung tay lên, đem trọn bộ bát trà thu vào trong chiếc nhẫn.
Cô mới không có tặng hắn lễ vật, mặt mũi nam nhân này cũng đủ dày a! Vân Lạc chán nản.
--------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro