Chương 37: Thích cô?
Nhiệt độ không gian thích hợp, linh tuyền ẩn chứa linh khí thẩm thấu da thịt, cảm giác mệt mỏi biến mất không còn tung tích, thay vào đó chính là lười biếng cùng hài lòng. Vân Lạc nâng lên bàn tay trắng nõn, một lần lại một lần luyện pháp quyết, dụng tâm cảm thụ trình tự luyện chế nhẫn không gian.
Ước chừng khoảng một tiếng, mới từ linh tuyền đi ra, mặc một chiếc váy dài chấm đất làm từ sợi đay bông vải, đánh ra một ngọn gió thổi khô mái tóc dài ướt sũng. Tiến vào Thanh Mộc Đại Điện, đi vào Luyện Khí Thất. Diện tích trên trăm mét vuông, chính giữa là cái lò lửa lớn được hình thành từ nham thạch thiên nhiên dưới lòng đất, chất liệu lò là Thạch Ngũ Sắc từ thời đại viễn cổ thần thoại, Truyền Thuyết là Nữ Oa Nương Nương dùng để Bổ Thiên một loại tảng đá.
Vân Lạc đi đến trước giá đỡ thả đầy các loại nguyên liệu luyện khí, chọn tốt vật liệu luyện chế nhẫn không gian. Theo Vân Tiểu Tiểu nói những cái nguyên vật liệu này chỉ là một phần nhỏ, tại núi tuyết Thiên Cung có càng nhiều thiên tài địa bảo.
Chẳng qua, dù chỉ là một phần nhỏ cũng đầy đủ để nàng dùng.
Trở về đến trước lò lửa, khởi động tụ linh trận, thanh lương trận, khống hoả trận.
Tụ linh trận là trận pháp phòng ngừa linh khí tiết ra ngoài trong quá trình luyện khí, thanh lương trận để trung hoà cái nóng trong phòng, khống hoả trận là tại thời điểm luyện khí có thể điều chỉnh độ lửa mạnh yếu theo ý niệm.
Đứng trước lò, ngưng khí ở đan điền, sau một lát. Đối với luyện đan, luyện khí mà nói, Hoả Linh Căn là điều kiện thiết yếu, có thể tuỳ thời tuỳ chỗ luyện chế đan dược, pháp khí. Nàng Mộc Linh Căn được cải tạo thành Thuần Mộc Linh Thể, không có Hoả Linh Căn, may mắn là Thanh Mộc không gian có rất nhiều ngón tay vàng có thể đền bù đủ chỗ hổng.
Một cỗ linh khí tụ trên đầu ngón tay, một bên đánh pháp quyết, đem vật liệu chia thành từng phần lớn nhỏ, đặt trên lò lửa, một bên dẫn nham thạch chi hoả nung khô, một bên dùng một thanh chuỳ nhỏ chất liệu đặc thù gõ. Nửa tiếng sau, nhẫn thành hình. Từ thức hải kéo ra một sợi thần thức tiến vào bên trong giới chỉ, hết sức chăm chú điêu khắc diện tích bên trong.
Cái này cần tập trung rất nhiều tinh lực, dù là có một chút xíu sai lầm cũng sẽ thất bại.
Rất nhanh, Vân Lạc đem không gian bên trong chiếc nhẫn đục ra nửa mét khối, lại lớn một chút, lại lớn một chút
"Bùm!" Chiếc nhẫn nát.
Vân Lạc ngẩn ngơ.
Lần thức nhất luyện khí thất bại.
Luyện khí quả nhiên không phải chuyện đơn giản, sở dĩ thất bại, là thủ pháp khắc hoạ cùng lực đạo không nắm chắc tốt, nguyên nhân cũng là nung khô, độ lửa không đủ, khiến chất liệu biến giòn, không có cách nào dung nạp diện tích lớn hơn.
"Chủ nhân, nhìn không ra chị còn có thiên phú luyện khí a!" Một bên bé bằng nắm tay -- Vân Tiểu Tiểu sợ hãi than.
Vân Lạc lại cảm giác vừa thẹn vừa hoảng, đây là cười nhạo mình sao?
Vân Tiểu Tiểu trong mắt lộ ra sùng bái: "Rất nhiều người luyện khí lần đầu tiên mà không có luyện mất mấy chục hay mấy trăm lần, căn bản luyện không ra được tác phẩm tốt. Không phải em nói bừa a, chủ nhân lần thứ nhất luyện đã có thành tích như vậy, chỉ cần luyện tám đến chục lần nữa liền có thể thành thạo."
"Thế nhưng là chị thất bại a!" Vân Lạc uể oải.
Vân Tiểu Tiểu nhặt một một mảnh vỡ của chiếc nhẫn, nhìn kỹ một chút, lắc đầu nói: "Chủ nhân tác phẩm tuy rất thô ráp, nhưng có thể nói là tiếp cận gần đến mức thành công rồi."
Vân Lạc con ngươi chợt khẽ hiện quang mang, nói: "Tiểu Tiểu cũng biết luyện khí sao?"
"Không biết, chủ nhân đời trước của người ta không thu đồ đệ." Vân Tiểu Tiểu cảnh giác, thấy Vân Lạc nhìn chằm chằm vào mình, không thể làm gì khác hơn nói: "Người ta đi theo bên người chủ nhân tiền nhiệm lâu nên học được chút da lông vụn vặt, chỉ biết công phu ngoài miệng, động thủ thì không thành."
Vân Tiểu Tiểu sợ bị chủ nhân bắt làm lao động, các loại ngôn từ trốn tránh đều phun ra hết.
Vân Lạc đưa tới một cái nguyên vật liệu, nói: "Em luyện ra một cái nhẫn không gian cho chị xem một chút."
"Chủ nhân, trình tự luyện chế nhẫn không gian chị đều biết, chỉ cần không ngừng quan sát, không ngừng tự thân thân vận động, đợi thủ tháp thuần thục, tự nhiên sẽ luyện được." Vân Tiểu Tiểu không phải kẻ ngốc, nếu như đáp ứng luyện khí, về sau liền sẽ bận bịu chết. Nàng là khí linh, không phải khí nô a!
Vân Lạc mở to mắt phượng nhìn chằm chằm Vân Tiểu Tiểu không chớp mắt: "Em là không muốn ăn kem ly, hay là không muốn ăn bánh ngọt, chị thế nhưng là trong nhà kho thả mấy nghìn loại đồ ăn ngon."
Vân Tiểu Tiểu đấu tranh tâm lý, nói: "Nếu không em nói, chủ nhân động thủ."
Vân Lạc con ngươi lộ ra hài lòng, nàng muốn chính là câu nói này, bất kỳ bản lĩnh gì nắm giữ trong tay mình mới là bản lĩnh thật sự, cái Vân Lạc cô cần phải làm là trở thành luyện khí đại sư.
Có Vân Tiểu Tiểu tham dự, luyện chế trở nên dễ dàng, trong vòng một đêm, mấy chục cái nhẫn không gian ra lò. Đáng tiếc không vừa lòng lắm, không có công năng giữ tươi, không thể nhận chủ. Dung lượng không gian cũng cực kỳ nhỏ, nhỏ nhất chỉ có 1m vuông, lớn nhất cũng không quá 5m vuông. Cho dù là như thế, dung lượng 5m vuông cũng đủ chứa một cái giường một người dài rộng, cũng xem như tạm ổn.
Ra khỏi Thanh Mộc đại điện, có chút mỏi mệt, nằm tại thạch sập cạnh linh tuyền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, bị Vân Tiểu Tiểu lay tỉnh.
"Chủ nhân, chủ nhân, Tẩy Tuỷ Quả chín rồi."
Vân Lạc ngủ đến tinh thần sảng khoái, nghe được Vân Tiểu Tiểu gọi, liền mở to mắt, Tẩy Tuỷ Quả tại thời điểm chín nhất định phải lấy xuống, nếu không chín qua rơi rụng trên mặt đất liền sẽ hoá thành linh dịch hoà cùng bùn đất.
Đi vào một gốc cây đại thụ bằng ba người vây quanh, phía trên quả nhiên có ba quả chín mọng, tản ra hương vị sâu kín, thấm vào ruột gan. Vân Lạc dùng hộp ngọc hứng ở phía dưới Tẩy Tuỷ Quả. Loại quả này nếu tiếp xúc với da thịt sẽ hoá thành chất lỏng tiến vào thân thể, tương đương với biến tướng phục dụng. Duỗi ra một sợi thần thức đem ba viên hái xuống toàn bộ, ngón tay biến ảo, dùng linh lực phong bế hộp ngọc.
Có Tẩy Tuỷ Quả liền có thể cho anh họ cùng Vương Quốc Lương dùng, vô luận kiếp trước hay vẫn là hiện tại, cô tin tưởng nhất cũng chỉ có hai người ca ca, người có thể giao phó phía sau lưng, cô không ngại cho bọn họ cái tốt nhất.
Vân Lạc ở trong Thanh Mộc không gian ngốc không sai biệt lắm một ngày, bên ngoài thời gian chỉ có mấy phút.
Các chiến sĩ còn đang tranh nhau phòng tắm để tắm rửa.
Vân Lạc đi vào phòng bếp, hướng bể nước bên trong rót đầy linh tuyền, dùng linh tuyền nấu cơm một mực là sở thích của cô. Lại từ trong không gian xuất ra thịt bò, dê, hai con cá chép, bốn con gà, bốn con vịt, rau quả, gia vị làm đồ ăn. Bởi vì lo lắng tiết lộ bí mật vật sống có thể tiến vào không gian, gà, vịt, cá lúc trước khi đưa vào nhà kho đều giết qua, hiện tại lấy ra, vẫn còn rất tươi.
Chỉ là cô không biết làm cơm, coi như có làm, cũng không muốn làm đầu bếp cho nhiều người như thế, dự định đi ra ngoài liền gọi người nấu cơm. Nhưng mà thật trùng hợp, lúc cô mở cửa ra ngoài, đối diện có một người tiến đến.
Vân Lạc không kịp trở tay, cái mũi liền đụng vào vai người nọ, lỗ mũi nóng lên, chảy ra hai dòng máu mũi, nước mắt cũng bất giác chảy xuống.
Nam nhân tiến đến là Hoàng Phủ Vị Lai, hắn một bộ dáng ngơ ngác. Hốt hoảng dùng ngón tay lau máu mũi cho Vân Lạc.
Vân Lạc chửi thầm trong lòng, vì sao thân thể của nam nhân lại cứng rắn giống như tấm sắt vậy, cái mũi đáng thương của cô a! Né tránh động tác của Hoàng Phủ Vị Lai, từ trong không gian lấy ra khăn tay tự mình lau, chỉ là cái mũi đau nhức làm cho nướng mắt rưng rưng đến nỗi làm sao cũng không ngăn được.
"Xin lỗi!! Tôi không có chú ý..." Hoàng Phủ Vị Lai chân tay luống cuống.
Vân Lạc phẩy phẩy tay, ý tứ ngươi đi nhanh đi!
Hoàng Phủ Vị Lai lại không chịu đi, thấy dáng vẻ mảnh mai của cô, trong lòng hắn không khỏi khó chịu. Thì ra cô nương từng giết Zombie không nương tay cũng có một mặt nhu nhược như thế, làm người khác đau lòng.
"A, sao em lại khóc, ai khi dễ em."
Thanh âm trầm thấp như đàn Cello của Cố Quân Đình vang lên, con mắt lãnh đạm rơi vào phía trên lỗ mũi đang chảy máu của Vân Lạc, lại nhìn thấy cô nước mắt lưng tròng, ánh mắt hắn dời đến trên người Hoàng Phủ Vị Lai, khuôn mặt càng lúc càng lạnh.
Vân Lạc thầm than xong đời, kiếp trước Cố Quân Đình nổi tiếng là bao che cho con. Người mà hắn coi là đồng đội, đều được hắn toàn tâm toàn ý đối đãi.
"Chuyện không liên quan đến Hoàng Phủ tiên sinh, Cố thiếu tướng, anh đừng nghĩ oan cho người ta."
Vân Lạc tự nhận là không thân với Cố Quân Đình, nói chuyện rất thoả đáng. Nào biết Cố Quân Đình trong mắt lại càng lạnh, quanh thân phảng phất như có một ngọn núi tuyết vạn năm, uy áp dị năng giả cấp 3 còn chưa phát giác ra, thì nhiệt độ trong phòng bếp đã chợt hạ.
"Cố thiếu tướng, thật sự không trách hắn được! Anh cũng không nên"
Vân Lạc lo lắng hắn tức giận sẽ huỷ đi nhà xe, đây là nàng mất mấy triệu để mua đó! Lúc trước bởi vì sưu tầm vật tư, còn cùng lão bản ký kết hợp đồng trả góp, mấy triệu chỉ là tiền đặt cọc, giá trị chân chính kỳ thật hơn ngàn vạn a!
Không thể không nói Vân Lạc EQ rất thấp, mặc dù không thiếu người theo đuổi, nàng lại không hề nói chuyện yêu đương, lần duy nhất qua lại là hai tháng cùng với Lý Kiện Nhận, nhưng tối đa cũng chỉ là nắm tay, ôm một chút.
Vân Lạc còn chưa nói xong, nắm đấm Cố Quân Đình nhanh như chớp đã tiến đến trên cằm Hoàng Phủ Vị Lai.
"Rầm!" thân thể Hoàng Phủ Vị Lai bay ngược ra phòng khách, rơi trên mặt đất, nện bẹp thân sau của ghế.
Tất cả mọi người ngồi ở phòng khách xem tivi đều sửng sốt. Nhưng nhìn đến khuôn mặt đen như đít nồi của thiếu tướng nhà mình, ai cũng không dám đi qua can ngăn.
Vân Lạc mắt trợn tròn, mặc dù EQ cô rất thấp, nhưng ít nhất cũng còn trí thông minh, cô hiểu rằng không thể khiêu chiến uy nghiêm của một vị thiếu tướng. Nhất là về sau hai bên còn muốn hợp tác, ở tận thế muốn tìm được một đoàn đội mạnh mẽ hữu lực, là nguyện vọng của mỗi một dị năng giả a!
Hoàng Phủ Vị Lai là một nam nhân cực kì kiêu ngạo, ông của hắn là nhà khoa học trứ danh toàn cầu. Bố mẹ mặc dù mất sớm, nhưng thời điểm còn sống cũng là học giả xuất sắc. Hắn từ nhỏ có danh xưng thần đồng, tiểu học, trung học liên tục nhảy lớp, 14 tuổi lên đại học, 18 tuổi đến Mỹ du học, 20 tuổi chính là người đoạt giải song hạng thạc sĩ. Cùng ngày tận thế ở dưới phi cơ, hắn thức tỉnh dị năng hệ lôi, lại càng không đem người khác để vào mắt.
Cái thua thiệt này hắn không thể nhịn.
Hoàng Phủ Vị Lai nhảy dựng lên, đưa tay phải đánh ra một dòng lôi điện, Vân Lạc kinh hãi ngăn cản trước mặt Cố Quân Đình, đối với Hoàng Phủ Vị Lai, nói: "Nơi này là địa bàn của tôi, muốn đánh nhau phải không, mời đi ra ngoài đánh."
Nhà xe giá trị phi phàm của cô không thể hủy trong tay hai nam nhân này được, tha thứ cho cô sợ mạnh hiếp yếu, chọn quả hồng mềm bóp, ai kêu Cố Quân Đình mạnh quá mức a!
"Em vậy mà giúp hắn?" Hoàng Phủ Vị Lai thần sắc có chút bi thương, giọng điệu có chút lên án hỏi.
Vân Lạc trợn mắt một cái, phí lời, tôi không giúp hắn, chẳng lẽ muốn giúp anh, coi như là bạn bè cũng có xa có gần được không. Thần sắc lạnh xuống: "Hoàng Phủ tiên sinh, anh đã lên xe của tôi, thì phải tuân thủ quy định, đừng chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi."
Xe của cô cũng không phải là sân thi đấu.
Hoàng Phủ Vị Lai thất thần nhìn qua cô, thần sắc đau thương.
Vân Lạc ý thức được mình có hơi nặng lời, nhưng sẽ không nói xin lỗi, mình cũng không sai.
Khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của Cố Quân Đình nhu hoà, hai con ngươi hẹp dài lộ ra ý cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua lỗ mũi còn đang chảy máu của Vân Lạc, thanh âm trầm thấp, lộ ra thân mật: "Tôi không sao, không cần lo lắng, hắn không đánh được tôi."
Hình như có hiểu lầm??? Cô lắng hắn khi nào, là lo lắng cho phòng xe của cô có được không a, chẳng qua không đánh nhau là tốt rồi. Chớp chớp đôi mắt linh động, nói:" Cái kia Nếu đã như vậy, liền chuẩn bị nấu cơm đi!" Lại nhìn hướng mọi người nói: "Các người ai biết nấu cơm, phòng bếp đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn."
"Tôi biết."
"Tôi nấu."
Khương Hồng Hoa cùng Vệ Cường đứng ra, mắt thấy đoàn đội chiến lực siêu cường như này, không tranh thủ gia nhập chính là đồ đần. Bọn họ muốn biểu hiện tốt một chút, mới có thể không bị trục xuất.
Trong đám người lại có hai người đi đến phòng bếp, trong đó một người là đầu bếp thủ hạ của Cố Quân Đình.
Vân Lạc muốn đi phòng điều khiển, muốn đem Tẩy Tuỷ Quả đã chín cho anh họ cùng Vương Quốc Lương ăn. Lúc đi qua bên người Cố Quân Đình, hắn một tay nắm chặt eo cô, một cái tay chai sạn nhẹ nhàng quẹt qua trên mặt Vân Lạc, làm da mặt nàng thật đau nhức, cái mũi đau đớn bị hắn giày vò, nước mắt lại không khống chế được tự động rơi xuống, đau đến mức nàng hốt hoảng đẩy Cố Quân Đình ra.
"Cố thiếu tướng, anh làm cái gì vậy??" Vân Lạc trừng muốn lòi mắt, cả đám đều giống như nàng dễ khi dễ. Nói động thủ là động thủ.
"Quỷ hẹp hòi, tôi xoa xoa cho em." Cố Quân Đình tâm tình tốt lạ thường, khoé môi hơi cong, tiết lộ tâm tình hiếm khi tốt như vậy.
Cười! Vân Lạc như phát hiện được đại lục mới che miệng lại, cái người gian ác kiếp trước với danh xưng đệ nhất cường giả cũng biết cười, đừng kinh dị như vậy có được hay không a! Vân Lạc lắc lư trong phòng, trong đầu lại hình thành một trực giác. Không thể nào, đệ nhất cường giả sao có thể thích cô được.
Không muốn tự mình đa tình, cái này là không có khả năng.
Vân Lạc bước nhanh đi vào phòng điều khiển.
Cố Quân Đình nhìn qua bóng hình xinh đẹp rời đi, khoé môi độ cong càng thêm sâu.
Trương Đại Vĩ, Lão A, Trương Tiểu Cường đều ngây ngốc, thiếu tướng vừa cười a, cái này so với tận thế đến càng làm bọn họ khó mà tin được.
Vân Lạc đi vào phòng điều khiển, từ trong hộp ngọc lấy ra hai viên Tẩy Tuỷ Quả, nhét vào trong miệng hai người Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương. Tẩy Tuỷ Quả tiến vào trong miệng liền biến thành một cỗ linh dịch tràn đầy tinh khiết lan tràn đến toàn thân, hai người cảm giác năng lượng trong cơ thể lại tăng lên, dị năng giả cấp 2 sơ cấp đảo mắt liền cao đến hậu kỳ, tin rằng về sau thăng cấp sẽ càng nhanh.
"Đây là Tẩy Tuỷ Quả, có công hiệu tẩy gân phạt tuỷ." Vân Lạc giải thích.
Giương mắt nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ, xe dừng ở đường phố trước cao ốc điện tín, nhưng không không ai chịu xuống xe, thật sự đem phòng xe của cô là trại cư trú sao?
"A, tẩy gân phạt tuỷ, đây không phải là sẽ rất thống khổ sao." Vân Vũ Khôn nói.
"Sẽ không, Tẩy Tuỷ Quả sau khi ăn vào sẽ làm cho anh rất là dễ chịu. Cái gì cũng không cần làm, linh lực của Tẩy Tuỷ Quả về sau sẽ không ngừng cải thiện thể chất bên trong của các anh." Vân Lạc nói.
Nếu như là tinh hoa linh tuyền - linh dịch, ăn vào sẽ đau khổ đến sống không bằng chết.
Nhưng Tẩy Tuỷ Quả rất cao cấp, chẳng những có thể tẩy gân phạt tuỷ, mang đến kinh hỉ không tưởng khi tu luyện, sau khi ăn vào còn khiến toàn thân thư thái, không cảm giác được một tí đau khổ nào.
Đồ ăn còn chưa làm xong, Vân Lạc không muốn ở phòng khách đối mặt với Cố Quân Đình, trở lại gian phòng tầng 2, ngồi xếp bằng luyện Huyền Thiên Thanh Mộc Quyết một tiếng, liền nghe được tiếng gõ cửa. Đi ra ngoài trước, nghĩ thế nào lại cầm một ít nhẫn không gian ra, đợi lát nữa phân cho mọi người một chút.
Bởi vì quá nhiều người, chia ra hai bàn ăn, Hoàng Phủ Vị Lai cùng mười mấy người khác ngồi cùng một bàn.
Nhưng không thấy Hứa Oánh Oánh, hẳn là đã được đưa vào điện tín cao ốc rồi, Đối với nữ nhân râu ria kia, Vân Lạc không muốn hỏi đến.
"Em gái Vân Lạc, em ngồi đây nè, nơi này." Lão A cười hả ha, chỉ vào một cái ghế nói.
"Được."
Vân Lạc đói đến mức ngực dán vào lưng, tiện tay đặt nhẫn không gian ở trên cửa sổ bên cạnh quầy bar, sau khi ngồi xuống, trông thấy ngồi bên cạnh Cố Quân Đình. Nhưng cũng không coi ai ra gì, chỉ có Vân Vũ Khôn ngồi đối diện nhíu mày một cái.
Tất cả mọi người đói đến sảng, ăn ngấu nghiến.
Cố Quân Đình không ngừng gắp thức ăn vào chén cho Vân Lạc, mỗi lần gắp đều bị Vân Vũ Khôn nhìn hằm hằm.
Hắn có một loại cảm giác bảo bối nhà mình bị ngấp nghé, trong lòng tràn đầy phẫn nộ cùng vô lực.
Đại khái đây là sự bất đắc dĩ của tất cả gia trưởng đi!
Ăn cơm xong, Cố Quân Đình tuyên bố nghỉ ngơi hai giờ, lại hướng sở nghiên cứu xuất phát. Hắn hi vọng mau chóng cứu được Hoàng Phủ giáo sư, không thể chậm trễ thời gian, dựa theo lời Vân Lạc nói, vài ngày sau sẽ có lượng lớn động thực vật biến dị, nếu như không thể về căn cứ trước thời gian đó, liền nguy hiểm.
Vân Lạc ăn uống no đủ, trở lại gian phòng chuyên dụng ở lầu hai, lại quên mất mười mấy chiếc nhẫn không gian được đặt ở phòng khách, đến mức bảo vật có trị giá liên thành bị Trương Tiểu Cường coi như rác rưởi vứt đi khi quét dọn vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro