Chương 32: Sân bay (2)
Bởi vì trong đại sảnh tối quá mức, dị năng giả còn đỡ, người thường thì không cách nào nhìn rõ đồ vật được.
Vân Lạc đánh ra mấy cái hoả cầu, dùng thần thức khống chế chúng bay ở trên không.
Nhìn đến trên mặt đất chất đầy những mảnh thịt nát, những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, đoạn đầu thối rữa lăn loạn, những chiến sĩ định lực thấp như Trương Tiểu Cường nhìn thấy còn muốn nôn tại chỗ. Triệu liên trưởng nhằm mông hắn đạp một phát, trách mắng: "Mau nghỉ một lát cho tôi, đại đội đặc chủng Mãnh Hổ sao lại có kẻ yếu gà như cậu thế?"
Các hạng tố chất của Trương Tiểu Cường đều không tồi, bởi vì hắn là tân binh, không giống các chiến sĩ khác ở trước mạt thế đã từng tập kích truy nã tội phạm buôn bán ma tuý, súng thật đạn thật đem mạng ra đánh cược để truy bắt những phần tử khủng bố. Trương Tiểu Cường vào đại đội Mãnh Hổ không được mấy ngày, liền nghênh đón mạt thế, nếu không cũng sẽ không vào lúc ra ngoài tìm kiếm vật tư mà bị tụt lại ở phía sau, bị tang thi đuổi theo súng đạn dùng hết, cầm một cây gậy gỗ thoát được thở hổn hển, sau lại gặp Vân Lạc cứu giúp mới nhặt được cái mạng nhỏ về.
"Thời gian không còn sớm, tìm nơi an toàn, ăn một chút rồi nghỉ ngơi chỉnh đốn." Mặt Cố Quân Đình vô biểu tình nói, tầm mắt quét về phía Vân Lạc, nói: "Đuổi kịp!" Dẫn đầu đi lên cầu thang.
Vân Lạc hơi lúng túng, sao cô cảm giác Cố Quân Đình dường như đặc biệt chú ý tới cô.
Tuy rằng có tâm tư này, lại không nghĩ đến phương diện tình cảm nam nữ, thật sự là kiếp trước ở mạt thế năm thứ ba Cố Quân Đình vẫn là một kim cương vương lão ngũ, phụ nữ ái mộ anh rất nhiều, nhưng anh lại như trời sinh khuyết thiếu tuyến cảm tình, đối với bất cứ người phụ nữ nào cũng đều không có biểu cảm.
Có lẽ ở trong mắt anh, nhân loại chỉ chia thành hai loại kẻ mạnh và kẻ yếu, không có phân biệt giới tính!
Tang thi ở lầu hai không nhiều lắm, Vân Lạc cùng Cố Quân Đình, Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương cùng cấp bậc không có ra tay, mà là để lại cho các chiến sĩ rèn luyện dị năng.
Mọi người đi vào một nhà KFC, xử lý một vài tang thi du đãng, kéo thi thể ra ngoài, quét tước dọn dẹp một chút, một vài chiến sĩ cấp thấp mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, ngồi xuống xong lấy bánh nén khô từ balo ra cũng không có sức mà ăn.
Vân Lạc gọi mấy chiến sĩ bị thương tới, dùng linh tuyền thanh trừ virus T, tuỳ ý đánh ra mấy trái quang cầu trị liệu trên miệng vết thương của họ.
Các chiến sĩ vừa mới còn uể oải không phấn chấn trong giây lát đã sinh long hoạt hổ trở lại.
Một chiến sĩ khoảng tầm hai mươi tuổi quân trang từ trên xuống dưới rách tung toé, eo sườn được trị liệu xong, miệng vết thương to bằng miệng chén lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được từ từ khép lại, hắn cảm kích đến mức suýt thì oà khóc.
Vân Lạc vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Cậu sắp sửa thức tỉnh dị năng, còn khóc cái gì chứ! Đến đây, mau cười một cái cho chị xem nào."
Chiến sĩ kia trợn to hai mắt vẻ mặt không thể tin được, sau đó đôi mắt cong thành hình trăng non. Trương Đại Vĩ nhìn đến hận đời, hắn cũng bị thương, vì cái lông mao gì không thể thức tỉnh dị năng chứ! Một đám kia đều dẫm phải vận cứt chó à.
Vân Lạc từ trong không gian lấy ra một đống tinh hạch đặt ở trên bàn cơm, để phân chia cho đoàn người, những tinh hạch này cũng có công lao của họ, bất quá cô nhanh tay hơn, thu được nhiều hơn! Cầm ba viên tinh hạch màu lam cùng một ít tinh hạch màu trắng đưa cho chiến sĩ kia, nói: "Cậu là dị năng giả hệ thuỷ trân quý, luyện tập thăng cấp thật tốt, về sau vấn đều nước uống của đội ngũ chính là trách nhiệm của cậu."
"Uầy, hệ thuỷ à, tôi không muốn làm đập chứa nước di động đâu!" Chiến sĩ kia vẻ mặt đưa đám, hắn muốn có dị năng có thể công kích tang thi, giống như hệ phong, hệ tinh thần của Cố thiếu tướng, hệ hoả của Lão A.
Vân Lạc gõ một cái vào đầu vai hắn, nói: "Đừng xem thường hệ thuỷ, luyện tốt so với các dị năng khác chỉ mạnh hơn chứ không có kém."
"Thật, thật vậy sao?" Trong mắt chiến sĩ kia tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
"Chờ cấp bậc của cậu đủ cao, cậu có thể phóng ra ngàn vạn mũi thuỷ tiễn, là hàng vạn mũi tên đấy, cậu ngẫm lại coi, cảnh tượng kia hoành tráng cỡ nào." Vân Lạc cổ vũ hắn, ai kêu cô muốn lung lạc những người này chứ!
Ở mạt thế, một người dù cho cường đại đến mức nào vẫn chẳng là gì, nếu không có đoàn đội trung thành và người tận tâm ủng hộ.
Xin lỗi, Cố thiếu tướng, tôi tới đào người! Vân Lạc ở trong lòng nói.
Chiến sĩ kia cao hứng phấn chấn hẳn lên, đối với Vân Lạc vô cùng cảm kích, học lễ tiết cổ nhân, hai tay chắp lại thi lễ.
Cố Nhất buồn bực nói: "Vân Lạc tiểu thư, thiếu tướng nói, tinh hạch có màu không thể dùng được."
"Vì sao không thể dùng?" Vân Lạc hỏi.
"Bở vì có người ăn tinh hạch bị nổ tan xác mà chết." Giọng Cố Quân Đình lạnh lùng vang lên, tầm mắt đảo qua những chiến sĩ bên cạnh cô đang lộ ra ánh mắt sùng bái, trong lòng anh dấy lên một trận khó chịu.
Anh chán ghét những ánh mắt đó nhìn cô.
"Các người ăn tinh hạch?" Vân Lạc mở to đôi mắt phượng lấp lánh dò hỏi, "Các người thế mà lại đi ăn tinh hạch sao?"
Cô bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, ở đầu mạt thế, đích xác có dị năng giả thông qua dùng tinh hạch để thăng cấp dị năng, không bao lâu năng lượng trong tinh hạch tự bạo khiến tinh thần những người đó hỏng mất.
Chẳng qua kiếp trước cô biết được tác dụng của tinh hạch khá muộn, lúc đang chạy trốn trên đường, qua radio mà biết được.
"Có gì không đúng sao?" Cố Quân Đình nhướng mày hỏi.
"Đương nhiên không đúng, sai lầm rất lớn là đằng khác, tinh hạch phải đặt ở trong lòng bàn tay, dùng tinh thần cảm thụ năng lượng của tinh hạch. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn năng lượng cuồng bạo xâm nhập vào cơ thể, nuốt thẳng. Ha hả. Không bao lâu tinh thần sẽ có vấn đề."
Cố Quân Đình sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy, không, có lẽ chỉ mấy ngày đầu mới nuốt thẳng đi! Chẳng qua mấy ngày kế tiếp sẽ ý thức được không đúng. Bởi vì kiếp trước người bên cạnh đệ nhất cường giả không có nghe nói có người nào bởi vì nuốt tinh hạch chết.
"Nắm trong tay cảm thụ sao?" Cố Quân Đình nhướng mày, "Nói cụ thể chút."
"Mạt thế, dị năng phân thành rất nhiều loại, trong đó chủ yếu, chiếm phần lớn, là ngũ hành dị năng, chia thành ngũ hành hệ kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, đối chiếu ứng với kim, lục, lam, hồng, vàng đất năm loại màu sắc. Ngoài ra còn có màu trắng là tinh hạch vô thuộc tính, tất cả các dị năng giả đều có thể hấp thu được màu trắng, điều này các người đã sớm biết. Ngoài sáu loại này, còn có hệ lôi màu tím, hệ phong màu bạc và hệ phong màu trong suốt. Hệ không gian cùng hệ tinh thần màu nào cũng đều dùng được, nhưng hai loại này đều không khác là hình ngôi sao sáu cánh."
Trong phòng KFC ba mươi mấy người chiến sĩ, dù cho có là dị năng giả hay không, đều im lặng lắng nghe.
Ánh mắt Cố Quân Đình lấp loé, rất muốn hỏi cô làm sao mà biết được rõ ràng như vậy, nhưng cuối cùng cái gì cũng không hỏi. Tầm mắt hướng mọi người ở đây quét một vòng, giọng nói nghiêm khắc: "Chuyện về tinh hạch có thể truyền ra ngoài, nhưng không được tiết lộ Vân Lạc tiểu thư ra ngoài."
"Rõ." Mọi người trăm miệng một lời nói.
Vân Lạc có dị năng chữa trị trân quý, là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nếu bán đứng cô quả thực không bằng cầm thú.
Vân Lạc chỉ cười cười, liền có truyền ra ngoài, cô cũng không sợ, với thực lực hiện tại kẻ xấu muốn nhằm vào cô đều vô dụng, huống chi cô còn ôm chặt đùi của Cố Quân Đình.
Ở kiếp trước, cô hiểu biết rất sâu vị cường giả này, chỉ cần là thủ hạ trung thành của anh, anh sẽ bảo hộ không điều kiện. Cô biết anh vì tìm kiếm thủ hạ trung thành của mình, đã xâm nhập vào đầm rồng hang hổ, chiến đấu với biến dị thú cường đại nhất.
Cố Quân Đình lại hỏi tiếp: "Chỉ cần nắm chặt tinh hạch trong lòng bàn tay, dùng tinh thần cảm giác sao?"
Vân Lạc thầm nói: "Đây là phải tự chính mình lĩnh hội, phương pháp của mỗi người có lẽ đều không giống nhau. Căn cứ vào ngộ tính của bản thân tới cảm thụ, để tránh đi đường vòng, tôi không thể tiết lộ quá nhiều."
Cố Quân Đình gật gật đầu, hướng mọi người nói: "Tất cả đều thành thật ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc, còn có một trận chiến nữa."
Chiến sĩ thức tỉnh thuỷ hệ kia ngồi ở góc tường, cố chịu đựng sự đau đớn do tế bào phân liệt, hai tay ôm vai, cả người run rẩy, trên trán mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống. Vân Lạc nghĩ, tay lại thò vào balo từ không gian lấy ra một viên Bổ Linh Đan nhét vào trong miệng hắn.
Bổ Linh Đan có thể tăng cường năng lượng thân thể, đối với người tu chân và dị năng giả đều có lợi.
Chiến sĩ nuốt Bổ Linh Đan xuống, đan điền nóng rực lên, cả người tràn ngập lực lượng đối kháng lại tế bào phân chia, sức chịu đựng thống khổ tăng lên mấy lần.
"Cố cho cậu ta ăn cái gì?" Cố Quân Đình hỏi.
"Bổ Linh Đan đó." Vân Lạc nói, cũng lấy ra mấy viên cho Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương, loại đan dược cấp 1 này, ở không gian cô luyện được rất nhiều, lần tới cô muốn luyện đan dược cấp 2 Cố Bổn Đan, Bồi Nguyên Đan, đạt tới cấp 4, lập tức có thể luyện Định Nhan Đan cấp 5.
Đó chính là đan dược vĩnh viễn bảo trì thanh xuân đó!
Bổ Linh Đan? Đây không phải là đan dược chỉ có người tu chân mới dùng sao? Cố Quân Đình thân là truyền nhân thế gia cổ võ, hiểu biết so với người bình thường nhiều hơn. Lại muốn hỏi thêm, lại thấy Vân Lạc đã đi vào sảnh sau KFC. Trong lòng biết tiểu nha đầu này có quá nhiều bí mật, nhưng cũng không cần nhất thời rối rắm, về sau có rất nhiều cơ hội tiếp cận cô.
Vân Lạc mở tủ bát ra, thấy còn một ít bột mì chưa hỏng, dầu ăn, khoai tây, bắp ngô, trứng gà, trái cây....
Ðáng tiếc các loại thịt cùng cá trong tủ đông đều hỏng rồi.
Vân Lạc cầm thịt thối rữa cùng các loại cá mốc, sử dụng thanh khiết thuật xử lý, đánh ra một đạo gió thổi tán đi mùi hư thối trong phòng bếp. Ở phía dưới tìm được hai cái bình gas, vặn van ra vẫn còn có khí gas thoát ra, nhất thời cười đến mắt cong cong, xem ra có thể làm một bàn đồ ăn ngon.
"Cô muốn làm cơm sao?"
Phía sau giọng nam giống như đàn cello trầm thấp vang lên.
Vân Lạc quay đầu lại thấy Cố Quân Ðình, lắc đầu nói: "Trù nghệ của tôi không được, nhưng nấu ăn cũng không thành vấn đề." Quyền sử dụng phòng bếp ở Vân gia luôn luôn thuộc về Vân Vũ Khôn, cô cũng từng dùng qua phòng bếp, cũng chỉ làm ít đồ đơn giản, tỷ như nấu nướng.
Vân Lạc đem chậu rửa qua, múc mấy chén bột mì vào, đang muốn làm thì, Cố Quân Ðình đem chậu bột mì từ trong tay cô lấy đi, duỗi hai bàn tay to ở trước mặt cô.
"Nước." Cố Quân Ðình mệnh lệnh nói.
Là muốn rửa tay à! Mạt thế, nước cực kỳ trân quý, có đầy người mười ngày nửa tháng không rửa tay, rửa mặt. Thật sự coi cô là đập chứa nước di động thật sao! Vân Lạc bấm pháp quyết, một dòng nước từ đầu ngón tay chảy ra rót vào trên tay Cố Quân Ðình.
Tiếp theo tay cô chợt biến, một khối xà phòng thơm đưa qua, nói: "Cho anh xà phòng thơm."
"Cô còn có không gian nữa?" Cố Quân Ðình con ngươi loé sáng.
"Ừm." Vân Lạc gật đầu, "Không cẩn thận thức tỉnh."
"Dị năng của cô thật hỗn tạp." Cố Quân Ðình khoé môi giật giật một cái, dùng xà phòng thơm, rửa sạch đi bọt xà phòng thơm, con ngươi lấp loé, nói: "Khăn lông."
Thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước mà! Vân Lạc trợn trắng mắt, từ không gian lấy ra một cái khăn lông mới tinh đưa qua.
Cố Quân Ðình lau khô nước trên tay, không chút khách khí đem khăn lông, xà phòng thơm toàn bộ cất vào balo của mình. Chỉ chỉ chậu bột mì, nói: "Thêm nước!"
Vân Lạc vô ngữ rót nước vào chậu bột mì, làm đập di động cảm giác thật mất mặt, cấp trên nói một câu liền phải làm theo không được oán hận.
Quá tổn thương lòng tự tôn mà.
Ở cửa, Cố Nhất ngăn lại Vân Vũ Khôn vẻ mặt nổi giận đùng đùng cùng Vương Quốc Lương.
"Không có mệnh lệnh của sư trưởng, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào." Cố Nhất thần sắc lạnh lùng cự tuyệt Vân Vũ Khôn đi vào.
Cố Quân Ðình quân hàm là thiếu tướng, chức vụ là sư trưởng.
"Tôi chỉ gọi Lạc Lạc nhà tôi ra, không làm phiền Cố thiếu tướng." Vân Vũ Khôn biết người này không dễ chọc, nhẫn nại nói.
"Không được." Cố Nhất lạnh mặt cự tuyệt, nói giỡn, nếu hắn đem Vân Lạc gọi ra, quay đầu lại hắn lập tức sẽ chết rất khó coi.
"Cậu muốn giam cầm Vân Lạc sao?"
Vân Vũ Khôn nổi giận, trên tay ngưng kết ra một thanh băng truỳ, hướng Cố Nhất bắn qua.
Cố Nhất là dị năng giả hệ thổ, vội vàng dựng lên một bức tường đất trước người, hắn chỉ là dị năng giả cấp 1, trước sự công kích băng truỳ của Vân Vũ Khôn, tường đất hoá thành quang bụi tiêu tán trong không khí.
"Mau chóng tránh ra." Vân Vũ Khôn không khách khí quát. Xoát xoát xoát xoát bốn cái băng truỳ bắn ra, phân ra chặn lấy hai tay hai chân Cố Nhất, dù sao em gái nhỏ nhà mình có bản lĩnh chữa khỏi, hắn không sợ đem cái tên đáng ghét này đánh ngã, kêu rên một trận, lại chữa khỏi cho hắn sau.
Bỗng nhiên một bóng người xinh đẹp xuất hiện, một cây dây mây từ trong cửa vươn dài đến đây, bạch bạch bạch. Bốn thanh băng truỳ hoá thành mảnh vụn.
Vân Lạc thu Thiết Tuyến Đằng lại, đi tới: "Anh họ, em không bị sao cả, Cố thiếu tướng đang nấu cơm, đợi chút nữa cho anh một chén lẩu cay thơm ngào ngạt."
Vân Vũ Khôn biểu tình ngẩn ra, nói: "Vậy em phải cẩn thận, đừng để tên đàn ông xấu xa nào bắt nạt."
Mấy từ tên đàn ông xấu xa này đương nhiên là chỉ Cố Quân Đình.
"Anh yên tâm đi!" Vân Lạc cười nói. Ở mạt thế, người cô sợ hãi chỉ có vị người ngoài hành tinh bí ẩn kia, nhưng trước khi tiếp xúc đối phương, cô nhất định phải tăng cấp dị năng lên tới cấp bậc đủ để địch nổi hắn. Nếu không địch lại, có Thanh Mộc Linh Phủ, cùng lắm thì trốn vào trong. Vung tay lên, trên bàn cơm xuất hiện, cá hương thịt ti, cải trắng xào thịt heo cắt lát, canh mộc tê, thịt hoa quế, lạp xưởng chưng thịt muối, mười mấy con gà quay..... Mấy chục món ăn nóng hầm hập, hương thơm tràn khắp toàn bộ nhà. Vân Lạc vung tay lên, lại ở trên bàn cơm để mấy cân rượu trắng cùng bia.
Hơn ba mươi người chiến sĩ đều ngây ngốc nhìn.
Trương Đại Vĩ cùng Lão A nhìn rượu ngon nước miếng chảy ròng.
Vân Lạc lại lấy ra mấy khay bánh bao lớn đặt ở trên bàn cơm, hơi nước lượn lờ, mùi thơm của thịt bò chui vào cánh mũi, vừa thấy chính là mới ra nồi. Thấy mọi người còn đang thất thần, cười nói: "Còn không tranh thủ thời gian ăn cơm, đừng quên vẫn còn trận ác chiến đấy!"
Cùng ở cách căn phòng này một phòng, Hoàng Phủ Vị Lai bê theo một cái thùng nước tiểu ra, hơn mười ngày qua hắn cùng mười mấy hành khách khác vẫn luôn vị vây ở trong căn phòng nhỏ hẹp này, may mắn hắn cùng ba người khác thức tỉnh dị năng, mỗi ngày kiên trì ở đại sảnh sân bay tìm kiếm vật tư, mới kiên trì sống sót đến lúc này.
Chỉ là hắn hiện tại còn chưa biết tinh hạch có thể giúp dị năng giả thăng cấp, chỉ dựa vào chiến lực, đã tăng đến đỉnh cấp 1.
Hắn nghĩ nếu lên được cấp 2, liền liên hợp với ba dị năng giả khác sát tang thi rời khỏi sân bay, dù cho những người thường đó muốn cùng đi liền đi theo, hắn sẽ không ở tình huống nguy hiểm đến tính mạng mà bảo hộ bọn họ.
Đem đồ bài tiết đổ ra ngoài, đang muốn trở về, hắn lại ngửi thấy như có như không mùi thơm của đồ ăn, rốt cuộc là hắn đói đến xuất hiện ảo giác, hay là đại sảnh sân bay còn có dị năng giả khác.
Hoàng Phủ Vị Lai rất muốn đi qua xem, bỗng nhiên đỉnh lều xuất hiện động tĩnh rất nhỏ, thần sắc biến đổi, lắc mình một cái lui về gian phòng nhỏ kia.
Các chiến sĩ trong phòng KFC hai mắt phát ra lục quang, người làm trong quân đội cũng không nề hà, một là một, hai là hai, Vân Lạc nói mời bọn họ ăn cơm, đối với bọn họ giống như trưởng quan hạ đạt mệnh lệnh, sôi nổi ném bánh nén khô trong tay, như đàn ong vỡ tổ nhào qua đoạt lấy đồ ăn, ngay cả đũa cũng không cần, cầm bánh bao thịt lên, xé một cái cánh gà nướng ăn ngấu nghiến.
Lão A cầm lấy một chai rượu trắng mở nút ra, ừng ực ừng ực rót hơn phân nửa bình, hưng phấn nheo đôi mắt lại, mạt thế đến chưa từng có thống khoái như vậy.
Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương nổi giận, quá không hiểu quy củ, không nhìn thấy còn có hai người đang đứng sao? Tố chất thật kém, giương mắt nhìn thần giữ cửa Cố Nhất, nhướng mày nói: "Cậu không đi sao?"
Cố Nhất nuốt nuốt nước miếng, buồn bực nói: "Không đói bụng."
Vân Lạc cười khanh khách ngăn cản anh trai nhà mình khiêu khích, hướng Cố Nhất hỏi: "Thật sự không đói bụng sao?"
"Không đói bụng." Cố Nhất cố chấp nói.
"Vậy được rồi, không phần lại cho cậu." Vân Lạc vươn tay lên ở trên mặt bàn trống thả cặp lồng bún thịt, tào phớ gà, cánh gà chiên Coca, vịt nướng, gà nướng, xíu mại, bánh bao, bánh rán, tiểu lung canh bao, sủi cảo chiên, hai bình rượu Mao Đài. Ngẩng đầu đối Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương cười nói: "Hai vị anh trai mời dùng cơm."
Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương lúc này mời vừa lòng, đi qua ăn uống thoả thích.
Lúc Vân Lạc trở lại sảnh sau, đi ngang qua người Cố Nhất, nhướng mày hỏi: "Thật sự không đói bụng sao?"
Cố Nhất trong lòng chảy nước mắt, chịu đựng bụng kêu rầm rì, cắn răng nói: "Không đói bụng."
"Thật đúng là cố chấp."
Vân Lạc lắc đầu đi vào sảnh sau, thấy Cố Quân Đình đang cắt sợi mì. Một tay lấy ra từ không gian các loại đồ ăn cùng gia vị, nói: "Biết làm lẩu cay không?"
"Biết." Cố Quân Đình cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Anh là thiếu tướng, là Cố gia quý công tử, sao có thể biết nấu cơm thế?" Vân Lạc thấy hắn cắt mì sợi thật cân xứng, hiển nhiên là quen tay. Không khỏi bội phục, cô xem ra, nấu cơm là việc khổ cực, nguyên liệu nấu ăn trân quý cỡ nào ở trong tay cô đều biến thành cơm cho heo ăn, không phải quên bỏ muối, chính là bỏ dấm hoặc là soda nhầm thành muối bỏ vào nồi thức ăn, có một lần đem dấm nhầm thành nước tương bỏ vào trong nồi, đồ ăn làm xong chua đến rụng răng.
"Trước kia học khi làm nhiệm vụ." Cố Quân Đình nhớ tới thời điểm làm đặc công, thường thường ra vào núi sâu ở Miến Điện, rừng cây Amazon, sa mạc Châu Phi, lại không được ăn thức ăn bản địa, đành tự mình động thủ học được một tay trù nghệ tốt.
Anh vẫn luôn là người rất để ý sinh hoạt.
Vân Lạc vặn van bình gas ra, để nồi lên, rửa sạch sẽ sau thêm nước, gia vị vào.
Cố Quân Đình thả mì sợi cùng đồ ăn tương ứng vào.
Giữa hai người có một sự ăn ý khó tả, giống hai vợ chồng lâu năm, bóng dáng người đàn ông cao lớn gắn với dáng người nhỏ xinh của thiếu nữ, một mạnh mẽ một mềm mại, không có nửa điểm không hài hoà.
Đồng tử Cố Quân Đình đen nhánh loé loé, ở vị trí lồng ngực không hiểu được ấm áp.
------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro