Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Thiếu tướng phu nhân của chúng ta.

"Tôi biết đại khái đường bên trong sở nghiên cứu." Hoàng Phủ Vị Lai nói.

"Hoàng Phủ giáo sư làm việc ở sở nghiên cứu hơn nửa đời người, cậu hẳn là đã từng tới." Vân Lạc cười nói. Xuống tay giết Zombie lại không chậm trễ chút nào, khi đang nói chuyện có bốn con Zombie bị cô chặt đứt cổ, thi thể không đầu đổ xuống, đầu lâu giống như quả bóng da lăn loạn.

"Trước kia lúc chưa xuất ngoại tôi thường xuyên đến sở nghiên cứu." Hoàng Phủ Vị Lai bị nụ cười của cô làm cho hoa mắt, trong lòng ấm áp.

Cố Quân Đình phóng ra một lưỡi dao gió chém bay một đầu Zombie cấp 2, nói với Hoàng Phủ Vị Lai: "Cậu chỉ đường đi!"

Hoàng Phủ Vị Lai gật gật đầu, người thân duy nhất của hắn ở ngay tại toà cao ốc này, sao có thể không tận lực được. Một bên dùng lôi điện đánh Zombie, một bên thu tinh hạch, hắn hiện tại biết tinh hạch là đồ tốt, sao có thể từ bỏ.

Ngày ấy tận thế đến, sở nghiên cứu hẳn là đang tổ chức hoạt động, số lượng Zombie trong đại sảnh rất nhiều, nam nữ già trẻ đều có, toàn thân làn da thối rữa, tứ chi không được đầy đủ, vết bẩn khắp nơi, tản ra mùi hôi thối.

Trong lúc kịch chiến một con Zombie trẻ con khoảng bảy, tám tuổi mau lẹ như một con thỏ vồ một cái về phía ngực Trương Đại Vĩ, lưu lại một đạo huyết ấn, lập tức chạy đi, nếu không phải Lão A đụng Trương Đại Vĩ một chút, trái tim của hắn có khả năng bị con Zombie trẻ con kia móc đi.

Đây là một con Zombie thích ăn trái tim.

Lão A ném một đạo hoả diễm qua, Zombie trẻ con nhanh nhẹn né tránh. Hoả diễm đốt trúng liên tiếp hai con Zombie khác.

"Đứa bé kia là Zombie loại hình tốc độ."

Vân Lạc tay kết pháp quyết, đánh ra một loại thuỷ tiễn thuật, loại pháp thuật này lực công kích yếu kém, nhưng lại dày đặc, một loạt thuỷ tiễn thuận đánh tới, nó muốn tránh cũng không được, trên thân xuất hiện mười mấy cái lỗ nhỏ. Đứa bé Zombie kia có chút linh trí, sau khi bị thương liền ngồi lăn lộn trên mặt đất kêu ngao ngao khóc gào. Bị một lưỡi dao gió của Cố Quân Đình bổ qua chặt rơi đầu.

Đám người dùng mười phút đồng hồ giải quyết hết Zombie ở đại sảnh, cạy mở bên trong đầu tìm tinh hạch, đều giao đến tay Cố Quân Đình, để hắn phân phối.

Cố Quân Đình phân một bộ phận cho dị năng giả để bọn hắn khôi phục dị năng, thấy Vân Lạc trong tay cũng ôm lấy tinh hạch đưa tới, khua tay nói: "Em không phải thành viên của đại đội Mãnh Hổ, không cần giao nộp tinh hạch."

Vân Lạc quẫn, đây là phân biệt người ngoài sao?

Lại thấy ánh mắt Cố Quân Đình dời lên người Hoàng Phủ Vị Lai: "Cậu không giao lên tinh hạch sao?"

"Tôi không phải thành viên đội các anh." Hoàng Phủ Vị Lai lạnh mặt nói.

"Mục tiêu cần nghĩ cách cứu viện là ông của cậu, cậu cần phải trả thù lao." Cố Quân Đình thanh âm lạnh hơn, ánh mắt giống như một khối băng, nếu là thuộc hạ của hắn đã sớm phục tùng. Nhưng không Hoàng Phủ Vị Lai lông mày cũng không thèm nhíu lấy một cái.

"Các anh là con em quân nhân, bảo vệ bách tính là phải, dân chúng không phải cũng nộp các khoản thuế cho chính phủ, cung cấp nuôi dưỡng quân đội sao?" Hoàng Phủ Vị Lai phản bác.

"Nói rất đúng, hiện tại chính là để cậu nộp thuế đấy." Cố Quân Đình khoé môi nhấc lên nụ cười châm chọc, "Tận thế không cần nhân dân tệ."

Hoàng Phủ Vị Lai sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Quân Đình.

"Nếu như tôi đoán không lầm thì về sau tiền tệ thông dụng chính là tinh hạch." Vân Lạc hắng giọng, nhắc nhở hắn. Cố thiếu tướng thật là khí phách, cố ý để quân đội quốc gia phát triển thành lính đánh thuê tận thế a.

Hoàng Phủ Vị Lai vạn phần không muốn đem tinh hạch giao ra, lại bắt lấy một cái tinh hạch màu tím không thả: "Tôi có thể giữ lại hệ lôi không?"

Hắn là hệ Lôi, thuộc tính tinh hạch giống mình rất trân quý.

"Có thể." Cố Quân Đình nói: "Nhưng cậu bây giờ đã cấp 2, hấp thu tinh hạch cấp 1, chỉ sợ không có tác dụng gì."

"Cái này không cần anh quan tâm." Hoàng Phủ Vị Lai đem tinh hạch lôi hệ cất vào trong túi áo. "Góp gió thành bão, nếu như dùng mười mấy cái cấp 1 thăng cấp cũng không tệ."

"Chỉ sợ cần 100 cái tinh hạch cấp 1." Vân Lạc nói.

"Vậy thì gom đủ 100 cái tinh hạch cấp 1." Hoàng Phủ Vị Lai mỉm cười nói với Vân Lạc.

Cố Quân Đình không thích ánh mắt của hắn nhìn Vân Lạc, âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu coi Zombie hệ lôi như rau cải trắng sao, dễ đánh được như vậy?"

Hệ lôi rất thưa thớt, muốn đánh được cần vận may.

"Đợi đến khi về sau đại bộ phận Zombie thăng cấp, tinh hạch cấp 1 sẽ càng ngày càng thưa thớt." Vân Lạc đi vào đầu bậc thang, nghe được tiếng trào phúng lẫn nhau trên đại sảnh, không rõ đám nam nhân hiện tại đều bị làm sao, chẳng lẽ thời đại biến đổi, nam nhân vừa mạnh mẽ vừa bà tám.

Vân Lạc đang nghĩ ngợi, trông thấy một con nữ Zombie chỉ còn nửa bên mặt từ trên cầu thang lăn xuống, một phát túm được tóc Zombie, sau đó kéo mạnh một cái! Trực tiếp đem nó túm ngã xuống đất, Thiết Tuyến Đằng đâm vào lỗ tai của nó, đem tinh hạch trong đầu đưa vào không gian. Đây là một đầu Zombie hệ không gian. Tinh hạch đối với việc luyện chế nhẫn không gian có trợ giúp, hệ không gian tự nhiên cùng nhẫn chứa đồ do người làm ra có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, biết rõ nguyên lý không gian, lại động thủ luyện chế không gian liền trở nên dễ dàng.

Lão A phát ra một đốm lửa, hôm qua hắn vẫn là cấp 0, trải qua lịch luyện tại sân bay cùng với hấp thu tinh hạch, hiện tại đã vững vàng tiến vào cấp 1.

Hoả diễm của Lão A sượt qua người 1 con tiểu Zombie loại hình nhanh nhẹn trên cầu thang, rơi vào trên lan can chất liệu bằng gỗ, dẫn phát hoả hoạn, thế lửa cấp tốc lan tràn, thiêu huỷ tay vịn nửa tầng hành lang.

Tiểu Ngô khoảng cách gần, 1 dòng nước tưới qua. Khương Hồng Hoa cũng chạy tới phát ra dị năng hệ thuỷ dập lửa.

Đến khi Vân Lạc dẫn xuất nước trong không gian mới dập tắt được lửa.

Trương Đại Vĩ đấm ngực dậm chân: "Em gái Vân Lạc có nước có thể thanh trừ virus T a, phung phí của trời, quá lãng phí."

Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương không nói gì, bọn họ đoán được lúc nãy Vân Lạc phun ra là nước bình thường.

Cố Quân Đình cảm thấy là nên quán triệt hành vi đáng ghét của dị năng hệ hoả, thành sự không có bại sự có thừa: "Không có mệnh lệnh, dị năng giả hệ hoả không cho phép tham dự tác chiến."

Lão A ngượng ngùng đáp ứng: "Vâng."

"Chúng ta đi lầu trên, hay là đi lầu dưới." Vân Lạc hỏi.

Cố Thất, Cố Bát bọn người từ phía sân thượng đi xuống, trong hành lang còn chưa an toàn. Lấy tính cách Cố Quân Đình, hẳn là sẽ đi tiếp ứng bọn họ! Người xưa có câu 'Người làm việc lớn đều rất biết thu mua lòng người'.

Nào biết có tiếng chuông reo của bộ đàm trong túi áo Cố Quân Đình, sau khi hắn kết nối, truyền đến âm thanh của Cố Thất: "Thiếu chủ, chúng ta bị vây ở tầng 7, nơi này có quái vật rất đáng sợ, chúng ta đã mất mấy chiến sĩ rồi."

"Nói rõ vị trí của các cậu."

"Cầu thang phía đông tầng 7, cửa thứ 3."

"Các cậu cố chịu đựng, tôi lập tức tới ngay." Cố Quân Đình cấp tốc cúp máy bộ đàm, dẫn đầu bò lên cầu thang. Bọn họ hiện tại đang ở cầu thang phía tây, chẳng qua đều có thể lên được tầng 7."

Hoàng Phủ Vị Lai ngăn cản đường đi của Cố Quân Đình, nói: "Đi mật thất trước cứu ông tôi, làm nhà khoa học đỉnh cấp toàn cầu, mạng của ông tôi quan trọng hơn."

"Không được." Cố Quân Đình quả quyết cự tuyệt.

"Nghĩ cách cứu viện ông tôi là nhiệm vụ thượng cấp giao cho anh, thân là quân nhân phải lấy việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức." Hoàng Phủ Vị Lai tức giận lên, hai mắt bốc hoả nhìn thẳng Cố Quân Đình.

"Hoàng Phủ giáo sư có thể ở tận thế kiên trì hơn mười ngày không chết, cũng không vội nửa khắc( 15p) nhất thời. Mà huynh đệ của tôi đang ở tình cảnh vô cùng nguy hiểm."

Hơn hai mươi năm trước, Cố gia từ cô nhi viện cả nước tuyển chọn ra hơn mười cô nhi, trải qua những năm ở chung này, trên danh nghĩa là thuộc hạ của hắn, trên thực tế tình như huynh đệ, hắn không nguyện ý bất kỳ một người nào trong số họ có nguy hiểm tính mạng.

Vân Lạc có thể hiểu hắn, kiếp trước Cố Quân Đình chính là một mực giữ vững phần cố chấp kia, mới khiến cho người đi theo hắn khăng khăng một mực.

Hoàng Phủ Vị Lai thấy Cố Quân Đình bước lên cầu thang, nhanh chóng ngăn lại trước mặt của hắn, lớn tiếng nói: "Điều cho tôi một ít người, tôi đi tầng hầm cứu ông tôi. Mạng của thuộc hạ anh quan trọng, mạng của ông tôi đối với tôi mà nói cũng quan trọng như vậy."

Cố Nhất lên tiếng nói: "Thiếu chủ, tôi cùng hắn đi!"

"Cố Nhất, Lão A, các cậu mang tiểu đội 1 đi theo Hoàng Phủ Vị Lai đi tầng hầm." Cố Quân Đình ánh mắt sắc bén loé ra tựa như một con mãnh thú, "Ghi nhớ, không được cậy mạnh, gặp nguy hiểm lập tức liên hệ tôi. Tiểu đội 2 phân ra một bộ phận đạn dược cho tiểu đội 1."

Tiểu đội 2 quân nhân do Trương Đại Vĩ dẫn đầu, hắn lập tức nhanh chóng phân đạn dược tiếp tế cho tiểu đội 1.

Cố Nhất cùng Lão A đang muốn xoay người đi dẫn đội.

"Chờ một chút." Vân Lạc gọi hai người lại, đưa cho mỗi người mấy bình nước linh tuyền cùng với một bình ngọc chứa 10 viên Bổ Linh Đan. "Cho các anh."

Cố Nhất cùng Lão A trong lòng cảm kích, nói: "Cảm ơn!" Sau đó vác súng, phất phất tay với tiểu đội 1, nói: "Đi!"

Hoàng Phủ Vị Lai liếc mắt nhìn chằm chằm Vân Lạc, không nói gì, sải bước đi.

Vân Vũ Khôn nhìn qua các chiến sĩ được trang bị uy phong lẫm liệt, trong lòng ao ước, nói: "Cố thiếu tướng, có thể cho tôi một khẩu súng không?"

Trương Đại Vĩ ánh mắt sáng lên, tranh thủ thời gian nháy mắt với thiếu tướng nhà mình, cơ hội lấy lòng anh vợ đang ở ngay trước mặt, còn không mau nắm lấy.

Cố Quân Đình tiện tay rút khẩu súng bên eo ném qua.

Súng này nặng hơn 4kg, tăng thêm trọng lực ném đến, nếu không phải Vân Vũ Khôn là dị năng giả cấp 2, căn bản không đỡ nổi, súng cầm ở trong tay, có cảm giác như mơ, nói: "Cảm ơn!"

Nam nhân cả đời chỉ yêu thích ba thứ, xe, súng, nữ nhân, Vân Vũ Khôn không thích nữ nhân, chỉ thích súng với xe.

Zombie ở hành lang không nhiều, dám người rất nhanh leo lên tầng 7.

Cố Quân Đình xông lên phía trước đầu tiên, Vân Lạc đi theo phía sau hắn, thời điểm đến gần liền cảm giác được nguy hiểm, lòng bàn tay phải triệu hồi Thiết Tuyến Đằng, tay trái nắm bắt pháp quyết, chuẩn bị tuỳ thời xuất kích. Tim của cô đập có chút nhanh, lòng bàn tay đều ướt, đem thần thức phóng qua, lại bị vật kỳ quái ngăn trở, cô không thể không khẩn trương.

Cố Quân Đình cũng cảm giác được nguy hiểm, đưa tay làm thủ thế dừng lại với đám người đằng sau.

Đám người dừng bước lại.

Bỗng dưng một luồng khí tức âm lãnh phả vào mặt, một cái bóng màu đỏ sậm từ xa đến gần, từ trên vách tường lại chợt xuất hiện trên trần nhà, móng của nó phảng phất như có lực hút, dán lên trần nhà nhanh như đạn phóng qua, chỉ trong nháy mắt, một cái móng vuốt lớn đỏ lòm chụp xuống đầu Cố Quân Đình.

"Licker!"

Vân Lạc kêu một tiếng, không tiến lên mà ngược lại thụt lùi, Thiết Tuyến Đằng bắn ra, lại không phải đánh giết Licker, mà là quấn lên bên người Cố Quân Đình. Tay trái làm một phát quyết độn thổ, ở trước mặt mọi người dựng lên một tấm chắn kiên cố.

Licker là một loại tang thi biến dị rất đáng sợ, nó sẽ không đứng thẳng đi lại, nhưng lại có thể dựa vào tứ chi hữu lực cùng móng vuốt sắc bén treo ngược trên nóc nhà, tăng thêm lực bật siêu đẳng cùng tốc độ hành động thật nhanh, khiến cho súng đạn đều rất khó đánh trúng bọn nó.

Tai của bọn nó phi thường nhạy cảm, bắt giết hoàn toàn dựa vào thính giác, gió thổi cỏ lay, đi đường, chạy, thậm chí là hô hấp cùng tiếng tim đập cũng khó trốn thoát khỏi lỗ tai của nó.

Licker thích ăn não, bình thường nó sẽ mở ra miệng to như chậu máu đem toàn bộ đầu cùng tóc nuốt vào. Bởi vì ăn não nhiều, có một chút linh trí, mạnh hơn rất nhiều so với bò sát giả.

Vân Lạc ra hiệu đám người lui lại phía sau, lại lên tiếng nhắc nhở: "Bọn chúng không sợ súng đạn, người bình thường thối lui xuống tầng 6, dị năng giả ở lại, Trương Tiểu Cường cậu đầu tiên, không nên ở chỗ này gây sự. Anh họ, Vương đại ca, các anh không được đến gần Licker, chỉ cần công kích từ xa. Cố thiếu tướng, con mắt Licker đã thoái hoá, có một tầng vết chai dày đánh không thủng, anh chỉ cần tập trung đánh lỗ tai nó."

Cố Quân Đình gật gật đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn con quái vật trước mặt, gương mặt hư thối thỉnh thoảng còn chảy mủ, dơ bẩn, chất lỏng màu đỏ như máu.

Licker phát ra tiếng gào thét khát máu, chỉ một cái chớp mắt như vậy, thân thể hư thối khổng lồ mà mau lẹ, từ phía trên trần nhà bám lên trường, lại lao như viên đạn từ phía tường đến trần nhà trên đỉnh đầu mọi người. Trước ngực làn da thối rữa không nhìn thấy, bên trong có một nửa trái tim mục nát, làm người rùng mình, âm khí bức người.

Vân Lạc dùng thần thức ngăn trở nó tập kích đám người, Cố Quân Đình dùng tinh thần lực củng cố thần thức Vân Lạc. Tay vung ra một loạt dao gió đánh tới.

Trương Đại Vĩ không chịu đi, ghìm súng không ngừng bắn phá. Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương nhao nhao phát ra dị năng công kích.

"Lạc Lạc, em đi mau." Vân Vũ Khôn thấy sợi đằng của Vân Lạc quấn chặt lấy cổ Licker, trang bị trên đầu bị móng vuốt sắc bén của Licker cào ra một vệt, vết máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra.

Vân Lạc cắn môi dưới, mệnh lệnh cho Thiết Tuyến Đằng cuốn lấy, nếu làm cô hài lòng, sẽ ban thưởng tinh hạch, Thiết Tuyến Đằng liên tục run run, chỉ trong thời gian nháy mắt, đem Licker trói thành một cái bánh chưng lớn, chỉ chừa lại đầu lưỡi lớn không ngừng phun dịch đỏ, cả người cành lá lắc lư, trông yêu dị vô cùng.

"Công kích lỗ tai nó, nhanh!" Cố Quân Đình một bên hạ mệnh mệnh, một bên dùng tinh thần lực gia cố Licker người đầy sợi đằng. Hắn biết không vây khốn được Licker bao lâu, nhất định phải nhanh giết chết nó. Đưa tay đánh ra một lưỡi dao gió chém về phía cái lưỡi to của Licker, lưỡi kia cứng cỏi vô cùng, chỉ cắt ra được một vết rách. Bởi vậy chọc giận nó, thân thể bị Thiết Tuyến Đằng vây nhốt không ngừng giãy dụa. Vân Lạc liều mạng khống chế Thiết Tuyến Đằng, hai tay mài hỏng da, chảy ra máu.

Trương Đại Vĩ, Trương Tiểu Cường mang theo mười chiến sĩ tới, giúp Vân Lạc bắt lấy sợi đằng, khống chế hành động của Licker.

Băng truỳ, dao gió, kim nhận... Các loại dị năng nhao nhao đánh tới đầu Licker.

Cố Quân Đình dùng tinh thần lực xâm nhập vào đầu Licker, xoắn nát hết thảy vật chất có thể xoắn bên trong.

Licker không ngừng rú lên thảm thiết, cái đầu kia bị đánh thành quả hồng nát, thân thể đổ xuống.

Đám người lần đầu gặp được quái vật đáng sợ như vậy, so với ba con bò sát giả ở sân bay còn đáng sợ hơn.

Trương Đại Vĩ kiệt sức ngồi phịch xuống đất, nói: "Lại nhiều thêm mấy con quái vật dạng này, nhân loại còn hi vọng sống sao?"

"Yên tâm đi! Licker số lượng rất thưa thớt." Vân Lạc nói rồi thu hồi Thiết Tuyến Đằng, thấy nó mệt mỏi không còn hình dạng, từ không gian móc ra một viên tinh hạch ném qua, đã thấy dây leo mở ra cái miệng rộng, sâm bạch răng ma sát phát ra âm thanh lạc lạc, sau khi nuốt vào tinh hạch được ném qua, đong đưa mấy lần, dáng vẻ vẫn chưa thoả mãn.

Những ngày này họ đã thấy nhiều, ngược lại không có nhiều ngạc nhiên.

Thiết Tuyến Đằng ăn xong tinh hạch hệ tinh thần, bị Vân Lạc thu hồi.

"Licker kia là cấp mấy?" Cố Quân Đình hỏi Vân Lạc, vứt cho Cố Nhị một túi tinh hạch, để hắn phân phát cho dị năng giả hấp thu.

"Licker số lượng rất thưa thớt, chúng ta là trúng đại vận mới gặp được. Bởi vì khan hiếm, tôi không biết nhiều, không biết rõ cấp bậc của bọn chúng, chẳng qua mỗi một con Licker đều phi thường đáng sợ, nếu như không cần thiết, nhất định không được giao chiến chính diện với bọn chúng."

Cố Quân Đình gật nhẹ, lo lắng cho bọn người Cố Thất, không dám chậm trễ, đào ra tinh hạch của Licker, một bên dùng tinh thần lực dò đường, một bên dẫn đầu đi trong lối đi nhỏ. Quay đầu nhìn thoáng qua Vân Lạc, nói: "Đuổi theo."

Ách, vì sao luôn nhắm vào cô, nếu như muốn bảo hộ nữ tử ra ngoài, nơi này còn có Khương Hồng Hoa hệ thuỷ a!

"Phanh phanh --" hai tiếng kêu rên lần lượt truyền ra.

Đám người dừng bước lại, 50m phía trước ngoài hành lang, hai con Zombie hư thối khắp người, đầu có hai lỗ máu màu đen, còn có hai đại binh mặc đồ rằn ri trên vai khiêng súng máy thông dụng nước Mỹ bước ra từ một căn phòng.

Là Cố Thất, Cố Bát! Những người khác thì sao, đều hi sinh sao?

Cố Thất cùng Cố Bát cũng nhìn thấy thiếu tướng nhà mình, đưa tay chào hỏi, đang muốn tới, nhưng mà đúng vào lúc này, phía sau hai người xuất hiện một con Licker.

Cố Quân Đình sắc mặt đại biến, lớn tiếng nói: "Coi chừng!" Thân thể bỗng nhiên vọt tới.

Licker kia cực kì thông minh, phát giác được dáng vẻ đám nhân loại này cực kỳ nguy hiểm, miệng lớn mở ra, nhanh như chớp liền cắn đầu Cố Bát xuống, móng vuốt thật lớn chụp tới liền tóm lấy Cố Thất, nhanh chóng nhảy lên trần nhà, chợt ở trên vách tường nhún xuống một cái, bay ra thật xa.

Cố Quân Đình mắt thấy Cố Bát chết đi, nhịn xuống thương cảm mất đi huynh đệ, dùng tinh thần lực bắt Licker đang nhào về phía trước, lo lắng cho Cố Thất, chỉ dùng dao gió quét về phía nửa thân dưới của Licker. Chỉ là con Licker kia đao thương bất nhập, căn bản không đả thương được nó.

Vân Lạc ở xa liền quăng Thiết Tuyến Đằng tới, ngăn trở cái miệng rộng đang mở ra của Licker, cản cái miệng rộng muốn cắn về phía đầu Cố Thất.

Thái nhỏ đầu Licker! Vân Lạc dùng thức hải ra lệnh cho Thiết Tuyến Đằng. Làm tốt ta cho ngươi tinh hạch.

"A a a! Thúi chết, ta muốn đánh răng!" Thức hải Vân Lạc vang lên tiếng kêu rên của Thiết Tuyến Đằng, nguyên lai nó chui vào cái miệng rộng của Licker, cái đầu lưỡi dài kia đã bị nó rút ra.

Đầu lưỡi kết nối với trung tâm thần kinh đại não Licker, nó ngao ngao khó nghe, lực đạo hoàn toàn biến mất, Cố Thất theo móng vuốt lớn rơi xuống.

Vân Lạc từ bên thân Thiết Tuyến Đằng phân ra một mảnh dây leo, đem Cố Thất cuốn tới đưa tới trước mặt Trương Đại Vĩ, xuất ra linh tuyền Vân Lạc cho, mở nắp bình, cạy miệng Cố Thất ra, rót nước vào bên trong.

"Khụ khụ khụ, cậu cho tôi uống cái gì vậy?" Cố Thất tỉnh lại.

"Nước thánh trong bình ngọc của Quan Âm Bồ Tát!" Trương Đại Vĩ nói.

Vân Lạc dùng tay phải khống chế Thiết Tuyến Đằng đuổi sát Licker, tay trái hướng thân thể Cố Thất đánh ra từng đạo thuần mộc linh khí, những bộ phận đứt gân gãy xương tiếp thu tẩm bổ của thuần mộc linh khí, vài giây liền khép lại, chỉ là thương thế quá nặng, tạm thời còn chưa thể gia nhập chiến đấu. Ngạc nhiên nhìn nữ nhân kề vai chiến đấu cùng Cố Quân Đình, hỏi: "Cô ấy là ai?"

"Thiếu tướng phu nhân của chúng ta!" Trương Đại Vĩ biết 'cô ấy' trong miệng Cố Thất là ai, không chút nghĩ ngợi nói. Bị Vân Vũ Khôn nghe được, vung cái nhìn sắc lẹm đi qua, Vân Lạc chê hắn đẳng cấp kém, để các chiến sĩ trông chừng, không cho phép hắn cùng Vương Quốc Lương gia nhập chiến đấu.

"Hắn là ai?" Cố Thất hỏi.

"Anh vợ thiếu tướng nhà chúng ta." Trương Đại Vĩ biết hắn hỏi Vân Vũ Khôn.

Cố Thất hai mắt trợn tròn, thiếu tướng sư trưởng luôn luôn không đem nữ nhân để vào mắt từ khi nào liền phu nhân cùng anh vợ cũng đều có, sau tận thế chuyện kỳ lạ một chuyện lại nối tiếp một chuyện a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thomin7