Chương 35: Cố Quân Đình kiêu ngạo.
Đây là suy nghĩ trong nháy mắt của Hoàng Phủ Vị Lai, là cảm giác sống lại từ trong tuyệt vọng, là xúc động khi có thể sống sót. Là vô vàn lời khen giành cho cô gái đã cứu sống hắn.
"Nói cho tôi tên của anh." Vân Lạc nói với người đàn ông trẻ tuổi mà mình cứu.
Đây là điều mà đoàn người đã thảo luận, thương lượng trước.
Dò hỏi mỗi người còn sống sót ở sân bay, nếu người gặp được là Hoàng Phủ Vị Lai, lập tức rút lui.
"Tôi.. Tôi tên là Hoàng Phủ Vị Lai....."
Vân Lạc nhẹ chớp mắt, nói: "Hệ lôi?"
"Ừ." Hoàng Phủ Vị Lai ngơ ngẩn đáp, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, hoàn toàn quên hắn còn ở chiến trường sinh tử.
Vân Lạc đưa cho hắn một viên tinh hạch màu tím cấp 2, nói: "Mau chóng tăng cấp." Cô dùng thần thức quét qua, người đàn ông trẻ tuổi này đang ở đỉnh cấp 1, một viên tinh hạch hệ lôi cấp 2 cũng đủ để hắn lên cấp.
Nhưng mà Vân Lạc đã quên, từ ngày mạt thế đến Hoàng Phủ Vị Lai vẫn luôn bị vây ở sân bay, không hiểu tác dụng của tinh hạch. Nhận được viên đá lộng lẫy như kim cương hắn ngây ngẩn cả người.
May mắn hắn còn không có ngu ngốc, hỏi: "Phải dùng thế nào?"
"Ngốc, nắm tinh hạch trong lòng bàn tay, dùng tinh thần cảm thụ năng lượng trong tinh hạch."
Vân Lạc ném cho hắn một câu, rồi đi qua trợ giúp anh họ cùng Vương Quốc Lương, ở trong lòng cô, tất cả mọi người ở đây không có ai quan trọng hơn hai người họ.
Con bò sát giả kia nhìn thấy con mồi trong tay bị cứu đi, tức giận vô cùng, như mũi tên lao đến đây.
Vương Quốc Lương và Vân Vũ Khôn một trái một phải, đường đao trong tay phụ trợ thêm dị năng bổ về phía hai cái đùi nó.
Uy lực của dị năng giả cấp 2 chém ra hai miệng vết thương trên đùi bò sát giả, nhưng chỉ là vết thương ngoài da thịt, không thể chém đứt xương cốt, ngược lại bị hai bộ móng vuốt to của bò sát giả đánh trả, miệng hai người phun ra máu tươi, bay về phía ngược lại xa hơn mười mét, ngã xuống mặt đất lại trượt xa thêm một đoạn.
"Anh!" Vân Lạc hô một tiếng, người chưa tới, Thiết Tuyến Đằng đã đánh ra, gắt gao cuốn lấy cổ con bò sát giả kia, hy vọng có thể ngăn cản nó tập kích người nhà mình.
Nhưng sức lực con bò sát giả kia vô cùng lớn, tóm được dây mây điên cuồng lắc, Vân Lạc bị nó đưa tới giữa không trung, sử dụng ngự phong thuật ổn định cơ thể, khi bộ móng vuốt đen xì của nó đánh tới. Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương hoảng hốt, không màng đến bản thân bị thương, phóng ra từng loạt dị năng.
Vân Lạc nhìn thấy anh họ phóng ra băng truỳ, ngón tay biến hoá bấm ra thuật đóng băng lại.
Bộ móng vuốt đen xì của bò sát giả chụp vào Vân Lạc trong nháy mắt đông lại thành một khối băng.
Cố Quân Đình nhìn thấy rõ ràng, đánh một lưỡi dao gió đi qua, "Bang!" Bộ móng vuốt kia biến thành băng vụn rơi rụng đầy mặt đất.
Bò sát giả mất đi móng vuốt điên cuồng hét lên, tiếng gào đưa tới một đám tang thi.
Thiết Tuyến, treo cổ nó! Vân Lạc dùng ý niệm ra lệnh cho Thiết Tuyến Đằng.
Thiết Tuyến Đằng nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, gắt gao quấn chặt lấy cổ con bò sát giả kia, trung khu thần kinh bò sát giả bị cắt đứt liên hệ, dùng không ra nửa chút sức lực, dưới sự công kích liên tiếp của mọi người bị tước thành một cây gậy hình người.
"Phốc!" Cổ bò sát giả bị Thiết Tuyến Đằng cắt đứt, cái đầu to bự rơi xuống, ngay sau đó là thi thể không đầu của nó ngã xuống theo.
Tay Vân Lạc hất lên, Thiết Tuyến Đằng cắm vào cái đầu kia, móc tinh hạch ra đưa vào Thanh Mộc Linh Phủ, nói: "Còn lại hai con bò sát giả."
Đại sảnh loạn thành một đống, âm thanh ồn ào dẫn tới rất nhiều tang thi.
Như vậy cũng xem như may mắn, tường tang thi dày đặc ngăn trở bước chân bò sát giả lại.
Bò sát giả bắt không bắt được đồ ăn mình thích, trở nên bạo nộ, móng vuốt sắc bén không ngừng xé xác tang thi chặn đường, nhất thời thịt nát đen xì bắn ra khắp nơi, nội tạng tanh hôi rơi xuống như hạt mưa.
Tinh phong huyết vũ tràn ngập toàn bộ đại sảnh, chỉ là gió này có mùi hôi đến buồn nôn, máu có màu đen.
Trên mặt các chiến sĩ dính đầy thịt nát của tang thi, trên người bị treo đầy từng đoạn ruột của tang thi, không cần rửa sạch, một bên nổ súng, một bên tránh né, tuy rằng như thế, bả vai Lão A bị thương, ngực Trương Đại Vĩ ngực bị phá thành một cái động, Triệu Quý Quân kéo Trương Tiểu Cường khập khiễng ra sau người bảo hộ, hắn đã kiệt lực, hai tay bị tê liệt bởi sức giật khi bắn súng đã không còn cảm giác, hắn còn không biết mình vẫn đang bóp cò súng. Cố Nhất, Cố Nhị, Cố Tam toàn thân đều là máu, còn đang cố gắng chống đỡ.
Mấy người sống sót được cứu ra đều được mọi người vây quanh, Hoàng Phủ Vị Lai nắm chặt tinh hạch, nỗ lực tăng cấp.
Bò sát giả đã có được trí tuệ sơ cấp, nó hiểu được phải bảo vệ nhược điểm của bản thân, luôn có thể tránh đi nhưng công kích nhằm vào đôi mắt cùng lỗ tai nó.
Cố Quân Đình đối mặt với một con bò sát giả, hét lên với Vân Lạc, Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương: "Các người đi trợ giúp những người khác, con này giao cho tôi xử lý."
"Đã tìm được Hoàng Phủ Vị Lai, không cần ham chiến, nhanh chóng tìm cơ hội rút lui." Vân Lạc bỏ lại một câu, cơ thể nhảy lên không, tránh đi tầng tầng lớp lớp tang thi, đối mặt với một con bò sát giả khác. Bởi vì cô thấy bụng Lão A bị nó xé mở ra một cái miệng to, cái lưỡi to lớn màu đỏ máu của bò sát giả đã với qua.
Trong tay Vân Lạc nháy mắt xuất hiện một thanh đường đao, thật ra là từ không gian ra, tay nâng lên, đường đao rời tay bay đi, thanh đao phụt một tiếng - chuẩn xác chém vào cái lưỡi to lớn màu đỏ tươi kia!
Cái lưỡi kia vô cùng cứng cỏi.
Nhưng Vân Lạc phụ trợ thêm linh lực của người tu chân lên thân đao, một đao đi xuống, cái lưỡi to lớn bị cắt thành hai đoạn, lưỡi nối tiếp với trung khu thần kinh trong não bộ của bò sát giả, nó ăn đau phải nhả Lão A trong tay ra.
Cơ thể Lão A theo đường cong bị ném vào trên vách tường đại sảnh.
"Oanh!" Một tiếng vang lớn, vách tường bị thủng thành một cái lỗ, Lão A từ lỗ thủng xuyên qua.
Vân Lạc bất chấp Lão A, Thiết Tuyến Đằng bay về phía cổ bò sát giả, cơ thể khi thì nhảy lên không, khi thì từ bên trái bò sát giả dịch chuyển sang bên phải. Tay phải khống chế Thiết Tuyến Đằng gắt gao cuốn chặt lấy cổ bò sát giả. Tay trái đánh ra liên tiếp thuỷ tiễn thuật xử lý mấy con tang thi đang đến gần đây góp vui.
Cố Quân Đình biết đã tìm được Hoàng Phủ Vị Lai, không hề ham chiến, tránh né công kích của bò sát giả đồng thời dùng tinh thần lực kết thành một đường cắm vào lỗ tai nó, trầm giọng hạ mệnh lệnh: "Dị năng giả dưới cấp 1 cùng người thường rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị tuỳ thời rút lui khỏi sân bay."
Quân lệnh như núi, Trương Đại Vĩ ném mấy cái **(nguyên văn của tác giả) về phía tang thi, mang theo mọi người dẫn đầu một đường chém giết tang thi, vừa chiến đấu vừa chạy đi.
Vân Lạc thấy Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương lại gần hỗ trợ, biết nếu không nói lời tàn nhẫn, sẽ không thể làm bọn họ thay đổi suy nghĩ, lớn tiếng nói: "Hai người bảo hộ mọi người rời đi, chạy nhanh đi, không cần cho em thêm phiền phức."
Vân Vũ Khôn còn do dự, nghe Vương Quốc Lương bảo nghe Lạc Lạc nói, liền lôi kéo hắn bỏ chạy.
Có hai dị năng giả cấp 2 hỗ trợ, mọi người rút lui tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Vân Lạc thấy Hoàng Phủ Vị Lai không đi, cả giận: "Anh lại choáng váng à! Còn không nhanh chóng rời đi."
"Tôi tăng cấp rồi."
Hoàng Phủ Vị Lai ném tinh hạch mất đi năng lượng biến thành bột phấn đi, hắn trước đó ở đỉnh cấp 1, hấp thu xong một viên tinh hạch cấp 2, đã là dị năng giả cấp 2. Muốn thử xem dị năng của mình, giơ tay ra một tia lôi điện màu tím nện vào trên đầu bò sát giả, lôi hệ là dị năng cường đại nhất trong tất cả các dị năng, một chiêu như vậy, lập tức lưu lại một vết thương rất sâu ở trên đầu bò sát giả.
Thân mình khổng lồ của bò sát giả lung lay nhoáng lên.
"Không cần anh nhiều chuyện." Vân Lạc nhíu mày nói. Thiết Tuyến Đằng cũng có trí tuệ, thấy người không liên quan quấy rầy con mồi của mình, giận dỗi, đột nhiên dùng sức, chặt đứt cổ bò sát giả, cái đầu khổng lồ rơi xuống.
Vân Lạc lấy đi tinh hạch của bò sát giả.
Quay đầu nhìn về phía Cố Quân Đình, ngay lập tức kinh ngạc, người kia thế mà ở thời khắc mấu chốt thăng cấp, hệ phong cùng hệ tinh thần cấp 3 a a a, tư chất này cũng quá nghịch thiên đi!
Vân Lạc cảm thấy có vài phần uể oải, bản thân mình ỷ vào có bàn tay vàng là Thanh Mộc Linh Phủ, mới có được Luyện Khí Kỳ cấp 4.
Cố Quân Đình lại có thể ở trong tác chiến nhẹ nhàng lên đến cấp 3.
Quá đả kích người mà.
Vân Lạc lại quên, cô đi theo con đường tu chân, Cố Quân Đình đi con đường dị năng giả, cách tu hành không giống nhau, phương thức tăng cấp tự nhiên cũng không giống nhau. Bởi vì người tu chân chủ yếu là phải ngộ ra được mới có thể tăng cấp, dị năng yêu cầu hấp thu năng lượng trong thực chiến để tăng cấp.
Dị năng giả tuổi thọ có hạn chế.
Người tu chân càng đến hậu kỳ càng cường đại, liên tục thăng cấp, là có thể sống lâu đến vĩnh cửu.
Bò sát giả bị tiêu diệt rồi, tang thi lập tức dễ dàng xử lý hơn, Hoàng Phủ Vị Lai vừa vặn tăng cấp, dị năng mạnh hơn gấp mấy lần, một đợt nối tiếp một đợi lôi điện cho free không cần tiền đánh vào đàn tang thi.
Cố Quân Đình tiến vào cấp 3, tuỳ tay đánh ra một trận gió lốc, ẩn chứa vô số lưỡi dao gió, tang thi nào đụng phải lập tức bị cuốn vào xay thành thịt nát.
Hai tay Vân Lạc bấm pháp quyết, từng hàng mưa tên bắn ra, tang thi chết một đàn.
Chỉ là không kịp lấy tinh hạch, ba người rửa sạch một con đường, rời khỏi đại sảnh.
Trên quảng trường bên ngoài sân bay tụ tập hơn vạn đầu tang thi, cách nhiều ngày như vậy, đã không phải là những con tang thi cấp 0 mà lúc trước Vân Lạc giết ở siêu thị nữa, phần lớn đã tăng thành cấp 1.
Vân Lạc một người có thể nhẹ nhàng rời đi, nhưng mang nhiều người bị thương như vậy rất khó khăn, khẩn cấp lấy một chiếc RV (car- house: nhà xe) tốn nhiều tiền mua trước mạt thế từ không gian ra. Một tay vừa lật, một chiếc RV hai tầng xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người.
"Mau lên đây." Vân Lạc hô lớn.
Cố Quân Đình liếc mắt một cái nhận ra ngay chất lượng phòng xe, thế nhưng lại là một chiếc xe chống đạn, ánh mắt sáng lên, hô lớn gọi mọi người lên xe.
Đầu tiên là Lão A bị thương nặng được nâng lên, sau đó là Trương Đại Vĩ, Trương Tiểu Cường, Triệu Quý Quân, Cố Nhất, Cố Nhị, Cố Tam.....
Vân Lạc nhìn Cố Quân Đình nói: "Anh lên trước đi, tôi cản phía sau."
"Được." Đôi mắt hẹp dài của Cố Quân Đình nhẹ lấp lánh, đánh một trận gió về phía đàn tang thi, bất ngờ ôm chặt eo Vân Lạc. Vân Lạc kinh hoảng kêu một tiếng: "Ai nha, anh buông tôi ra." Ngày sau đó bị anh ném như ném tú cầu, ném vào trong phòng xe.
Vân Lạc không thể tưởng được Cố Quân Đình sẽ làm như vậy, kiếp trước tư thế oai hùng khiếp người kia, đệ nhất cường giả nháy mắt làm thay đổi nhận thức của cô, kinh ngạc quên mất tránh thoát đi, chờ tỉnh ngộ lại, người đã bay vào trong xe.
Vân Vũ Khôn giật mình dưới thân nghiêng một cái, giang hai cánh tay đón em gái rồi ôm lấy.
Vân Lạc rất tức giận, sao lại có thể như vậy, chờ Cố Quân Đình cũng đi vào tới, vung tay bắn ra một sợi dây leo gỗ.
Cố Quân Đình sao có thể nói gì, nhẹ nhàng nâng cổ tay, dựng thẳng lên hai ngón tay kẹp lấy thân gỗ.
Sau khi anh tiến vào cấp 3, tốc độ, lực lượng, dị năng, thính lực, nhãn lực, độ nhanh nhẹn tăng lên rất nhiều lần. Hơn nữa với tư chất phi phàm, thân lại là truyền thừa thế gia võ thuật, công kích cùng phòng thủ mạnh mẽ không gì sánh được, tuy rằng còn chưa bằng Luyện Khí Kỳ cấp 4 của Vân Lạc, nhưng để đề phòng cô công kích cũng không phải quá khó.
Ở mạt thế, có rất nhiều người thường dựa vào lực sát thương mạnh mẽ cũng có thể giết chết dị năng giả.
Có thể thấy được dị năng giả cũng không phải vạn năng, ít nhất lúc đầu dị năng giả không phải vạn năng. Bởi vì ở hậu kỳ, dị năng giả có thể đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng được, nói là có năng lực dời non lấp biển, cũng không quá.
Mắt Vân Lạc loé lên một tia lạnh lùng, hai tay không ngừng bấm pháp quyết, đánh ra từng sợi dây leo gỗ. Hôm nay một ngày bị người đàn ông này liên tục xàm sỡ hai lần, một lần ở trên xe việt dã tới sân bay, một lần là lúc này.
Không chỉ đơn giản là xàm sỡ như vậy, mà là đã xâm phạm đến tôn nghiêm của cô.
Trước người Cố Quân Đình dựng thẳng lên một tấm lá chắn tinh thần, dần dần khó có thể chịu được, trong thức hải đau như có kim châm, thầm nghĩ đã xem nhẹ tiểu nha đầu này rồi. Ánh mắt anh lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài tựa như bao trùm một tầng băng sương: "Còn không mau nhanh chóng trị thương cho mọi người, lại chậm sẽ có người bởi vì em đến trễ mà chết đi."
Vân Lạc dừng lại động tác trên tay.
Cố Nhất đưa ngón tay quẹt mũi, hắc hắc cười nói: "Vân Lạc tiểu thư, nếu cô lại chậm một chút nữa, Lão A lập tức sẽ phải đi điện Diêm Vương báo danh đấy, tố cáo cô tội thấy chết mà không cứu."
Vân Lạc hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc Cố Quân Đình một cái: "Lần sau không được làm như vậy với tôi."
Cô lớn như vậy còn chưa từng nan kham như vậy.
Bị đàn ông ôm thành như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên. Nhìn Cố Nhất nói: "Đưa người bị thương nặng vào trong phòng ngủ."
"Đã đưa vào rồi." Cố Nhất nói.
Vân Lạc đi đến phòng ngủ, Hoàng Phủ Vị Lai đang muốn đuổi theo, Cố Quân Đình dùng cánh tay ngăn trở hắn, ánh mắt lạnh băng: "Nơi bác sĩ chữa bệnh, anh đi vào làm cái gì?"
Hai tay Hoàng Phủ Vị Lai ôm vai, thần sắc kiêu căng: "Đừng tưởng rằng anh đã cứu tôi, là có tư cách quản tôi nhé."
Thần sắc Cố Quân Đình nhàn nhạt: "Nơi này là địa bàn của tôi, không muốn ở lại liền xuống xe."
"Địa bàn của anh?" Hoàng Phủ Vị Lai tỏ vẻ khinh miệt, "Nếu tôi không lầm thì chiếc phòng xe này hình như là Vân Lạc tiểu thư lấy ra từ không gian."
"Cô ấy có không gian, tôi đem xe gửi ở nơi đó của cô ấy không được sao?"
Cố Quân Đình dõng dạc, sắc mặt như sương, không một chút chột dạ nào. Thân mình thẳng tắp, quân nhân trạm khắc ra dáng vẻ vô cùng hoàn mỹ. Tuy rằng tại chiếc xe này chứa đầy quân nhân cũng không có gì hiếm lạ, nhưng người đàn ông trước mắt này uy thế như đao, khí thế này rất hiếm thấy.
Cố Nhất che miệng cười toe toét, đối với thiếu tướng nhà mình giơ ngón tay cái lên. Mặc kệ có phải nói dối hay không, bản lĩnh theo đuổi phụ nữ này khiến cho cậu ta phải lau mắt mà nhìn.
Vân Vũ Khôn bĩu môi, lười đến xem hai kẻ tự cho là đúng này, hừ, muốn làm em rể hắn ư, còn phải xem người anh họ là hắn có đáp ứng hay không. Khinh miệt cười cười, xoay người tiến vào phòng điều khiển.
Vương Quốc Lương ngồi ở ghế chủ điều khiển, tay cầm tay lái, lái phòng xe nhanh lại ổn định, gặp tang thi trực tiếp nghiền áp qua, cửa sổ xe bị từng vết máu màu đèn bắn tung toé lên mặt trên như mưa, bị cần gạt nước chuyển động trái phải quét đi.
"Lái chiếc xe này đến thật là đã quá." Vương Quốc Lương hưng phấn nói.
"Không biết em gái đặt làm chiếc xe này từ khi nào, thế mà có thể chống đạn!" Vân Vũ Khôn trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngồi ở trên ghế phụ, bật lửa châm một điếu thuốc.
Mùa hạ sắc trời mau sáng, đúng là thời điểm mặt trời mới mọc lên ở phía đông, đường chân trời ở phía đông một mảng đỏ bừng càng ngày càng sáng.
Thời tiết liên tục xám xịt mười mấy ngày rốt cuộc cũng trong.
Lối đi nhỏ ở giữa hai bên là hai cái giường, một bên là Lão A bị mổ bụng nằm và một bên là Trương Đại Vĩ ngực bị phá thành cái động.
Vân Lạc tưới linh tuyền ở cổ và ngực Trương Đại Vĩ, mở bụng Lão A ra, thấy nội tạng bên trong vẫn còn nguyên vẹn hoàn chỉnh, bên môi lộ ra hai cái lúm đồng tiền, con ngươi cũng lộ ra ý cười nhẹ: "Như vậy còn chưa chết, mạng anh thật lớn."
Sắc mặt Lão A trắng bệch như tờ giấy, bởi vì đau đớn mà cái trán phủ kín mồ hôi tinh mịn, nghe vậy lại cười nói: "Năm tôi bảy tuổi, thầy bói trong thôn đã tính qua cho tôi, nói tôi có chín cái mạng. Chín cái mạng đó, tôi mới dùng hai cái, dư lại bảy cái mạng cũng đủ tiêu xài."
Đều đã là cái bộ dạng này, vậy mà vẫn còn có tâm tình nói giỡn. Vân Lạc nhìn Lão A lộ ra ánh mắt tán dương, bộ đội đặc chủng không phải đều giống nhau a.
Cố Quân Đình đi vào, Triệu Quý Quân đi theo phía sau.
"Bọn họ sẽ không chết chứ!"
Vân Lạc nghiêng mặt liếc anh một cái, không thèm để ý tới, tiếp tục kiểm tra vết thương của Lão A.
Triệu Quý Quân nói: "Lúc chúng tôi tìm thấy hắn, nội tạng trong bụng đã không được đầy đủ, đoàn người tại chỗ tìm thấy một khối gan cùng nửa đoạn ruột, một lần nữa nhét vào bụng cho hắn. Em gái Vân Lạc à, em xem hắn còn có thể sống không?"
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro