Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Sân bay (3)

Vài phút sau, hai bát lẩu cay nóng hôi hổi ra nồi.

Cố Quân Đình đặt lên thớt, mang ra để lên cái bàn dài. Vân Lạc lấy từ không gian ra hai đôi đũa, đưa qua cho anh một đôi, nói: "Muốn ra ngoài kia ăn không?"

"Ở đây là tốt rồi." Cố Quân Đình săn sóc lấy ra hai chiếc ghế dựa qua, đẩy cho cô một cái, nói: "Nơi này an tĩnh." Thật ra anh chỉ muốn ở riêng với cô ở một chỗ thôi.

Vân Lạc ngồi xuống, ăn một miếng, cảm thấy hương vị còn ngon hơn so với đầu bếp chuyên nghiệp làm, thấy trong nồi vẫn còn rất nhiều, nhìn thoáng qua Cố Nhất đang đứa giữ cửa, nói: "Có nên gọi cậu ta vào cùng ăn không?"

"Cậu ăn không đói bụng." Cố Quân Đình lắc đầu.

Anh sao có thể kêu một cái bóng đèn đến đây chiếu sáng được cơ chứ.

Bụng đói mà phải đứng nhìn mọi người ăn thịt uống rượu, cảm giác xót xa nhường nào chứ! Vân Lạc nhìn Cố Nhất vô cùng đồng tình mà rơi nước mắt.

Lấy từ không gian ra một phần sườn heo chua ngọt, một phần gà Cung Bảo, ngẩng đầu hỏi Cố Quân Đình: "Anh có muốn uống rượu không?" Trong không gian của cô thu thập được rất nhiều loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc và của Phương Tây.

"Em muốn uống à?" Cố Quân Đình liếc qua.

Vân Lạc lắc đầu.

"Vậy anh cũng không uống." Cố Quân Đình đáp, bắt đầu ăn.

Bữa cơm này Vân Lạc ăn đến chóp mũi đổ mồ hôi, cô rất ít khi ăn cay như vậy, nếu không phải do tài nấu nướng của Cố Quân Đình quá tốt, cô đã sớm đặt đũa xuống rồi. Ăn hết một bát, lại ăn thêm hơn phân nửa bát nữa.

Kiếp trước, trong ba năm ở mạt thế cô thường xuyên bị đói đến ngực trước dán cả vào lưng.

Nên đối với mỗi một thứ đồ ăn cô đều vô cùng quý trọng.

Mặc dù là dị năng giả hệ mộc có năng lực thúc đẩy thực vật phát triển, nhưng một vụ từ gieo trồng đến lúc thu hoạch, lại đến công đoạn nấu nướng, làm ra một bàn đồ ăn, cũng tốn rất nhiều thời gian và sức lực.

Thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ, yêu cầu phải tập trung tinh thần cao độ để đề phòng tang thi hoặc động vật biến dị đột nhiên xuất hiện, có thể có một miếng ăn nhét bụng đã là tốt lắm rồi, nào còn có tâm tình thúc đẩy thực vật sinh trưởng.

Huống chi cô còn phải dùng thực vật đổi lấy tinh hạch đó!

Cơm nước xong sau, Vân Lạc đun một nồi nước sôi, lấy linh trà sản xuất trong không gian ra để pha. Đổ cho Cố Quân Đình một ly, tự mình cũng đổ một ly ngồi ở bên cạnh chậm rãi uống.

Cố Quân Đình uống một ngụm, nhướng mày hỏi: "Lá trà em pha này sản xuất ở đâu thế."

Anh đã uống qua rất nhiều các loại trà ngon, nhưng lá trà Vân Lạc pha, uống một ngụm dư vị còn đọng lại thật lâu, khoang miệng lưu lại đầy hương thơm. Lại không giống bất kì loại lá trà nào mà anh từng uống qua. Anh dám cam đoan, nếu ở trước mạt thế, loại lá trà này được đem bán trên thị trường, giá cả có thể đạt tới mấy vạn tệ.

Nếu Vân Lạc biết anh đang nghĩ gì, chỉ có thể cười trừ, lá trà của cô được sản xuất ở Thanh Mộc Linh Phủ, ẩn chứa linh khí, uống nhiều có thể cường kiện thân thể, bách bệnh không xâm, lá trà này là loại lá trà trên thị trường có thể so sánh được sao.

Nhìn thoáng qua Cố Nhất đang ngốc trước cửa, nói: "Tôi nhớ cảnh vệ tuỳ thân của anh không phải là Cố Nhất."

Một tuần trước mạt thế ở nhà hàng Âu Địch, Vân Lạc cùng anh ăn một bữa cơm, cô tiết lộ cho anh tin tức về người ngoài hành tinh, anh cho cô một ngàn vạn làm thù lao, cô mới tích được số lượng vật tư lớn ở trước mạt thế.

Lại nói tiếp bữa cơm này của các chiến sĩ còn có công lao Cố Quân Đình, cô chỉ là mượn hoa hiến phật thôi!

"Ngày đó anh nhận được nhiệm vụ thượng cấp, Tiểu Chu đang thức tỉnh dị năng, quá trình thức tỉnh vô cùng thống khổ, mới để cậu ta ở lại căn cứ." Cố Quân Đình vừa uống nước trà vừa nói.

"Chẳng trách."

Cô nhớ rõ kiếp trước Tiểu Chu là trợ thủ đắc lực của Cố Quân Đình.

Tiểu Chu tên là Chu Võ, có biệt danh là Black Friday. Chu đồng nghĩa với tuần, Võ là từ đồng âm. Tiểu Chu ra tay tàn nhẫn, không động thủ thì thôi, một khi đã động thủ tất có người rơi đầu, mới có tên hiệu là Black Friday.

Ánh mắt Cố Quân Đình có chút ủ dột, nói: "Anh dẫn người đi qua khu Tây Tạng, ở trong cái hồ lớn kia không tìm được phi thuyền."

Vân Lạc không hé răng, phi thuyền cô đã lấy đi rồi, tìm được mới là lạ. Lúc trước tìm anh lộ ra tin tức người ngoài hành tinh, chỉ muốn Zf (Chính phủ) nhân lúc còn sớm có phòng bị.

Tiếp theo Cố Quân Đình nói một câu làm cô động tâm!

"Anh đã tìm được người phượt thủ kia."

Phượt thủ!

Vân Lạc nhớ tới người bị người ngoài hành tinh kéo ra từ trong bụi cỏ, người đàn ông bị thi hồn chú. Cái loại hồn chú này, nguyên lý cũng giống như cô ký kết với Thiết Tuyến Đằng làm hồn nô, người bị thi chú nếu trong lòng có ý phản bội, sẽ bị thuật chú phản phệ, dẫn tới hồn phi phách tán.

"Chúng ta đã dùng các loại khổ hình với người đó, anh còn dùng tinh thần công kích hắn nhưng đều thất bại. Không lấy được manh mối hữu dụng gì từ trong miệng hắn." Cố Quân Đình nói, dường như trong lòng không bình tĩnh, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

"Phượt thủ kia đã bị người ngoài hành tinh ký kết khế ước linh hồn, đây là một loại văn tự bán đứt, là cùng linh hồn ký kết. Dùng tinh thần lực tra xét thức hải của người nọ cũng vô dụng, nếu nghiêm trọng hắn sẽ hồn phi phách tán." Vân Lạc giải thích.

"Không có bất cứ biện pháp gì sao?" Cố Quân Đình nâng mi, anh có trực giác, tiểu nha đầu này biết rất nhiều bí mật mà anh không biết.

"Không có." Vân Lạc lắc đầu "Các người không bắt được người ngoài hành tinh kia đúng không?"

"Chúng ta phong toả tất cả tuyến đường giao thông, nhưng không tìm được người ngoài hành tinh đó." Cố Quân Đình lắc đầu, "Các chuyên gia đã khẳng định, kẻ chủ mưu mang đến cuộc khủng hoảng mạt thế này chính là ngươi ngoài hành tinh. Phi thuyền cùng thân thể của bọn họ mang theo virus, ở một khắc người ngoài hành tinh kia mở ra cửa khoang phi thuyền, virus lập tức tiến vào trong không khí. Nhưng bởi vì môi trường ở Trái Đát không giống với tinh cầu của bọn họ, virus này sẽ chỉ phát sinh tiến hoá dưới động tác riêng, tỷ như phóng xạ hoá học, trận mưa sao băng trút xuống trước đó, các công nhân công tác ở cùng nhà máy hoá chất là nhóm người bị lây nhiễm sớm nhất."

Vân Lạc gật gật đầu, trước mạt thế lúc cô thu thập vật tư, ở trước cửa một trung tâm mua sắm lớn đã chém giết một đầu tang thi. (Đoạn này bản edit khác ghi là tang thi cấp 1 nhưng mình thấy mới đầu mạt thế làm gì đã có tang thi cấp 1 nhanh thế nên mình để tang thi không nhé.)

"Bởi vì người lây nhiễm rất giống những thây ma trong phim truyền hình Mỹ, nên các chuyên gia mệnh danh loại virus này là tang thi - virus, gọi tắt virus T." Cố Quân Đình nói.

Vân Lạc gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

"Chúng ta không có biện pháp nào để đối phó virus T, vì thế rất cả đều hướng về phía sinh vật học giả cùng vi trùng học giả nổi danh toàn cầu, giáo sư Hoàng Phủ Thọ. Trước mạt thế ông già kia vẫn luôn nghiên cứu thực nghiệm khẩn cấp, từ chối rút lui. Mạt thế đến lại yêu cầu trước tìm được cháu nội của ông ta - Hoàng Phủ Vị Lai đã, nếu không ông ta tình nguyện chết ở tầng hầm ngầm của viện nghiên cứu."

"Chỉ mong chuyến đi sân bay lần này không đến không." Vân Lạc nói, lại không ôm quá nhiều hy vọng.

"Tìm tất cả các phòng ở sân bay, mặc kệ tìm được Hoàng Phủ Vị Lai hay không sau đó đều phải rời đi." Cố Quân Đình nhớ cô nói qua vài ngày sau động thực vật có khả năng biến dị, mặc kệ thật giả, cũng không thể bỏ qua, anh phải nhân lúc còn sớm rút lui khỏi thành phố này.

Đứng dậy cầm chén đũa đặt ở trong bồn rửa chén, nhìn Vân Lạc, nói: "Xả nước."

Nước từ đầu ngón tay Vân Lạc chảy ra.

"Nước này của tôi có thể thanh trừ virus T, lại bị anh dùng để rửa chén, anh không cảm thấy quá lãng phí sao?" Vân Lạc nghịch ngợm nói, khoé môi mím, lộ ra hai cái lúm đồng tiền.

Thật ra đây là cô dùng pháp thuật của người tu chân lọc ra nguyên tử nước trong không khí, trải qua tinh lọc, loại bỏ đi chất ô nhiễm, mới chuyển ra nước. Căn bản không phải linh tuyền trong không gian.

Cố Quân Đình cảm giác dáng vẻ cô lúc này đáng yêu cực kỳ, mỉm cười nói: "Đúng là rất lãng phí."

Đối với những người bởi vì cảm nhiễm virus T mà chết đi trên toàn cầu chiếm hai phần ba dân cư, bọn họ lại dùng loại nước quý giá nhất thế gian để rửa chén, đâu chỉ là lãng phí, quả thực là không có lương tâm.

Lúc Cố Quân Đình từ sảnh sau đi ra, các chiến sĩ ăn uống thoả thích mặt đỏ bừng, ly bàn hỗn độn, từ sau mạt thế bọn họ chưa từng được ăn uống tốt như vậy.

Vân Lạc lo lắng uống rượu nhiều sẽ hỏng việc, chỉ lấy ra mấy cân rượu trắng, nhưng ngược lại không có người nào say.

Tuy là như thế, Cố Quân Đình vẫn nhăn mi lại, quay đầu lại nhìn Vân Lạc vừa ra tới nơi nói: "Quá xa xỉ, về sau phải chú ý tiết kiệm."

"Vì sao thế?" Vân Lạc chớp chớp mắt.

Những thứ đó đều là cơm nhà, xa xỉ sao? Kho hàng yên lặng trong không gian của cô còn dự trữ mấy trăm bàn Mãn Hán toàn tịch, mấy trăm bàn ngự yến cung đình, mất trăm bàn đồ ăn Trung Quốc và Phương Tây nổi tiếng đấy!

"Truyền ra sẽ bị người có tâm nhớ thương."

"Sao có thể được!" Vân Lạc lắc đầu cười nói, "Có anh ở đây, tôi rất yên tâm."

Kiếp trước, cô biết Cố Quân Đình là người có tiếng bao che con người mình.

Chỉ cần đề cập đến chuyện hoặc người bên cạnh anh, liền không cho phép người khác khoa tay múa chân. Nhưng vẫn nói: "Được rồi! Về sau tôi sẽ chú ý."

Vân Vũ Khôn ăn uống no đủ, đi đến trước mặt Vân Lạc, cảnh giác liếc mắt nhìn Cố Quân Đình một cái, kéo Vân Lạc đến một bên, nhỏ giọng nói: "Hắn ta không làm gì em chứ?"

"Anh ấy có thể làm gì em được chứ? Ở đây nhiều người như vậy!" Vân Lạc bĩu môi nói.

"Vậy là tốt rồi, Lạc Lạc, em là một đứa con gái đấy, chớ quên nam nữ thụ thụ bất thân, đừng làm hỏng thanh danh của mình, về sau không dễ gả chồng đâu." Vân Vũ Khôn lải nhải.

"Anh họ, anh được rồi đấy, lại còn nam nữ thụ thụ bất thân, em đây trước kia bắt tay cùng đàn ông có phải cũng nên tròng lồng heo thả trôi sông à."

"Em với ai ôm ôm rồi nắm tay?" Vân Vũ Khôn cảnh giác, tiếp theo hai mắt loé loé, "Là cái thằng khốn kêu Lý Kiến Nhận kia sao?"

"Anh họ, anh đủ rồi đấy, đều là chuyện của nhiều năm trước, mệt anh còn nhớ rõ."

Đâu chỉ nhiều năm, cô với Lý Kiến Nhận gặp ở đại học kết giao mấy tháng, tính cả đại học sau mấy năm cùng mạt thế ba năm, đều đã qua sáu bảy năm, chia tay sáu bảy năm, cảm tình sớm đã phai nhạt không còn cả cái nịt.

"Nhưng em kết giao qua một tên bạn trai là hắn, anh không thể không hoài nghi." Vân Vũ Khôn lông mày nhíu chặt, "Lạc Lạc em phải nhớ rõ, trên đời này đàn ông không có một tên nào tốt cả, ngàn vạn không cần bị lừa."

"Anh họ, chẳng lẽ anh cũng không phải người tốt à?" Vân Lạc mỉm cười.

"Ngoại trừ anh họ em." Vân Vũ Khôn trừng Vân Lạc.

Anh em hai người thì thầm to nhỏ nói cái gì, sớm đã bị Cố Quân Đình nghe thấy hết, không muốn nghe cũng khó, tinh thần lực anh đang ở đỉnh cấp 2, nhĩ lực cùng cảnh giác đều vô cùng nhạy bén. Lý Kiến Nhận! Cố Quân Đình nheo hai con mắt bắn ra một tia lạnh lẽo, hừ, anh nhớ kỹ tên này.

Lão A nhìn thấy Vân Lạc, móc ra từ balo một đống tinh hạch đưa đến, hai tay dâng lên tinh hạch nói: "Em gái nhỏ Vân Lạc à, em chẳng những đã cứu mạng tôi, còn giúp tôi thức tỉnh dị năng, anh trai không có gì quý để cho em, chỉ có thể mang tinh hạch đánh được đưa em thôi."

Vị chiến sĩ thức tỉnh hệ thuỷ kia nâng cơ thể suy yếu từ trên mặt đất bò dậy, cũng lấy tinh hạch của mình móc ra, nói:" Tôi cũng vậy, những tinh hạch này đều đưa cho em gái Vân Lạc hết."

Các chiến sĩ khác đều buông chén đũa, sôi nổi đưa tinh hạch qua.

Vân Lạc nhanh chóng xua tay từ chối, cô lại không thiếu tinh hạch, có đến nỗi phải nhận số lượng tinh hạch không nhiều lắm của họ sao? Huống chi trước đó là cô đưa ra cho họ, hiện tại lại lấy về, mặt cô đâu có dày như vậy!

"Em nhận lấy đi! Nếu không trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy không dễ chịu." Cố Quân Đình nói.

Vân Lạc đành phải nhận lấy tinh hạch của các chiến sĩ. Mỉm cười nói: "Nếu mọi người về sau không có cơm ăn, hoặc là không có nước uống, có thể dùng tinh hạch đến tìm tôi mua."

Lão A đĩnh đạc nói: "Chúng ta còn không đến mức không nuôi sống được chính mình, bất quá lúc thèm ăn có thể tìm em gái cống hiến chút điểm đổi lấy bữa ăn ngon."

"Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, ai cũng không nợ ai, về sau mặc kệ là ăn cơm hay uống nước, hay là trị thương, đều phải trả thù lao cho Vân Lạc tiểu thư." Ánh mắt Cố Quân Đình nhàn nhạt, ngữ khí mát lạnh phiếm ở trong không khí, "Tuy rằng như thế, mọi người phải có lòng cảm kích."

Lấy bản lĩnh của Vân Lạc hoàn toàn có thể đến căn cứ thủ đô, được cao tầng coi trọng.

Cố Quân Đình có tư tâm muốn giữ Vân Lạc ở lại trong đội ngũ của mình, anh có thể cho cô chỗ tốt, trả giá cho cô, nếu không thành quan hệ trực tiếp. Chỉ có thể từ trên nhân tình làm văn, đả động tới cô.

Nếu Vân Lạc biết ý tưởng của anh, nhất định sẽ nói quả nhiên là xuất thân thế gia, tay chính trị này chơi đến cực kỳ nhuần nhuyễn.

"Vân Lạc nhận tôi làm em trai." Trương Tiểu Cường thò qua, nhìn Vân Lạc nói: "Đúng không chị gái."

"Chúng ta coi Vân Lạc trở thành em gái ruột của chính mình."

Trương Đại Vĩ cùng các chiến sĩ vỗ ngực bảo đảm.

"Hiện tại nghỉ ngơi tại chỗ." Cố Quân Đình xem các chiến sĩ trả lời rất vừa lòng, dưới đáy mắt thâm ảo loé lên một tia sáng, "Trương Đại Vĩ, Lão A gác nửa đêm trước, nửa đêm về sáng từ Triệu Quý Quân.."

Cố Quân Đình an bài xuống, nhìn Vân Lạc nói: "Em đi sảnh sau ngủ."

Vân Lạc gật gật đầu, đi hướng sảnh sau.

Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương đang muốn đuổi theo, bị Cố Quân Đình ngăn lại: "Các người ở lại nơi này."

"Tôi là anh trai con bé." Vân Vũ Khôn nhướng mày.

Nam nữ bảy tuổi cũng không ngủ chung giường, anh ruột cũng không được." Cố Quân Đình không lưu tình chút nào cự tuyệt, nhìn Cố Nhất nói: "Coi chừng bọn họ." Nói xong từ balo lấy ra một cái thảm, trải ở chân tường, ngồi lên trên, nhắm mắt dưỡng thần.

Vân Vũ Khôn thấy Cố Quân Đình không cùng em gái đi sảnh sau, đối với sự an bài của anh còn tính vừa lòng, bĩu môi, cùng Vương Quốc Lương dịch hai cái bàn ăn khép lại cùng nhau, nằm trên đó.

Mùa hè nhiệt độ lên tới mấy chục độ, nằm trên mặt đất cũng sẽ không lạnh.

Các chiến sĩ mệt mỏi một ngày, hiện tại ăn uống no đủ, bàn ăn không đủ, liền nằm trên mặt đất, thực mau trong phòng yên tĩnh lại.

Vân Lạc tự nhốt mình ở sảnh sau, từ không gian lấy ra một chiếc giường nằm lên, đắp một cái thảm lông, lại không có cảm giác buồn ngủ. Sân bay cho cô cảm giác không an toàn, từ trong thức hải phân ra một sợi thần thức xuyên qua dãy nhà KFC, kéo dài đến đại sảnh sân bay, tự mình gõ mõ cầm canh.

Như vậy mới buông tâm, không bao lâu sau tiến vào mộng đẹp.

Nhưng mà tới nửa đêm, Vân Lạc bỗng nhiên mở to mắt, hình ảnh trong thần thức kia khiến cô sởn tóc gáy, sửa sang lại vạt áo từ trên giường xuống, vươn tay đem giường cùng thảm lông thu vào không gian, đeo balo lên từ sảnh sau ra ngoài.

Cố Quân Đình cho dù trong lúc ngủ mơ cũng rất cảnh giác, đột nhiên mở to mắt, trong bóng đêm thấy thân ảnh xinh đẹp kia.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Quân Đình lại gần hỏi.

"Suỵt!" Vân Lạc đặt ngón tay ở trên môi làm động tác im lặng, "Gọi các chiến sĩ dậy, chú ý không được phát ra động tĩnh."

Cố Quân Đình gật gật đầu, phân phó Trương Đại Vĩ cùng Lão A gác đêm gọi các chiến sĩ dậy.

Vân Lạc thấy anh còn muốn hỏi, nói: "Xuất hiện bò sát giả."

Cái gì? Cố Quân Đình ngẩn ra.

Cùng nơi này khoảng cách hai cái đại sảnh, có một gian nhà ở, mười mấy người sống sót gầy trơ cả xương kinh hoảng đem ánh mắt đặt hết lên người bốn dị năng giả, lúc ban đầu ở gian nhà này có hơn một trăm người, bởi vì tìm kiếm đồ ăn, chết mất chín phần mười, hiện tại bọn họ chính là chim sợ cành cong.

--------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thomin7