Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Nhẫn không gian

Vân Lạc vừa ngồi xuống, liền nhớ lại nhẫn không gian mình đặt ở phòng khách lầu một, thầm than mình sơ ý. Cô tin tưởng nhân phẩm thành viên nhà xe, ngược lại không lo có người lấy đi mất. Đi ra khỏi phòng ngủ, bước xuống dưới bậc thang, không ngờ lúc này nhà xe lại va chạm với xe bỏ trên đường, rung lắc kịch liệt mấy lần. Thân thể Vân Lạc có chút nghiêng, lấy bản lĩnh của cô sẽ không thành vấn đề, nhưng cố tình lại có người nhiều chuyện, Cố Quân Đình từ bên cạnh ôm lấy, "Coi chừng!"

Khí tức nam tính mát lạnh quẩn quanh, Vân Lạc giãy dụa theo bản năng, không ngờ xe lại rung một cái, Vân Lạc chân đạp hụt cầu thang, thân thể nghiêng về phía trước, bản năng dùng Thiết Tuyến Đằng cuốn lấy tay vịn cầu thang, lại bị cánh tay hữu lực của Cố Quân Đình chặn ngang ôm lấy.

Vân Lạc thở dài ngoái lại nhìn nói: "Cố thiếu tướng, anh có thể buông tay được rồi."

Cô căn bản không có khả năng té ngã có được không, ai mượn hắn nhiều chuyện?

Bàn tay Cố Quân Đình dừng lại trên eo nhỏ của cô rồi mới buông ra, con ngươi thâm thuý bốc lên ánh lửa, chỉ có chính hắn mới hiểu, thời điểm nháy mắt tiếp xúc với thân thể nàng, sinh lý liền xảy ra biến hoá, giữa hai chân hắn liền đội lên lều vải đáng xấu hổ.

Cố Quân Đình khí tức hô hấp nóng rực: "Lần thứ nhất gặp mặt, em tự cho mình là vị hôn thê của tôi, còn nhớ rõ không?"

Vân Lạc chợt có chút miệng đắng lưỡi khô, nói: "Cố Quân Đình, anh thả tôi ra."

Lão A cùng Trương Đại Vĩ nghe được dị thường trên cầu thang, bèn tới xem, nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai mắt đều trợn tròn.

Cố Quân Đình ném qua một ánh mắt lạnh nhạt, ánh mắt ẩn chứa sát ý, doạ đến hai binh lính đặc chủng vội vàng chạy chối chết.

Vân Lạc thầm mắng đồ hèn nhát, uổng công cô đã cứu mạng bọn họ, giờ hồi báo như vậy sao? Nói với Cố Quân Đình: "Còn không mau buông tôi ra?"

Cố Quân Đình trong mắt loé lên không cam lòng và men say mờ mịt, lực đạo trên tay hơi thả lỏng. Vân Lạc thoát khỏi khống chế của hắn liền chạy lên tầng, chạy được hai bậc, nhớ tới gì đó liền xoay người xuống lầu.

Mọi người đã cơm nước xong xuôi, cái bàn sạch sẽ như cũ, không trông thấy tung tích chiếc nhẫn không gian đâu.

Vân Lạc kinh ngạc ở quầy bar tìm kiếm, sau đó lại ngồi xổm xuống tìm, có lẽ lúc xe xóc nảy, nhẫn có thể rớt xuống đất nữa nha!

"Em gái Vân Lạc, em tìm cái gì vậy?" Trương Đại Vĩ phát giác động tĩnh, mở to mắt lên hỏi thăm. Trên người hắn là một bộ quần áo thể thao màu xám mới tinh, là Vân Lạc lấy từ không gian ra cho hắn mặc, mặc lên người lưng hùm vai gấu như hắn, trông rất không cân đối.

"Lúc chờ ăn cơm tôi có thả trên quầy bar vài chiến nhẫn, các người có ai trông thấy không?" Vân Lạc tin tưởng nhân phẩm các chiến sĩ, nhưng ba người sống sót được cứu từ sân bay về thì chưa chắc, có lẽ phát hiện bí mật chiếc nhẫn liền mượn gió bẻ măng, dạng nhà kho tuỳ thân này, cầm tới phòng đấu giá trong căn cứ cạnh tranh, chỉ cần bán đi một cái liền đủ một đời an nhàn sung sướng.

"Chiếc nhẫn, rất quan trọng sao?" Lão A mê mang.

"Không quá quan trọng, nhưng đối với thế nhân mà nói là bảo vật khó có được."

Lão A nghe xong, lập tức thanh tỉnh, thế là đồ nội thất bị đẩy ra, tìm khắp các xó xỉnh, tất cả mọi người đang ngủ đều tỉnh lại.

"Cái này phải không?" Chiến sĩ Tiểu Ngô thức tỉnh dị năng hệ thuỷ từ khe hở của thảm tìm được một chiến nhẫn đen nhánh giơ lên.

"Chính là nó, tìm tiếp xem có còn cái khác hay không? Vân Lạc cầm trong tay, dùng thần thức nhìn bên trong không gian một chút, đem chiếc nhẫn ném về tay Tiểu Ngô, nói: "Nếu là cậu tìm được, liền tặng cậu đi!"

Không gian mới có 1m vuông, không đáng kể.

Cố Quân Đình đi tới, thấy chiếc nhẫn kia được mang trên ngón tay trái vô danh của Tiểu Ngô, sắc mặt tối sầm, một đôi mắt sắc quét đi quét lại trên người Tiểu Ngô, kể cả thần kinh thô như Trương Đại Vĩ cũng cảm thấy áp suất bên trong nhà xe rất thấp.

Tiểu Ngô run rẩy một chút, không biết tại sao mình lại chọc tới Cố thiếu tướng, chẳng lẽ là chiếc nhẫn gây hoạ?

"Sao vậy, không hài lòng sao? Vân Lạc thấy ánh mắt e ngại của Tiểu Ngô, không rõ hắn bị làm sao.

"Tôi" Tiểu Ngô không biết mình làm sai chỗ nào lại chọc cho thiếu tướng nổi giận, nơm nớp lo sợ nói, "Sư trưởng, nếu không chiếc nhẫn cho anh"

Cố Quân Đình "Hừ!" một tiếng, chiếc nhẫn nam nhân khác đeo qua rồi cho hắn? Hắn nhặt ve chai sao?

"Ồ, cậu hoảng loạn cái gì." Vân Lạc lườm Cố Quân Đình một cái, vỗ vỗ vai Tiểu Ngô, nói với mọi người: "Có ai còn muốn nhẫn không?"

"Tôi muốn" Trương Đại Vĩ trong đầu vụt qua gì đó, muốn bắt nhưng lại biến mất, nhưng nhớ tới linh tuyền của Vân Lạc, Bổ Linh Đan, hỗp hợp hệ dị năng, mỗi một cái đầu là phi thường thần kỳ. Như vậy chiếc nhẫn nhất định có vấn đề.

"Tôi cũng muốn" Lão A nói.

"Tôi"

Ánh mắt Cố Quân Đình lạnh lẽo quét qua, các chiến sĩ đều im lặng. Bỗng nhiên Tiểu Ngô hú lên một tiếng kinh dị: "A a a a? Ông trời ơi, quá huyền ảo, trong giới chỉ vậy mà...Vậy mà..."

"Chiếc nhẫn làm sao thế, làm như là nhẫn không gian vậy?" Lão A nói.

Vân Lạc ở trong lòng thầm mắng đại ca anh đoán giỏi thật, trúng phóc.

Chiếc ghế trước mặt mọi người biến mất không còn tăm hơi, sau đó loé lên lại xuất hiện nguyên tại chỗ. Tiếp đến ở một nơi hẻo lánh không biết là balo ai bị biến mất, mấy giây sau lại loé lên xuất hiện tại chỗ.

Đám người trợn mắt há hốc mồm lên.

Đồng tử thâm thuý Cố Quân Đình thẳng tắp quét qua Vân Lạc.

"Không gian, ta có không gian trong truyền thuyết." Tiểu Ngô hưng phấn đến mức khoa tay múa chân. Số phận quả thực quá nghịch thiên, tối hôm qua thức tỉnh dị năng hệ thuỷ, hôm nay lại đạt được một bảo vật không gian. Ông trời thật quá thiên vị hắn. Nâng ngón tay đeo giới chỉ lên, không quá tin tưởng nói: "Vân Lạc tiểu thư, cô thật sự chịu đem chiếc nhẫn quý giá như vậy cho tôi sao?"

"Ừm, cậu là người tìm được nó không phải sao?" Vân Lạc nói.

Hốc mắt Tiểu Ngô ẩm ướt, nức nở nói: "Vân Lạc tiểu thư cô thật sự quá tốt, tôi muốn về sau đem số tinh hạch tôi kiếm được đưa cho cô một nửa!"

"Thế thì không cần, đưa cho tôi đủ tinh hạch tiền nhẫn là được." Vân Lạc cười tủm tỉm, tiền này kiếm thật dễ a!

Trương Đại Vĩ nhảy dựng lên, nói: "Em gái Vân Lạc, em còn chiếc nhẫn giống như này không?"

"Còn a!"

"Cho tôi một cái." Lão A nói, "Tôi dùng tinh hạch mua."

"Tôi cũng thế." Triệu Quý Quân nói.

Vân Lạc chỉ vào quầy bar, "Lúc chờ ăn cơm tôi thả ở đây một đống nhẫn, có ai trông thấy không?"

"Tôi nhìn thấy."

"Tôi cũng nhìn thấy."

Đám người mồm năm miệng mười nói.

"Cơm nước xong xuôi là Trương Tiểu Cường quét dọn vệ sinh, hắn còn đang trong phòng bếp rửa chén! Tôi đi hỏi một chút xem có phải hắn cầm những chiếc nhẫn kia không?" Trương Đại Vĩ nói.

Trương Tiểu Cường trên người đeo tạp dề đường viền hoa màu hồng phấn đi ra từ phòng bếp, bị ánh mắt đám người nhìn đến khó hiểu, gãi gãi đầu hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tôi làm gì sai rồi không?"

Cố Quân Đình ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: "Những chiếc nhẫn thả ở trên quầy bar đâu rồi?"

"A, những chiếc nhẫn kia" Trương Tiểu Cường ngu ngơ cười cười, "Lúc đến cái bàn nhặt, tôi đều cho vào túi rác ném xuống trên đường rồi."

Vân Lạc mặt đen lại, trong lòng mặc dù tiếc cuối, nhưng cũng không quá tiếc, dù sao cũng chỉ là một chút tàn phẩm.

"Sao cậu lại ném đi?" Trương Đại Vĩ quát.

"Tôi tưởng rằng đều là của Triệu liên trưởng mang đến từ Nghĩa Ô, đều tận thế rồi, cơm còn không có mà ăn, ai mà còn mang trang sức nữa."

Triệu Quý Quân gia cảnh không tốt, thường xuyên từ Nghĩa Ô buôn bán cho đám tiểu thương một chút trang sức mỹ phẩm.

"Mẹ nó, lão tử muốn giết cậu." Trương Đại Vĩ nghiến răng nghiến lợi, đi qua bóp lấy cổ Trương Tiểu Cường, giận dữ hét: "Ai bảo cậu vứt bỏ, cậu đúng là đồ phá gia chi tử đáng chết!!"

"A.... Cứu mạng" Trương Tiểu Cường bị siết đến mắt trợn trắng.

Vân Lạc lòng bàn tay gọi ra Thiết Tuyến Đằng, trói chặt cánh tay Trương Đại Vĩ, đem hắn kéo ra: "Anh đừng đùa chết Trương Tiểu Cường." Có cần thiết phải vậy không? Mười mấy cái giới chỉ hỏng, không thể nhận chủ, tàn phẩm không có công năng giữ tươi.

Theo lời Vân Tiểu Tiểu loại nhẫn không gian thấp kém này, ở thời đại tu chân viễn cổ, cho dù là ăn mày cũng đều khinh thường không muốn.

Trương Đại Vĩ buông Trương Tiểu Cường ra, tức giận đến toàn thân phát run, nói với Tiểu Ngô: "Cậu mau nói cho tên đầu đất kia, hắn đã làm chuyện ngu xuẩn gì?"

Ánh mắt Tiểu Ngô sáng lên, giơ chiếc nhẫn trên ngón tay lên để Trương Tiểu Cường nhìn, tiếp đó cái ghế trước mặt biến mất không còn tăm hơi, lại lập tức xuất hiện.

Trương Tiểu Cường thấy mà trợn cả mắt lên.

"Những chiếc nhẫn cậu vứt bỏ kia tất cả đều là không gian trữ vật." Cố Quân Đình lạnh lùng nói, hận không thể cho tên tiểu tử này hai cái bạt tai thật mạnh, chưa thấy qua tên phá của như vậy.

Trương Tiểu Cường ý thức được mình mắc phải sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, chân tay luống cuống, giống một con rối gỗ chỉ biết ngây ngốc quay vòng tại chỗ.

Vân Lạc vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Cường, mỉm cười nói: "Một chút đồ chơi không đáng tiền, cậu còn là lính đặc chủng đấy, ưỡn ngực lên cho chị, đừng có dáng vẻ như bỏ lỡ giải thưởng sổ xố có được không!"

"Tôi... Tôi tình nguyện bỏ lỡ giải thưởng sổ xố" Trương Tiểu Cường vẻ mặt cầu xin, hắn rất muốn chặt cái tay gây ra tai hoạ của hắn a!" Thiếu tướng, anh để tôi từ nhà xe xuống đi, tôi muốn đem những chiếc nhẫn kia tìm về không sót một cái."

Đây chính là bao nhiêu cái giải thưởng a!

"Đứa nhỏ này muốn tiền muốn đến điên rồi sao?"

Làm sao còn có người yêu tiền hơn so với cô a! Xem ra lại muốn luyện chế thêm một chút nhẫn không gian. Thuận tiện đem công năng nhận chủ nghiên cứu ra, không có công năng nhận chủ, dễ dàng bị người khác cướp đi.

Bảo vật đã nhận chủ, một khi chủ nhân bỏ mình, không gian tự bạo, đem hàng hoá bên trong tiêu huỷ. Cho dù là cường đạo muốn giết người cướp của cũng sẽ tốn công vô ích, không có lợi ích thì còn muốn xuống tay giết người cướp của sao?

Đám người không còn buồn ngủ, nên làm cái gì thì làm cái đó, xem tivi, đánh bài poker, tám chuyện linh tinh, ai về chỗ người đó.

Vân Lạc muốn trở lại tầng 2 ngủ bù, lại bị Cố Quân Đình ngăn cản ở trên cầu thang.

"Em hẳn là tu chân giả đi!" Cố Quân Đình thân hình cao lớn như chim ưng trong đêm, lãnh ngạo mà hung hăng vênh váo, lông mày rậm có chút giương lên, con ngươi thâm thuý u ám mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

"Tôi cho là anh sẽ không hỏi vấn đề nông cạn này." Con ngươi Vân Lạc lạnh xuống. Việc nàng là tu chân giả còn phải nói gì nữa sao? Không phải là chuyện này nên ngầm hiểu lẫn nhau sao? Đến thuộc hạ của hắn còn rõ ràng, hắn lại còn đến hỏi.

Lách qua hắn đi lên lầu, bất thình lình bị cánh tay ngăn chặn: "Vân Lạc"

"A!" Vân Lạc vội vàng lui lại, "Anh làm gì?"

"Chuyện nhẫn không gian dừng ở đây, đừng làm ra những cái kia đem chơi đùa." Ngón tay Cố Quân Đình nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Vân Lạc, xúc cảm mịn màng như gấm truyền lại từng dòng từng dòng nhiệt độ, trong mắt của hắn lướt qua ôn nhu, "Thế giới này phức tạp hơn em tưởng tượng rất nhiều, một khi chuyện em làm bị kẻ có dã tâm chú ý, bọn hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế khống chế em, đến lúc đó sẽ trở thành công cụ chuyên dùng cho bọn hắn, hoặc là bị tóm vào sở nghiên cứu làm chuột bạch bị giải phẫu."

Vân Lạc ngẩn người, tiếp theo mỉm cười nói: "Tôi hiểu ý của anh, chẳng qua tôi không lo lắng."

Lúc trước thì vẫn còn lo lắng, nhưng từ khi Thanh Mộc không gian thăng cấp đã mang cho cô cảm giác tự tin rất lớn.

Đôi mắt đen láy của Cố Quân Đình loé lên: "Có ý gì?"

"Chỉ cần tôi đủ cường đại, sẽ để ý đến dã tâm của mấy kẻ đó sao?" Vân Lạc trong mắt lộ ra tia sáng tự tin, hừ, dám chọc đến cô, không đem bọn hắn bắt lại làm lao động khổ sai, tên cô sẽ viết ngược. Tại tận thế, nắm đấm lớn thì lời nói mới có trọng lượng, Cố Quân Đình là một quân nhân chính trực vì nước vì dân, hắn không hiểu những thứ này. Kiếp trước Vân Lạc trải qua ba năm tại tận thế lại hiểu.

"Tôi chẳng những muốn bán nhẫn không gian, tôi còn muốn làm Lão đại của ngành này."

Hôm nay những chiếc nhẫn kia đều là thứ tàn phẩm, chỉ dùng để luyện tập, đợi trình độ luyện khí của cô đủ cao cấp, liền có thể giao dịch làm ăn. Trước tận thế có câu nói có tiền chính là đại gia. Sau tận thế hẳn nên đổi làm có tinh hạch chính là đại gia.

Ai lại ngại quá nhiều tinh hạch rơi vào tay đâu!

"Em muốn bán nhẫn không gian?" Cố Quân Đình nhíu mày hỏi.

"Tôi muốn làm phú bà ở tận thế." Vân Lạc mỉm cười, "Hiện tại có thể bỏ tay anh ra được chưa?"

Tay hắn còn đang đậu trên tay cô đó.

Cố Quân Đình không buông ra cái tay kiềm chế cô. "Nếu như em muốn làm một thương nhân buôn nhẫn, tôi hi vọng sẽ là ở căn cứ Tây Bắc."

Tây Bắc là địa bàn Cố gia.

"Ồ?" Vân Lạc nhướn nhướn mày.

"Địa bàn của tôi, tôi làm chủ." Tại địa bàn của hắn, hắn có thể đảm bảo an toàn cho cô.

Vân Lạc không muốn tranh biện thêm, trong lòng có cảm giác, Cố Quân Đình can thiệp quá sâu, cô không thích như vậy, cho tới nay cô là người rất tự lập, cũng là người không tin vào tình yêu.

Sau một tiếng, nhà xe dừng ở trước cửa sở nghiên cứu sinh vật mới được đưa ra thị trường.

Trên đỉnh sân thượng toà cao ốc mười mấy tầng dừng một chiếc máy bay trực thăng, bảy tám người quân nhân mang theo súng đạn dược trông thấy sư trưởng thiếu tướng của bọn hắn dẫn đầu một đội người đi ra khỏi nhà xe, đều trở nên hưng phấn.

Zombie tụ tập trước cao ốc phát hiện được mùi vị con người, đều gào thét nhào tới, bị Vân Lạc, Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương, bọn người Lão A vừa xuống khỏi dùng dị năng giết chết, sau khi chứng kiến qua bò sát giả cường đại, hiện tại bọn hắn cảm thấy đám Zombie này thật đáng yêu.

Cố Quân Đình dùng bộ đàm hạ lệnh cho đám người trên sân thượng: "Cố Thất, Cố Bát, các cậu dẫn theo người dọc theo cầu thang tiến về phía mật thất dưới lòng đất, tôi sẽ dẫn người tiến vào từ cửa chính."

"Vâng, thiếu tướng."

Bộ đàm truyền đến thanh âm Cố Thất.

Cố Quân Đình để Vân Lạc đem nhà xe cất vào không gian, mang đám người tiến vào từ cửa chính sở nghiên cứu. Nói với Hoàng Phủ Vị Lai: "Ông ngoại cậu ở bên trong mật thất dưới lòng đất ngay tại toà cao ốc này."

"Cảm ơn." Hoàng Phủ Vị Lai lần đầu tiên nói ra lời cảm kích từ tận đáy lòng, lôi điện màu tím quanh quẩn ở đầu ngón tay, hướng Zombie đang nhào tới nện xuống.

Vân Lạc một bên múa Thiết Tuyến Đằng, đối với Cố Quân Đình đang đánh ra lưỡi dao gió ở một bên nói: "Anh có bản đồ sở nghiên cứu không?"

"Không có, không cần thiết, thông tin là ở mật thất, hướng phía dưới tìm kiếm là được."

------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thomin7