Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Hệ trị liệu

"Xương sườn của hắn bị gãy mất ba cái, đùi phải bị dập nát, mắt cá chân trái cũng bị vậy, cánh tay trái gãy xương, bụng mặc dù vỡ ra, nội tạng bị hao tổn, cũng may hắn không ngốc, hiểu được dùng năng lượng còn sót lại giữ gìn sinh mệnh lực." Vân Lạc vừa kiểm tra thương thế Lão A, vừa nói, "Hắn tạm thời không chết được."

"Thật?" Triệu Quý Quân vui vẻ nói, ở bên ngoài đại sảnh sân bay tìm được Lão A đang thoi thóp, hắn lúc ấy đều chẳng ôm hy vọng gì, nếu không phải nghĩ tới còn có Vân Lạc khởi tử hồi sinh, chỉ sợ lúc ấy liền cho Lão A được chết thống khoái.

"Hắn nói mình có chín cái mạng, nghĩ đến Diêm Vương hẳn là coi trọng chữ tín." Vân Lạc đầu ngón tay dẫn linh tuyền từ Thanh Mộc Linh Phủ hướng vết thương toàn thân Lão A dội xuống, vết thương hư thối chảy ra máu đen chứa virus T, dần dần máu đen trở nên đỏ sậm, biến thành đỏ thẫm.

Triệu Quý Quân lo lắng làm bẩn thảm, ngồi xổm cạnh giường dùng thùng rác đi đỡ.

Kỳ thật cách làm của hắn hơi dư thừa, lúc những người này lên xe, toàn thân dính đầy thịt nát cùng nội tạng Zombie, bẩn không chịu nổi, Lão A cùng Trương Đại Vĩ toàn thân dính đầy máu đen tanh hôi của Zombie bị người đặt lên giường.

Vân Lạc là người thích sạch sẽ, nhưng cũng không phải người thích so đo, lát nữa có thể dùng thuật sạch sẽ xử lý là được.

Virus trên người Lão A trừ sạch, cảm giác chết lặng dần biến mất, thay vào đó chính là cảm giác như tê liệt đau khổ, hắn cắn chặt răng, không kêu một tiếng, cầm chặt ga giường, chỉ có hai tay tiết lộ đau khổ lúc này.

Đầu ngón tay Vân Lạc bắn ra một đoàn ánh sáng, đánh vào trái tim Lão A, kia là đến từ thuần mộc linh khí bản thân cô, tiếp theo lại liên tục đánh ra ánh sáng trên toàn bộ vết thương của hắn. Nàng là thuần mộc linh thể, tu hành linh lực ẩn chứa vô hạn sinh cơ, có sinh mệnh lực cường đại.

Lão A người đầy vết thương lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khép lại, cười hì hì từ trên giường bước xuống. Bị Vân Lạc nhét vào miệng một viên Bổ Linh Đan, "Nuốt xuống."

Bổ Linh Đan vào miệng hoá thành một dòng nước mát mẻ như suối, Lão A chợt cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng dùng mãi không hết, nói: "Cái này là thuốc gì vậy? thật thần kỳ!"

"Bổ Linh Đan." Vân Lạc nói, cũng đưa cho Trương Đại Vĩ một viên, đầu ngón tay động nhẹ, ở trên huyết động bên ngực hắn đánh ra vào đạo mộc linh khí." Các anh không có việc gì rồi, có thể ra ngoài, đổi hai thương binh tới."

Trương Đại Vĩ tay giữ nắm cửa, không chịu rời đi, hắn còn có chuyện quan trọng muốn hỏi, trong mắt lộ ra ánh sáng chờ mong.

"Em gái Vân Lạc, anh có thể thức tỉnh dị năng hay không?"

Vân Lạc thở dài nói: "Thức tỉnh dị năng cần có linh căn, anh không có linh căn làm sao có thể thức tỉnh dị năng a!"

"Cũng không phải tiểu thuyết tu chân, còn cần gì linh căn?" Trương Đại Vĩ gãi gãi đầu.

"Nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt, tác giả tiểu thuyết tu chân có thưởng thức tu chân Hoa Hạ cổ xưa, hẳn là nghiên cứu qua Đạo gia công pháp." Vân Lạc kiên nhẫn giải thích cho hắn, nếu không sẽ hình thành tâm bệnh, loại hoàn cảnh như tận thế này đi đâu tìm bác sĩ tâm lý "Mỗi người thể chất đều có kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, nước, phong, lôi các thuộc tính khác biệt. Tu chân giả có linh căn, người bình thường cũng có, nhưng lại mờ nhạt xem không tới, cho nên người không có linh căn định sẵn là người bình thường."

"Không có cách nào sao?" Trương Đại Vĩ thất vọng.

Vân Lạc lắc đầu "Dù là ngươi có một chút xíu linh căn, cho dù là phế linh căn, ta cũng có thể giúp ngươi thức tỉnh, nhưng là"

Trong Thanh Mộc Linh Phủ của cô có phương pháp nghịch thiên trợ giúp người thường thành lập linh căn, nhưng cần luyện dược sư cấp 7 mới có khả năng luyện ra, tiêu chuẩn hiện tại của cô còn chưa đến cấp 2. Chỉ cần cho cô thời gian, cô có thể luyện ra.

"Chẳng lẽ ta đời này không thể trở thành dị năng giả?"

Vân Lạc không nói, có lẽ tương lai cô sẽ luyện ra được linh dược nghịch thiên, giúp Trương Đại Vĩ thành lập linh căn.

"Người không phải dị năng giả còn nhiều, rất nhiều, vì cái gì cứ luẩn quẩn một chỗ, ra ngoài!" Cố Quân Đình mắt lạnh như bao trùm một tầng băng mỏng.

"Vâng!" Trương Đại Vĩ hành quân lễ, ra khỏi phòng ngủ.

Sau đó Cố Quân Đình cùng Trương Tiểu Cường đi vào, người trước là trên thân có mười mấy nơi bị Zombie cào và cắn bị thương, nhưng không thương tổn đến xương cốt, nếu không phải lo lắng biến thành Zombie, hắn đều lười trị liệu. Còn Trương Tiểu Cường trên đùi bị Zombie kéo xuống một mảng lớn thịt, vết thương vừa đen vừa sưng, phát ra mùi hôi khó ngửi.

"Chị, lần này em bị thương diện tích lớn, có phải là sắp thức tỉnh dị năng không, chị ngó trước giúp em xem có thể thức tỉnh dị năng hệ gì?" Trương Tiểu Cường tiến đến liền bắt đầu lảm nhảm. Lần trước trên mặt của hắn bị Zombie vạch một vết cắt nhỏ, một mực canh cánh trong lòng, cho rằng Zombie tóm quá nhẹ. Lúc này miệng vết thương của hắn thật phong cách, ha ha, nếu không có vấn đề hẳn là thức tỉnh dị năng đi!

Trương Tiểu Cường đánh cược.

"Nếu như muốn thức tỉnh, lần trước cậu bị thương đã thành dị năng giả, còn cần chờ tới bây giờ sao, yên tĩnh chút đi!" Vân Lạc nói móc.

"Xong, bị thương thành công dã tràng." Trương Tiểu Cường vẻ mặt ỉu xìu, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát nồng đậm.

"Chẳng lẽ cậu là chủ động hướng Zombie nhảy vào?" Cố Quân Đình cười lạnh, bất tri bất giác phóng ra uy áp, không gian nho nhỏ tràn ngập sát khí băng lãnh.

Trương Tiểu Cường run rẩy một phen, trên trán đổ mồ hôi hột, vội nói: "Thiếu tướng, tôi. Tôi chỉ là dũng cảm chút, không sợ chết chút thôi, tất cả mọi người đều như vậy a!"

Bởi vì có Vân Lạc dị năng trị liệu dạng này, mọi người mới không sợ bị Zombie cắn, trước kia thời điểm giết Zombie còn sợ đầu sợ đuôi, hiện tại hoàn toàn giống như không cần mạng.

Bởi vì có nơi trông cậy vào a!

Nếu không ai dám cầm tính mạng đi đùa.

"Bác sĩ trị liệu bệnh nhân, mời người không liên quan rời đi." Vân Lạc trừng mắt nhìn Cố Quân Đình, thấy hắn không di chuyển, đành phải nói với Trương Tiểu Cường: "Kéo ống quần lên."

Trương Tiểu Cường bận bịu làm theo, đem vị trí chân bị hư thối lớn như bàn tay lộ ra.

"Cậu mà còn chậm trễ nữa, xương cốt nát thành hai đoạn, liền thành đại hiệp một chân."

"A, nghiêm trọng vậy sao?"

Vân Lạc đưa tay hướng vết thương Trương Tiểu Cường bắn ra một đoàn mộc linh khí, đưa cho hắn một chén nước linh tuyền, nói: "Ra ngoài đem nước uống, có thể diệt trừ virus T trong người." Nói rồi đem Trương Tiểu Cường đẩy ra, đối với phòng khách gọi người bị thương kế tiếp đang chờ vào: "Kế tiếp."

Trương Tiểu Cường đạt được một bình nước linh tuyền quý giá thanh trừ virus T, vui đến mức con mắt híp lại. Ngồi ở salon phòng khách, vừa uống vào mấy ngụm, liền bị Lão A đoạt mất, ngửa đầu uống hơn phân nửa bình. Trương Tiểu Cường tức giận đến đỏ ngầu mắt, đây là linh tuyền thanh trừ virus T a! Đoạt lại cái bình, thấy còn thừa lại không đến nửa bình, đưa tay hướng cằm Lão A đấm tới.

Lão A da dày thịt béo, chịu được đau, dù sao hắn uống linh tuyền, chiếm tiện nghi lớn.

Vân Lạc chữa trị vết thương cho Cố Nhất, giương mắt trông thấy Cố Quân Đình bình chân như vại dựa vào cửa sổ xe đứng, tức giận nói: "Nơi này không cần thiếu tướng, mời anh đi cho."

"Làm cấp trên, tôi đang khảo sát công việc của em."

Vân Lạc trợn mắt một cái, da mặt thật dày, hắn thật sự coi nàng như thuộc hạ của hắn a.

Sau đó là hai người sống sót được cứu ở sân bay, đều là nữ, một cái như than đen, ngũ quan khét lẹt, trên đầu một mảnh thảm trạng cháy khét.

Một người khác gọi là Khương Hồng Hoa, là một dị năng giả hệ thuỷ.

Vân Lạc chữa cho Khương Hồng Hoa xong, để nàng đi ra ngoài. Đối với nữ nhân khét lẹt nói: "Tôi có thể chữa trị vết bỏng của cô, nhưng da đầu cô chân lông hỏng hết, tôi không có cách nào để cô mọc ra tóc, cô phải chuẩn bị tâm lý."

Ý tứ chính là cô cả đời làm tên trọc đi!

Kỳ thật bên trong Thanh Mộc Linh Phủ của Vân Lạc có Tử Chi Cỏ năm trăm năm, hoà với nước ăn vào liền có thể mọc ra tóc. Nhưng Tử Chi Cỏ là chủ dược dùng để luyện chế Định Nhan Đan, mới trưởng thành được có mười mấy gốc. Nếu như là trước tận thế, Tử Chi Cỏ là chí bảo vạn kim khó tìm. Thì sau tận thế đến cùng giá trị bao nhiêu tinh hạch cấp cao, ai cũng không rõ ràng.

Vân Lạc không nỡ đem Tử Chi Cỏ đưa cho một người xa lạ còn chưa từng gặp nhau.

Hứa Oánh Oánh ôm mặt khóc oà lên, đem vẻ điềm đạm đáng yêu, lã chã trực khóc cùng nữ tính diễn kịch rất thật, cô ta hy vọng có thể tranh thủ đồng tình của Cố Quân Đình, vì cô ta nói mấy lời công đạo.

Bộ dạng này trong quá khứ, luôn có thể đả động nam nhân, nhưng cô ta đã quên mình bây giờ xấu như quỷ, làm ra bộ dạng đáng thương này sẽ chỉ làm người khác phản cảm.

Vân Lạc đầu ngón tay lên đạn, hướng Hứa Oánh Oánh đánh liên tiếp vài đoàn thuần mộc linh khí, về phần người cô ta khét lẹt, nhưng lại không có nhiễm virus T nên liền linh tuyền cũng tiết kiệm.

"Cút ra ngoài." Cố Quân Đình phiền chán nói.

Hứa Oánh Oánh chợt quỳ xuống trước mặt Vân Lạc, khóc thút thít nói: "Van cầu chị, chị ơi, chị đại từ đại bi cứu nhiều người như vậy, không ít hơn em một người, em...Em dập đầu lạy chị."

Vân Lạc phiền nhất là bị người quấn chặt lấy, nhẫn nại nói: "Cô đã chữa khỏi được vết bỏng, có thể đội tóc giả mà."

Hứa Oánh Oánh khóc ròng nói: "Bên ngoài nhiệt độ lên đến 40 độ, nếu mang tóc giả sẽ bị bệnh sởi mất."

Cố Quân Đình không muốn nghe thêm, gọi hai chiến sĩ vào mang Hứa Oánh Oánh "mời" ra khỏi phòng ngủ. Nói với Vân Lạc: "Gặp loại người này không cần quan tâm sống chết của bọn họ."

Vân Lạc gật gật đầu: "Lát nữa đến cao ốc điện tín, liền mặc kệ nữ nhân này."

Đem Hứa Oánh Oánh ném cho những người bình thường trong cao ốc kia, sống hay chết dựa vào vận khí đi!

Nửa tiếng sau, nhóm bị thương toàn bộ đều được chữa trị. Vân Lạc dùng thuật sạch sẽ đem không gian bên lớn nhỏ bên trong nhà xe thanh lý một lần.

"Thiếu tướng không muốn đi phòng vệ sinh tắm rửa sao?" Vân Lạc tay phải nhẹ nhàng động, từ trong không gian lấy ra một bộ trang phục bình thường size lớn ném qua.

"Nội y đâu?" Cố Quân Đình tiếp nhận trang phục sạch sẽ, đáy mắt hiện lên nhu hoà.

Vân Lạc hai gò má đỏ bừng, quay người đi ra, cho đám người lưu lại phòng khách mỗi người một bộ quần áo mới, nhưng thứ này là đồ tốt nàng dọn đi từ nhà kho siêu thị, tất cả đều là mới tinh. Đối với Tiểu Ngô đêm qua thức tỉnh dị năng hệ thuỷ cùng người sống sót ở sân bay Khương Hồng Hoa nói: "Các người đi đem bể nước trong phòng vệ sinh rót đầy, để mọi người tẩy rửa."

Vương Quốc Lương đem nhà xe mở ra trước cửa cao ốc điện tín, nhưng không có người xuống xe.

Vân Lạc vào một gian phòng ngủ trên lầu hai, chiếu theo Ngũ Hành nguyên lý thả mười cái tinh hạch trên mặt đấy, bày lên trận pháp phòng ngự mới học được không lâu. Thân hình loé lên, tiến vào Thanh Mộc không gian.

Vân Tiểu Tiểu đang thu hoạch ruộng lúc mạch đã chín, làm khí linh không gian, Vân Tiểu Tiểu chỉ cần vận dụng ý niệm lao động, nàng ở trong không gian đợi đến mức nhàm chán, làm chút việc ngược lại lại thấy thú vị. Vân Lạc không muốn bạc đãi nàng, mỗi ngày đều sẽ cho mấy tinh hạch cùng kem ly làm thù lao.

Thịt muỗi cũng là thịt, Vân Tiểu Tiểu đem tinh hạch có được chôn ở trong đất, chỉ cần không gian thăng cấp, nàng liền có thể thăng cấp theo, đạt tới điều kiện nhất định liền có thể đi ra bên ngoài quan sát thế giới rộng lớn.

Vân Lạc đối với việc không gian thăng cấp không tích cực nổi, Thạch Tuỷ còn muốn dùng để luyện, luyện khí.

Bởi vì không muốn uống nước tắm của mình, ở bên cạnh mở ra hai cái ao tắm rửa, dẫn linh tuyền vào. Lột sạch quần áo, nằm trong ao linh tuyền, toàn thân thoải mái dễ chịu vô cùng. Hai chân vắt chéo, lấy ra một viên ngọc giản hướng dẫn luyện chế nhẫn không gian, dùng thần thức đọc.

Lấy năng lực hiện tại của nàng luyện chế nhẫn không gian cấp thấp là có thể, nhưng không mang công năng giữ tươi, không thể nhỏ máu nhận chủ, chỉ có mấy mét khối không gian thu hẹp.

Vân Lạc đọc ngọc giản, càng kích phát lòng tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thomin7